Chap 30 : Lâu đài Black Pearl (tiếp)
Vân Ly chậm rãi mở mắt, cô thực sự không hề ngủ. Những viên thuốc trong toa mà bác sĩ đưa đã được cô quăng vào sọt rác.
Gương mặt xanh xao với hốc mắt đỏ hoe. Trong chốc lát đã giàn giụa nước mắt. Cô nhanh tay bịt lấy miệng, gương mặt vô cùng thống khổ:
- Hức... Em xin lỗi!!!
03:00 am
Quay lại phòng khách, mọi người đã ngồi yên một chỗ hơn mấy tiếng đồng hồ rồi. Nó ngồi đó, đôi mắt dán chặt vào một điểm cố định trong không trung. Nó đang theo đuổi một vấn đề gì đó mà bản thân đã vô tình nhận ra ở hiện trường.
Hắn ngồi cạnh nó, gương mặt tập trung của Pi Hunter xuất hiện. Cái vẻ con nít, dễ thương đã biến đi đâu mất rồi.
Selina xoa xoa hai bàn tay, cô cảm thấy lạnh vì có lẽ cơn bão đang làm nhiệt độ hạ xuống. Trong khoảng thời gian gây án, cô nói là ở trong phòng viết bài một mình. Điều đó nghe tuy hợp lí nhưng không hề có bằng chứng thuyết phục. Theo quy tắc, cô nằm trong diện tình nghi.
Sếp Leo châm lửa điếu thuốc, rít một hơi dài chống chọi với thời gian nhàm chán. Gia Lệ bật laptop, gửi tất cả hình ảnh ở hiện trường bao gồm nạn nhân và vật chứng về cho chi cục. Bên cạnh là chiếc máy ảnh đang cắm dây kết nối với laptop. Thỉnh thoảng cô ngáp vài cái, đôi mắt ứ cả nước. Cả ngày hôm nay chả được nghỉ ngơi.
Yến Yến sau một ngày làm việc mệt mỏi cộng với sự hoảng sợ đã thiêm thiếp ngủ quên. Cô co ro tựa đầu lên thành sofa, nhẹ nhàng ngủ không một tiếng động.
Nhận thấy tình hình có vẻ không ổn, Kevin quản gia lên tiếng:
- Hay là để tôi đi pha cà phê?
Ý kiến của anh ta thu hút hầu hết sự chú ý vì chỉ có cà phê mới có thể cứu vãn được tình hình lúc này. Một tách cà phê nóng có thể giúp đỡ lạnh, đỡ nhàm chán, đỡ mệt mỏi và còn có thể đỡ buồn ngủ.
Sếp Leo quay sang Gia Lệ:
- Đi cùng anh ta!
- Vâng thưa sếp!
Gia Lệ ngay tức khắc đặt laptop xuống ghế, đứng lên đi theo phía sau Kevin. Hắn và nó cùng nhìn theo họ. Kevin vô tình đưa tay chạm vào không trung một cái, sau đó mới chạm được vào tay nắm cửa và mở ra. Không ai để ý đến việc đó, nhưng nó và hắn đã nhìn thấy. Gia Lệ khép cửa lại, bước chân họ xa dần.
Có thứ gì đó cùng vụt ngang trong đầu của nó và hắn.
- Sếp! Tôi muốn... đi vệ sinh! – hắn yêu cầu. Gương mặt cười tựa như không, hơi bá đạo này đích thị chỉ có thể là Pi.
Sếp Leo nhíu mày, đáp:
- Đợi cấp dưới của tôi quay trở lại cái đã!
Sắc mặt hắn lập tức biến đổi, Tiểu Shin xuất hiện:
- Á... Sếp muốn tôi chết sao? Nhịn tiểu sẽ chết người đó!!!! Cho tôi đi! Mau lên! Làm ơn! – hắn vừa nói liên tục vừa nhảy dựng dựng, bộ dạng này chỉ có ở trẻ con thôi.
Nó đảo mắt nhẹ, biết hắn muốn gì. Nó nghiêm mặt đứng dậy quay sang hắn nhắc khéo:
- Đừng nhảy nữa, "nó" chảy ra bây giờ! – nó quay sang sếp Leo – Tôi đi cùng cậu ta, được chứ?
- Cô?
Ông ta không hề ngạc nhiên vì cô nhóc này muốn đưa chàng trai đó đi vệ sinh, chỉ là không thể để nghi phạm tự do đi lại – điều đó là quy tắc.
- Sếp không tin tôi?
Ông khá bất ngờ vì bị người khác nhìn thấu suy nghĩ, trong chốc lát môi của Sếp lại dãn ra nụ cười:
- Được!
