Chapter I
Một buổi sáng mùa hè ít mây, trời xanh trong vắt.
Nhưng trời ít mây cũng làm tăng thêm sự oi bức của trời hè, dù có tiếng thở, làn gió và hơi mặn của biển Đông dạt dào mỗi ngày.
Biển Đông ơi, ta đang ở đâu đấy? Một câu hỏi rất dễ trả lời: Ta đang ở vùng biển Hà Tiên, nơi được bao phủ bởi biển xanh và cát trắng, ru đi ru lại những cát sỏi suốt cả ngày.
Chỗ neo đậu mấy con thuyền màu trắng sữa lúc nào cũng chật kín, chủ yếu cho mục đích dịch vụ, du lịch.
Đến gần hơn nữa thì ta có thể thấy một người đàn ông đang nói chuyện điện thoại, giọng pha chút tiếng Quảng:
'Ừ, chúng tôi đến Hà Tiên rồi, sang Phú Quốc chứ gì? Ở ngay bến phà rồi, con tàu do Bắc Giang thuê nha."
"Được rồi, tôi sẽ đợi." - Đầu bên kia trả lời.
Người nói giọng Quảng ấy, không ai khác là Quảng Nam - một người con miền Nam Trung Bộ. Anh vốn làm công chức Nhà nước, nhưng hôm nay anh có một chuyến công tác đến Phú Quốc cùng với một số người bạn khác.
Hà Tĩnh, Bắc Giang, Hải Dương và Đà Nẵng sẽ là những người bạn đồng hành cùng Quảng Nam trong suốt chuyến đi. Mỗi người một ngành nghề, người thì làm bên nông nghiệp, người thì ở bên ngành âm nhạc dân ca, kẻ thì bên điều tra, hoặc mảng du lịch. Tuy nhiên, Kiên Giang vẫn tập hợp họ lại.
Lý do tại sao thì chúng ta không biết.
Bọn họ đã đợi sẵn ở neo đậu. Không muốn làm mất thời gian của họ nữa, Quảng Nam đặt chân lên thanh gỗ:
"Đi thôi, nhanh lên đấy nhớ."
Không rõ tại sao, Đà Nẵng không theo sau anh trai, mà lại đi sau cùng. Bỗng nhiên, trực giác của cô mách bảo, buộc cô vô thức mà ngoảnh lại.
Đằng sau cô là một đứa bé tầm mười một, mười hai tuổi. Nó mặc quần áo cộc xanh, tay cầm nón, nhìn chằm chằm vào con tàu. Thằng bé trông thật thiếu gọn gàng và gầy rộc, tuy không đến nỗi là quá gầy.
Đà Nẵng hơi lo lắng, bước đến hỏi han:
"Ơ kìa! Ba má cháu đâu? Sao lại đứng một mình thế này?"
Giọng nó hơi trùng xuống:
"... Cháu vô gia cư. Ba má cháu đã ly dị từ lâu và cháu mới đuổi khỏi nhà.."
"Hả?! Sao lại thế được?"
Thằng bé liếc đi đâu đó:
"Cháu sẽ trả lời câu hỏi đó, nhưng cô cho cháu đi cùng nhé? Cháu không muốn sống ở làng này nữa.."
Đà Nẵng chưa kịp trả lời, thì Quảng Nam từ trên tàu mà nói vọng ra:
"Đà Nẵng ơi! Nhanh lên cái coi!"
"Ừ, em biết rồi!"
.....
Thấy đứa bé đó khá xanh xao, mà trên tàu cũng chẳng có gì ăn ngoài mì, nên Đà Nẵng nấu một bát mì Quảng thật ngon.
Cả hai ngồi trong khoang tàu để cho bớt say sóng. Đứa bé ấy lấy đũa gắp những sợi mì ấy, hoan hỉ nói:
"Chà, lâu lắm rồi cháu mới được ăn mì!"
"Cứ thong thả đi. À mà cháu tên gì nhỉ?"
"Cháu tên là Nguyên."
