Chap 27 : Lâu đài Black Pearl (Phần tiếp)

"Xẹt.... ầm.... ầm"
Bầu trời đêm xuất hiện những vệt chớp dài, báo hiệu cho sự xuất hiện của một cơn mưa lớn. Nó và hắn bước xuống khỏi thuyền, đưa mắt nhìn khu rừng u tối trước mặt.
Hắn nhìn đồng hồ đeo tay, phút nữa là 9h. Không ngờ lại muộn đến như vậy.
Lật tấm bản đồ, đôi mắt nó dứt khoát liếc sơ một cái:
- Ở ngay kia thôi!
Theo hướng tay nó chỉ là một con đường mòn nhỏ dẫn vào rừng. Hắn cất bản đồ, bật đèn pin rồi cùng nó bước đi:
- Hy vọng chúng ta sẽ tới nơi trước khi cơn mưa lớn này ập xuống!
Cả hai chậm rãi sải bước theo ánh đèn pin hiu hắt. Xung quanh rất tối, chỉ có tiếng gió lùa xào xạc và lũ côn trùng thi nhau kêu rả rích. Cơn gió biển cứ tấn công tới tấp vào những thân cây rừng nằm hai bên đường, trời đã về đêm nên nhiệt độ đang dần hạ xuống. Cả hai bắt đầu cảm thấy làn gió đó có hơi lạnh.
- Sáng nay dự báo thời tiết nói là sẽ có bão đấy! – hắn vừa đi vừa nói.
Nó im lặng, không đáp. Cái tin hắn vừa báo đúng là tăng thêm phần hấp dẫn cho chuyến đi này thật. Nếu dầm mưa mà lại qua đêm trong khu rừng này thì dám đảm bảo sẽ nhập viện mấy tháng cho coi.
"Crắcccc"
- Hơ....
Một nhánh cây khô từ phía trên bất ngờ rơi xuống nhưng nó đã kịp thời lùi nhanh ra sau để tránh né, ai ngờ bị vấp phải một cục đá to và được hắn giơ tay níu lại. Tiểu Shin háo sắc hơi đơ người, đôi mắt tròn xoe nhìn nó.
Nó rút tay lại, đứng thẳng:
- Xin lỗi!
- Kh...không có gì! Đi tiếp thôi!
Hắn mỉm cười bước trước, tuy nhiên nó vẫn đứng bất động ở đó với đôi mắt hơi mở to. Không thấy nó, hắn vội quay lưng lại:
- Cậu sao vậy?
- ...
Ánh đèn pin là nguồn sáng duy nhất lúc này đã được chuyển sang tay nó vì hắn đang bận một việc khác. Bước chân của hắn chậm rãi, nhẹ nhàng. Không phải vì mệt, mà là vì sợ nó sẽ đau.
Cái bóng hắn cao lênh khênh, bước từng bước chắc nịch. Tấm lưng rộng lớn, rắn chắc phảng phất mùi nước hoa dễ chịu khiến một kẻ sắt đá như ai kia cũng phải lặng thinh trong một thời gian dài.
Hắn dừng chân, xốc lên một cái để cố định vị trí của nó. Giọng nói nam tính thâm trầm cất lên:
- Đau không?
Nó lắc đầu. Hắn mỉm cười và đi tiếp. Tiếng bước chân tạo nên loại âm thanh có chu kì, lặp đi lặp lại trong không gian yên ắng. Những thân cây rừng chậm rãi lướt qua, con đường phía trước vừa tối vừa dài.
- Mệt không?
Giọng nói trong vắt như sương sớm vang lên rõ mồn một cạnh tai hắn. Bước chân hắn chậm lại, nhìn cánh tay đang vòng trước cổ mình sau đó mỉm cười:
- Không. Một chút cũng không.
Nó ở trên lưng hắn, bỗng cảm thấy an toàn đến lạ. Trái ngược với trước kia, nó luôn luôn tỏ ra cảnh giác với những thứ chung quanh và tự cô lập mình trong thế giới riêng thì giờ đây, nó không còn cảm thấy sợ hãi bất cứ điều gì.
Người con trai cao lớn, thông minh này là người tốt. Dù có đôi lúc không hề nghiêm túc và có phần giống trẻ con nhưng khi gặp những hoàn cảnh như thế này thì lại có thể hoàn toàn tin tưởng được.
Trịnh Tuấn Dương!
Hắn đã cõng nó trên lưng và đi bộ suốt 1 tiếng đồng hồ liền. Ngó chung quanh tối om, không có lấy một tảng đá để nghỉ mệt. Hắn bảo nó:
- Lấy giúp tôi cái bản đồ!
