CHAP 11: KHỔ CHIẾN
" Cuộc đời là những cuộc chiến không ngừng nghỉ!"
Tránh né không phải là biện pháp có thể cải thiện tình hình, lượng chất độc xâm chiếm cơ thể Bạch ngày càng nhiều khiến cho việc điều khiển linh lực ngày càng khó khăn hơn.
- Mau triệu tập tôi! Một giọng nói lạ vang lên trong đầu Bạch.
- Cậu? Cậu là ai?
- Tôi là Độc xà, hãy làm như thế này... thế này....
Bạch nghiên người né tránh đòn tấn công chết người của Tri Lâm Thù, đồng thời cắn ngón tay của mình trích ra ba giọt máu, vận dụng chút tinh lực còn lại, triệu hồi độc xà.
Một biểu tượng phép thuật màu lục hiện ra trong không trung, ngay lập tức sau đó, Độc xà xuất hiện, miệng phun một luồng độc cực mạnh về phía Tri Lâm Thù khiến nó phải chùn bước.
Bạch cảm thấy cơ thể mệt nhừ, dường như chẳng còn sức lực nữa, cậu cầm lấy chiếc khiên mai rùa cố hết sức đến bên chỗ của Phi Vương xem xét vết thương của cậu.
- Ầm... ầm...
Tiếng nổ vang lên khi hai luồng khí độc chạm vào nhau làm rung chuyển cả một khoảng rừng. Tri Lâm Thù ngay lập tức hiểu ra đối thủ của nó không phải là một linh thú tầm thường, nó liền sử dụng thuật Điều khiển, dùng thân thể của Ma Cây đầu đàn ra lệnh cho những con ma cây khác hợp lực tấn công.
Hàng loạt những loại quả kỳ quặc, những cành lá, rễ cây ngay lập tức lao vào Độc xà.
- Chết tiệt!
Độc xà lượn người né tránh, nó không hề để tâm đến những đòn tấn công của lũ ma cây tép riu mà đang quan sát nhất cử nhất động của Tri Lâm Thù.
Vết nám đen trên người Phi Vương giống hệt như của Bạch, Phi Vương có vẻ đang đau đớn lắm, lại nói linh lực còn lại của Bạch không đủ để chữa trị vết thương thế này.
- A... a... làm sao bây giờ?
- Cậu hãy bình tĩnh! Hãy cho cậu ta uống máu của cậu đi!
- Vậy có được không song thủ xà? Bạch nhận ra đây là giọng nói của song thủ xà.
- Hãy làm theo lời tôi, trong máu cậu chủ có khế ước với độc xà, tất nhiên sẽ có thành phần miễn nhiểm với độc tố. Tuy không thể hoàn toàn trị khỏi cho người đó, nhưng có thể làm giảm bớt đau đớn.
- Vậy được rồi!
Ngay lập tức, Bạch ép máu của cơ thể mình cho Phi Vương uống.
Nét mặt của Phi Vương dần dần trở nên khá hơn, ngược lại Bạch cảm thấy cơ thể như bị khối sắt hàng chục tấn đè lên, hít thở cũng rất khó khăn. Ban nãy cậu lúc cậu chiến đấu với lũ ma cây đã tốn không ít linh lực, và sinh lực, giờ đây phải trích máu chữa thương cho Vương, chuyện kiệt sức là không thể nào tránh khỏi.
Tốc độ của Độc xà nhanh hơn hẳn khi còn sử dụng chung cơ thể với Băng xà, nó nhanh chóng luồng lách qua những khe hở của những đòn tấn công rời rạc, hạ gục đối thủ vốn không ngang tầm với nó.
Tri Lâm Thù rít lên một cái, một luồng chất độc nhắm về phía Bạch và Phi Vương phóng tới. Ngay lập tức, Độc xà trườn người lại, miệng phun một luồng độc vụ che chắn cho hai người. Hai luồng độc gặp nhau, triệt tiêu lẫn nhau trong phút chốc.
- Không ổn rồi!
Độc xà cảm thấy cơ thể mình bị dính chặt, không thể tự do cử động như lúc trước. Trong lúc Độc xà còn mãi mê chiến đấu với lũ ma cây, Tri Lâm Thù đã dệt một lưới nhện vô hình và đặt bẫy.
Tri Lâm Thù hùng dũng bước đến, quật chiếc rễ của ma cây vào người Độc xà. Tiếp đó là hàng loạt những đòn tấn công mạnh mẽ khác.
- Độc xà, cậu có sao không?
