chap 17
Trường vẫn chở Phượng đi học đều đặn, vẫn đến dạy 3 buổi/tuần, vẫn quát tháo cậu như thường. Phượng thì khỏi bàn, vẫn thế, vẫn lười học (dù bớt lười hơn), vẫn chết đứ đừ mấy anh Hàn Quốc, ông Messi,ông Rô , vẫn hậu đậu, và vẫn ...rất thích thầy .
- Hôm qua kiểm tra Sinh hóa được không?
- Không!
- Em bốc trúng cái gì mà làm không được?
- Bình định mức.
- Trời, cái dễ nhất mà làm không được là sao?
- Mấy đứa bạn cũng nói vậy đó. Nhưng em ghét cái bình đó lắm. Em chưa bao giờ sử dụng nó hết. Đang làm bà cô đuổi về chỗ luôn, em tưởng bị 0, ai dè được 3, mừng quá!
- Trời ơi, 3 điểm mà em còn mừng được à?
- Đừng lo, tổ em thê thảm lắm. Em thế còn giỏi, thầy đừng coi thường em, có đứa 0 đó. Cũng may lần trước kiểm tra em làm cân điện tử, được 8, coi như bù qua. Lần ấy mà làm pipet em chết chắc.
- Còn kiểm tra vi sinh thì sao? Vi sinh dễ nhất đó.
- Híc, em làm máy li tâm...
- Đừng nói làm không được đó, cái đó dễ nhất luôn.
- Thầy đừng cắt ngang em chứ. Thầy đoán đúng rồi, em làm không được. Ai cũng nói máy li tâm dễ nhất. Nhưng em cũng lại ghét cái đó nhất, nếu làm tủ sấy Pasteur thì em ngon lành rồi. Em quên mất cách mở nắp máy, em đẩy cả buổi mà cái nắp vẫn không mở. Cô Trinh đuổi cổ em ra khỏi phòng luôn. Cô không đọc điểm nên em không biết có được 5 hay không?
Cả buổi học cậu cứ ngồi ca thán rồi kể lể làm như mình điểm cao lắm, tự hào lắm... bỏ mặc Anh ngồi tức nổ đom đóm mắt mà ko thể làm gì được cậu cũng cạn lời không nói nổi cậu...
.......
Ôi, ưa đến 6h mà sao cái điện thoại lại réo um thế kia nhỉ? cậu mở điện thoại ra.
"Oái, ngày mai là sinh nhật nhỏ Mon"
Bởi dĩ điện thoại báo trước 1 ngày là vì cậu chẳng bao giờ nhớ nổi ngày tháng cả nên phải cài điện thoại cho chắc. xem xong cậu bỏ điện thoại xuống đi vệ sinh cá nhân mà không hề biết điện thoại mình có tin nhắn.
Hôm nay cậu dạy sớm nên vệ sinh cá nhân, quần áo, đầu tóc, sách vở xong thì mới hơn 6h, cậu đi xuống nhà chuẩn bị ăn sáng thì thấy Anh đang đứng cổng chờ.
- ơ sao thầy đến sớm vậy
- Tôi nhắn tin cho em rồi cơ mà, em đọc chưa?
- tin nhắn gì ạ.
Cậu vừa hỏi vừa lấy điện thoại ra:
- À, có một tin nhắn chưa đọc. "Sáng mai có chuyện nên tôi phải đi sớm. Đúng 6h tôi qua mà em chưa chuẩn bị xong thì em đi bộ đi học đó"
- hì, hồi tối em ngủ sớm, thầy nhắn giờ đó làm sao em đọc được chứ?
- Được rồi, vì em chưa đọc tin nhắn, nên em ra muộn 5 phút tôi bỏ qua, vào lấy cặp rồi đi thôi
- ơ thầy....
- nhanh.có đi học không
Phượng lầm lũi lên phòng, không quên lẩm bẩm rủa ông thầy xấu xa: " Quá đáng, lúc nào cũng ra lệnh cho người khác. Mà sao mình lại nghe lời chứ? Tức quá!".
- Con đi học nghe mẹ!
- Sao hôm nay đi học sớm thế hả con?
- Ai biết, mẹ hỏi ông thầy kia kìa.
- Dạ, tại con có tí chuyện nên đi sớm chút thôi cô. Nhanh lên!!!
- Thôi nhanh lên đi con, con làm gì mà nãy giờ chưa xong vậy. Anh đợi cả buổi thấy không?
- Mẹ này, bênh người dưng. Mới đợi có mấy phút cứ hối. Con đi đã.
- Thưa cô con đi.
- Uhm, đi cẩn thận đó.
.............................
Anh đột ngột dừng xe lại ở một quán café cách trường gần 500m:
- Ơ, chưa đến trường mà. Sao thầy dừng lại thế?
- Em xuống xe đi.
