Chap 20 : THUẬT SĨ BÓNG ĐÊM H- LOUSER VS YÊU TINH NƯỚC A - FISHER

« Sự đa dạng và khác biệt chính là chìa khoá để phát triển khả năng của xã hội loài người. Học hỏi và hoàn thiện là điều cần phải làm »

Chiếc hộp cộng hưởng với luồng linh lực xanh tỏa ra ánh sáng chói lòa, ánh sáng lan tỏa khắp khu rừng, biến khu rừng trở về hình dạng thực sự ban đầu là một khoảng không gian với nhiều lỗ hổng vuông vắn. Trên mỗi lỗ hổng đó có chứa nhiều loại sách khác nhau, muôn hình vạn trạng.

- Đây là !.... Bạch thốt lên ngạc nhiên, chưa bao giờ cậu thấy nhiều sách đến thế, so với thư viện của thế giới thật, kho sách này còn đồ sộ gấp mấy lần.

- Chúc mừng cậu ! Cậu đã chính thức trở thành chủ nhân của Không gian này ! Nhân Xà đã trở lại bình tĩnh, ánh mắt chuyển sang màu xanh như màu nền của không gian này.

- Cậu đã trở lại bình thường rồi à ? Lúc nãy......

- Tôi xin lỗi, cứ mỗi lần tiếp xúc với nước mặn (nước mắt của Bạch), là tôi sẽ mất hết tri giác !

- À, thì ra là như vậy ! Bây giờ, cậu có thể cho tôi biết cậu là ai, và đây là đâu không ?

- Đây là Tri Không, không gian chứa hầu như tất cả các quyển sách viết về Địa ngục, còn tôi, cứ gọi tôi là Vô Hồn !

- Quyển sách nào cũng có, vậy có quyển nào nói về cách hồi sinh linh hồn không ?

- Cái đó tôi không rõ, cậu đã nắm chìa khóa không gian trên tay, chỉ cần cậu muốn, thì sẽ tìm ra kết quả nhanh thôi ! Xin lỗi, tôi phải trở về « kén » để nghĩ ngơi !

Vô Hồn nói xong biến mất trong chớp mắt. Để lại Bạch giữa khoảng không yên tĩnh.

Không còn yếu tố đe dọa nào nữa, chiếc Lục Bình từ từ biến đổi, thành một chiếc chìa khóa xanh lục . Đây là chiếc chìa khóa thứ 2 mà Bạch có được, nó đã giúp cho cậu cứu mạng Băng Hồ, một chiếc chìa khóa có khả năng chữa thương.

Bạch cầm trên tay Thiên Hòa Âm Kim Hạp, không biết làm thế nào để sử dụng nó, ý nghĩ đó trong giây lát biến thành một luồng khí xám, bay vào trong Kim Hạp và rồi từ một lỗ hổng không gian, một quyển sách lục giác màu tím bay đến.

- Vạn Khí Toàn Thư !

Không cần Bạch phải tốn công, quyển sách tự lật đến trang nói về Thiên Hòa Âm Kim Hạp, sau đó ánh sáng xám tỏa ra định hình thành một khối 3D.

- Thiên Hòa Âm Kim Hạp, vũ khí pháp thuật hệ kim, do Linh Thần (Con trai của Bạch Thần) chế tạo ra. Khả năng sát thương vật lý thấp, xong khả năng tạo ảo giác gần như hoàn hảo. Thiêm Hòa Âm Kim Hạp được sếp hạng 8 trong « Thập tuyệt tà khí », người bình thường không thể sử dụng nó, nếu không sẽ đánh mất lý trí và tan biến !

Đọc tới đây, Bạch cảm thấy lạnh người, một thứ vũ khí nguy hiểm thế này, cho dù mình sở hữu nó, nhưng làm sao mà sử dụng đây.

Đang do dự, thì thấy chiếc thẻ thư viện phát sáng, liên tiếp chớp ánh đỏ ba lần. Nhớ lại lời dặn của Tuyết Nương « Cậu phải nhớ, khi mà thẻ này phát sáng và chớp ánh đỏ 3 lần liên tục, tức là báo hiệu thời gian đã hết, nếu cậu còn nấng ná thêm cửa vào The Hell sẽ đóng mãi mãi và cậu sẽ phải ở không gian khác đến suốt đời đó ! »

Bạch đọc nhanh câu thần chú Thu Thập, một biểu tượng ngôi sao xuất hiện, ôm lấy Kim hạp rồi biến mất trong khoảnh khắc.

