102. Tiểu tổ tông ấm áp
Trịnh Hạo Thạc làm cho Phác Chí Mẫn một bàn cơm trưa phong phú, lòng heo dồn thịt kiểu Đông Bắc, cá chép chiên xù, thịt giò kho tàu, hương vị xông vào mũi là cơm ngũ thường, sủi cảo Đông Bắc mỏng da dày nhân...
Trên một cái bàn vuông đặt gần lò sưởi, ba người xếp bằng ngồi xuống xung quanh cái bàn.
Phác Chí Mẫn ngồi gần cái lò sưởi nhất, nhìn vào bát lớn, mâm lớn, ăn món ăn Đông Bắc "địa địa đạo đạo" (cắm đầu mà ăn), ước mơ, nguyện vọng nhiều ngày qua rốt cục đã được thực hiện.
Hiện tại nhớ tới việc bản thân đâm đầu vào mùa gió Bắc lạnh buốt, mạo hiểm băng đường, lặn lội ngàn dặm xa trong thời tiết đại hàn, cảm giác vượt qua được chính là rất đáng giá !
"Huhm, ăn ngon quá."
"Hết sức thơm ngon."
"Mùi vị chính cống vùng Đông Bắc!"
Phác Chí Mẫn cứ đụng tới mỹ thực, tuyệt đối sẽ vứt bỏ hình tượng lạnh lùng cao ngạo, lộ ra vẻ mặt thường dân không học thức, dáng vẻ ngây thơ vui cười.
Trịnh Thiên Kì lại bắt đầu hám trai, cô ta không nghĩ ra được lý do nào khác khiến nam thần trong lòng lại tự phá vỡ hình tượng của hắn mà biểu lộ ra bản chất đàn ông thô thiển, nhưng Phác Chí Mẫn dù có phá vỡ hình tượng thế nào đi nữa, đều chỉ làm cô ta càng thêm hối hận vì trước đây chọn anh ruột của mình làm mai mối.
Nhờ mai mối xong, bây giờ không chỉ "hoành đao đoạt ái" (dùng đao cướp tình), mà còn bảo vệ "bà xã" bằng cả tính mạng. Trịnh Thiên Kì hai mắt nhìn Phác Chí Mẫn không ngừng, từ phía bên kia một âm thanh trầm nặng vọng tới cảnh báo.
"Em sao không ăn cơm, nhìn cậu ta lâu như vậy làm gì?"
Trịnh Thiên Kì liếc mắt, tức giận dùng chiếc đũa đâm vào nồi thịt trước mặt.
Phác Chí Mẫn nếm một viên thịt, không ngừng gật đầu.
"Cái này ăn ngon, ăn ngon thật."
Nói xong gắp lên một viên thịt, liếc mắt nhìn Trịnh Hạo Thạc cố tình ám chỉ. Trịnh Hạo Thạc kết hợp quá ăn ý, nhanh chóng há miệng, viên thịt đang kẹp giữa đôi đũa của Phác Chí Mẫn vô cùng chính xác mà bay thẳng vào miệng của Trịnh Hạo Thạc.
Viên đại mỹ nhân nhìn thấy lòng ngứa ngáy khó chịu, nói: "Tôi cũng muốn ăn một viên."
"Cô có thể dùng miệng chụp được viên thịt không?" Phác Chí Mẫn nói, "Có thể chụp được thì tôi sẽ gắp."
Trịnh Thiên Kì lòng tin tràn đầy há to mồm.
Phác Chí Mẫn dùng đũa ném viên thịt bay qua, Trịnh Thiên Kì nhanh chóng ngã qua trái, lật qua phải, viên thịt chuẩn xác, không hề lầm lẫn.......đập thẳng vào mặt của cô ta.
Trịnh Thiên Kì tức giận đến mức gào khóc kêu to.
Trịnh Hạo Thạc khóe miệng lộ ra một nụ cười không dễ phát hiện.Phác Chí Mẫn gắp thêm một miếng thịt xông khói nếm nếm, cảm giác mùi vị có chút quen thuộc, hỏi Trịnh Hạo Thạc: "Cái này có phải là loại thịt giống như hộp thịt anh làm cho tôi lúc trước?"
Trịnh Hạo Thạc gật đầu, vẫn đang ăn.
