Chương 18:
- Ư... a...
Hôn mê suốt mấy ngày, cuối cùng Hoàng Anh cũng tỉnh. Anh cảm thấy cả cơ thể đau điếng, chỉ nhúc nhích tay một chút thôi mà đã đau đến mức ko thể cử động tiếp. Nhưng như vậy thật khó chịu, anh muốn ngồi dậy.
- Cậu tỉnh rồi sao? Đừng cử động mạnh, các vết thương của cậu chưa liền hẳn đâu. – Victor can ngăn.
Victor vì muốn Sam yên tâm nghỉ ngơi nên đã ở đây chăm Hoàng Anh suốt cả đêm qua, thấy anh tỉnh lại liền tiến lại gần.
- Đây... là đâu? – Hoàng Anh thuề thào nói.
- Đây là phòng khám của tôi. Lúc cậu bị tai nạn, người dân ở gần đây đã đưa cậu tới đây, may mà kịp thời, ko thì cậu nguy rồi đấy.
- Cảm... cảm ơn anh... tôi...
Hoàng Anh cảm thấy biết ơn khi biết Victor đã cứu mình, anh muốn ngồi dậy cảm ơn nhưng cả người đau quá nên ko thể. Thấy Hoàng Anh tính cử động, Victor can ngăn.
- Muốn cảm ơn để sau cũng được. Mà thật ra người cứu cậu ko phải tôi.
Nghe Victor nói vậy, Hoàng Anh ko hiểu ý anh lắm, định hỏi nhưng Victor đã quay lưng đi mất.
- Hoàng Anh tỉnh chưa vậy ạ?
Sam lao xồng xộc vào phòng khám, thấy Victor là cô hỏi ngay tình hình của Hoàng Anh thế nào. Nhìn bộ dạng lo lắng của Sam, Victor thở dài chỉ vào trong phòng bệnh. Sam nhìn vậy, hiểu ý Victor muốn nói là Hoàng Anh đã tỉnh. Mắt cô sáng lên, hồi hộp đi chầm chậm vào phòng. Hoàng Anh đã tỉnh rồi, tim Sam đập loạn lên. Cô đứng cạnh Hoàng Anh, im lặng nhìn anh.
- Ơ... - Hoàng Anh thấy có người ở cạnh mình nên hơi giật mình.
- Anh... anh tỉnh rồi. – Thấy Hoàng Anh lên tiếng, Sam bối rối.
- À vâng, cô là... - Do đầu còn hơi choáng, ko nhìn rõ lắm nên Hoàng Anh ko nhận ra Sam.
- Tôi, Sam đây, tôi là y tá ở đây.
Nghe Sam nói vậy, Hoàng Anh mới chợt nhớ ra. Phải rồi, lúc trước anh có tới đây khám và gặp cô mà.
- Phải rồi ha, tôi quên mất. Tôi xin lỗi, tại đầu tôi hơi đau nên...
Thấy Hoàng Anh nói đau đầu, Sam hốt hoảng.
- Anh ko cần phải cố nhớ gì đâu. Nếu anh đau thì nghỉ ngơi đi, đừng cố quá ko tốt đâu. Phải thay băng cho anh rồi, anh đợi chút nhé.
Sam nói rồi chạy đi lấy đồ để thay băng cho Hoàng Anh. Cô cẩn thận tháo những cái băng gạc cũ ra, rửa vết thương, bôi thuốc rồi cẩn thận thay băng mới vào. Sam còn chu đáo lấy khăn lau mặt, lau tay cho Hoàng Anh.
Thấy Sam từ nãy giờ cứ tất bật chạy đi chạy lại lo cho mình, Hoàng Anh có chút cảm động.
-Cô đúng là một y tá tốt.
Được Hoàng Anh khen, Sam vui và ngượng đến đỏ mặt.
-Có gì đâu mà.
- Cô chăm sóc tôi tận tình vậy, thật biết ơn cô quá.
- Ko phải cảm ơn đâu, chuyện nên làm mà. – Sam cười.
Victor đứng ngoài cửa chứng kiến mọi việc đang xảy ra, anh thở dài. Anh chưa từng thấy Sam chăm sóc ai tận tình đến vậy, hẳn là Sam rất thích anh chàng này, vậy thì rắc rối rồi đây.