Tay nó lần mò mở cái balô trước ngực hắn. Nó đẩy người hơi rướn về phía trước để cố gắng cho tay vào trong tìm kiếm. Hắn bất chợt quay mặt sang, chỉ cm nữa thôi. Gương mặt hút hồn của người con gái đó chỉ cách mặt hắn 2cm nữa thôi. Hắn cảm nhận được sự cuốn hút, sự lạnh lẽo và phảng phất đâu đó là mùi của bóng tối.
"Xoạt"
Tiếng lật bản đồ kéo hắn thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Nó rọi đèn pin, đôi mắt chăm chú quan sát:
- Chúng ta còn...
"Tách....tí...tách"
Một vài giọt nước đáp trên bàn tay nó. Hắn và nó cùng ngước lên trời:
- Mưa???
Hắn không nói thêm bước đi thật gấp gáp, nhanh miệng quay lại bảo:
- Trong balô có áo khoát, lấy che chắn cho cậu trước đi. Những người bị bong gân thường dễ nhiễm lạnh.
Nó nhét mảnh giấy bản đồ vào chỗ cũ, lôi từ trong đó ra một chiếc áo khoát da. Hắn đúng là chu đáo, mang theo toàn những thứ hữu ích. Không như nó chỉ đi tay không.
Nó cầm chiếc áo giơ lên, bất ngờ hơn là cùng che cho cả hai. Hắn mỉm cười. Nó nghe rõ nhịp tim của hắn đang đập rất loạn.
................Và nó cũng vậy.
Cơn mưa chỉ mới có dấu hiệu bắt đầu. Chưa nặng hạt. Ban nãy cả hai chưa kịp xem bản đồ thì đã cắm đầu bước đi rồi. Không biết còn bao lâu nữa mới tới nơi.
- Đó...đó là....
Giọng hắn lắp bắp vang lên khi đang cố gắng nhìn rõ thứ đồ sộ ở phía xa xa.
- Black Pearl!
Chất giọng bình thản, nhẹ tênh sau lưng vang lên đáp lời hắn.
Cuối cùng cũng đã đến nơi, hắn xốc nhẹ nó lên rồi nhắm thẳng hướng đó mà bước.  

  "Rào....rào....rào..."
- Tôi là Quản gia của lâu đài này, hãy cứ gọi tôi là Kevin.
Nó và hắn rốt cuộc cũng đã yên vị trong lâu đài trước khi cơn mưa lớn kia ập xuống. Trước mặt hai người họ là một người con trai không hơn 30, mặc vest chỉnh tề với gương mặt sáng sủa, ưa nhìn cùng mắt kính trí thức. Họ vừa định bước thì tiếng chuông phía sau cánh cổng lớn lại vang lên.
"Tính... toong"
Đôi mắt Kevin chú mục về phía đó, anh ta quay sang ra hiệu cho cô người hầu chạy đi mở cửa.
Xung quanh đây vốn hoang vắng, trời lại đang mưa. Có lẽ Kevin đang tập trung suy nghĩ xem ai là người đến vào lúc này.
- Chúng tôi là người của tổ trọng án phân cục phía Nam. Tôi và đồng nghiệp được lệnh đến đây để điều tra.... 3 – vụ - mất – tích.
Một người đàn ông trạc 50 có nước da ngăm đen cùng thân hình cao to cất giọng băng lãnh. Gương mặt ông ta nghiêm túc cực độ, trên người là chiếc áo mưa đang rỏ nước. Chiếc quần jean sờn dính đầy bùn đất cùng đôi giày lấm lem.
Cô gái đi bên cạnh có vẻ trẻ hơn nhiều, trông bộ dạng khá lôi thôi khi từ trên xuống dưới đều bị ướt sủng. Mái tóc ngả vàng hơi bết lại, gương mặt xinh xắn có vẻ khá thân thiện:
- Tôi là Từ Gia Lệ, mới chuyển đến phân cục và đây là vụ án đầu tiên của tôi. Sếp của tôi là...
- Gọi tôi là Leo. Có phiền không nếu tôi muốn mượn tạm bộ quần áo? – ông ta lãnh đạm ngắt lời của Gia Lệ.
Kevin hơi đơ người một chút:
- Dĩ nhiên.... là được chứ ạ!
Họ bắt đầu bước theo Kevin trên một hành lang dài, sau lưng còn có hai nữ người hầu mặc đồng phục. Ngó sơ đã có thể tưởng tượng tòa lâu đài này lớn biết chừng nào rồi. Nó cẩn thận quan sát hai vị khách cảnh sát kia. Ngoài việc Sếp Leo cực kì nghiêm khắc với Gia Lệ thì nó không rút ra được gì thêm.
