CHAP 10: PHI VƯƠNG
" Luôn có những thiên thần thầm lặng quan tâm đến chúng ta, hãy tinh ý và chúng ta sẽ tìm thấy họ!"
- Tôi đến để thăm cậu, không ngờ được thấy một chuyện thú vị như vậy, một Luoser lại có thể thu nhận linh thú thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt!
- Anh không được đi! Tiểu hồ lên tiếng
- Sao vậy?
- Tri Lâm Thù là loài nguy hiểm, chúng tôi không muốn anh tham gia vào chuyến đi này!
- Cậu đừng lo tôi có thể bảo vệ mình mà. Tôi cũng là một G- luos đấy!
- Cậu cứ để cho cậu ta theo như vậy sao? Tiểu hồ mãi cằn nhằn với Bạch, dù cho nó có phản đối thế nào thì người con trai gầy còm đó vẫn không chịu rời Bạch dù là một chút.
- Không sao mà, anh ta cứ theo nếu anh ta thích!
- Nhưng mà tôi không tin anh ta, nhìn anh ta cứ như một bóng ma vậy đó!
- Ha ha , ai ở đây mà không phải là ma, cậu cứ đùa hoài, nhưng không biết anh ta triệu hồi thứ gì nhỉ, có giống như cậu không?
- Cái đó thì trời biết! Tiểu hồ quay mặt lại, liếc xéo Phi Vương một cái
Dường như nghe được hai người đang nói gì, Phi Vương lẫm nhẫm đọc thần chú, một biểu tượng phép thuật đỏ rực hiện ra giữa khoảng không
- Đây là lous của tôi, tên của nó là Hồng Điểm hỏa
Đấy là một loài chim toàn thân bao bọc bởi ngọn lửa đỏ, thân hình to hơn tiểu hồ một chút với cặp mắt sang quắt, chiếc mào hoàng kim và đôi cánh to.
- Quác! Quác!
Chú chim chào hỏi hai người bạn đồng hành mới
- Tiểu Hỏa không biết nói à?
- Ừm, nó là lous đầu tiên mà tôi triệu hồi được, do đẳng cấp còn thấp nên chưa thể có ngôn ngữ.
- Vậy ra tiểu hồ và song thủ xà là luos cấp cao á?
- Chứ sao? Tiểu hồ giương mắt lên nhìn Bạch, ngươi nghĩ ta là loại nào hả?
- Hề hề, không có gì, nói chơi thôi mà!
Luos phân ra thành nhiều loại, từ những loại cấp thấp trí óc kém cũng như khả năng có hạn như Hồng Điểm Hỏa, đến những linh thú có khả năng suy nghĩ và hành động theo ý mình như song thủ xà, cao hơn nữa là thần thú với sức mạnh khôn lường và trí óc cực kỳ linh hoạt, cuối cùng là thần với phép thuật cường thịnh và tính tình kỳ quái. (Thần ở đây là thần trong giới Luos, dùng để phân biệt đẳng cấp chứ không hề liên quan đến việc được con người tôn thờ, hoặc ngang bằng với các vị thần trông giữ địa ngục)
Cả bọn đi được một quãng thì đến một khu rừng âm u, cây cối rậm rạp, vừa bước vào trong vài bước đã không thể nhìn thấy gì trước mặt. Tình hình này nếu Tri Lâm Thù có xuất hiện ngay trước mặt họ, họ cũng không thể nào bắt được nó.
- Tiểu Hỏa, tỏa sáng đi! Phi Vương ra lệnh
Trong khoảnh khắc, một luồng sáng từ chiếc mào hoàng kim của Hồng Điểm hỏa lan xuống thân thể nó, và bộ lông đỏ rực của nó bắt đầu phát ra ánh sáng. Ánh lửa đỏ hồng bắt đầu chiếu rọi một khoảng rừng đủ để Bạch có thể quan sát những thứ xung quanh.
- Tiểu Hỏa giỏi quá! Bạch cười tươi và khen ngợi nó
- Phép thuật tầm thường ấy hỏa thú nào mà không thi triển được chứ! Tiểu hồ cằn nhằn. So về đẳng cấp và sức mạnh chắc Tiểu Hỏa không thể nào bằng Băng Hồ, nhưng sự khắc chế về thuộc tính, và sự khen thưởng của Bạch làm cho Băng Hồ nổi tính cằn nhằn.
Phi Vương mỉm cười nhìn con người dễ thương trước mặt đang nô đùa với 2 luos, từ lần đầu gặp mặt, chàng trai đó đã để lại một ấn tượng mạnh mẽ trong tâm trí cậu. Có lẽ là do đôi mắt u sầu ấy, cũng có thể là do cậu cảm nhận được sự đồng điệu trong tâm hồn của Bạch. Phi Vương cũng đã từng sống trong sự khinh ghét của người đời bởi vì cậu có một tình yêu khác người, một trái tim luôn khao khát tình cảm chân thành.