Trịnh Thiên Kì vừa nghe lời này vội vàng gắp một miếng nếm thử, cô ta bình thường không thể nào mà thích ăn thịt xông khói, nhưng cảm giác vị của món thịt xông khói này đặc biệt ngon. Không giống nhà mình tự làm, thịt thường hay bị khô ráp, cũng không giống như mua từ siêu thị thịt có nhiều phụ gia, mà chính là thơm ngon kiểu chính cống, dù sao đi nữa thì ăn đặc biệt rất ngon.
Vì vậy trừng trừng trợn mắt, vừa nghẹn cơm mà bắt đầu.
"Anh à, vì sao em chưa từng thấy qua món thịt xông khói này? Anh chắc chắn là tự đem ăn một mình!"
Trịnh Hạo Thạc nói: "Chính anh cũng chưa ăn qua, thịt có được đã dành một phần để viếng cha mẹ."
"Cái gì? Thịt ngon như vậy anh đem đi viếng mồ? Bây giờ chắc chắn là đã bị người khác trộm đi!"
Lúc phụ mẫu qua đời, Trịnh Thiên Kì còn chưa lớn, tình cảm đối với cha mẹ, tuyệt nhiên không sâu đậm bằng Trịnh Hạo Thạc.
Trịnh Hạo Thạc không nói gì, vẫn tiếp tục ăn.
Phác Chí Mẫn vừa mới gắp vào trong chén của Trịnh Hạo Thạc hai miếng thịt xông khói, điện thoại di động liền vang lên, vừa nhìn thì hiển thị tên của Kim Tại Hưởng, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
"Cậu nha chết ở đâu rồi?"
Phác Chí Mẫn vừa nhai cơm, vừa nói: "Ở Đông Bắc."
"Trời thì đang rét cực độ, tới Đông Bắc làm gì? Ôi chao, cậu nói xem, không phải là đã nhìn trúng cô nào ở Đông Bắc rồi chứ?"
"Không có chuyện đó."
"..."
Khoảng chừng năm sáu phút sau, Phác Chí Mẫn còn chưa trở lại, sắc mặt Trịnh Hạo Thạc có chút khó coi.
"Em ra ngoài đó gọi hắn vào đây." trầm giọng hướng về Trịnh Thiên Kì nói.
Trịnh Thiên Kì hỏi lại: "Anh sao không tự đi mà gọi?"
"Anh bảo em đi thì em phải đi!" Trịnh Hạo Thạc nghiêm mặt, "Em mau nói với hắn, nếu không dùng bữa nữa thì sau này sẽ không có để mà ăn."
Trịnh Thiên Kì không thể làm gì khác hơn là buồn bực nhưng không thể lên tiếng, mở giày ra mang vào.
Đi tới bên ngoài, hướng vào người đang đứng dưới gốc cây hô một tiếng.
"Phác Chí Mẫn, nếu không dùng bữa nữa sau này sẽ không có để mà ăn nữa đâu."
Kim Tại Hưởng bên kia nghe được động tĩnh lập tức hỏi: "Có phải là cô ấy đang gọi cậu không đấy?"
"Tôi không thèm nghe cậu nói nữa, tôi phải đi ăn cơm trước."
Phác Chí Mẫn tranh thủ từng giây, nhanh như gió mà xông trở lại vào trong nhà.
Ăn cơm xong, Phác Chí Mẫn đột nhiên hỏi Trịnh Hạo Thạc: "Tôi có cần đến viếng cô chú một chút không? Tốt xấu gì cũng đã tới đây một chuyến, cũng phải tặng vài bó hoa, bái lạy hoặc vân vân những thứ khác?"Trịnh Hạo Thạc ở trên đầu Phác Chí Mẫn vỗ một cái, nói: "Lại còn kêu cô với chú sao?"
"Chẳng lẽ còn gọi ba ơi, mẹ ơi?"
Trịnh Hạo Thạc bỗng nhiên thấy buồn cười, "Ba mẹ tôi so với ba mẹ cậu tuổi lớn hơn, cậu phải gọi là bác trai bác gái."
Được rồi... Phác Chí Mẫn nhanh chóng đem gương mặt xoay qua chỗ khác.
