Chương 10

Sáng hôm sau, Asa bước vào công ty với một tâm trạng khá lạ lẫm. Mặc dù cô đã cố gắng làm mọi thứ ổn thỏa với Rora, nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác không yên. Mối quan hệ giữa họ đã dần thay đổi, và Asa không thể phủ nhận rằng mình đang cảm nhận một sự khác biệt rõ rệt. Rora không còn tỏ ra lạnh lùng hay xa cách như trước, nhưng thay vào đó, cô lại bắt đầu có những hành động lạ lẫm mà Asa không thể lý giải được.

Cô thấy Rora không nhìn thẳng vào mắt mình như trước nữa, thay vào đó, ánh mắt của cô cứ lẩn tránh. Dù không nói ra, nhưng Asa có thể cảm nhận được có điều gì đó khiến Rora không thoải mái.

"Em có thể giúp chị một chút không?" Asa khẽ cất tiếng, ngồi xuống cạnh bàn của Rora, cố gắng không làm cô ấy bất ngờ.

Rora không ngẩng lên, chỉ đáp lại một cách ngắn gọn: "Được."

Asa hơi bối rối, không biết bắt đầu từ đâu. Nhưng cô biết mình cần phải làm một cái gì đó để duy trì sự kết nối giữa họ. Cô không muốn mọi chuyện lại rơi vào im lặng như trước, nhưng cô cũng không biết cách nào để mở lòng hơn với Rora.

"Chị..." Asa mở lời, nhưng ngập ngừng không biết phải nói gì.

Rora cuối cùng cũng ngẩng lên, ánh mắt có chút ngạc nhiên, nhưng rồi cô cười nhẹ, làm cho không khí bớt căng thẳng.

"Chị có muốn làm việc gì không?" Rora hỏi, giọng có phần lạ lẫm.

Asa cảm thấy một chút hụt hẫng khi nghe câu hỏi đó, như thể Rora đang cố gắng né tránh những điều mà Asa muốn nói. Nhưng cô vẫn tiếp tục, không muốn để cơ hội này trôi qua.

"Chị chỉ muốn biết xem em nghĩ gì về mọi chuyện hôm qua," Asa nói, cố gắng giữ giọng mình thật nhẹ nhàng.

Rora nhìn vào mắt Asa một lúc, đôi mắt cô lấp lánh những cảm xúc mà Asa không thể hiểu hết. Sau một hồi im lặng, cô trả lời:

"Chị biết đấy, em chỉ không muốn điều gì làm chị tổn thương. Nhưng đôi khi em không thể kiểm soát được cảm xúc của mình."

Asa không biết phải phản ứng thế nào. Cô chỉ cảm nhận được một chút lo lắng và yêu thương trong giọng nói của Rora. Đó là lần đầu tiên Rora bộc lộ cảm xúc một cách chân thật như vậy. Cô cảm thấy như mọi thứ xung quanh mình bỗng chốc trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại sự kết nối kỳ lạ giữa họ.

"Chị hiểu," Asa nói, ánh mắt cô đầy thấu hiểu. "Em đừng lo, chị sẽ không để điều gì làm mình tổn thương. Chúng ta sẽ ổn thôi."

Đột nhiên, một cảm giác lạ lẫm trào dâng trong lòng Asa. Cô nhận ra rằng không chỉ có Rora, mà chính bản thân cô cũng đang có những cảm xúc mà trước đây chưa từng có. Cô không thể phủ nhận rằng, mỗi lần tiếp xúc với Rora, trái tim cô lại đập nhanh hơn, và mỗi lần ánh mắt của cô ấy dừng lại trên mình, Asa lại cảm thấy như mình đang lạc vào một thế giới khác.

Trong lúc Asa vẫn còn đắm chìm trong những suy nghĩ của mình, đột nhiên có tiếng gõ cửa. Một nhân viên từ bộ phận kế hoạch đi vào, báo tin về sự kiện triển lãm tranh của Rora.

"Chị Asa, có một số thông tin mới về triển lãm. Cô ấy muốn chúng ta làm thêm một số điều chỉnh," nhân viên nói.