- Tôi không sao! Cậu cứ yên tâm! Giọng nói của Độc xà đã yếu đi hẳn, chứng tỏ thương tích của nó không nhẹ chút nào.
Độc xà bình tĩnh, phun một luồng độc vụ cực mạnh về phía địch thủ, đúng như dự tính, Tri Lâm Thù cũng đáp trả bằng một loạt chất độc.
Bùm! Một tiếng nổ lớn vang giữa không trung, khói bụi mù mịt. Tri Lâm Thù liên tiếp phóng những luồng độc mỏng như sợi tơ về phía đám khói, nhưng nó không ngờ kẻ địch nhanh nhẹn đang ở ngay sau lưng. Độc xà dùng chiếc đuôi rắn chắc, tấn công ngay vào mối liên kết giữa ma cây và Tri thù.
Phụt, một luồng máu xanh phun ra, con ma cây to lớn đổ xập xuống, còn Tri Lâm Thù nhanh chóng phun màn tơ đỡ lấy cơ thể.
- Giỏi quá!
Bạch khen ngợi, nhưng điều làm cậu bất ngờ nhất là đợt tấn công có tưởng chừng có hiệu quả của Độc xà lại đưa cậu và nó tới một tình huống nguy hiểm hơn nhiều lần. Tốc độ của Tri Lâm Thù sau khi rời khỏi thân xác của Ma cây tăng lên đáng kể, thêm vào đó là những cái chân sắc bén của nó, Độc xà phải chống đỡ rất vất vả.
Vương cảm thấy toàn bộ cơ thể không còn chút cảm giác, nhưng đã có thể cử động tay chân, cậu hướng ánh mắt về phía Bạch. Lúc còn sống, cậu đã từng gặp Bạch một lần, nhưng ấn tượng để lại cho cậu chỉ là một cậu bé yếu đuối, hay sợ hãi và chỉ biết trốn chạy. Nhưng bây giờ chính con người yếu đuối đó đang ra sức bảo vệ cậu, cảm giác mâu thuẩn này cứ từng giây, từng giây dày vò cậu, cậu muốn tiếp tục chiến đấu nhưng chất độc làm cho linh lực của cậu rối loạn, không thể làm gì được ngoại trừ âm thầm cổ vũ cho Bạch.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Những cái chân sắc nhọn của Tri Lâm Thù cắt vào thân thể Độc xà, máu chảy ra từ những vết cắt!
Độc xà thở hổn hển, sức lực tiêu hao quá nhiều, cộng thêm thời gian của nó cũng sắp cạn, phải tập trung có cú đánh cuối cùng.
- Tiểu xà, cẩn thận!
Một giây lơ là, độc xà bị Tri Lâm Thù đánh bậc khỏi chỗ đứng, va vào một gốc cây gần đó.
Một luồng xung điện chạy xuyên người Bạch, cậu như cảm giác được từng nỗi đau của Độc xà, chuyện này là thế nào!
Bạch nắm chặt tay lại, hai hàm răng nghiến chặt, cậu muốn giúp sức cho Độc xà nhưng với thương thế như vầy và không thể vận thêm chút linh lực nào để triệu hồi luos, chứng kiến kẻ khác vì bảo vệ mình mà phải thương tích đau đớn như thế, lòng Bạch còn xót xa nhiều hơn.
"Tại sao mình vô dụng như thế này, bất cứ thứ gì mình cũng ko thể làm tốt được, mình thi được 10 điểm, vẫn bị ba mẹ khinh miệt. Mình thi bắn cung được giải nhất cũng vẫn bị người ta xầm xì bàn tán! Mình....Mình là đứa chẳng ra gì mà"
Bạch lấy bàn tay đấm thình thịch vào ngực, nước mắt bắt đầu trào ra.
- Dừng lại!
Bạch ngước mặt lên nhìn người đang nắm chặt lấy đôi tay mình
- Đừng làm như vậy nữa!
- Cậu! Tôi...tôi thật là vô dụng mà....!
- Không ! Cậu không vô dụng ! Cậu có khả năng làm được mọi thứ ! Cậu đã đến được thế giới này chứng tỏ cậu có một niềm tin mãnh liệt, cậu đã vượt qua thử thách để chứng minh mình đủ tư cách là một thành viên của Địa ngục, cậu đã dùng chính tấm lòng của mình thu phục Băng Hồ và Song Thủ Xà. Hơn nữa cậu đã chiến đấu để bảo vệ người khác ! Như thế không phải là vô dụng ! Cậu làm được, tôi tin cậu làm được, hãy tin tưởng ở bản thân mình !
