11. Yểng ta chán nản rồi
Lúc Trịnh Thiên Kì đi tìm Trịnh Hạo Thạc, Trịnh Hạo Thạc đang ở căn cứ huấn luyện dã ngoại, đích thân giám sát việc huấn luyện của các đội viên. Trước đó mấy ngày, công ty vừa chiêu vào một đám học viên mới, phải trải qua đợt huấn luyện địa ngục dài tới cả tháng, chỉ một phần ba trong số đó là có thể lưu lại, hai phần ba còn lại đều bị đào thải.
Cách đó không xa đang tiến hành việc huấn luyện sáu người cùng nâng lốp xe, lốp xe to nặng tới mấy trăm cân đè lên vai sáu người, hơn nữa sáu người này còn có chiều cao không đồng đều, nâng lên tương đối mất sức, lại còn phải chạy xa như vậy, quả thực không phải người thường có thể chịu được.
Sau ba vòng, một đội viên đã uể oải.
Phó tổng huấn luyện viên đứng cạnh Trịnh Hạo Thạc thấy thế liền đi tới đá một cước, giày đinh hung hăng húc lên đầu gối đội viên, trực tiếp tróc một tầng da, đau đến nỗi đội viên kia ngã lăn xuống đất, kêu rên liên tục.
"Đứng dậy!" Phó tổng huấn luyện viên rống to.
Mệt đến hư thoát, đau đến tê tâm liệt phế, đứng lên được mới lạ!
Phó tổng huấn luyện viên lại bổ một cước lên phần xương cụt, đạp đến đội viên trẻ kia phải nằm úp sấp gào khóc.
Loại cảnh tượng này, ở loại địa phương này đã từng thấy rất nhiều lần, các huấn luyện viên mí mắt cũng chẳng buồn chớp.
Trịnh Hạo Thạc đi tới trước mặt đội viên kia, đạm nhiên nói: "Đứng lên."
Ngữ khí cực kỳ bình thường, hai chữ cực kỳ ngắn gọn, lại như hai khẩu súng lạnh như băng, họng súng dí thẳng lên hai huyệt thái dương, khiến người ta từ dưới đáy lòng sinh ra một loại cảm xúc cực độ sợ hãi, hoàn toàn không cho phép cãi lại.
Đội viên khóc hét một tiếng, dùng khí lực toàn thân mà bò dậy.
Sau đó, Trịnh Hạo Thạc hờ hững chỉ một ngón tay.
Đội viên kia khập khiễng quay về hàng, đem một phần lốp xe đội lên bả vai, mồ hôi to như hạt đỗ đọng trên mí mắt.
Trịnh Hạo Thạc lại đạm nhiên ra một khẩu lệnh.
"Chạy."
Sáu người đồng loạt cất bước chạy đi.
"Trịnh tổng, Trịnh tiểu thư đang ở phòng nghỉ chờ ngài đấy."
Trịnh Hạo Thạc đưa mắt liếc phó tổng huấn luyện viên bên cạnh, ý bảo hắn nghiêm khắc coi chừng, sau đó cất bước đi về phía phòng nghỉ cách đó không xa.
Trịnh Hạo Thạc đi chưa được bao lâu thì tới thời gian nghỉ ngơi, đám đội viên ngồi xếp bằng một chỗ nói chuyện phiếm.
"Tổng huấn luyện viên của chúng ta dạo này bận việc gì ấy?"
"Nghe nói là bận việc của em gái anh ta, Trịnh đại mỹ nhân lại nhìn trúng một tiểu ca, mới 24 tuổi, đặc biệt đẹp trai, hình như còn là con cháu nhà quyền thế."
"Buồn bực thật, cậu nói xem tổng huấn luyện viên của chúng ta đã 30 rồi đi? Sao chẳng thấy anh ta sốt ruột cho mình? Nữ bảo tiêu của chúng ta xinh đẹp bao nhiêu! Lúc tới bãi biển làm đặc huấn còn mặc bikini, ngực bự lắc tới lắc lui, tổng huấn luyện viên mí mắt cũng chẳng buồn liếc lấy một cái."
"Tôi cứ cảm thấy tổng huấn luyện viên của chúng ta vô vị thế nào ấy."
"Đệt... Sao cậu lại nói thế?"
"Cậu hiểu lầm ý tôi rồi, ý tôi là ở trong lòng tôi, không có khái niệm Trịnh tổng sẽ nói chuyện yêu đương. Anh ta chính là bưng báng súng, chính là anh hùng hào kiệt, chính là không màng nhi nữ tình trường."
"Cũng không hẳn vậy, chưa biết chừng chính là chậm thông suốt đấy! Tôi nói cậu nghe, ông cậu tôi chính là một người như vậy, ba mươi lăm tuổi cũng chưa có đối tượng, người trong nhà sốt ruột lắm rồi, cho rằng hắn là Gay. Kết quả thì thế nào? Một hôm người ta bất chợt thông suốt, liếc mắt một cái liền nhìn trúng mợ tôi, từ đó về sau chết sống cũng không chịu buông tay!"
