Chương 5
Những ngày tiếp theo, Asa cảm thấy như mình đang ở trong một vùng đất mơ hồ. Mọi thứ xung quanh cô trở nên mờ nhạt, và duy nhất có một người duy nhất chiếm trọn tâm trí của cô – đó chính là Rora. Những lời nói của cô, ánh mắt ấy, tất cả như một tấm gương phản chiếu nỗi cô đơn sâu sắc mà Rora luôn che giấu.
Công việc tổ chức triển lãm vẫn tiến hành đều đặn, nhưng Asa không thể tập trung như trước. Cô không ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra giữa cô và Rora. Rora là một cô gái tài giỏi, đầy cá tính, nhưng lại luôn bế tắc trong việc giao tiếp, lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng và xa cách. Asa biết rõ, có một thứ gì đó mà Rora luôn giấu kín, và cô không thể không cảm thấy xót xa.
Ngày hôm sau, Asa đến công ty như thường lệ, nhưng hôm nay có một cảm giác khác biệt. Cô cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, và không thể ngừng nghĩ về Rora. Khi cô bước vào phòng làm việc, thấy Rora đang ngồi yên lặng, ánh mắt đầy suy tư, Asa không thể không bước lại gần.
“Cô cần giúp gì không?” Asa hỏi, giọng có chút băn khoăn.
Rora ngẩng lên nhìn Asa, nhưng không trả lời ngay lập tức. Ánh mắt cô có gì đó mờ mịt, như thể cô đang đấu tranh với chính mình. Một lúc sau, Rora khẽ thở dài và đứng dậy.
“Tôi có thể nói chuyện với cô một chút không?” Rora nhẹ nhàng hỏi.
Asa gật đầu, không nói gì thêm. Cô đi theo Rora vào phòng họp nhỏ bên cạnh. Khi cửa đóng lại, không gian trở nên tĩnh lặng. Rora đứng gần cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài, nhưng có vẻ như tâm trí cô không ở đó.
“Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu,” Rora nói, giọng cô rất nhỏ, như thể cô đang rất chật vật để mở lòng.
Asa đứng một chút, rồi khẽ lên tiếng: “Cô có thể bắt đầu từ những điều cô muốn chia sẻ. Tôi luôn sẵn sàng lắng nghe.”
Rora quay lại nhìn Asa, ánh mắt đầy lo lắng và đau khổ. Cô bước lại gần, như thể đang tìm kiếm sự an ủi trong đôi mắt của Asa.
“Thật ra... tôi luôn cố gắng giữ mọi thứ bên trong. Tôi sợ mình sẽ làm tổn thương người khác nếu tôi để lộ cảm xúc thật của mình,” Rora bắt đầu, giọng cô hơi run. “Tôi luôn nghĩ rằng nếu tôi không tạo ra khoảng cách, mọi người sẽ không nhìn thấy những nỗi đau mà tôi mang theo. Nhưng... có lẽ tôi đã sai. Tôi nghĩ cô là người duy nhất hiểu được tôi.”
Asa không biết phải nói gì. Cô chỉ đứng im lặng, không muốn cắt ngang dòng cảm xúc của Rora. Cô biết, đây là lần đầu tiên Rora chia sẻ những điều sâu kín trong lòng.
Rora tiếp tục, giọng cô mạnh mẽ hơn một chút: “Tôi đã từng rất cô đơn, và tôi luôn tự mình vượt qua mọi khó khăn. Nhưng khi gặp cô, tôi nhận ra rằng có những người thật sự hiểu mình, ngay cả khi tôi không nói gì. Và... tôi không muốn mất đi cơ hội để hiểu về cô, Asa.”
Lời nói của Rora như một cơn sóng cuộn trào trong lòng Asa. Cô cảm nhận được những cảm xúc dồn nén trong Rora, những cảm xúc mà trước đây cô chưa bao giờ nhận ra. Asa nhẹ nhàng tiến lại gần, đặt tay lên vai Rora, như một lời an ủi.
“Cảm ơn cô đã chia sẻ với tôi,” Asa nói, giọng cô ấm áp và tràn đầy sự cảm thông. “Tôi sẽ luôn ở đây, dù cho có gì xảy ra đi chăng nữa.”
Lúc này, một khoảng lặng bao trùm không gian. Asa nhìn vào mắt Rora, cảm thấy một sự kết nối đặc biệt giữa hai người. Dù trước đó họ còn nhiều khúc mắc, nhưng giờ đây, Asa hiểu rằng giữa họ có một sợi dây vô hình đang dần dần thắt chặt lại.
Rora khẽ mỉm cười, nhưng lần này không còn sự lạnh lùng, mà là một nụ cười chân thành. “Tôi không biết mình sẽ làm gì nếu không có cô. Nhưng tôi sẽ cố gắng để học cách mở lòng hơn.”
Asa gật đầu, không nói gì thêm. Cô biết rằng, dù họ có đi tiếp hay không, ít nhất họ đã hiểu nhau hơn rất nhiều. Và từ lúc này, Asa nhận ra rằng những thử thách trong công việc cũng như trong tình cảm sẽ trở thành cơ hội để họ trưởng thành hơn.
Ngày hôm đó, khi Asa trở lại văn phòng của mình, cô không còn cảm thấy căng thẳng như trước. Trái tim cô nhẹ nhàng hơn, như thể một phần nào đó trong cô đã được giải tỏa. Cô bắt đầu nhìn nhận mọi thứ xung quanh mình theo một cách khác, không chỉ đơn thuần là công việc hay những thử thách, mà là những cơ hội để hiểu và yêu thương những người xung quanh.