Trịnh Hạo Thạc dùng ánh mắt ấm áp yên lặng mà nhìn Phác Chí Mẫn một lúc, đột nhiên mở miệng hỏi: "Tôi đem thịt xông khói viếng mồ mã, cậu có giận không?"
"Cái này có cái gì đáng giận?" Phác Chí Mẫn luyên thuyên nói, "Cũng không phải cho người khác, đó là anh cho ba mẹ ruột. Nếu là để cho người khác cầm đi, đó cũng là do ba mẹ anh ăn xong còn thừa lại."
Phác Chí Mẫn một phen nói như đúng rồi, Trịnh Hạo Thạc trong lồng ngực lại nóng hổi.
Trong thôn không có bán hoa tươi, Phác Chí Mẫn liền nghĩ ra đi mua hai bình rượu, một hộp bánh ngọt đi viếng mộ phần cha mẹ của Trịnh Hạo Thạc.
So với nghĩa trang dành cho người thân của gia đình Phác Chí Mẫn, thì phần mộ của cha mẹ Trịnh Hạo Thạc thì có vẻ hoang vắng, tiêu điều. Ngay đầu thôn mồ mã hỗn loạn khắp nơi, trong thôn ai qua đời đều đem chôn chỗ này.
"Sao anh không đem phần mộ của ba mẹ anh đến Bắc Kinh?" Phác Chí Mẫn nhịn không được hỏi.
Trịnh Hạo Thạc nói: "Chúng tôi về chuyện này có một tập quán, gốc rễ của cậu cắm ở đâu thì linh hồn của cậu phải rơi về chỗ đó, như vậy sau này mới có thể thoải mái, chết mới thanh thản." Phác Chí Mẫn có thể lý giải, có một chút giống với những người già đang sinh sống ở địa phương của mình mấy chục năm, trước khi qua đời vẫn mong muốn được chôn ở quê nhà.
Trịnh Hạo Thạc còn nói: "Khi còn sống không được hưởng phúc, qua đời vẫn còn như thế mà uất ức. Cha mẹ của tôi câu chữ vụng về, học thức không nhiều nên sau này luôn hy vọng vào đứa con trai là tôi, đến lúc chờ tôi báo hiếu, bọn họ đã đi rồi."
"Điều này cũng không có thể trách anh!" Phác Chí Mẫn an ủi Trịnh Hạo Thạc, "Do ba mẹ anh tuổi đã cao, không thể cứ cường tráng mà sống chung với anh mãi."
"Ba tôi lúc lâm chung tôi còn rất trẻ, 30 tuổi, ở bộ đội, một lần cuối cùng gặp ông cũng không có."
Phác Chí Mẫn trong lúc bất chợt nói cái gì đều cũng không nói ra được.
Trịnh Hạo Thạc còn nói: "Đứa con trai như tôi có đáng để nuôi nấng?"
Một chén rượu mạnh rưới vào yết hầu, mí mắt của Trịnh Hạo Thạc đỏ rực.
Phác Chí Mẫn bỗng dưng mọi thấy mọi thứ có vẻ trầm trọng, hắn đoạt lấy chén rượu thứ hai trong tay Trịnh Hạo Thạc, ngửa cổ uống vào. Sau đó đặt mông lên mặt tuyết, ngồi bên cạnh Trịnh Hạo Thạc. Dùng sức kéo lấy cổ áo Trịnh Hạo Thạc, đưa hắn ôm vào lồng ngực, lần đầu tiên không có một động thái chống cự, lần thứ hai thì đầu của Trịnh Hạo Thạc chợt đập vào vai của Phác Chí Mẫn.
Phác Chí Mẫn đặt tay vòng qua sau lưng Trịnh Hạo Thạc vỗ một cái, lần đầu tiên dùng giọng điệu trưởng thành cùng hắn nói chuyện.
"Anh thay ba mẹ nuôi nấng một đứa em gái, cũng đủ tận hiếu rồi."