"Còi rồi kìa, mau đứng lên."
"..."
* * *
Trịnh Thiên Kì lại tới tẩy não Trịnh Hạo Thạc.
"Anh, anh biết không? Phác Chí Mẫn có nuôi một con yểng, con chim kia đặc biệt đáng yêu, đáng yêu hệt như Phác Chí Mẫn vậy."
Trịnh Hạo Thạc có thể không biết sao? Tối qua vừa bị nó mắng hơn hai tiếng đồng hồ.
"Anh, em cũng rất thích con chim kia, em cũng muốn quan tâm chăm sóc nó. Anh nói xem, hai bọn em cùng nuôi chim, là một việc ấm áp lãng mạn cỡ nào a!"
Trịnh Hạo Thạc trầm giọng hỏi: "Em muốn nói gì?"
Trịnh Thiên Kì cười hì hì, lắc lắc cánh tay Trịnh Hạo Thạc: "Anh, giúp em mang hộp thức ăn cho chim này đưa Phác Chí Mẫn nhé, đây là do em đặc biệt đi tìm bậc thầy về nuôi động vật để phối chế đấy, ăn vào có thể khiến giọng nói của yểng càng thêm lảnh lót. Chờ sau này bọn em ở bên nhau rồi, liền bảo con chim nhỏ kia hát tình ca cho bọn em mỗi ngày, woa anh à..."
Trịnh Hạo Thạc không nói hai lời, trực tiếp nhận lấy cái hộp kia.
Trịnh Thiên Kì phát hiện, thái độ của Trịnh Hạo Thạc đối với Phác Chí Mẫn càng ngày càng khoan dung, xem ra dưới đáy lòng hắn đã chấp nhận cậu em rể này rồi.
Trịnh Thiên Kì không biết, kỳ thực Trịnh Hạo Thạc cũng nuôi một con chim, sáng sớm nay vừa mua trên chợ. Hình thể lớn hơn so với con chim của Phác Chí Mẫn, màu lông đen bóng, giọng nói cũng lảnh lót hơn. Hắn cũng mua cho con chim này một máy đọc lại, đặc biệt dạy nó nói chuyện.
Trở về công ty, Trịnh Hạo Thạc liền đem hộp thức ăn mà Trịnh Thiên Kì vừa đưa cho hắn, nhét toàn bộ cho chim mình ăn.
Hai ngày sau, Phác Chí Mẫn phát hiện, chú yểng của mình không thích kêu la nữa, cả ngày lù đù ủ rũ. Thậm chí cho ăn ngon cũng không phấn chấn, trước đây nó thích nhất là ăn đậu phộng húng lìu do Phác Chí Mẫn chính miệng nhai qua, bây giờ ngửi cũng chẳng buồn ngửi.
Chẳng lẽ là do hai ngày nay mắng chửi người nhiều quá, dẫn đến lao lực mất rồi?
Thế là Phác Chí Mẫn lại cất máy đọc lại đi, ban ngày để yểng ta được nghỉ ngơi đầy đủ, không làm ồn tới nó nữa.
Kết quả, tình hình chẳng những không có biến chuyển, mà còn nghiêm trọng hơn, chú yểng của cậu càng ngày càng chán nản.
Chiều hôm nay, Phác Chí Mẫn ở đơn vị thấp thỏm không yên, cứ lo lắng cho chú yểng ở nhà. Bởi vậy bèn xin lãnh đạo cho nghỉ sớm, lái xe về nhà trước.
Kết quả, còn chưa mở cửa ra, đã nghe thấy từ trong phòng mơ hồ truyền đến tiếng chim hót.
Lẽ nào yểng của cậu vui vẻ trở lại rồi?
Phác Chí Mẫn lòng tràn đầy chờ mong mà đẩy cửa ra, kết quả, cảnh tượng trước mắt khiến tròng mắt cậu cũng phải tái xanh.
Bên cạnh chú yểng của cậu, bất ngờ xuất hiện một con đại yểng khác, giọng của nó vang như sấm rền, kêu lớn với yểng của Phác Chí Mẫn: "Không cút! Không cút! Không cút!"
Mà chú yểng đáng thương của cậu, chỉ có thể khàn giọng ra sức gắt lại: "Cút đi... cút đi..."
Mỗi tiếng "cút đi" đều gian nan biết bao, khiến Phác Chí Mẫn xót xa biết bao.
Về sau, chú yểng của cậu triệt để không nói nổi nữa, nhắm mắt rũ mi mà cuộn mình lại trong lồng, con ngươi nho nhỏ xoay tròn, đáng thương khỏi phải nói. Nhưng con đại yểng bên cạnh vẫn đang kêu la không ngừng, một bộ ỷ thế hiếp người, mặt mũi cuồng vọng khinh người quá đáng.
Phác Chí Mẫn thiếu chút nữa thì nghẹn thở.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top