CHAP 3: CUỘC CHIẾN VỚI HOẢ MIÊU

" Sức mạnh của con người nằm ở trong tâm hồn của họ, và sức mạnh đó sẽ phát huy mạnh mẽ nhất khi chúng ta muốn bảo vệ một người nào đó"

Hỏa miêu là Luos thuộc hỏa, một trong những loài thường gặp ở các vùng hỏa vực. Sức phòng thủ cũng như sinh lực của chúng không cao, nhưng bù lại tốc độ và những đòn tấn công chí mạng bất ngờ của chúng có thể hạ gục bất kỳ ai.

Cậu trai cao ráo rút lấy một ngọn giáo dài và một tấm khiên đồng được chuẩn bị sẵn ở rìa của đấu trường.

- Lễ hội bắt đầu!

Tiếng người tu sĩ già vừa vang lên thì ngay lập tức hỏa miêu chuẩn bị tư thế lao vào phía hai đấu sĩ. Bất ngờ, nhưng có vẻ Đỗ Nhu cũng thuộc loại con nhà võ, ngọn giáo của cậu hướng thẳng vào cổ hỏa miêu mà đâm tới. Trong khi đó Bạch thì co ro lo lắng. Nỗi sợ khiến cho hai chân cậu không thể nhúc nhích được.

- Chuyện gì vậy, như vậy mà cũng là linh hồn sao. Đồ thỏ đế!

- Đồ chết nhát!

Những sự phản khán từ phía khán giả nhắm thẳng vào cậu bé đang vô cùng sợ hãi càng làm cho cậu tuyệt vọng nhiều hơn. Cảm giác này giống như lúc những con người trong thế giới thực nhục mạ cậu bởi vì sự bất thường của tính cách, bởi vì sự nhút nhát của trái tim.

Trong lúc đó Nhu phải chật vật lắm mới có thể đỡ được ngọn lửa từ hỏa miêu phóng ra, cậu quay người, một lần nữa tấn công. Nhưng vô dụng, con hỏa miêu này quá nhanh. Muốn thắng nó chỉ có hai cách: một là,trói buộc nó lại; hai là, phải có một trợ thủ tấn công nó thật bất ngờ. Nhìn sang người cộng sự đang co ro sợ hãi, Nhu biết khả năng thứ hai là không thể xảy ra. Cậu ném thẳng ngọn giáo về phía hỏa miêu và nhân lúc nó né ngọn giáo thì cậu đã chộp lấy một sợi xích sắt.

Tiếng dây xích vun vút trong không khí khiến cho hỏa miêu phải chùn bước, nó đã từng bị bắt một lần, dĩ nhiên sẽ sản sinh ra khả năng cảm giác được sự nguy hiểm. Nó lùi lại phía sau quan sát và chuyển đòn tấn công sang phía Bạch.

Quá bất ngờ, Nhu không kịp trở tay, chỉ còn cách lao vào dùng tấm khiên để che chắn cho Bạch. Ngọn lửa nóng làm trang phục cậu cháy xém, tấm khiên móp đi sau lượt tấn công đó.

Là một linh hồn mạnh mẽ, nhưng Nhu phải chiến đấu từ nãy đến giờ, cộng thêm tổn thương từ đòn vừa nãy, sinh lực của Nhu dường như tiêu biến hết.

- Chết tiệt! Chiến đấu đi!

Bạch nhìn Nhu một cách e dè, lắc đầu. Hỏa miêu không cho hai người có thêm giây phút nào để trò chuyện, nó lao vào và tấn công. Lần này thì đòn tấn công đã trúng đích, Nhu văng người ra một khoảng và có vẽ rất đau đớn.

Hỏa miêu tiến lại gần, miệng chực chờ phun ra một ngọn lửa cực nóng thiêu đốt linh hồn vị đấu sỉ trẻ tuổi

- Ngừng lại!

Tiếng hét của Bạch làm cả hội trường chấn động. Trước mặt cậu xuất hiện một luồng sáng.

