Phần 34

Nói xong, Hình Vận chạy lại lấy cái túi trên ghế.

"Đợi một chút!" Hà Ngộ gọi cô lại.

Nói đùa gì vậy!  Bản thân tăng ca đã đủ thê lương, rõ ràng muốn để anh ta một mình!

Thấy rằng Hình Vận đã dừng bước, anh nhanh chóng nói:

"Ừ, thực sự có việc cần cô làm."

"Chuyện gì?"

"Lấy giấy nhớ cho tôi."

"... chỉ ... là việc này?"

"Đúng vậy" Anh nghiêm trọng nói:

"Chỉ có cô biết giấy nhớ để đâu."

"..." Thật muốn đánh người à!

Nhưng ai có thể để anh ta liên quan đến sự sống và cái chết của công ty, cô nhẫn nhịn!

Hình Vận đặt túi xuống, nghiến răng nghiến lợi để mở ngăn kéo đầu tiên của bàn.

Thói quen của cô không tệ, những thứ trong ngăn kéo được cố định và đặt gọn gàng.

Do đó, cô lười quay đầu, mà đưa tay thẳng vào ngăn kéo bình thường để giấy ghi nhớ.

Tuy nhiên ...

Cô ấy không chạm vào giấy nhớ quen thuộc mà đầu ngón tay truyền đến cảm giác giống như lạnh buốt, như thể vừa mới trong tủ lạnh lấy ra sản phẩm kim loại, nhưng ...... nó là mềm!  Có vẻ như sẽ di chuyển?  !

Hình Vận bị sốc, vô thức rút tay lại, quay lại nhìn nó ...

"A, à, à, à!"

Những tiếng la hét gay gắt phá vỡ sự yên tĩnh của văn phòng sau giờ làm việc.

"Có chuyện gì vậy?" Hà Ngộ tò mò nhìn cô.

Mặt cô tái nhợt, trốn trong góc, run rẩy vươn tay:

"Rắn ... rắn ... rắn! Có một con rắn trong ngăn kéo!"

Đúng vậy!  Nó là một con rắn!  Nằm trong ngăn kéo của cô!

Mặc dù chỉ liếc một cái cô liền lập tức hét lên bỏ chạy, nhưng Hình Vận chắc chắn không nhầm, đó là một con rắn màu xanh!

"Rắn?" Hà Ngộ thăm dò nhìn vào ngăn kéo của cô,  một lát sau, thò tay đưa con rắn ra ngoài.

"Nó thật sự rất khó xử!"

... thực... thực sự bắt lấy nó bằng tay không?  Mặc dù rất dũng cảm, nhưng người này có ý thức thông thường không?  !

"Nhanh vất nó đi! Đó là một con rắn lục! Có độc!"

Hình Vận đối với rắn không có hiểu biết nhiều, rắn màu xanh cô cũng chỉ biết là rắn lục cùng Tiểu Thanh trong 《Tân Bạch Nương Tử,không phải kịch độc cũng là yêu quái.

Khi nghe những lời đó, Hà Ngộ khuôn mặt cứng đờ nhanh chóng bỏ con rắn trong tay ra.

Hướng ném của anh ta rất vi diệu, cái vật thể màu xanh kia không nghêng lệch mà hướng về phía Hình vận...

"Anh làm gì vậy! Đừng ... đừng ..." Đừng ném loạn!

Cô hét lên rõ ràng cũng không thể thay đổi quỹ đạo kia của con rắn, cứ như vậy nó đã rơi xuống chân của cô, đã trốn ở trong góc cô không có chỗ để né, chỉ có thể co mình lại thành một nhúm, nhắm chặt hai mắt.

Cô chết chắc rồi?

Còn chưa tính nguyên nhân cái chết đủ để đưa lên tin tức xã hội, càng đáng buồn hơn nữa ... cô rõ ràng phải mang sự trinh bạch kia vào lò thiêu!

Nghĩ vậy, Hình Vận không rõ cuối cùng mình sợ hãi hay là khóc.

Ngay lúc cô sắp khóc ra thành tiếng ...

"Hahahahahahahahahahahaha ..."

Hà Ngộ bật một tràng cười khoa trương.

Tình hình gì vậy?Hình Vận có chút xấu hổ.

"Ha ha ha ha ..." anh ta càng cười càng to,thậm chí không thể đứng dậy:

"Cô ... tại sao cô lại kinh sợ như vậy ... hahaha, đây chẳng qua là một món đồ chơi ... hahahahahaha ..."

"..." cái gì?

Đồ chơi?  !

Hình Sợ run sợ một lát,can đảm hướng về vật thể màu xanh dưới chân mình.

Quả thực có chút kỳ lạ. Theo lí mà nói khi ném con rắn này đi nhất định sẽ bị kinh động mà tấn công người. Ngay cả khi cô may mắn gặp phải một con rắn sợ người hơn mình, vậy cũng phải xoắn thân né tránh mới đúng , nhưng kể từ đầu có vẻ như nó chưa bao giờ di chuyển?