Cho đến khi Nguyên ăn hết nửa cái bát ấy, Đà Nẵng mới hỏi:
"À mà... về chuyện ban nãy ấy. Cháu có thể kể lại chuyện được chứ?"
Nguyên lặng lẽ đặt đũa xuống, chậm rãi thuật lại câu chuyện của cậu.
Theo những lời chân thực nhất của cậu, thì Nguyên là một cậu bé mười hai tuổi, từng theo học một trường cấp II dân lập nhưng hiện đã.. bỏ.
Cậu từng có một người chị, nhưng đã mất do tai nạn. Kể từ khi chị gái qua đời, gia đình Nguyên xảy ra rất nhiều xung đột, dẫn đến việc bố mẹ ly dị nửa năm sau đó.
Tuy Nguyên đã chọn đi theo mẹ, nhưng bà ấy lại gửi cậu sang nhà một người chú, rồi bà mẹ lại đi lập gia đình ở nơi khác rất xa.
Nhưng ông chú này lại phải tật rượu chè, mỗi lần say xỉn là mỗi lần Nguyên bị đánh đập dã man, thậm chí buộc cậu phải thôi học để kiếm sống. Một hôm, Nguyên quyết định chạy trốn khỏi ngôi nhà ấy, và tình cờ thay, cậu đã gặp được Đà Nẵng ở neo đậu thuyền tàu.
Đà Nẵng nghe hết câu chuyện, thở dài, đặt cốc nước xuống, thất vọng nói:
"Vậy sao.. Không thể ngờ lại có một người vô tâm đến như thế.."
"Vâng.." - Nguyên cũng thở dài.
"Cháu có họ hàng nào khác ở Phú Quốc không?"
"Có ạ.."
"Được rồi, thế này nhé. Khi nào ta đến đó, cháu hãy dẫn cô đến nhà họ, để kêu họ ra Ủy ban làm thủ tục hành chính, thế là xong. Còn về ông kia..cô sẽ báo cảnh sát. Ta thỏa thuận thế được chứ?"
"Hmm.." - Nguyên hơi nhìn xuống bàn. Cậu cần vài giây để quyết định.
Nhưng rồi cậu mỉm cười, chọn ngay:
"Vâng, được ạ!"
Vừa dứt lời, bỗng nhiên con tàu rung chuyển mạnh, khiến bát mì suýt nữa thì rơi nếu Đà Nẵng không kịp đỡ.
"Gì thế nhỉ?" - Cô giật mình nhìn ra ngoài.
Trong khi đó, Hải Dương khó hiểu nhìn lên bầu trời:
"Sao bầu trời lại đổi màu thế kia? Lạ thật đấy..."
Bắc Giang có hơi nóng nảy, giậm chân nói:
"Ai đặt con thuyền này vậy??"
"Chính bà chứ ai nữa! Bản thân mình đặt mà còn không biết à?!" - Ai đó phản bác lại.
Trong lúc mọi người đang tán loạn, thì có một ai đó núp trong bóng tối, cười nham hiểm.
Thí nghiệm của mình thành công rồi! Bầu trời này chắc dài khoảng mười cây số...
Người đó nhặt một cái gì đó giống như đồng hồ quả cam, ném ra ngoài:
Giờ chỉ cần chúng nhặt nó lên là xong!
Khá may cho kẻ núp trong bóng tối ấy, vật đó ném trúng đầu Đà Nẵng, rồi rơi xuống đất.
"Á đau! Gì vậy trời??"
Lại trước đó hai phút, khi Bắc Giang và Hà Tĩnh còn đang tranh luận với nhau về con thuyền thì Hải Dương im lặng quan sát mọi vật.
Bỗng nhiên, anh lấy súng lục chuyên dụng cho quân đội ra, bắn vài phát lên trời.
Quảng Nam bấn loạn nói:
"Anh làm cái gì vậy hả?!"
"Tôi phát hiện ra một điều kỳ lạ lắm."