Asa đứng dậy, chợt nhận ra rằng dù có chuyện gì xảy ra, công việc vẫn là điều quan trọng nhất lúc này. Cô quay lại nhìn Rora một lần nữa, và lần này, ánh mắt của họ gặp nhau.

"Chúng ta sẽ làm tốt thôi, Rora," Asa nói, lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự tự tin.

Rora mỉm cười, lần đầu tiên trong suốt những ngày qua, một nụ cười thật sự nở trên môi cô, khiến Asa không khỏi ngạc nhiên.

"Em tin chị," Rora nói, giọng nhẹ như gió. "Cảm ơn chị."

Cảm xúc trong lòng Asa lại một lần nữa cuộn trào. Cô không thể giải thích được lý do tại sao, nhưng cái cách Rora nhìn cô, cách cô ấy nói những lời đó khiến trái tim Asa rung động mạnh mẽ.

Khi tất cả mọi người đã rời đi, Asa lặng lẽ ngồi lại, nhìn vào những giấy tờ trước mặt, nhưng tâm trí cô lại chẳng thể nào rời xa khỏi Rora. Cô không biết điều gì sẽ đến với họ, nhưng một cảm giác mới mẻ, một cảm giác mà Asa chưa từng có, đang lớn dần trong lòng cô. Và cô biết, mọi thứ sẽ không bao giờ giống như trước nữa.

Dù Asa đã cố gắng giữ mọi thứ bình thường, một cảm giác khác lạ cứ dai dẳng trong tâm trí cô suốt cả ngày. Những suy nghĩ về Rora cứ quẩn quanh, khiến cô không thể tập trung vào công việc. Mỗi lần vô tình bắt gặp ánh mắt của Rora, Asa lại cảm thấy như có một sợi dây vô hình kéo cô về phía cô ấy.

Cảm giác này không phải là tình bạn, cũng không phải là sự ngưỡng mộ đơn thuần. Mà là một thứ cảm xúc sâu sắc mà Asa chưa từng trải qua trước đây. Nó khiến cô lo lắng, bối rối và đôi khi, cả sợ hãi.

Tối hôm đó, khi Asa về nhà, cô ngồi xuống chiếc bàn làm việc của mình, lấy ra cuốn sổ tay ghi chép công việc. Nhưng thay vì những ghi chú về triển lãm hay những kế hoạch sắp tới, cô lại vô thức vẽ lên những hình vẽ nguệch ngoạc. Những nét vẽ không có chủ đích, chỉ đơn giản là sự chuyển động của tâm trí, là những cảm xúc lạ lẫm mà Asa không thể định hình.

"Rora..." Asa thầm gọi tên trong lòng. Cô không thể hiểu được mình đang cảm thấy gì, nhưng có một điều rõ ràng rằng mối quan hệ này đã bắt đầu thay đổi theo một hướng mà cô chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Ngày hôm sau, khi Asa đến công ty, cô nhìn thấy Rora đang đứng bên cửa sổ trong phòng làm việc của mình, ánh sáng từ ngoài chiếu vào làm nổi bật khuôn mặt của cô. Dù không trực tiếp nhìn vào nhau, Asa có thể cảm nhận được sự gần gũi giữa hai người, giống như một sự kết nối không lời.

"Chị Asa." Rora bất ngờ lên tiếng khi Asa bước vào. Cô quay lại, ánh mắt của Rora có vẻ như đang tìm kiếm một lời giải thích, hoặc ít nhất là một dấu hiệu nào đó từ Asa.

Asa hơi ngập ngừng trước câu nói của Rora, nhưng cô đáp lại: "Em cần gì à?"

"Chị có thể giúp em xem qua kế hoạch triển lãm lần cuối không?" Rora hỏi, giọng không còn lạnh lùng như những lần trước.

Asa gật đầu, cố gắng giữ một vẻ bình thản dù trái tim cô đang đập nhanh hơn. Cô ngồi xuống bên cạnh Rora, và cùng nhau họ bắt đầu kiểm tra từng chi tiết trong kế hoạch.