Cái chết có lẽ là tận cùng đối với một số người, nhưng riêng Phi Vương thì không phải vậy, từ ngày cậu đặt chân đến vùng đất mà con người gọi là Địa Ngục này, cậu mới có cảm giác rằng mình đang sống. Ở nơi đây không có sự phân biệt giới tính, không có sự khinh ghét đối với những con người thuộc thế giới thứ ba như cậu. Cậu tìm thấy được sự bình yên cả trong tâm hồn, lẫn trong cuộc sống của một linh hồn. Hơn nữa, cậu còn được tiếp xúc với những thứ kỳ bí mà ở cuộc sống thực không thể nào có được. Địa ngục của trần gian hóa ra lại là một nơi còn tốt hơn trần gian gấp cả trăm ngàn lần.
- Cậu ngồi xuống nghĩ ngơi chút đi! Vương ân cần
- Không sao, tôi còn đi được mà!
- Cậu muốn chất độc trong người phát tác để tôi phải cõng đi phải không, không thì ngoan ngoãn mà ngồi xuống.
Đôi mắt kiên quyết của Vương làm cho Bạch phải chùn bước, cậu ngồi bệt xuống một rễ cây lớn, thở dốc. Lâu lắm rồi không vận động nhiều như vậy, với lại chất độc trong người cậu cũng chẳng phải tầm thường.
Bạch cảm thấy sinh lực của mình ngày càng cạn kiệt, ngồi xuống nghĩ ngơi không chỉ không làm cho cậu cảm thấy khỏe hơn mà còn khiến cậu mất sức nhiều hơn.
- Không xong rồi! Phi Vương kéo người Bạch về phía mình
- Chuyện gì vậy? Bạch ngạc nhiên, hai mắt mở to, Hồng Điểm Hỏa cũng phát ra những âm thanh cảnh báo.
- Chúng ta bị phục kích rồi! Mặt Phi Vương nghiêm lại, chuẩn bị tập trung linh lực sẳn sàng chiến đấu.
- Chuyện gì xảy ra vậy Tiểu Hồ?
- Là bọn Ma Cây! Tiểu Hồ cũng đã nhận ra
Ma Cây là bọn quái thú thuộc tính mộc, thường sinh sống trong những khoảng rừng rậm âm u. Ma cây thông thường là loài hiền lành trừ khi có người xâm nhập vào lãnh thổ hoặc tranh giành con mồi với chúng thì chúng mới tấn công. Điểm nguy hiểm nhất của loài quái vật này chính là chúng luôn hoạt động theo bầy đàn, có khi lên tới hàng trăm con. Cho nên, nếu không xảy ra chuyện, tốt nhất không nên đối đầu trực tiếp với chúng.
Xung quanh hai người, những mảnh rừng đen bắt đầu chuyển động, tiếng cành lá va vào nhau rào rạo, tiếng gió rít lên từng cơn nghe rợn cả người.
Xoạt! Một chiếc rễ cây quấn lấy chân của Bạch, kéo cậu lên cao, làm cậu kinh ngạc đến không thốt được tiếng nào.
- Tiểu hỏa, giúp ta nào!
Được lệnh của chủ nhân, Hồng Điểm Hỏa Bao phủ mình bằng một quần lửa đỏ rực, ánh lửa khác hẳn với lúc nãy, đầy uy lực và nóng bỏng. Tiểu hỏa lộn một vòng, dang rộng đôi cánh rắn chắc lao vào cái rễ cây đã quấn lấy Bạch. Nhanh như chớp chiếc rễ đứt lìa, một lớp chất lỏng màu xanh ứa ra từ đó, nhớp nháp và có mùi khó chịu.
- Cậu có sao không? Phi Vương đỡ lấy Bạch từ cú rơi, ân cần hỏi thăm
- Tôi ổn!
Bạch đỏ mặt, quay đầu đi chỗ khác.
Tiếng rít kinh hồn của con ma cây bị thương tập trung cả đàn ma cây lại, cũng may cho hai người, đây chỉ là một đàn nhỏ cở khoảng vài chục con. Nhưng đối phó với chúng chẳng phải dễ dàng gì!
Grit.....! Con ma cây to nhất gầm lên, như hiệu lệnh tổng tấn công, tất cả những con ma cây khác hai mắt bắt đầu đỏ lên và tấn công hai linh hồn kia.
- Tiểu Hồ ! Bạch gật đầu ra hiệu, cùng lúc triệu hồi khiên mai rùa, lao vào vòng chiến.