Nó quay lưng bình thản bước đi, hắn mỉm cười với ông rồi nhanh chân chạy theo nó.
Rời khỏi phòng, cả hai cùng bước trên hành lang vắng vẻ. Hắn phải đi đến một nơi, định mở miệng kêu nó đứng đợi thì nó đã lên tiếng trước:
- Có lẽ chúng ta đã cùng nhau hiểu ra vấn đề. Giờ thì cậu đi làm việc của cậu, tôi....... – nó dừng bước, đưa ánh nhìn sang hắn - ........ cũng bận!
Nó rẽ vào một cái hành lang khác, bỏ lại hắn với nụ cười nửa miệng thích thú. Xem ra đối thủ của Pi Hunter xuất hiện rồi đây.
Đôi chân dài của Tiểu Shin đảo lại, ngược hướng với Hiểu Phàm. Hắn cũng như nó, chỉ một lần thì có thể nhớ được đường của lâu đài. Hắn phải xác nhận lại một thứ. Và thứ đó nằm trong phòng của hung thủ.
Nó đến hiện trường của vụ án, thi thể Eric đã được đắp lại bằng một tấm khăn trải bàn màu trắng. Đây cũng chỉ đơn giản là một hành động tôn trọng người đã khuất mà thôi.
Nó cẩn thận giở tấm khăn ra ở vị trí gót giày. Vật thể đó quá nhỏ, sếp Leo cũng vì vậy mà bỏ sót. Ánh sáng ở hành lang hơi yếu, đối với mắt thường thì khó có thể nhận ra được. Vả lại, nó không mang găng tay, lại chẳng có thứ gì để gắp được vật đó ra.
Nó cẩn thận nhìn xung quanh, sau khi đã chắc chắn không có ai thì mới nở nụ cười nửa miệng.
Nhắm mắt lại, mở mắt ra. Đôi mắt đó phát sáng. Đôi mắt màu hổ phách....
Theo trí nhớ của hắn thì chính là căn phòng trước mặt đây. Hắn cẩn thận dùng khăn giấy vặn nắm cửa, cẩn thận bước vào trong và đóng lại. Ngó sơ qua căn phòng, Pi chính xác tiến đến chiếc tủ cạnh giường ngủ kéo hộc trên cùng ra. Cầm lấy thứ đó xem xét, nghĩ ngợi và đi đến kết luận.
Cả hai đúng lúc chạm mặt nhau trên hành lang vắng tanh. Nó nhìn hắn, dù gương mặt bình thản nhưng hắn nhận ra sâu thẳm trong đôi mắt hút hồn đó là sự phấn khởi.
Nó cũng thừa biết chắc chắn hắn đã tìm ra điều gì đó hay ho. Cả hai tiến thêm mấy bước đến gần đối phương.
- Không uổng công nhờ cậu dắt tôi đi vệ sinh! – hắn nở nụ cười tinh nghịch.
Nó cười lạnh tựa như không, đưa tay vặn cửa bước vào. Mọi người trong phòng đang nhâm nhi cà phê nóng. Tiếng gió lớn bên ngoài vẫn rít qua khe cửa sổ. Khung cảnh đó trái hẳn hoàn toàn với sự tĩnh lặng trong căn phòng tráng lệ cùng với những vị khách.
- Có lẽ tôi sẽ phá vụ án này. Ngay tại đây!
Câu nói đó của hắn lập tức thu hút tất cả những ánh nhìn. Mọi người cực kì ngạc nhiên, không biết hắn đang đùa hay đang giỡn.
- Tuấn Dương, em chắc không? – Gia Lệ hỏi đầy lo lắng.
- Dĩ nhiên là chắc. – hắn gật đầu, phong thái tự tin.
Sếp Leo kéo một hơi thuốc, cẩn trọng nhả nhẹ từng đợt khói trắng ra ngoài đưa đôi mắt lão làng nhìn hắn:
- Nếu cậu dám làm đảo lộn mọi việc tôi thề là sẽ gửi giấy báo về trường cậu đấy!
- Được rồi mà sếp! - hắn cười tinh nghịch.
Nó yên lặng từ nãy đến giờ, dù không thể hiện ra bên ngoài nhưng tim trong lồng ngực của nó đang dần tăng tốc độ. Nó khẽ liếc nhìn hắn, môi hồng bất giác mím nhẹ. Đôi mắt tinh anh, vầng trán cao rộng thông minh cùng điệu cười của kẻ tự tin chiến thắng.
Nó bỗng cảm thấy căng thẳng!