- Cậu làm gì ở trong đó mà lâu thế ?

- Ờ, có chút.......... !

- Mấy con yêu tinh tiểu tốt mà cậu cũng phải tốn thời gian đên thế à ?

- Yêu tinh ????

Lời Tuyết Nương nói, Bạch hoàn toàn chẳng hiểu gì !

- Chẳng lẽ trong không gian của cậu không có à ?

- Nếu nói về yêu tinh thì.....

- Nhìn cái mặt ngu ngơ của cậu, thôi để tôi giải thích thêm cho cậu hiểu. Trong không gian thư viện sẽ chia làm 2 phần, một phần gọi là Luyện Trường, cậu sẽ gặp những yêu tinh, hồn ma, hay quái vật ở đó, hạ gục chúng và khả năng pháp thuật của cậu sẽ tăng lên. Phần còn lại là Tri Trường, nơi đó sẽ có những quyển sách phù hợp với khả năng của cậu. Hiểu chưa ?

- À ! Thì ra là vậy !

- Đây !

Tuyết Nương chìa ra một chiếc nhẫn màu trắng trong suốt !

- Cái gì đây ?

- Tặng cậu, nó là một chiến lợi phẩm của tôi !

- Cho tôi hình như không thích hợp lắm, cô nên đeo đi !

- Tôi đã có 1 chiếc rồi ! Nhìn này !

Trên bàn tay trắng trẻo của tuyết nương là một chiếc nhẫn Bạch kim với những hình khắc kỳ lạ.

- Cậu cứ cầm lấy đi, đây là chiếc nhẫn có khả năng truyền tải âm thanh, sau này chúng ta sẽ dễ liên lạc với nhau hơn !

- Nhưng tôi....... tôi không có gì... để tặng lại...... !

- Cậu cứ cầm lấy, mà nè, từ giờ về sau cứ gọi tôi là Tiểu Tuyết, đừng khách sáo như thế !

Bạch mỉm cười dịu dàng, ánh mắt dâng tràn niềm vui. Lâu lắm rồi mới có người tặng quà cho cậu, và đối xử ân cần với cậu thế này. Bất giác nụ cười như thêm phần rực rỡ.

Bùm ! Một tiếng nổ vang lên ngay cạnh bên, làm Bạch văng ra một khoảng khá xa

- Cho chừa cái tật ! B kép cười đểu , cậu rất ghét những tên con trai cứ thấy gái là mắt sáng lên như thế.

- Tôi.. cậu......... ! Bạch đứng dậy, phủi sạch vết đất cát, miệng ấp úng, không hiểu tại sao mình lại bị ăn đòn. Quả bom này không gây cho cậu bất cứ vết trầy sướt nào cả.

- Thôi ! Đừng có như vậy nữa mà em yêu, chúng ta mau ra Hội trường tập họp đi ! Thạch Tường véo vào đôi má phúng phính của B kép !

Bùm ! Một quả Bom nữa nhắm vào Thạch Tường, nhưng dường như chẳng có mấy công hiệu. Những quả bom này B kép đã hạ thấp mức sát thương xuống tối thiểu, sử dụng chỉ là để đe dọa người khác mà thôi!

Bốn con người sánh vai đi đến hội trường, ở nơi đó, tập trung đầy đủ các học viên của GOFS, mỗi lớp học đều có đồng phục riêng, ngoại trừ lớp của Bạch. Các học viên xếp hàng ngay ngắn, ánh mắt như đang trông đợi điều gì đó.

- Trường Bạch ! Lớp mới thế nào ?

- À, Nhu ! Lớp mới cũng thú vị lắm. Để tôi giới thiệu........

- Không cần ! Ai mà không biết cậu ta chứ ! B kép lạnh lùng

- Vậy thì...... đây là B kép, Tường Thạch, Tuyết Nương, bạn cùng lớp với tôi !

- Tôi là Đỗ Nhu, xin chào !

Cả ba người dường như không quan tâm đến lời chào hỏi của Đỗ Nhu lắm, phớt lờ những lời xầm xì của những học viên xung quanh, tiến về vị trí của lớp họ.