-Anh Victor.
Sam bất ngờ gọi làm Victor giật mình.
-Gì vậy?
- Bây giờ Hoàng Anh có thể ăn gì chưa ạ?
- À, ăn được rồi đấy.
Chỉ chờ có thế, Sam chạy ra lấy cái túi lớn mình đem tới, lấy ra hộp đựng thức ăn.
-Gì vậy? – Victor tò mò.
- Đồ ăn em nấu đó.
- Em nấu??? – Victor ngạc nhiên – Có ổn ko vậy?
- Anh yên tâm đi, ổn cả mà. – Sam cười đắc ý.
Sam đắc ý cũng phải. Chắc chắn món này người thường có thể ăn được bởi vì Sam và Minh đã cùng nhau "nhào nặn" ra nó. Mất hết cả ngày chứ chẳng chơi, và tất nhiên Minh chính là "chuột bạch" rồi. Cả ngày hôm qua Minh đã được "mời" ăn, bao nhiêu món mà Sam nấu, ăn đến khi món đó... ăn được thì thôi. Khổ thân, bây giờ Minh phải xin nghỉ dài hạn để...T.T
Sam đặt hộp thức ăn lên bàn, là cháo. Cô cẩn thận múc ra chén.
-Từ lúc bị tai nạn đến giờ anh chưa ăn gì rồi, tôi có nấu chút cháo anh ăn một chút nha.
- Phiền cô quá, đã chữa cho tôi như vậy còn chăm sóc tôi chu đáo quá. – Hoàng Anh cảm động.
- Ko có gì đâu.
Sam tới đỡ Hoàng Anh ngồi dậy cho dễ ăn. Cô ngồi cạnh anh, cẩn thận múc cháo rồi thổi nguội cho anh ăn. Ko biết Hoàng Anh thấy thế nào chứ Sam thì hạnh phúc cực. Nhìn cả hai bây giờ chẳng khác gì là một cặp, chỉ vậy thôi Sam đã vui đến phát điên lên được, tay cũng vì vui mà run bần bật.
-Cô ko sao chứ? - Thấy tay Sam run bần bật, Hoàng Anh lo lắng.
- A... tôi ko sao. – Sam bối rối.
Cho Hoàng Anh ăn xong, Sam cho anh uống thuốc rồi cho anh nghỉ ngơi. Được chăm sóc anh như vậy, cô thấy rất vui.
-Coi em kìa, vui tới vậy sao? – Victor đứng ngoài cửa nhìn vào, nói.
- Anh nói vậy là sao? – Sam hiểu ý Victor nhưng cố tình giả ngốc, miệng cười cười.
-Anh biết em thích anh ta nhưng... chuyện này ko thể đâu.
Từng từ Victor nói ra nghe rất nặng nề, làm lòng Sam cũng trùng xuống.
Em biết chứ?
Thái độ của Sam thây đổi đột ngột làm Victor có chút bất ngờ.
-Em biết vậy nhưng tại sao vẫn...
-Em biết là ko thể nhưng em muốn cố chấp tin là có thể. Anh có biết sống trên cuộc đời này đã hơn một thế kỉ nhưng đây là lần đầu trái tim em rung động, em ko thể lờ nó đi được.
Nhìn Sam nói như sắp khóc, Victor cảm thấy đau lòng. Anh ko muốn thấy cô đau khổ như vậy nhưng chuyện người và ma cà rồng ở bên nhau là ko thể.
-Đừng cố chấp nữa, em chẳng thể làm gì đâu, chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu cả.
Sam nghe xong tim cô lại đau, cô cười nhạt.
-Có thể chứ, chỉ cần biến anh ấy giống như chúng ta là được, chỉ cần một vết cắn nhẹ thôi.
Câu nói của Sam làm Victor ngơ người, sao cô có thể nói như vậy được chứ. Victor nắm lấy hai vai của Sam lay mạnh.
-Em còn tỉnh táo ko vậy? Sao có thể nói vậy?
Sam gạt tay Victor ra khỏi người mình.
-Anh đừng lo, em biết suy nghĩ mà, em sẽ ko làm vậy đâu.