Đây là trận thực chiến đầu tiên của Bạch, điều này khiến cậu gặp phải một số khó khăn nhất định, nhất là do số lượng kẻ địch quá đông và tấn công không theo một phương thức nhất định nào, cho nên chỉ mới vài phút, cậu đã trúng thương.
Ma cây có cách tấn công khác hẳn những loài quái vật mà Bạch đã gặp, chúng dùng tất cả những bộ phận trên cơ thể như những vũ khí và ngoài ra, khả năng hút sinh lực của chúng cũng vô cùng đáng sợ
Bạch dùng Hỏa thủ công, tấn công liên tiếp vào những thân cây không sợ trời không sợ đất này, khiến chúng cháy xém, cành lá rụng xuống, nhưng những con quái vật này vẫn không hề chùn bước. Phía Băng Hồ có lẽ khá hơn, những đòn tấn công băng giá có thể khóa cơ thể của Ma cây trong vòng vài phút, và theo đó, những đòn tấn công của Bạch mới phát huy được hiệu quả.
Phi Vương cũng đang chiến đấu rất vất vả, Tiểu Điểm Hỏa không đủ khả năng để chiến đấu với nhiều kẻ địch cùng lúc như vậy, nên nó đã trúng thương.
- Tiểu Hỏa! Phi Vương lao người tới, đỡ lấy linh thú của mình, ôm nó vào lòng. Cánh của Tiểu hỏa bị những thứ quả kỳ quái đánh trúng, máu đang chảy ra rất nhiều.
- Cẩn thận!
Bạch dùng hỏa thủ công, chặt đứt cái rễ cây muốn quấn lấy hai chủ tớ Phi Vương, không ngờ từ phía sau, cành cây quật tới, Bạch bị quăng ra một khoảng khá xa.
- Bạch!!! Cậu có sao không? Khuôn mặt của Phi Vương biến đổi hẳn, vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng thường ngày biến đâu mất, chỉ còn lại đó vẻ đau đớn và giận dữ!
- Không! Không sao! Bạch tiếp tục gượng dậy và đánh trả đòn tấn công của một con ma cây khác.
Trong khoảnh khắc, không khí như bị bao trùm bởi một luồng linh lực hắc ám, một khối linh lực khổng lồ mà kể cả người chưa có chút kinh nghiệm nào về pháp thuật cũng có thể cảm nhận được.
Băng hồ đưa ánh mắt nhìn về phía khơi nguồn của luồng hắc linh đó, vẽ mặt nó không hề tỏ ra chút ngạc nhiên, chỉ khẽ cười!
- Không chịu làm từ sớm! Tiểu hồ nói thầm.
- Hỡi linh hồn các linh thần cổ đại, Đấng sáng tạo của các nguyên tố, xin hãy lắng nghe lời nguyện cầu của tôi. Thần lửa, xin hãy đến giúp tôi!
Không gian bổng dưng ngưng đọng, không khí nóng lên theo từng giây. Một biểu tượng phép thuật đỏ hồng to lớn xuất hiện trước mặt của Phi Vương.
- Đây.... Đây là..... Bạch ngỡ ngàng trước những gì hiện ra trước mắt mình. Một cậu nhóc cỡ mười tuổi trắng trẻo hồng hào, với bộ quần áo đỏ rực, toàn thân trang sức bởi những phụ kiện bằng lửa bừng bừng cháy.
- Đấy là thần lửa!
Thần lửa vừa xuất hiện, bọn Ma cây ngay lập tức bị rối loạn, một số bỏ chạy, một số vẫn ngoan cố cầm cự.
Thần lửa đưa ngón tay lên không trung, đọc lâm râm những câu chú ngữ, ngay lập tức một luồng Địa hỏa từ đâu xuất hiện, lao thẳng vào người của những con ma cây.
Tiếng gầm rít lại một lần nữa vang lên khắp khu rừng âm u. Vài con ma cây bị trúng đòn, thân thể hóa ra tro, một luồng khí trắng bay ra từ những đám tro cốt ấy.
Bạch chùn bước, hạ chiếc khiên xuống đồng thời cũng thu lại luồng lửa trên tay, hai mắt đượm buồn, cậu tiến lại gần Hồng Điểm Hỏa và giúp nó trị thương.
luồng sáng xanh hiền hòa bao trùm lấy cơ thể của Hồng Điểm Hỏa, những vết thương của nó nhanh chóng liền lại.
- Cậu sao thế Bạch! Nét mặt của cậu có gì đó không ổn!
Bạch quay người lại, nhìn Hỏa thần thỏa sức tàn sát những con quái vật ma cây, khuôn mặt đau đớn như chính mình bị thiêu đốt.