Bên kia Hà Ngộ vất vả lắm mới ngừng được cười,đi về phía cô, cúi xuống nhặt "con rắn" trên mặt đất để trước mặt cô.

"Nhìn rõ ràng, là món đồ chơi thôi."

Cô vẫn không nhịn được mà né tránh, nín thở, nhìn vào đánh giá vật thể lạ trong tay Hà Ngộ.

Quả nhiên!  Cái hoa văn kia, cái chất liệu kia... thực sự là một món đồ chơi!

Rõ ràng Hà Ngộ đã sớm biết ...

"Anh cố tình ..." Hình Vận dần dần làm rõ toàn bộ sự tình :

"Có phải anh đặt trong ngăn kéo của tôi không?!"

"Đùa chút thôi ..." Anh quay lại bàn cẩn thận đặt "con rắn" lại vào túi.

Đêm qua tại quầy bar đã tham gia một trận đấu phi tiêu, cuối cùng đã giành giải nhất, giải thưởng lại là đồ chơi này ...... mặc dù rất thực tế, nhưng anh cần cái này để làm gì?  Hà Ngộ tiện tay ném nó vào trong túi.

Cho đến khi Hình Vận giúp anh pha ca cao nóng, anh mở túi để tìm thứ gì đó,lúc này mớ nhớ đến sự tồn tại của nó.

Vốn chính là muốn trêu chọc Hình Vận,không ngờ  phản ứng của cô ấy lại như thế...Không phụ hy vọng !

Hà Ngôn đột nhiên phát hiện món đồ chơi này rất thú vị ...

À, anh đang nói đến Hình Vận, chứ không phải con rắn.

Chương 06

- "Đùa chút thôi."

Loại lời này chỉ cơ bản chính là đạo đức giả!

Bởi vì là trò đùa, bạn không thể quá so đo, bằng không thì chơi không nổi, nhỏ nhen,không thú vị.

Tuy nhiên, theo quan điểm của Hình Vận, đem người khác ra làm trò hề tìm niềm vui căn bản không phải là vui đùa!

Chỉ là ...

Về công, đối phương lại là đối tác quan trọng của công ty họ.

Về tư, trước đây cô cũng có chỗ sai , dù sao là cũng tại cô mà đầu Hà Ngộ bị thương.

Nói tóm lại, Hình Vẫn cũng xem những hành vi của hắn mang lại như trò đùa vô hại, tất cả các loại khó chịu lúc trước cũng coi như huề nhau,  sau này có thể sự hợp tác tốt rồi?

... Cô lại ngây thơ!

Bởi cái gọi là người tốt thường bị bắt nạt. Vị giám đốc Hà này quả thực bắt nạn đến nghiện rồi!

Hôm kia, còn cho bột nêm mì ăn liền vào trong cà phê của cô.

Ngày hôm trước,thì rắc ớt bột lên son của cô.

Hôm qua, thừa dịp cô đi toilet liên tục mở khóa sai điện thoại di động khiến điện thoại của cô bị khóa trong vài giờ.

Hôm nay ...

Hôm nay, anh ta giống như đã chơi chán?  Tuy nhiên gần tới giờ tan làm mới chạy sang công ty của họ,hại cô phải tăng ca tiếp khách, nhưng đặc biệt yên tĩnh, cũng không phân công cô làm gì,  thậm chí còn tự pha cà phê của mình.

Hình Vận tự nhiên sẽ không chủ động chọc tổ ong vò vẽ này, cũng  không thể ngồi không một bên, mà nói về nhà ...... Cho dù vị giám đốc Hà hôm nay thực sự tốt bụng chịu cho cô về nhà sớm một chút , sau khi trở về cô cũng không tiện nói rõ, gần đây cô tuyên bố bận rộn muốn chết mới làm cha mẹ cô nguyện ý tạm thời trì hoãn buổi xem mắt.

Vì vậy, cô dứt khoát bắt đầu vẽ cuộc sống riêng tư.

Cứ như vậy, bọn họ tất cả đều bận rộn ,bình an vô sự.

Mãi cho đến hơn tám giờ ...

Hà Ngộ có chút mệt mệt, duỗi lưng liếc mắt sang bên cạnh hết sức chuyên chú nhìn Hình Vận rồi gọi,  "Này ..."

"Hả?" Cô lơ đãng trả lời.

Anh hỏi: "Cô không đói à?"

"..." Hình Vận dừng lại.

Cái này rõ ràng là một loại ám chỉ, cô sớm tinh ý nhận ra, cam chịu buông tiếng thở dài, buông bút vẽ trong tay mình xuống, lập tức nhấc điện thoại lên:
"Anh muốn ăn gì?"

"Tự mình xem, cô tiếp tục làm việc tốt đi."

Tốt như vậy?  Tuy nhiên có chút kì lạ, nhưng Hình Vận cũng không phải loại máu M khi không bị hành hạ ngược lại sẽ không thoải mái, nếu anh ta nguyện ý thể hiện sự quan tâm, cô chắc chắn hợp tác.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top