Sau khi thay quần áo và tắm rửa sạch sẽ, ông sếp trầm mặc đó cùng Gia Lệ tiến đến chỗ tụi nó và Kevin. Quản gia nhanh nhẹn lên tiếng:
- Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn bữa tối, hy vọng mọi người ngon miệng!
Vừa dứt lời, anh ta đẩy mạnh hai cánh cửa có in hoa văn. Thứ ánh sáng dễ chịu của chiếc đèn chùm quý giá lập tức lan tỏa trong không khí.
Mọi người ngồi vào bàn, chậm rãi dùng bữa khuya. Cả hai cũng đã mất khá nhiều năng lượng cho chuyến vượt rừng ban nãy rồi. Một cô người hầu xinh xắn mang đĩa thức ăn đặt lên bàn, sau đó quay sang nở nụ cười tươi tắn:
- Em là Tiểu Yến Yến, nếu mọi người còn cần gì cứ gọi em!
- Được rồi! Cám ơn em nhé! – hắn và Gia Lệ bất ngờ đồng thanh.
Cô bỗng chốc quay sang hắn khoe đôi mắt cười đáng yêu:
- Chào nhóc! Nãy giờ chị quên hỏi tên em và bạn của em!
- Dạ em là Trịnh Tuấn Dương còn bạn của em là Lý Hiểu Phàm. Tụi em là học sinh của Paradise High School ạ! – hắn nở nụ cười lễ phép vô cùng xinh trai.
- À, ra là vậy. Thế hai đứa đến đây có việc gì? – Gia Lệ vừa hỏi vừa từ tốn nhai thức ăn.
- Chủ nhân của tòa lâu đài này là bạn thân của ba mẹ tụi em. Chỉ là đến thăm hỏi cho phải phép thôi ạ!
- Chân của cô bé đó bị thương sao? – Gia Lệ đẩy mắt nhìn về phía nó.
Thấy nó yên lặng không đáp, hắn nhanh miệng:
- Dạ... lúc nãy có xảy ra một sự cố nhỏ nên cậu ấy bị trật chân!
- Bạn của em có vẻ ít nói và trầm tính nhỉ??? – cô nói bằng giọng tinh nghịch, vô tư kèm theo nụ cười.
-...................
Hai người đó vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, chỉ duy nhất nó và Sếp Leo là im thin. Họ đang dùng đôi mắt sắc bén nhất để quan sát đối phương. Hẳn ông ta là một cảnh sát đáng gờm đây.
Sếp Leo bề ngoài dù là không chú tâm tới mọi thứ xung quanh nhưng với đôi mắt của một vị cảnh sát lão lãng thì nào bỏ qua chuyện gì. Ông ta đã chú ý tới nó ngay từ cái liếc nhìn đầu tiên. Gương mặt băng lãnh khó gần, khí chất bất thường toát ra từ những bước đi nhẹ nhàng cùng đôi mắt màu hổ phách có thể giết người chỉ với một cái liếc. Ở cô gái trẻ này có gì đó rất.... phải nói sao nhỉ? Đúng rồi! Là rất nguy hiểm và khó nắm bắt!
Nó chậm rãi gặm chiếc bánh mì tròn cũng một ít salad.
Hắn cũng ung dung nhai từng lát thịt xông khói, thỉnh thoảng dừng lại trò chuyện cùng chị Gia Lệ.
Nó lau miệng bằng khăn giấy, uống một hơi nước lọc. Một lúc sau thì tất cả mọi người cũng dùng bữa xong.
Cánh cửa lớn bật mở, Kevin bước vào và theo sau là Yến Yến cùng một cô hầu gái khác:
- Mọi người dùng bữa xong rồi chứ? Chúng ta ra phòng khách nhé!
Theo bước anh ta, tụi nó băng qua hai dãy hành lang rộng lớn. Với cấu trúc của tòa lâu đài này, chắc chắn sẽ rất dễ bị lạc nếu không có người hướng dẫn. Một cánh cửa lớn khác được mở ra, căn phòng khách sang trọng theo phong cách Châu Âu hiện lên dưới ánh sáng lấp lánh của chùm đèn pha lê.
Giữa phòng đặt một bộ salon da thú, ngoài ra còn có giá sách, một chiếc tủ kính lớn và một bức tranh to nơi dẫn lên cầu thang.
Một cô gái trẻ đang ngồi trên ghế liền đứng dậy:
- Xin chào mọi người! Tôi là Selina phóng viên của tòa soạn Hải Hà, được cử đến đây để viết bài. Xin lỗi vì sự có mặt đột ngột này!
- À, cô ấy đã đến đây trong lúc mọi người đang dùng bữa tối. – Kevin nói.
Hắn đút tay túi quần, nghiễm nhiên nở nụ cười:
- Hôm nay lâu đài đông khách nhỉ???  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #ccv