Sắc mặt của Vương không tốt chút nào, bởi lẽ cậu đã dùng chút sức lực vừa phục hồi được để ngăn hành động ngu ngốc của Bạch lại.
Bạch chưa bao giờ nghe được những lời nói như thế trong cuộc đời của mình, chưa có ai tin cậu, chưa có ai dùng ánh mắt tình cảm ấy nhìn cậu. Trong khoảnh khắc như có một luồng sinh lực mới tuôn trào trong trái tim Bạch.
Đúng rồi ! Cảm giác đau của độc xà có thể truyền đến mình, vậy thì mình cũng có thể truyền những gì mình thấy được cho tiểu xà. Bạch tập trung nhãn quan, quan sát những chuyển động của Tri Lâm Thù.
- Ngay lúc này !
Độc xà quật chiếc đuôi của nó vào trúng người Tri Lâm Thù làm cho đối thủ của nó kinh ngạc đến tột cùng. Tri Lâm Thù bị đánh bậc vào một gốc cây, vết thương cũng bắt đầu ứ ra thứ máu đen ngòm hôi hám.
- Làm tốt lắm ! Nào, chúng ta cùng nhau làm lại !
Đầu tiên là liên kết giác quan với Tiểu xà, rồi sau đó truyền những hình ảnh mà Bạch nhận được để tiểu xà xử lý. Khả năng quan sát của Bạch tốt hơn hẳn tiểu xà, bởi vì cậu là một tuyển thủ môn bắn cung, từng đoạt giải cao trong nhiều cuộc thi, hơn nữa với tình trạng thương tích của Độc xà, nó không còn đủ khả năng quan sát tỉ mỉ từng chuyển động của Tri Lâm Thù nữa.
- Bên trái !
Một lần nữa độc xà lại phá được thế tấn công như vũ bảo của Tri Lâm Thù làm nó vô cùng tức tối ! Nó đứng lại, đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Bạch, dường như nó đã phát hiện ra vấn đề.
Trong những quái vật ở rừng rậm, Tri Lâm Thù được biết đến như nổi sợ hãi của các chiến binh, không chỉ vì sức mạnh phép thuật hay nọc độc lỳ lạ của nó mà còn bởi lẽ nó là một quái vật có trí thông minh cao, có khả năng phản ứng lại những nguy hiểm nhạy hơn nhiều loại quái vật to lớn khác. Chỉ trong nháy mắt nó đã nghĩ ra cách đối phó.
- Cẩn thận Bạch !
Phi Vương hét to khi thấy một lớp tơ mỏng bắn về phía Bạch. Bạch không kịp tránh vì đang tập trung để quan sát và dự đoán hành động của Tri Lâm Thù, lớp tơ chỉ cách cậu vài tấc, nếu như trúng loại tơ này, chắc chắn sẽ không thể cử động được nữa.
- Tránh qua !
Phi Vương lao vào, đẩy Bạch qua một bên
Toàn thân Phi Vương bị bao phủ bởi một lớp tơ nhớp nháp, chân tay cậu bắt đầu run lên vì độc Tri Lâm Thù, nhưng cậu vẫn mỉm cười.
- Cậu không sao chứ? Xin lỗi vì đã xô cậu như thế !
Người xưa nói thế nào nhỉ "Hoạn nạn gặp chân tình" , bây giờ thì Bạch đã hiểu được câu nói đó. Trong con tim nhỏ bé yếu ớt của cậu, một luồng cảm xúc ấm áp hạnh phúc dâng tràn, cậu cũng mỉm cười.
- Chết tiệt !
Tiếng thét của độc xà làm cho Bạch phải giật nảy người, cả thân hình độc xà đang dần mờ đi, có chuyện gì đang xảy ra vậy !
- Chúng tôi không thể tách rời nhau quá lâu !
- Song thủ xà, chuyện gì vậy?
- Tôi là băng xà,phần còn lại của song thủ xà !
- Thế này là thế nào ?
- Chuyện dài dòng lắm, bây giờ tôi chỉ có thể nói cho ngài biết là tôi và độc xà vốn hai là một, vốn một là hai ! Chúng tôi không thể rời nhau quá lâu ! Và đã gần đến giới hạn rồi !
- Thế này thì.....
