Chap 19 : THIÊN HÒA ÂM KIM HẠP

« Những âm thanh ngọt ngào có thể làm cho con người mê muội »

Hiện ra trước mặt Bạch là một sinh vật kỳ lạ, phần trên giống người, mái tóc xanh mượt mà như dòng nước, đôi mắt trắng nổi bậc trên hàng mi đen dài. Khuôn mặt vuông làm tăng vẽ nam tính, hầu như cậu trông khá giống con người, ngoại trừ một điều là phần thân dưới của cậu, đó là đuôi của xà thú.

Nhìn thấy khuôn mặt đờ đẫn vì ngạc nhiên của Bạch, hai hàng lông mày rậm khẽ nheo lại.

- Đừng nhìn ta bằng đôi mắt đó !

Thấy đối thủ tỏ vẽ tức giận, Bạch cũng thôi không nhìn trăn trối về phía ấy nữa. Nhưng một điều phải công nhận là, cậu ta đúng là một mỹ nam tuyệt sắc nếu không tính đến cái đuôi rắn.

- Tại... tại sao, cậu lại dùng ảo thuật với tôi ?

- Ta là người canh giữ không gian này, ngươi chưa được sự cho phép mà tự tiện vào đây thì phải chịu hậu quả !

Bạch sững người, thì ra những cái xác mà cậu nhìn thấy chính là những linh hồn vô tình lạc vào khoảng không gian này.

- Nhưng, chẳng phải đây là thư viện của linh hồn sao, tại sao lại giết hại những linh hồn đến đây kia chứ !

- Bất tài tắc tử ! Đó là quy luật của không gian này !

Ánh mắt của Nhân xà ánh lên cái nhìn sắc lạnh.

Thăm dò đối phương bao nhiêu đó đã đủ rồi, Bạch chạy đến chỗ của Băng hồ, con linh thú đã trở lại bình thường, tuy nhiên toàn thân thương tích máu chảy ra rất nhiều

- Tiểu hồ, cậu có sao không ?

Băng hồ nằm đó thở hừ hừ, dường như chăng còn chút sức lực, ánh mắt nó nhìn Bạch có chút khác lạ, không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Bạch cố gắng hết sức, vận linh lực chữa trị vết thương cho Băng hồ, sắc mặt của cậu càng ngày càng tái đi. Rõ ràng là việc sử dụng linh lực đỏ làm tổn hao rất nhiều sức lực.

- Vô ích thôi, ngươi có thể chữa khỏi cho nó vết thương ngoài da, nhưng vết thương bên trong của nó thì cho dù ngươi có dùng hết tinh lực vẫn không thể chữa khỏi đâu !

Nhân xà nói không sai, vào lúc này đây, cả cơ thể của Băng hồ đều mất hết sức lực, toàn bộ xương cốt như bị ai chém đứt lìa, khó chịu đến không tả được, kể cả khi Bạch giúp nó liệu thương thì nó vẫn không đỡ hơn được chút nào. Linh lực cạn kiệt, sức lực cũng không còn, hơn bao giờ hết Băng hồ cảm thấy cái chết đang gần kề đến như thế !

Trước sức mạnh của cái chết, nổi đau cũng không thể làm gì được.Bạch như lạc vào một thế giới mông lung, cảm giác thất vọng vì bản thân dày vò cậu làm cho toàn bộ linh lực đỏ biến mất hết.

- Ngươi !

Bạch như hóa điên, lao đến, chụp lấy thân người của Nhân xà

- Ngươi biết cách để cứu Tiểu Hồ phải không ! Ngươi nói đi !

Hai dòng nước mắt nóng ấm tuôn trào, khẽ chạm vào lớp da của Nhân xà. Trong thoát chốc, đôi mắt trắng ao biến đổi màu sắc. Toàn thân nhân xà rúng động, linh lực tỏa ra mạnh mẽ làm đứt mất sợi dây trói bằng linh lực đỏ.

- Ta phải giết !

Nhân xà vung cái đuôi dài và đầy chất độc của nó về phía Bạch. Ầm, Bạch văn ra một khoảng đất, thọ trọng thương.

- Cảm giác này ! Nhân xà đang hóa điên ! Tại sao lại như vậy ?

Bạch gượng đứng dậy, triệu hồi Biệt Tốc chỉ tăng cường phòng thủ.

Thoảng đâu đó, có một tiếng động nhỏ vang lên, đều đặn như một bản nhạc. Lúc vừa mới bước vào Bạch cũng đã nghe những tiếng động tương tự, nhưng do phải chống lại những đòn tấn công của Nhân xà, Bạch không còn tâm trí để tâm đến nhưng tiếng động đó nữa. Nghĩ lại thì thật là sai lầm.