Hơn nữa, đứa em gái này lại còn không biết cầu tiến, cả ngày khắp nơi lêu lổng, luôn luôn tìm kiếm nam nhân... Thật muốn cho bác trai bác gái, đã khuất bao nhiêu năm vẫn còn thấy đau khổ. Sau đó, Trịnh Hạo Thạc lại cùng Phác Chí Mẫn nói rất nhiều chuyện trong nhà, hắn đối cha mẹ báo hiếu không trọn, hắn ẩn sâu nhiều năm hổ thẹn. Phác Chí Mẫn hiện tại đã biết rõ vì sao Trịnh Hạo Thạc phải về quê lâu như vậy, kỳ thực hắn vẫn là muốn báo đáp phụ mẫu, muốn tận hưởng cảm giác ấm áp gia đình. Dù cho có dẫm lên một bãi tuyết trong sân nhà, chỉ cần người đó là Trịnh Hạo Thạc, đều có thể khiến vong linh phụ mẫu hắn không còn thấy cô độc.
Trịnh Hạo Thạc ở cái trán của Phác Chí Mẫn an ủi một cái, hơi lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
"Vốn dĩ nên mang cậu đến đây vui vẻ một chút, kết quả cho cậu cùng tôi buồn bực cả ngày."
Phác Chí Mẫn xoay người một góc lớn, "Không sao cả, tôi lại thích nhìn thấy anh phiền muộn, anh phiền muộn một chút, tôi đặc biệt sẽ trở thành tổ tông của anh mà an ủi."
Được lắm... Trịnh Hạo Thạc gật đầu, bảo bối, cậu là tiểu tổ tông ấm áp của lòng tôi.
Ăn cay nuốt đắng đã nhiều, chịu đựng đủ mọi phong ba bão tố, từng trãi nhiều loại mỹ nữ lẳng lơ, đánh thắng biết bao nhiêu mãnh nam lực lưỡng! Nhưng bây giờ 'Anh đang là một Trịnh Hạo Thạc hoàn toàn khác, đang mang chuyện canh cánh cả cuộc đời "móc tim móc phổi" ra kể với tôi, Trịnh Hạo Thạc anh là của tôi'.
Đảo mắt một cái đã đến mười lăm tháng Giêng.
Kim Tại Hưởng mấy ngày sau đó cảm thấy nhàm chán , chính thức đi vào trạng thái muốn phát điên. Phác Chí Mẫn đã chừng mấy ngày không liên lạc, mắt thấy được cảnh vạn người đang sum họp đoàn viên vào ngày rằm, Kim Tại Hưởng quyết định cấp tốc "độn thổ" mà trói Phác Chí Mẫn lại đem hắn trở về.
Thăm dò được địa chỉ, sắp xếp xong đồ đạc, Kim Tại Hưởng chuẩn bị thẳng đến sân bay.
Kết quả chân trước vừa bước ra, người nào đó đã chân sau bước vào.
"Ê, ê, ê, đi đâu?" Kim Tại Hưởng níu lại người đang ngang nhiên xông vào cửa.
Tuấn Chung Quốc nói: "Vào nhà!"
"Cậu không thấy tôi đang chuẩn bị đi sao?"
"Anh đi phần của anh." Tuấn Chung Quốc nói, "Tôi một mình đợi cũng không có việc gì, khỏi lo cho tôi."
"Ai lo cho ngươi?" Kim Tại Hưởng chán nản, "Ngươi là ai? Đây là nhà của ngươi sao? Ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!"
Tuấn Chung Quốc tỏ vẻ đương nhiên , "Tôi tới là để cùng anh ăn cơm Tết ."
"Ăn cái gì mà cơm Tết?" Kim Tại Hưởng hỏi.
Tuấn Chung Quốc lấy từ trong túi ra một gói bánh nguyên tiêu (bánh trôi nước) quơ quơ, nói: "Tết nguyên tiêu đó! Anh không phải ngay cả hôm nay là mười lăm tháng Giêng cũng không nhớ chứ?"
"Tôi không quên hôm nay là ngày gì, dù vậy tôi cũng không muốn cùng cậu trãi qua ngày hôm nay."
Tuấn Chung Quốc liếm môi một cái, nói: "Ban đầu, năm sáu ngày trước, anh không phải nói muốn cùng tôi ăn cơm Tết cùng nhau sao?"
"Tôi nói ngày đó muốn ăn cơm cùng nhau, cũng không bảo hôm nay lại tiếp tục!"
"Ngày đó đều được, ngày hôm nay vì sao không được?"
"Ngày đó ăn cơm với nhau rồi, ngày hôm nay vì sao lại muốn ăn nữa?"
"Bởi vì ngày hôm đó đã trôi qua rồi a!"
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top