Bạch thật sự lo lắng, Phi Vương đang bị lớp tơ nhện quấn chặt, ko thể cử động, còn độc xà thì sắp phải bị cưỡng chế trở về không gian của nó, người duy nhất có thể chiến đấu là cậu, nhưng với lượng linh lực hiện nay bảo vệ thân mình còn khó, huống chi là chống lại kẻ thù hùng mạnh thế này. Cậu phải làm sao ? Bỏ chạy như trước, để mặc người đã hy sinh thân mình bảo vệ cậu để được toàn mạng, hay chiến đấu mà không có chút hy vọng sống !
- Tôi xin lỗi !
Độc xà biến mất kỳ lạ như lúc xuất hiện, khoảng không gian chiến đấu trở lại yên tĩnh, khoảng rừng rậm âm u lúc nãy giờ đây biến thành một khoảnh đất xơ xác, vương vãi những xác chết của ma cây và các loài thú nhỏ. Tri Lâm Thù rít lên những tiếng mang rợ đắc thắng lao vào chuẩn bị kết liễu hai đối thủ đáng gờm.
- Cẩn thận !
Một bóng đỏ lướt qua cắt ngang đợt tấn công của Tri Lâm Thù, thì ra đó là Hồng điểm hỏa và Phi Vương. Trong lúc bị trói, cậu đã sử dụng toàn bộ lượng linh lực có thể hy vọng tìm được trợ giúp, thế nhưng với sự bất thường do ảnh hưởng của chất độc, cậu chỉ có thể triệu hồi được linh thú cấp thấp nhất Hồng Điểm Hỏa
Greeeeeeeeeeee !
Hồng Điểm Hỏa tuy trúng thương những vẫn cố lao vào tấn công kẻ thù kéo dài thời gian cho Bạch chạy trốn
- Bạch ! Chạy đi !
- Không ! Tôi làm sao bỏ cậu được !
- Chạy đi và tìm trợ giúp còn hơn là ở đây cùng nhau chết !
- Không !
Hồng Điềm Hỏa không phải là đối thủ của Tri Lâm Thù, chỉ mới đánh nhau vài đòn là nó đã lảo đảo, vết chém trên cánh cộng thêm luồng độc vụ bao xung quanh, chắc chắn nếu không phải vì sự yêu quý đối với chủ nhân và Bạch, nó đã buông xuôi gục ngã rồi !
- Mình phải làm sao đây !
Một giây phân tán cũng đủ để Bạch trả giá, luồng chất độc cực mạnh từ đâu bay về phía cậu, dính đòn này đủ để cậu tan biến mãi mãi.
Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh của ba mẹ, của những người thân thuộc lần lượt hiện về trong đầu óc Bạch. Cậu mỉm cười, ra đi như thế này cũng không hẳn là không tốt !
Giây phút tuyệt vọng ấy, có một vòng tay ấm áp, ôm lấy cậu, nói khẽ
- Đồ ngốc ! Tôi thích cậu !
Bạch đờ đẫn cả người, có thứ gì đó kéo cậu trở lại với thực tế
- Vương, cậu sao rồi?
Vương đã hứng toàn bộ lượng độc của đòn tấn công đó hộ Bạch, sinh mạng của cậu giờ đây ngàn cân treo sợi tóc.
- Tôi không sao ! Mau chạy đi !
- Sao ? Sao lại tốt với tôi như thế, tôi không đáng !
- Đáng ! Cậu xứng đáng ! Lúc còn nhỏ cậu đã giúp tôi một lần, cậu không nhớ sao ?
Bạch lắc đầu, nước mắt tuôn trào
- Cũng đúng ! Từ sau khi cậu trở về sau lần mất tích, cậu dường như đã quên hẳn mọi chuyện !
- Vương ! Đừng nói nữa, để tôi cho cậu uống máu !
- Vô dụng thôi ! Tôi có vài điều phải nói, không thì sẽ không còn cơ hội !
- Ừm !
- Lúc còn nhỏ, tôi đã thật ngốc khi chê cười và đánh đập cậu, nhưng cậu không vì vậy mà xa lánh, còn giúp đỡ tôi, tôi rất cảm ơn cậu! Và rồi không biết tự lúc nào cậu đã ở trong trái tim tôi ! Bạch này, dũng cảm lên, vui vẻ lên nhé !
Vương run lên bần bậc trong tiếng hét đau đớn của Bạch
- Được..... tôi.... sẽ... vui...mà !
Bạch nghẹn ngào
- Vậy ! Vậy.... thì... tốt... rồi !
Vương ngất đi, cơ thể dần trở nên trong suốt như một pho tượng thủy tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top