Trận đấu tay đôi lúc nãy cũng làm tiêu đi không ít linh lực và thể lực của Bạch, bây giờ mà xuất hiện thêm một kẻ địch khác nữa, chắc chắn Bạch sẽ bại vong. Bạch đưa mắt nhìn về phía Băng Hồ, lòng đau như chính mình đang bị thương. « Phải làm gì đó, mình phải làm gì đó, không thể để chuyện đó lặp lại một lần nữa » Những ý nghĩ cứ sôi sục trong đầu Bạch.

Cậu nắm chặt hai tay, cương quyết nhìn vào đòn đánh của Nhân xà. Trong khoảnh khắc, cậu lao vào thật nhanh, tung cú đấm với tất cả sức lực vào giữa ngực của Nhân xà. Quả đấm quả thật rất mạnh, nó đẩy lùi thế tấn công như bão táp của nhân xà, song không thể hạ gục nó được.

Bạch thở hồng hộc, vẫn muốn chiến đấu cho dù cơ thể không còn cho phép nữa, cậu ngã khụy xuống, tay chống xuống đất, mắt nhìn về phía Băng hồ

- Xin lỗi mày, tao đã cố !

Ting ! Ting !

Cái tiếng nhạc đó ngày càng xuất hiện rõ ràng trong đầu Bạch, giai điệu buồn như một bài hát gọi hồn người đã chết. Nhân xà bật dậy sau cú đấm, tiến chầm chậm về phía đối thủ. Những chiếc móng vuốt sắc nhọn từ đôi tay mọc dài ra, trông như những lưỡi gươm sắc bén. Nhân xà giơ tay lên, định cho Trường Bạch một phát kết liễu, nhưng có một ánh sáng xanh xuất hiện, làm lóa mắt nó, ép nó phải lui lại vài bước

- Cảm giác này... Bạch thều thào. Một luồng sinh lực mới đang tuôn trào trong con người.

Ánh sáng từ chiếc vòng tay mà Bạch tặng cho Băng hồ đang tỏa ra vô cùng rực rỡ, chói lọi cả một khoảng rừng, theo đó những vết thương của cậu, cùng với linh lực cũng đang dần hồi phục. Trong hoàn cảnh này, Băng hồ còn cố sức để cứu chủ, quả thật là một linh thú đáng kính phục.

Cùng lúc với những vết thương của Bạch đang dần thuyên giảm thì Băng hồ ngày càng đau đớn hơn, nó gào thét như cuồng dại rồi ngất lịm. Cảnh tượng bi thương muôn phần.

- TIỂU HỒ !!!!!!!!!!!!!!!!

Bạch gào lên, chạy lại ôm lấy cơ thể đang rũ rượi của nó, ánh sáng xanh ngày càng phát ra mạnh mẽ, nhưng đó không phải từ chiếc vòng của Băng hồ, mà từ trong cơ thể của cậu. Ánh sáng xanh lắng đọng thành hình một chiếc bình lớn bằng pha lê màu xanh lục, trang trí những họa tiết bắt mắt.

Nhân xà lùi lại vài bước, vận linh lực cho những đòn tấn công phép thuật tiếp theo.

Trong khi đó, Bạch không giấu nổi sự ngạc nhiên.

- Đây là cái gì ?

Trong lúc cậu đang ngạc nhiên thì một luồng linh lực bạc bay đến trước mặt, nó quá nhanh đến mức không có đủ thời gian để né tránh. Trúng đòn này xem như công sức chữa trị của Băng hồ tiêu tan cả, bất ngờ, chiếc Lục Bình mở nắp, nhận lấy toàn bộ đòn tấn công, sau đó ngay lập tức đóng lại, quay tít trên không trung, phát ra ánh sáng xanh rực rỡ, rồi từ từ hạ xuống tay Bạch.

Trong giây lát, mọi vật xung quanh dường như đều di chuyển chậm lại, chỉ còn duy nhất người cầm chiếc Lục Bình trên tay là chuyển động bình thường. Như một hành động vô giác, Bạch mở nắp chiếc bình ra, bên trong sóng sánh một chất lỏng màu bạc.

- Chủ nhân, thứ này chắc có thể chữa trị được cho Băng hồ đấy !

Là giọng của Tiểu Hỏa.

- Sao cậu biết ! Nhỡ như không đúng......

- Chủ nhân không thấy lúc chiếc Bình này xuất hiện cũng chính là lúc cơ thể người trở lại bình thường như chưa hề bị thương hay sao. Tôi tin chiếc bình này có thể cứu sống Băng hồ !

Bạch gật đầu, cậu phải thử một lần, nếu không Băng hồ sẽ giống như Phi Vương, vĩnh viễn rời xa cậu. Hai tay run run, Bạch kề chiếc lục bình vào miệng Băng Hồ và cho nó uống thứ chất lỏng bạc đó.

Thứ chất lỏng bạc vừa rời khỏi Lục bình, cả không gian ngay lập tức trở lại trạng thái ban đầu. Nhân xà đưa mắt nhìn hai đối thủ, một phần kinh ngạc, một phần khiếp sợ. Lúc nãy là Vô Vi cung với lực sát thương kinh khủng, giờ lại là thứ quái quỷ gì nữa đây.

