Phần 29

Tiếng kêu đau của người đàn ông kia, tiếng rít kêu của micro, tiếng ồn của KTV, những âm thanh khác nhau đan xen vào nhau tạo thành một mớ hỗn loạn, Hình Vận càng trở nên sợ hãi.

Cô không quay đầu lại, càng chạy càng nhanh.

Mặc dù đã ra khỏi KTV và người đàn ông đó cũng không đuổi theo,nhưng Hình Vẫn không dám dừng lại.

May mắn thay, có nhiều taxi chờ ở ngoài  cửa, cô không có thời gian để cân nhắc việc thuê taxi đến công ty, cô sẽ không có tiền để ăn. Ngay lập tức vào một chiếc taxi thẳng đến công ty.

=============================

Con đường vào buổi sáng rất thông suốt. Khi đến công ty thì mới chỉ hơn sáu giờ. Quầy lễ tân chưa mở cửa, cô đành phải dành thời gian ở cửa hàng tiện lợi dưới tầng. Cho đến khoảng 8:30, cuối cùng cô cũng nhìn thấy bóng dáng em gái lễ tân.

Nhìn thấy cô lúc này, em gái lễ tân đã rất ngạc nhiên , một người luôn đến vào giây cuối cùng mà hôm nay thực sự đến rất sớm.

Hình Vận không muốn nói quá nhiều, đành phải lấy cái cớ là nhìn lầm thời gian.

Ngay cả với Từ Y Y cũng giải thích như vậy, cũng không phải tận lực che dấu, chỉ là xảy ra rất nhiều chuyện nên cô ấy không biết bắt đầu từ đâu, thậm chí cô cũng cần phải bình tĩnh lại, nhưng bây giờ cô rất buồn ngủ và đói, thậm chí không có sức để nói, càng không thể suy nghĩ về nó ...

Đây là một vòng luẩn quẩn, nếu như hỏi Từ Y Y việc vay trước ít tiền, thì tất nhiên phải đem toàn bộ sự tình kia ra kể rõ ràng.

Càng suy nghĩ...

Cô lặng lẽ đi đến phòng để thức ăn đổ cà phê, đây là cốc thứ ba, đã có thể nâng cao tinh thần lại miễn cưỡng lấp đầy cơn đói.

Nói tóm lại, cô quyết định nhịn đói đến khi tan làm, cùng lắm hôm nay trở cho bố mẹ đánh đòn chịu tội, dù nói thế nào cũng là ruột thịt, sẽ không đến mức để cô đi lang thang bên ngoài.

Cứ như vậy, Hình Vận hoàn toàn đói trong cả một ngày, nhưng không ngờ ...

Khi cô trở về chỗ ngồi của mình, trên bàn bày ... một cái bánh kếp ...

"Huh", cô tràn ngập sự nghi ngờ không dám tin mà dụi mắt, liên tục xác nhận rằng đây không phải là do đói mà gây ảo giác.

Ah, hoàn toàn không phải ảo giác, bánh kếp vẫn còn nóng,phía dưới còn đè một tờ giấy ghi chú -

"Tranh thủ ăn đi!"

Đó là chữ của Hạ Kha.

... Mệnh lệnh này hàm ý là gì vậy? !

Cô cắn răng vo tờ giấy ném vào thùng rác bên cạnh.

Thậm chí cô gần như định ném bánh kếp đi, nhưng sau đó nghĩ lại, nó là vô tội ......

Được rồi, cô thừa nhận rằng là cô đói, không thể cưỡng hương thơm hấp dẫn xộc vào mũi này, chính là không có liêm sỉ.

Cô nuốt ngụm nước bọt, liếc nhìn văn phòng của Hạ Kha, cánh cửa đóng chặt, dù sao, anh ta cũng không nhìn thấy, tại sao muốn làm làm khó mình chứ?

Sau khi quyết định, Hình Vận nhanh chóng mở túi, ăn như hổ đói, khi ăn có mùi vị ......

Hạ Kha đột nhiên mở cửa văn phòng, hướng về phía phòng kế hoạch dữ liệu hô :
   "Tony, hãy đưa tôi xem dữ liệu hoạt động cuối cùng......"

"Phốc! Khụ ... khụ ......" không hề phòng  bị Hình Vận đã bị nghẹn .

Loại việc này chỉ cần ở bên trong gọi một tiếng để Tony đem dữ liệu vào văn phòng của anh ta chẳng phải xong sao . Có cần thiết phải tự mình ra một chuyến không?

Mặc dù cô đã cố gắng liều mạng kìm nén nhưng âm thanh ho đã thu hút sự chú ý của Hạ Kha.

Anh quét mắt nhìn thấy bánh kếp trong tay cô không khỏi cong khóe miệng khẽ thì thầm:
"Ăn chậm một chút."

"..." Hình Vận hơi ngạc nhiên, thực sự không cười cô ấy sao?

Tưởng rằng anh ta sẽ quăng một câu  như "Cô không có chút tiền đồ nào sao", đại khái không muốn để cho đồng nghiệp khác biết về sự kiện kia?

Họ cũng sẽ đồng ý ở điểm này, vì vậy cô rất phối hợp, ực mạnh một vài hớp cà phê để cơn nghẹn trong cổ họng sau khi nuốt bánh kếp trôi xuống, cơ thể co rúm lại, trốn sau một màn hình máy tính tận hưởng điểm tâm của cô ấy, cố gắng không để mình ăn gây chú ý người khác.