"Điều gì?" - Cả ba người kia cùng nói.
Hải Dương chỉ vào chỗ anh bắn:
"Thấy gì không? Đó là những chỗ tôi bắn đấy. Màu xanh... chính là màu của bầu trời trước khi chuyển đổi.
Hãy nhìn kĩ xem, những lỗ hổng ấy đang liền lại, hơn nữa không thể có chuyện trời tự nhiên chuyển thành màu tím được, rõ ràng trên vùng biển này hiện không có nhà máy công nghiệp nào mà lại thải khí nhiều đến thế cả. Tôi tính sơ sơ thì độ bao phủ là trên năm cây số..."
"Thật vậy ư?" - Bắc Giang ngạc nhiên thốt lên.
Hà Tĩnh tiếp lời:
"Này, điện thoại tôi cũng không bị mất sóng, mà ở đây gần đất liền.. Trong khi tôi chẳng thấy gì xung quanh ngoài con tàu.."
"Thế thì cái bầu trời này là giả rồi. Tàu đi đến đâu thì nó bị kéo theo đến đấy."
Hải Dương vừa dứt lời thì Đà Nẵng nhặt thứ kia lên, thành ra cái màu vàng đó phát nổ.
Xung quanh chỉ toàn là sương mù trắng.
Cô cố đứng dậy, nheo mắt quan sát thì chỉ thấy mỗi Nguyên thôi.
"Ở đâu mà toàn sương mù thế này?"
"Đúng như dự đoán nhỉ."
Một giọng nói vang lên từ đâu đó, thêm cả cái bóng đằng sau sương mù - thứ mà đang tiến đến gần hơn.
"Hả..?"
Một bàn tay lạ phe phẩy bớt làn sương khói, từ từ hiện diện ra một cô gái tóc đen ngắn, mắt vàng, mặc một chiếc áo khoác trắng và một cái áo phông đen mỏng.
Cô ta còn mặc quần jean cộc và đeo giày ba ta.
"Cô là ai?!" - Đà Nẵng lui Nguyên ra sau cô.
"Ta là ai, không quan trọng với cô."
"Thế là thế nào?! Hơn nữa, cô dàn dựng tất cả mọi chuyện đúng không?"
Cô ta ngoảnh mặt đi đâu đó, cười khẩy:
"Ta cũng không ngờ đồng bọn của cô đoán ra được kế hoạch của ta nhanh đến thế. Người Trái Đất kể ra cũng khá khôn đấy."
Đà Nẵng không quan tâm đến tiểu tiết đó, gặng hỏi:
"Cô muốn cái gì từ chúng tôi hả?"
Một cách khó hiểu, người lạ ấy bất ngờ ném một thanh kiếm sắt.
"Lại gì nữa?" - Đà Nẵng hơi cáu, cầm nó lên.
"Ta được lệnh khám xét xem dân ở đây có mạnh hay không. Nghĩa là ta phải đánh nhau với cô đó." - Người đó cũng cầm một cây kiếm.
"Hừ, tôi đâu muốn đánh nhau. Nhưng mà cô đã thách thức tôi thì tôi sẽ nhận lời." - Cô nâng thanh kiếm đó lên.
Cả hai gườm nhau, lao lên đánh một trận quyết sinh, ai nấy cũng xây xát đầy mình.
Nguyên cố tránh xa cái đấu trường ấy.
"Khá lắm.." - Cô gái mặc áo khoác lui ra. "Thì ra đây là sức mạnh của một thành phố sao.. Nhưng điều đó không quan trọng, đối với ta, ta phải hoàn thành nhiệm vụ! Còn lâu ta sẽ quay về với bàn tay trắng, nhất định ta phải mang xác cô về!"
Nhiều lời quá.. Đà Nẵng thở dài.
Ả ta bỗng dưng biến mất, Nguyên dáo dác nhìn quanh:
"Cô ta đi đâu mất rồi? Khoan đã... TRÁNH RA ĐI, ĐẰNG SAU CÔ KÌA!"