- Cậu có thể tha cho chúng nó không?
Phi Vương ngớ người ra, chẳng hiểu được tại sao Bạch lại đưa ra cái yêu cầu kỳ quái đến thế!
- Tại sao? Có thể cho tôi biết tại sao phải tha cho bọn chúng không?
Bạch lắc đầu, hai mắt rưng rưng.
- Hỏa thần, xin ngài hãy nhẹ tay, chỉ đánh đuổi bọn chúng thôi, đừng giết hại chúng nữa!
Hỏa Thần liếc nhìn về phía người triệu hồi, khuôn mặt có nét bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn làm theo. Những luồng lửa tung ra uy lực giảm đi một phần, chủ yếu đánh trúng những bộ phận của ma cây, nhân cơ hội đó, một số con ma cây đã bỏ trốn đi mất.
- Bây giờ thì được rồi chứ!
Bạch gật đầu, mỉm cười, nụ cười như vầng sáng tỏa ra trong đêm đen, chiếu sáng từng ngóc ngách trong con đường vào trái tim của Phi Vương. Cậu đỏ mặt, quay người đi.
- Tôi chỉ thấy tội cho chúng, chắc là chúng ta đã bước vào vùng đi săn của chúng nên mới bị tấn công như thế này!
- Cho dù là như vậy, nhưng chúng đã làm cậu bị thương, nhìn xem, máu vẫn còn chảy kìa!
Máu của linh hồn không có màu đỏ như máu của con người mà là một chất dịch trắng, trong đó mang theo một lượng sinh lực nhất định, nếu mất đi quá nhiều, linh hồn sẽ tan biến.
- Không sao, tôi có thể tự chữa được mà! Nhưng cậu ngồi xuống đây cái đã!'
Không biết Bạch yêu cầu mình ngồi xuống để làm gì, nhưng Vương vẫn làm theo, đồng thời vẫn chú mục vào Hỏa thần và lũ ma cây.
Một cảm giác ấm áp, dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể Vương, để triệu hồi hỏa thần cậu đã phải sử dụng máu của mình cùng với một lượng linh lực vô cùng lớn, cho nên cậu cũng cần phải được nghĩ ngơi, tuy mệt mỏi nhưng Vương chưa hề lộ ra bên ngoài, không ngờ Bạch có thể cảm nhận được. Vương đưa ánh mắt hiền hòa nhìn về phía Bạch. Có chết cậu cũng phải bảo vệ con người này.
Hỏa thần đang say sưa chiến đấu thì bổng ngừng tay lại, khuôn mặt biến sắc, cả Băng hồ cũng cảm thấy không khỏe
- Tiểu Hồ, ngươi sao thế? Bạch lo lắng
- Có độc! Tôi và hỏa thần đã trúng phải, cậu phải coi chừng đó!
Bạch vừa quay sang nhìn Vương thì thấy người cậu đã xuất hiện những vết thâm đen hệt như lần cậu trúng độc ở đấu trường.
- Phi Vương, cậu sao vậy?
- Chạy đi! Nó.... Nó tới rồi đó!
Vương nói xong thì chìm vào hôn mê. Căn cứ tình hình này, cậu đã trúng độc một khoảng thời gian rồi! Nhưng từ nãy tới giờ hai người chỉ toàn chiến đấu với bọn Ma Cây, Tri Lâm Thù chưa hề xuất hiện, vậy tại sao....
Bạch không cần tự hỏi lâu. Con ma cây đầu đàn bước tách ra khỏi bầy, trên vai nó là Tri Lâm Thù.
- Chết thật, cả ma cây và Tri Lâm thù, làm sao bây giờ!
- Chủ nhân, hãy cho tôi ra ngoài!
Đó là tiến của Song thủ xà.
- Được !
- Oh Pislus skary trion sake !
Cánh cửa phép thuật hiện ra, nhưng mờ nhạt và biến đi trong khoảnh khắc.
- Chết thật, linh lực của ta không đủ để triệu hồi cậu!
- Tránh đi! Tiểu xà hốt hoảng cảnh báo.
Một luồng chất độc đen ngòm bay ra từ những chiếc que tròn rổng ruột gắng trên mình của Tri Lâm Thù sượt qua người của Bạch, làm cho phần y phục ở chỗ đó bị hòa tan, đồng thời mảnh da ở chỗ tiếp xúc với chất độc phồng lên chuyển sang nám đen . Bạch cảm thấy cơn đau lại bừng bừng trở lại, nếu không nhanh chóng hạ gục Tri Lâm thù thì cậu và Phi Vương chắc chắn không thể bảo toàn được mạng sống.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top