Và khi nghĩ về Rora, Asa biết rằng tình cảm của mình dành cho cô ấy đã bắt đầu thay đổi. Cô không thể nói rõ là thế nào, nhưng có một điều chắc chắn rằng, tình cảm này sẽ không dễ dàng phai nhạt.
Sau cuộc trò chuyện trong phòng họp, Asa không thể ngừng nghĩ về Rora. Cảm giác vừa nhẹ nhõm, vừa phức tạp đan xen trong lòng cô. Mọi thứ giữa họ dường như đang thay đổi, và Asa không biết phải xử lý như thế nào. Cô bắt đầu nhận ra rằng mối quan hệ này không chỉ đơn thuần là công việc, mà còn có thứ tình cảm sâu sắc hơn, không thể đơn giản lý giải.
Rora ngày càng ít tỏ ra lạnh lùng, thay vào đó, cô dần trở nên thân thiện hơn, mặc dù vẫn còn những lúc im lặng và mệt mỏi. Tuy vậy, mỗi lần nhìn vào ánh mắt Rora, Asa lại cảm thấy như có một sợi dây vô hình gắn kết họ lại với nhau.
Trong một buổi sáng sớm, khi Asa vừa đến công ty, cô phát hiện một bức tranh vẽ trên bàn của mình. Cô bước lại gần, đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên. Bức tranh là một bức chân dung của chính cô, vẽ trong một khoảnh khắc mà Asa luôn cảm thấy lúng túng nhất – khi cô đang cười một cách ngây thơ và lạc lõng. Rora đã vẽ cô, và cách vẽ ấy không hề giống những bức tranh cô từng thấy, đó là một sự tỉ mỉ, một cảm xúc mà Rora đã đặt vào trong từng nét vẽ.
Lúc này, Asa cảm thấy một điều gì đó trong lòng mình thay đổi. Cô không thể lý giải được tại sao Rora lại vẽ cô, nhưng có một cảm giác mạnh mẽ rằng Rora đang muốn gửi gắm một thông điệp nào đó.
Ngay lúc đó, Rora bước vào phòng. Cô không tỏ ra ngạc nhiên trước phản ứng của Asa, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng: "Tôi nghĩ cô sẽ thích nó."
Asa quay lại nhìn Rora, không biết nói gì. Cô chỉ mỉm cười khẽ và đặt bức tranh xuống bàn. "Cảm ơn cô," Asa nói, giọng cô vừa ấm áp vừa e dè.
Rora chỉ nhìn Asa một lúc, rồi nói một câu mà khiến Asa bất ngờ: "Tôi nghĩ, chúng ta có thể hiểu nhau hơn nếu như cô không chỉ nhìn tôi như một người mà cô tổ chức sự kiện."
Asa đứng im, trái tim cô đập mạnh. Đây là lần đầu tiên Rora thẳng thắn nói lên cảm xúc của mình như vậy. Asa cảm thấy mình bị cuốn vào cuộc trò chuyện này mà không thể thoát ra. Cô chỉ muốn hiểu rõ hơn về Rora, muốn biết rõ hơn về những bí mật mà cô ấy đang giấu kín trong lòng.
"Ý cô là sao?" Asa hỏi, giọng cô có chút lo lắng, nhưng cũng đầy sự tò mò.
Rora nhìn vào mắt Asa, một chút trong ánh mắt cô, rồi thở dài. "Tôi chỉ muốn nói rằng, tôi không phải là một người dễ gần. Và tôi biết cô không phải là người dễ dàng bước vào thế giới của tôi. Nhưng tôi tin rằng, nếu cô kiên nhẫn, chúng ta sẽ hiểu nhau hơn."
Câu nói đó của Rora làm Asa cảm thấy cả sự nhẹ nhõm và bối rối. Cô biết rằng giữa họ đã bắt đầu có một sự thay đổi, một thứ gì đó mà cô chưa từng nghĩ tới trước đó.
Buổi chiều, khi công việc đã hoàn thành và mọi người đã ra về, Asa ngồi lại trong văn phòng, suy ngẫm về những gì đã xảy ra. Cô vẫn không thể ngừng nghĩ về bức tranh mà Rora đã vẽ mình, về lời nói đầy ẩn ý mà cô ấy đã thổ lộ.
Với Asa, công việc không còn là điều duy nhất quan trọng nữa. Cô nhận ra rằng, mối quan hệ giữa cô và Rora đang dần dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình. Dù trước đó cô luôn giữ khoảng cách với Rora, nhưng giờ đây, mọi thứ đang dần thay đổi. Asa không thể không cảm thấy những cảm xúc mơ hồ đang trỗi dậy trong lòng mình.
Cô biết mình không thể chỉ mãi đứng bên ngoài nhìn cuộc sống của Rora, cô cần phải bước vào thế giới ấy, thấu hiểu những gì Rora đang trải qua. Nhưng làm thế nào để tiến gần hơn? Liệu có phải cô đã sẵn sàng cho mối quan hệ này? Asa tự hỏi mình, những câu hỏi trong lòng cô dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Cô hít một hơi dài, rồi quyết định, dù sao đi nữa, cô cũng sẽ không để cho bản thân mình cứ mãi hoài nghi nữa. Asa đứng dậy, đi ra khỏi phòng và bước vào không gian ngoài kia, với một quyết tâm mới. Cô biết rằng, cho dù có những thử thách phía trước, nhưng cô sẽ không lùi bước.
Câu chuyện của Asa và Rora chỉ mới bắt đầu, và những điều bất ngờ đang chờ đợi họ ở phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top