Dường như cô đang ngộ được ý của Hạ Kha, chẳng mấy chốc anh thu lại ánh nhìn ,bắt đầu thảo luận nghiêm túc với Tony về công việc.

Họ nói chuyện với nhau một thời gian dài để tất cả mọi người gần như  quên sự tồn tại của họ, bao gồm cả Hình Vận.

Cho đến khi ...

Hạ Kha đột nhiên đi đến bàn làm việc của cô và gõ:
"Đã ăn xong chưa?"

Cô ngước lên từ màn hình vẽ tay,lúng túng nhìn anh gật đầu.

" Đến văn phòng của tôi."

"... Có chuyện gì vậy?" Rõ ràng cô vẫn còn tức giận, rất không muốn nói chuyện với anh ta, nhưng vì mối quan hệ giữa nhân viên và sếp nên hoàn toàn không thể không để ý được.

"Không có việc gì thì tìm cô làm gì."

"Thế nhưng tôi đang làm mô hình mà ..."

"Gọi cô đến thì đến, không nhiều lời!"

"Vâng..." Chống lại không hiệu quả, Hình Vận đành phải thỏa hiệp.

Sau khi vào văn phòng, Hạ Kha tiện tay đóng cửa lại, ngồi xuống bàn làm việc, dùng mắt so sánh với chiếc ghế sofa bên cạnh.

"Đi ngủ một lúc đi."

"Hả?" Ngủ, ngủ một lát? Cố tình gọi cô đến văn phòng để ngủ một lúc? !

"ừ." Anh gật đầu, khẳng định rằng cô không có nghe nhầm:

"Cô nhìn khuôn mặt thức đêm của cô có thấy khó chịu không."

"... Tôi thực sự xin lỗi anh!"

"Biết xin lỗi thì nhanh đi ngủ đi"

Ngủ ! Tất nhiên là muốn ngủ rồi!Anh đã nói điều ra những điều này, thì cô không khách khí nữa !

Hình Vận nằm xuống ghế sofa, lúc này mới phát hiện có một cái chăn ở bên cạnh,chàng trai này chắc thường xuyên trong phòng lười biếng làm việc, trên chăn có mùi rất dễ chịu, giống như mùi trong tủ quần áo của anh ta, là một hương thơm làm mềm mại, nhàn nhạt, làm cho người ta cảm thấy thoải mái  cũng đặc biệt dễ dàng rơi vào giấc ngủ ......

Chương 02

Tương tự là ngủ trên ghế sofa, nhưng cảm giác của Hình Vận tốt hơn nhiều so với ngủ trên KTV.

Hạ Kha đánh thức cô , cô  cảm thấy như sự sống lại đầy đủ năng lượng, mơ mơ màng màng hỏi:
  "Tan sở chưa?"

"Nghĩ gì thế, mới giữa trưa."

"Ah?" Cô nheo mắt nhìn ra cửa sổ, thật vậy, mặt trời vừa nhìn là buổi trưa.

Cô đã ngủ chỉ vài tiếng đồng hồ,  cảm thấy tốt hơn so với giấc ngủ đêm hôm qua.

"Ăn trước đi, nếu cô chưa ngủ đủ giấc, thì hãy đi ngủ sau khi ăn."

Không chỉ ăn sáng, mà còn ăn trưa? Hình Vận hơi ngạc nhiên nhìn Hạ Kha, người đang trong tháo dỡ hộp cơm trước mặt.

Cái này mới được mua tại một cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới, vẫn còn nóng, mặc dù không phải một bữa ăn sang trọng, nhưng đối với cô chỉ đơn giản là than ấm trong ngày tuyết rơi !

Đúng vậy! Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi! Điều này có hơi kỳ lạ!

Cô không có tiền ăn sáng, anh liền đưa tới bánh kếp.

Cô không ngủ ngon đêm qua, anh rõ ràng gọi cô đến văn phòng để ngủ.

Cô  không đủ tiền ăn trưa, và khi thức dậy, anh đã chuẩn bị xong...

Coi như là vì che giấu chuyện trước đó, vẫn có nhiều cách để xin lỗi. Tính cách của Hạ Kha thường chọn cách đơn giản và thô lỗ nhất. Ví dụ, trong tháng này, cô sẽ trả thêm tiền tăng ca, lại ví dụ như gửi tiền bồi thường cho cô, hoặc quay lại vào cuối năm để cho cô thêm một chút giải thưởng ... Tóm lại, về cơ bản, anh ta có thể sử dụng các phương pháp khác để giải quyết vấn đề bằng tiền.

Vì vậy, đây chỉ là một sự trùng hợp?

Vẫn nói ...

"Hạ Tổng, anh có biết cái gì rồi phải không?" Cô không thể không hỏi.

Quả nhiên, Hạ Kha rõ ràng dừng lại, "Biết cái gì?"

Rõ ràng giả ngốc! Cô khó chịu nhíu mày. "Anh đang lừa tôi đến nghiện rồi à?"

"... Nếu như là chuyện cô và Sở Nam đã chia tay, thì  biết." Anh thỏa hiệp.

"Nghe chị anh nói sao??"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top