« MỌI NGƯỜI CHÚ Ý »

Phép phóng đại âm thanh của Trần Tùng tập trung mọi sự chú ý của các thành viên học viện về phía khán đài. Ngô Công bước ra trịnh trọng, bên cạnh là hai thiếu nữ sắc đẹp rạng ngời.

- Chào tất cả thành viên của học viện GOFS, hôm nay là một ngày trọng đại của trường chúng ta, mong mọi người có thể nhiệt tình tham gia.

- Ngày trọng đại ??? Ông ta đang nói gì thế ? Bạch ngạc nhiên, theo cậu thấy, mọi thứ đều như bình thường mà.

- Cậu mới tới đây nên chưa biết đó thôi, thằng cha... à không, ngài hiệu trưởng đáng tôn kính ấy lúc nào cũng như thế, chuyên gia phóng đại mọi thứ !!!!!

- Trong ngày hôm nay sẽ diễn ra lễ hội chào mừng 4 thành viên mới vừa gia nhập vào trường chúng ta, mọi người hãy cùng nhau giúp đỡ họ nhé !

- Lễ chào mừng thành viên mới sao ???? có cả những lễ hội như thế này nữa à ?

- Haiz ! Đã nói cậu đừng quan tâm mà ! Với lại dù có lễ hội đi nữa, lớp chúng ta cũng không được tham gia. Tuyết Nương thở dài !

- Tại sao ?

- Lớp chúng ta chưa được công nhận là lớp chính thức ! Tường Thạch vừa cười vừa nói !

- Từ từ, tôi đang rối tung đây !

- Đầu đất ! Lớp chúng ta chỉ là lớp tạm thời, những thành viên bất hão cũng như những thành viên mới sẽ được cho vào lớp chúng ta cho đến khi xác định được khả năng và pháp lực của họ.

- Vậy ra.... mọi người đều là......... !

- THÀNH VIÊN BẤT HÃO ! ĐƯỢC CHƯA ?!

Cả ba đồng thanh làm cho Bạch giật mình, từ ngạc nhiên chuyển thành thú vị, không nhịn được nữa, cậu cười lớn làm cho cả hội trường đều nhìn về phía cậu.

- Em kia ! Giữ trật tự ! Trần Tùng dùng ma pháp, truyền một lượng âm thanh lớn đến bên tai Bạch, làm cho tai cậu muốn nổ tung. Đòn trừng phạt thường dùng, tuy nhiên rất hiệu quả.

- Có cần phải làm đến mức này không thưa hiệu trưởng ! Trần Tùng đứng sát bên, nói nhỏ vào tay Ngô Công.

- Đó là một trong những bảo vật của trường chúng ta, việc truy tìm hung thủ đánh cắp nó phải được đưa lên hàng đầu, với lại..........

- Với lại.......... ?

- Với lại ta cũng muốn thấy, trình độ của học trò cưng của bà ta !!!

- Ý ngài là Cựu chiến binh – nữ thần rực lửa Phong Hiểu Mỹ

- Đúng ! Bà ta đã lâu rồi không còn can dự vào chuyện của hội đồng chiến binh, nhưng vì cậu nhóc đó mà phá lệ tiến cử, chắc chắn mục tiêu của bà ta không đơn giản đâu.

- Vậy tại sao thay vì kiểm tra phòng của bốn người đó, ngài lại cho họ chiến đấu với nhau ?

- Nếu ta đoán không nhầm, trong số 4 người đó có « tay sai của thiên đình » !!!!

- Đã một khoảng thời gian dài thiên đình không hề có động tĩnh gì nay sao lại....

Cuộc chiến ngầm giữa địa – nhân – thiên vẫn ngày ngày diễn ra, song với sự lớn mạnh của Thiên Đình, địa ngục và nhân gian chỉ có thể cuối đầu cam chịu.

- Địa điểm của trận đấu tối nay là Hồ Bâng Khuâng ! Bốn học viên xin hãy chuẩn bị trước tinh thần và những vật dụng cần thiết. Ngô Công tuyên bố dõng dạc.

- Chuẩn bị ??? Phải chuẩn bị gì nữa vậy Tuyết Nương ?

- Cậu mới tới đây nên không biết, đi theo tôi !

Tuyết Nương cùng nhóm bạn đi đến phía sau của trường, đó là một bờ biển dọc, trải dài dường như vô tận

- Đây chính là Hồ Bâng Khuâng !