Về phần Băng hồ, nó đã dốc toàn bộ sức lực còn lại để kích hoạt tính năng chữa thương của tín vật, tưởng chừng như đã không còn gì có thể giúp nó thoát khỏi cái chết. Nhưng thật kỳ lạ, từ khi thứ chất lỏng màu bạc đó chảy vào cơ thể, nó cảm thấy sức lực bắt đầu tăng lên. Những tổn thương của Băng hồ đang được chữa trị từ phía bên trong, hiệu quả hơn hẳn. Trong phút chốc, nó đã có thể cất tiếng

- Chủ nhân ngốc, ta ổn rồi, mau hạ nó đi !

- Tiểu hồ !

Bạch nhìn Tiểu hồ mà trong lòng trào dâng niềm hạnh phúc. Tuy rằng không biết rõ công dụng của chiếc Lục Bình này, nhưng chắc chắn nó có thể khắc chế Nhân xà.

Vũ khí triệu hồi thật sự vô hình vạn trạng, công dụng của nó cũng khác xa với những thứ vũ khí mà M-kniser thường sử dụng, cho nên chủ nhân của vũ khí triệu hồi đôi khi phải tốn một khoảng thời gian nào đó để làm quen với nó. Song, Bạch là một trường hợp khá đặt biệt, những thứ vũ khí mà cậu triệu hồi, lại vô cùng thân quen và dường như cậu đã từng sử dụng chúng. Chiếc Lục Bình này cũng không ngoại lệ.

Vừa chạm vào quai của chiếc bình, một lượng linh lực cùng sức lực của cậu ngay lập tức bị nó hút lấy. Một lần nữa ánh sáng xanh chói lòa, cây cối xung quanh bắt đầu đâm chồi nảy lộc một cách thất thường. Nhân xà luồng người qua những chiếc rễ cây đang cố gắng bắt trói nó, đồng thời sử dụng những thứ vũ khí trên cơ thể để tấn công Bạch. Chiếc móng sắt va chạm mạnh với luồng ánh sáng tỏa ra, gãy nát. Rõ ràng là đòn tấn công vật lý không thể có tác dụng trước công cụ pháp thuật kỳ dị này. Nhân xà lùi lại, phóng tiếp một luồng sáng bạc về phía đối thủ.

Bạch mỉm cười, cơ hội chiến thắng đã đến.

Chiếc Lục Bình mở ra, hút lấy đòn tấn công, đồng thời thu thêm một lượng linh lực của Bạch, bắt đầu chuyển hóa. Nhân xà cảm nhận được nguy hiểm, lùi lại, vận khí chuẩn bị nghênh chiến.

Chiếc Lục Bình bay lên cao, phóng ra một luồng sáng kinh hồn về phía địch thủ, ánh sáng xanh mạnh mẽ như nuốt chửng lấy không gian, toàn bộ phần trận địa, cây cối mọc lên xanh um, trói chặt lấy Nhân xà, làm cho nó không thể cử động thêm chút nào nữa.

Nhân xà hoang mang đến cực độ, nó đã biết đòn tấn công này không phải tầm thường và đã dựng một bức tường linh lực để che chắn, nhưng không ngờ, những thứ này lại không bị linh lực cản trở, cảm giác bị trói, xiết chặt thật làm người ta vô cùng khó chịu.

- Ngoan ngoãn ở chỗ đó đi !

Trường Bạch mỉm cười, Bước chân đến một cái hốc nhỏ đen ngòm, đưa bàn tay vào.

« Mình đoán không sai mà »

Đúng như dự đoán của Bạch, đó là một vũ khí pháp thuật, nó có hình dáng của một chiếc hộp nhạc, bao ngoài là một lớp kim loại ánh bạc, bên trong có những chi tiết vô cùng tinh xảo. Tiếng nhạc cậu nghe được đích thực là phát ra từ đây !

- Chẳng lẽ đây chính là thứ mà Telous đã đề cập Thiên Hòa Âm Kim Hạp ?

Telous đã dặn, muốn đi tới Mông Lung địa quốc, phải tập hợp đủ 4 điều kiện, thứ nhật là người dẫn đường – chính là Tổng tư lệnh, bởi lẽ chỉ có Tổng Tư lệnh mới biết cách để đi đến đó và chỉ có phép thuật của ông ta mới có thể giúp người khác dịch chuyển không gian. Thứ hai đó chính là Thiên Hòa Âm Kim Hạp. Khi dịch chuyển không gian, vô hình chung cơ thể sẽ chịu một áp lực kinh hồn từ các yếu tố ngoại sinh, chỉ có Kim Hạp này, mới có thể tạo ra một luồng ảo giác đủ mạnh để cơ thể linh hồn có thể tiếp dịch chuyển mà không sợ bị nổ tung. Ngoài ra còn điều kiện nữa, Te nói rằng sau khi đạt được 2 điều kiện đầu mới có thể nói cho Bạch nghe được. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top