Nói xong Sam quay vào phòng. Dù miệng nói như vậy nhưng Sam thực sự ko có ý như vậy, nhưng liệu cô có thể ko.
Thấy Sam đi vào Hoàng Anh cố gắng ngước lên nhìn thì thấy vẻ mặt cô ko được tốt cho lắm.
-Có chuyện gì sao? Nhìn cô có vẻ hơi mệt.
-Ko có gì đâu. - Sam cười - Anh có cần gì ko để tôi giúp anh?
-À vậy cô giúp tôi ngồi dậy được ko, nằm mãi tôi thấy hơi mệt.
-Được chứ.
Sam nhanh chóng lại bên cạnh Hoàng Anh và đỡ anh dậy.
-Cám ơn cô. Chà, phải công nhận bác sĩ ở phòng khám giỏi thật đấy, tôi cứ nghĩ mình ko qua khỏi cơ ko ngờ vẫn có thể nói chuyện thế này.
Cũng là nhờ vào một chút công sức của Sam mà, cô thầm nghĩ vậy rồi cười thầm. Nếu ko có Sam thì đúng là người thường khó ai mà có thể sống được.
-Sau này anh nên chạy xe cẩn thận hơn đấy, may mà lúc đó anh được đưa tới đây kịp thời đấy chứ ko là tiêu rồi.
-À vâng, chỉ tại hôm đó tôi có chút bực mình nên chạy xe hơi ẩu. Mà cô biết tin tức sáng hôm đó ko.
-Tin nào cơ? - Sam đang thay nước biển cho Hoàng Anh.
-Tin về nhóm thanh niên trẻ bị giết rất dã man đấy.
Sam khựng lại, cô thực sự muốn quên chuyện đó đi nhưng sao Hoàng Anh lại nhắc tới nó cơ chứ. Sam quay lại nhìn Hoàng Anh, cười gượng.
-À, tôi có xem sơ sơ. Mà sao anh lại nhắc tới nó vậy?
-Chính vì chuyện đó mà tôi gặp tai nạn.
Mặt Hoàng Anh trở nên nghiêm trọng, Sam linh tính có chuyện ko hay rồi, chỉ mong là nó ko tồi tệ như cô nghĩ.
-Cô biết tôi là cảnh sát mà đúng ko, tôi đã xin sếp mình cho tôi tham gia vào vụ này nhưng anh ta nhất quyết ko cho. Vì vậy tôi mới có chút mất bình tĩnh nên gặp tai nạn.
Có chút hơi nghiêm trọng rồi, Sam thấy được mặt Hoàng Anh càng lúc càng tối sầm lại.
-Sao anh lại kiên quyết tham gia vào vụ đó như vậy?
-Vì nó giống hệt vụ của ba tôi. Ông ấy cũng bị giết bởi cách tương tự như vậy.
Cả người Sam đơ cứng, cứ như cô vừa bị giáng một đòn cực mạnh vào người vậy. Chuyện này thực sự nghiêm trọng rồi. Tim Sam thắt lại, cô cảm thấy có lỗi với Hoang Anh vô cùng. Sam cảm thấy ngột ngạt, cô đứng phắt dậy, cố gắng nở nụ cười.
-Tôi ra ngoài một chút, anh cứ nghỉ ngơi đi.
-Ờ vậy cô ra ngoài đi. - Hoang Anh có chút bất ngờ, anh đang tâm sự mà.
Sam thất thần đi vào phòng làm việc của Victor. Nhìn gương mặt thất thần của Sam, Victor thấy có gì đó ko ổn rồi.
-Em sao vậy? Nhìn sắc mặt em tệ lắm đó.
-Người đàn ông năm đó là ba của anh ấy. - Sam thất thần nói.
Nghe Sam nói Victor có chút giật mình, anh chạy ra đóng cửa lại để phòng ko ai nghe thấy.
-Em đang nói gì vậy?
-Người đàn ông ngày xưa bị chúng ta hại chết là ba của Hoàng Anh.
Sam nói trong tuyệt vọng rồi ngồi thụp xuống khóc nức nở. Victor nhìn thấy Sam như vậy cũng thấy đau lòng, anh lại chỗ Sam và ôm lấy cô.
-Được rồi, cứ khóc đi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top