- HẢ ??

Bạch ngạc nhiên há hốc mồm, đây là địa điểm của trận đấu sao, rồi làm sao....... mà đấu..... ?
- Bởi thế mới cần chuẩn bị ! Đồ ngốc ! B kép đánh vào đầu cậu

- Lực hút của nước hồ không nhỏ đâu, phải tìm được trang bị phép thuật phù hợp mới có thể toàn tâm toàn ý mà chiến đấu được. Thạch Tường vừa cười vừa nói

- Cậu có cần hong, tôi có.........

- Không cần đâu, tôi là Luoser mà ! Bạch chặng ngang câu hỏi của Nhu, mỉm cười dịu dàng trả lời.

Đã gọi là lễ hội, tất nhiên không thể thiếu những gian hàng trò chơi và những màn đánh nhau kịch liệt. Khắp sân trường chiến binh, những cặp đấu đơn cùng song đấu diễn ra vô cùng kịch tính.

Bạch đi dạo cùng với Tuyết Nương, tâm trạng dường như vô cùng thoải mái.

- Tường Thạch và B kép đã tham gia thi đấu rồi à ? Bạch hỏi

- Ừm ! Kỳ thi này phần thưởng khá là hậu hĩnh, theo tính toán của tôi thì khả năng họ đạt chiến thắng là rất cao !

- Đúng, họ rất mạnh mà ! Bạch cười, một nhánh hoa đỏ, cài lên mái tóc dài của Tuyết Nương

- Đây không phải là lúc để chơi, chút nữa là tới phiên cậu thi đấu, sao cậu không lo chuẩn bị đi !

- ... Tiểu Tuyết à, cô không thấy thế này thì quá mệt mỏi sao, ngày nào cũng chiến đấu, lúc nào cũng lo đến chiến đấu. Như vậy thì còn gì thú vị nữa. Chúng ta đã chết một lần, đừng vì vậy mà chết thêm lần nữa trong những suy nghĩ như thế. Hiểu không ?

Tuyết Nương đưa mắt nhìn người con trai bên cạnh đầy ngạc nhiên. Cô nể phục cậu, nhưng chưa hề nhận ra được trong trái tim đầy vết thương ấy lại có những suy nghĩ tốt đẹp như thế này. Nhưng không thể phủ nhận, nhưng điều Bạch nói là hoàn toàn đúng.

- Bạch này.... ! Cám ơn cậu !

- ??? Sao lại cám ơn !

- Cám ơn cậu đã đến đây, và làm bạn với tôi !

Bạch gõ nhẹ đầu Tuyết Nương, mỉm cười, tay chìa ra một thứ gì đó

- Cái này là........ !

- Ừm, chính tay tôi làm đó, chắc sẽ hợp với cô lắm.

Tuyết Nương cầm chiếc vòng tay lấp lánh ngắm ngía một hồi. Nó được kết bởi những loại Tinh thạch màu sắc khác nhau được gọt giũa tỉ mỉ. Cô thật sự cảm động. Để làm được thứ này chắc chắn tốn không ít công sức.

- Cám....ơn....

- Khờ quá ! Xem như là quà đáp lễ cho chiếc nhẫn này đi !!!

« Cuộc thi đấu chào mừng học viên mới sắp diễn ra, mọi người nhanh chóng tập trung »

Tiếng của Trần Tùng vang vang trong không trung.

- Tới rồi, đi thôi Tiểu Tuyết !

Bạch bước đi vững vàng và tự tin, điều mà khi ở thế giới loài người cậu hầu như chưa làm được.

Sau khi bốc thăm thì trận chiến của Bạch diễn ra sau, cậu có thể thong thả mà quan sát cặp đấu trước, để lấy kinh nghiệm. Và rất trùng hợp người vừa bước ra sàn đấu là bạn cùng phòng của cậu Vũ Dũng.

Cậu ta bước ra đứng giữa dòng khán giả bao vây, tiếng cổ vũ ồn ào nhốn nháo. Dưới ánh sáng dìu dịu thế này, nhìn cậu ta không khác gì một thiên thần, từ đường nét khuôn mặt đến sự cân đối của cơ thể.

Phía đối diện là một linh hồn nữ đấu sĩ với những vết xăm kỳ lạ trên mặt, mái tóc dài ngang lưng, dáng vẻ cũng rất ưa nhìn.

wo

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top