Một giờ trôi qua, mọi thứ dường như ổn thỏa, nhưng Asa không thể không nhận thấy rằng dù Rora có vẻ đang tập trung vào công việc, nhưng đôi khi cô lại nhìn chằm chằm vào Asa một cách khó hiểu. Những cái nhìn đó khiến Asa không khỏi cảm thấy lạ lẫm.

"Chị, em..." Rora bỗng ngập ngừng, rồi lại im lặng. Asa nhìn cô, nhận ra rằng Rora đang cố gắng nói ra điều gì đó, nhưng lại không thể tìm được lời.

"Em sao vậy?" Asa nhẹ nhàng hỏi, cố gắng không làm Rora cảm thấy áp lực.

Rora không trả lời ngay, chỉ nhìn xuống bàn tay mình một lúc lâu. Cuối cùng, cô nói: "Em không biết phải nói gì. Chị giúp em tổ chức sự kiện này, nhưng có lẽ… em đang cảm thấy một thứ gì đó rất khó nói."

Asa không biết nên đáp lại thế nào. Cô cảm nhận được sự bối rối trong giọng nói của Rora, và một phần trong cô bắt đầu hiểu rằng Rora không chỉ có những vấn đề trong công việc mà còn có những cảm xúc cá nhân mà cô không thể thổ lộ.

"Em đừng lo," Asa nhẹ nhàng nói. "Chúng ta sẽ giải quyết mọi thứ. Chị sẽ giúp em."

Lời nói của Asa như một lời động viên nhẹ nhàng, nhưng cô không thể che giấu được cảm giác lạ lẫm trong lòng mình. Cảm giác này không thể chỉ là sự đồng cảm hay sự hỗ trợ đơn thuần. Asa biết rằng mình đang đứng giữa một ngã rẽ mà chưa biết phải đi về đâu.

Tối hôm đó, Asa không thể ngủ được. Những suy nghĩ về Rora cứ quay cuồng trong đầu cô. Tại sao mọi thứ lại trở nên phức tạp như vậy? Cô không biết phải làm gì với những cảm xúc này. Cô không thể tiếp tục chỉ là người tổ chức sự kiện cho Rora, và cô cũng không thể nhìn thẳng vào cảm xúc của mình mà không biết cách đối diện.

Mới đây thôi, cô và Rora còn là hai người xa lạ, nhưng giờ đây, sự kết nối giữa họ đang dần trở nên mạnh mẽ và phức tạp. Cô không thể phủ nhận rằng mình đang cảm thấy một điều gì đó đặc biệt với Rora, nhưng liệu đó có phải là tình yêu? Cô không biết.

Chỉ có một điều mà Asa chắc chắn: Mối quan hệ này không thể tiếp tục như cũ. Cô không thể chỉ đứng im nhìn mọi thứ trôi qua mà không thừa nhận cảm xúc của mình.

Ngày hôm sau, khi Asa đến công ty, cô nhận thấy Rora có vẻ như không muốn tiếp xúc nhiều với cô. Ánh mắt cô ấy trở nên lạnh lùng và xa cách. Asa cảm thấy một sự thay đổi rõ rệt trong cách Rora đối xử với mình, và điều này khiến cô cảm thấy lạ lẫm và lo lắng.

Nhưng một lúc sau, Rora đột ngột quay lại, ánh mắt của cô ấy tràn đầy sự bất ngờ khi thấy Asa đứng đó.

"Em... sao vậy?" Asa hỏi.

Rora không trả lời ngay, chỉ cúi đầu, ánh mắt có chút mệt mỏi.

"Chị... chị có thể giúp em một lần nữa được không?" Rora cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng giọng nói của cô nghe có vẻ yếu ớt hơn bình thường.

Asa nhìn Rora, và lần này, cô không ngần ngại bước đến gần cô ấy.

"Em không phải làm việc một mình nữa," Asa nói, nhẹ nhàng, như một lời cam kết.

Và chính lúc đó, Asa nhận ra rằng dù mọi thứ có khó khăn đến đâu, cô và Rora đều cần nhau. Cảm xúc của họ đang dần mở ra, và không ai có thể ngăn cản điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top