"Hả?!"
Một chút thiếu cẩn thận, Đà Nẵng bị đâm trúng gần ngực, ngã xuống, máu chảy ròng ròng.
Nguyên kinh hãi:
"Cô ơi!"
"Đừng lo, thành phố không chết hẳn được đâu... Trừ khi bị giải thể.."
Nói rồi, cô liền lấy hai ngón tay chọc mạnh vào trán cậu bé kia, rồi lịm đi.
Lúc chọc, một luồng ánh sáng mạnh phát ra, khiến đối thủ phải hốt hoảng.
"G-gì vậy?!" - Cả hai đều rùng mình.
Rồi ánh sáng vụt tắt. Đối thủ cố lấy lại bình tĩnh, tiến tới Nguyên:
"Giờ còn mỗi mày thôi, nhóc ạ."
Nguyên lặng lẽ cầm cây kiếm trên tay Đà Nẵng, chuẩn bị đối phó. Một năng lượng lạ lùng nào đó bất ngờ truyền từ tay cậu sang cái vũ khí.
Từ từ, mình hiểu rồi.. Thì ra cô ấy chọc vào trán mình để truyền lại sức mạnh, đủ đối phó với người kia!
Cậu lạnh lùng đứng dậy, dõng dạc nói:
"Nghe đây, tên sát nhân mất trí kia."
"Cái gì?"
"Ta không biết cô đến từ đâu, nhưng cái công việc mà ngươi được bàn giao kia thực sự là vô nghĩa đấy. Định truyền bá bạo lực à? Nhưng nói tóm lại, không ai chào đón một kẻ như cô đâu. Kể từ đây, cô thua luôn rồi."
"Thằng ranh!"
Bỗng cậu bé toát ra một thứ năng lượng lạ, hừng hực như lửa, ném một cái nhìn khinh bỉ và kiên quyết vào kẻ thù.
"N- nó bị làm sao vậy?" - Cô ta liền giơ kiếm.
"Khỏi phải dùng kiếm đâu."
Nói rồi, Nguyên liền đập vũ khí của đối thủ, chỉ bằng một nhát kiếm giáng xuống.
"Ta phải trả thù cho Đà Nẵng, cô ấy đã giúp ta rồi. Ta không nhân nhượng với kẻ như cô đâu."
Đối thủ vô vọng, tính ném mảnh vỡ kia, nhưng lại bay đi đâu mất.
"Cô định giết tôi bằng mảnh vỡ đó hả? Hừ, quá muộn rồi đấy. Vĩnh biệt." - Nguyên lạnh lùng nhưng quyết tâm chém chết cô ta.
Kẻ thù ấy lăn xuống đất, máu chảy be bét.
Nguyên thả cây kiếm xuống, quay lại chỗ Đà Nẵng, không biết làm sao để cô ấy tỉnh lại.
"Làm sao để cô ấy tỉnh lại đây?..."
Bỗng dưng ở đâu mà có tiếng nổ như sấm, khiến cậu giật mình.
Trời "ùng" một cái, làm cả đất trời rung chuyển, đổi màu. Lại thêm cả ánh sáng chói lóa rực lên.
"Nguyên ơi.. Nguyên?"
"Ủa?"
Vừa mở mắt ra, Nguyên đã thấy cảnh vật vẫn là con tàu bình thường ấy.
"Cháu say sóng à?" - Đà Nẵng vẫn ngồi trước mặt cậu.
"Không ạ.."
Ơ, thế là thế nào? Mình vừa đánh nhau với tên kia mà?
Và.. cô ấy vẫn bình thường???
Giờ đây, Nguyên không biết đó là thật hay giả. Mà nếu cậu đem chuyện đó ra kể lại thì chẳng ai sẽ tin, nên Nguyên quyết định giữ kín sự kiện đó.
Nhưng nếu đó là thật thì đó chỉ là khởi đầu thôi...
Một sự khởi đầu cho một biến cố lớn hơn trong tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top