- Gì thế, tên thỏ đế đó là Luoser sao?

- Chuyện gì xảy ra thế này?

Hội trường lại một lần nữa ngạc nhiên đến cùng cực. Hiển nhiên, Bạch không thể thấy được những biểu hiện đó, vì hỏa miêu đã tiến đến trước mặt. Trong một khoảnh khắc, luồng sáng biến mất, hỏa miêu lùi lại miệng nó tóe máu.

Trong giờ khắc nguy cấp, Bạch đã triệu hồi Luos của mình, hình thù của nó là một chiếc khiên lớn trong suốt giống như chiếc mai rùa với những đường nét hoa văn kỳ lạ.

Bạch cầm lấy chiếc khiên trong tay, lao vào hỏa miêu một cách điên cuồng. Hỏa miêu vẫn đứng tại chỗ, miệng phun ra một luồng lửa nóng

Ầm!

Tiếng nổ lớn làm chấn động cả đấu trường, khói bụi mịt mù

- Có chuyện vậy? Sức mạnh này từ đâu ra. Bạch tự hỏi, nhưng không có nhiều thời gian nữa. Nhờ có chiếc khiên trong suốt mà cậu không hề bị mảy may một thương tích nào, ngược lại còn cảm thấy sức lực dồi dào như muốn chực chờ bùng nổ.

Lợi dụng khoảnh khắc con hỏa miêu không chú ý, Nhu quẳng sợi dây xích và cột chặt chân của Hỏa miêu.

- Tấn công đi! Nhu gọi lớn với toàn bộ sức lực.

Nghe theo lời nói từ trong trí óc, Bạch dồn hết sức lực vào nấm đấm trên bàn tay phải, một ngọn lửa đỏ bùng cháy dữ dội, tuy nhiên Bạch không hề cảm thấy nóng chút nào.

Bốp! Bốp! Bốp!

Liên tiếp ba cú đấm thẳng vào đầu làm cho hỏa miêu không chịu được nữa, ngất xỉu tại chổ.

- Hiệp đấu tới đây là chấm dứt, xin chúc mừng, hai vị đã trở thành thành viên của gia tộc thần.

Bạch không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết rằng cậu và cậu bạn cùng chiến đấu vẫn còn sống và đã vượt qua được thử thách. Cánh cửa đỏ mở ra và theo đó những chiến binh dũng mãnh còn sống sót lại sau đợt thử thách bước ra từ phía đấy.

Cả năm người do Hắc thần mang về đều chiến thắng khiến cho cậu vô cùng vui thú. Tuy nhiên, ánh mắt cậu nhìn Bạch còn rất nhiều hoài nghi và ngạc nhiên.

Ở địa ngục này, bất cứ việc gì cũng có thể xảy ra, tuy nhiên chưa bao giờ có chuyện một cậu bé yếu đuối có thể sống sót qua đợt thử thách này được.

- Cậu khá lắm nhóc! Cám ơn vì đã chiến đấu! Nhu nở nụ cười tươi.

- Thật ra, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, nhưng tôi xin lỗi... vì đã yếu đuối như thế!

- Ngốc à, cậu là một Luoser đấy, phải tin vào bản thân mình chứ!

- Luoser?? Là cái quái gì?'

- Cậu đang đùa tôi đấy à?

- Luoser là người điều khiển linh hồn, họ có khả năng tâm linh tuyệt vời có thể triệu hồi luos để chiến đấu và đôi khi họ cũng tham gia chiến đấu.

Cô gái tóc xoăn tiến đến giải thích.

- Sao mấy người biết chuyện này, còn tôi thì không?

- Đơn giản thôi, chúng tôi đến đây sớm hơn cậu, và đã làm quen với những chuyện như thế này. Cuồng Phong vuốt mái tóc và góp lời.

- Vậy ra, cậu không biết gì về chuyện này à? Nhu hỏi

- Không? Tôi chỉ thấy vị tu sĩ đó làm và bắt chước theo thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top