Selina lập tức đặt máy ghi âm, cô muốn tận mắt xem cậu học sinh trung học điển trai này bắt tên tội phạm giết người.
- Anh biết người đã giết anh Eric sao? – Tiểu Yến Yến cất giọng non nớt.
- Đúng vậy. Và còn lí do vì sao hắn ta lại đập vỡ hồ cá nữa.
- Vậy em bắt đầu đi Tuấn Dương! – Gia Lệ bắt đầu cầm lấy bút và sổ tay.
Mọi người căng thẳng, hơi thở của họ bỗng thất thường bởi vì bầu không khí này quá ngột ngạt.
- Tôi không vội chỉ điểm hung thủ là ai. Nhưng tôi sẽ trình bày sơ lược quá trình vụ án theo tất cả manh mối mà mình có được.
- Được. Tôi cho phép giả thiết của cậu! Nói tiếp đi!
- Hung thủ đã quan sát Eric, biết anh ta đứng nói chuyện ở hành lang một mình. Một tay cầm khăn tẩm thuốc mê, một tay cầm con dao sắc nhọn. Hắn ta đã tấn công Eric từ phía sau lưng.
Yến Yến giơ tay nêu thắc mắc:
- Không thể nào anh Eric không phát hiện ra!
- Đúng vậy. – Sếp Leo gật gù.
Hắn mỉm cười, chỉ tay ra ngoài cửa sổ. Mọi người lúc này mới bắt đầu hiểu ra. Cơn bão đang làm cho không gian trở nên ồn ào. Nếu đứng quay ra cửa sổ thì cực kì khó xác định mọi chuyện ở phía sau lưng.
Hắn tiếp:
- Trước khi ngấm thuốc mê, có lẽ Eric đã có chống cự. Điều đó được thể hiện ở chỗ điện thoại của anh ta văng xuống đất bể nát, trên màn hình còn có nhiều dấu vết trầy xước nghi ngờ là đã bị giẫm qua nhiều lần. Mà nếu như đã có chống cự thì tin chắc......... hung thủ sẽ để lại manh mối.
Hắn đá ánh mắt sang nó, một cách bình thản nhất, nó lấy chiếc điện thoại của mình ra. Hệ thống phân tích của đôi mắt đặc biệt được kết nối với điện thoại. Vì vậy cho nên tất cả thông số sẽ hiển thị trong đó.
Nó đặt điện thoại lên bàn để mọi người quan sát. Màn hình điện thoại hiển thị hình ảnh phóng to cực rõ nét một mảnh kính nhỏ ghim dưới giày của nạn nhân.
- Tôi đã vô tình phát hiện ra mảnh thủy tinh siêu nhỏ này. Giày của nạn nhận hoàn toàn sạch sẽ, không hề dính thủy tinh bởi vì sau khi Eric chết thì hồ cá mới bị đập vỡ. Theo phân tích, đây là một mảnh vỡ của kính áp tròng loại cứng. Vả lại nó giúp khắc phục tật cận thị. – nó cất giọng.
Sếp Leo không hề ngạc nhiên về những điều nó vừa nói, một con nhóc học sinh trung học lại có thể phân tích và đưa ra kết luận sắc bén như vậy. Ngay từ đầu ông đã biết nó không phải là một cô gái bình thường.
- Cô có thể nói tiếp!
- Có thể hung thủ là một kẻ bị cận, trong lúc giằng co kính áp tròng của hắn đã bị rơi ra và để Eric giẫm lên vỡ nát.
- Đó chính là lí do vì sao hắn lại đập vỡ hồ cá. – hắn nói.
Gia Lệ ngẫm nghĩ chốc lát, sau đó reo lên:
- Tôi hiểu! Vì kính áp tròng quá nhỏ, hung thủ bị cận mà còn bị rơi một bên kính thì rất khó mà thu dọn những mảnh vụn. Vậy nên hắn đập vỡ hồ cá để những mảnh thủy tinh đó giúp hắn che đậy dấu vết.
- Đúng vậy! – nó và hắn đồng thanh.
- Vậy hung thủ là ai?
Hắn đứng dậy khỏi ghế, đi tới đi lui:
- Bị cận thì dĩ nhiên không được làm cảnh sát, vậy nên chắc chắn không phải là sếp và Gia Lệ. Hung thủ thực sự chính là....
Mọi người tưởng chừng như nín thở trong giây phút ấy. Giây phút mà đôi mắt sâu hút, tinh anh nhìn thấu mọi việc đó lướt qua mình.
- Là tôi!
Một giọng nói đột ngột vang lên, người đó là ai vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top