Chuyện gì thế nhỉ? A, hay là thầy dẫn mình đi ăn sáng? Chắc vậy rồi, nhưng tại sao không dừng ở quán bún bên cạnh mà dừng ở quán Café? Phượng còn đang thắc mắc thì:
- Tôi xin lỗi, tôi có hẹn với người bạn, nên em chịu khó đi bộ vào nhé. Cũng gần chứ đâu xa lắm đâu. Thông cảm cho tôi nhé!
- Thầy thật quá đáng!
Cậu bực tức nói rồi đi thẳng một hơi.
- Phượng, Phượng!!!
Trường vội đuổi theo, giở giọng năn nỉ:
- Thôi mà, em đừng trẻ con nữa. Tôi trễ hẹn mất thôi...
- Thầy thật kì cục, vì chuyện này mà bắt em đi học sớm, bắt em đi bộ. Em không phải nhỏ nhen, nhưng em ghét thái độ của thầy lắm. Thầy đuổi theo em làm gì chứ, em không giận thầy đâu. Ngay từ đầu thầy chở em đến trường rồi quay lại đây, mất khoảng 1,2 phút là cùng. Thầy chạy theo em thế này con tốn thời gian hơn.
- Tôi, tôi...
- Thầy vào đi, nếu không bạn thầy lại đợi. Em đi đây.
- Phượng!
- Thầy thích tên em lắm hay sao mà gọi mãi thế?đang bực mình, nhìn cái mắt chỉ muốn giật 1 phát cho bung cọng bún ra
đương nhiên là vế sau cậu chỉ dám nói cho một mình mình nghe thôi
- Cảm ơn em. Tôi thật không biết tính toán gì cả.
- Thầy biết nhận lỗi đáng quý lắm ^^. Thực sự em cũng có giận thầy đấy. Mai sinh nhật nhỏ Mon rồi, thầy chịu 75% tiền quà, em chịu 25%. Ok? Thầy đồng ý em sẽ không giận nữa.
Anh cười:
- Được, ok! Em hài lòng chưa?
- Thầy nhớ lời thầy hứa đó nghen!
- Uhm, bây giờ còn sớm, em từ từ mà đi, đừng vội vàng kẻo té ngã không ai đỡ đâu.
- Biết rồi, làm như con nít không bằng...
.......
- Các em tự thực hành đi nhé, có gì thắc mắc gọi cô! Cô đi qua bên này một tí.
Linh nói xong, đi một hơi.
Phượng cảm thấy uể oải kinh khủng, không hiểu sao thấy mệt thế này, đầu óc quay cuồng. Cậu định gọi con bọn kia thì...
- Trời ơi, Phượng, mày làm sao thế?
Toàn thấy cậu ngã xuống sàn hốt hoảng chạy lại chỗ cậu
- Triều, mày qua phòng gọi cô Linh qua đây đi.
- Híc, thằng Phượng bị sao thế nhỉ?
Cả phòng náo loạn cả lên. Cậu chỉ cảm giác một bóng người cao lớn bế cậu, rồi lịm đi...
- Đây là đâu thế này? – Cậumắt nhắm mắt mở tự hỏi mình.
- Phòng y tế.
- Ủa, sao em lại ở đây? Cả thầy nữa.
- Không nhớ gì hết hả?
Cậu nghe thầy nói, cố nhớ lại.nhớ man mán cậu thấy mệt trong người, chưa kịp gọi bọn Toàn thì hình như đã ngất đi thì phải.
- Em chỉ nhớ em thấy mệt, ngất đi, rồi có ai bế thì phải...
Điện thoại cậu kêu
-Ai gọi thế này? Alo, Vương hả?
- Uh, tao chứ ai. Mày tỉnh rồi đó hả?
- Uhm.
- Tao nghe cô Linh bảo vì mày nhịn đói nên mới ngất đó. Mày làm gì không ăn sáng để bị như thế kia?
- Tao muốn nhịn chắc? Tất cả cũng do ông thầy tàn ác kia. Mới sáng đã qua hối thúc ta, làm tao chưa kịp ăn gì hết. Hừ.
- Thầy tốt lắm đó. Lúc thằng Quân nói mày ngất, thầy chạy vội qua, mặt lo lắng kinh khủng . Thầy bế mày từ tầng 5 xuống phòng y tế đó.
- Gì? Thầy hả? Đi thang bộ hay thang máy?
- Thang bộ. Thầy bảo đợi thang máy lâu quá. Mày thấy thầy quan tâm chưa?
- Uh, thấy. Ai bảo hại ta ra như thế chứ!
- Lúc nào mày cũng trách thầy hết trơn á. Thôi nghỉ ngơi đi, tao hết tiền rồi.
- Ờ, cảm ơn mi nhé. Hi hi.
Cậu tắt máy, nhìn quanh phòng. Lúc này chỉ có một mình cậu trong phòng, khi nghe điện thoại, thầy cũng bỏ ra ngoài.
- Làm gì ngắm kĩ thế? Bộ chưa vào phòng y tế bao giờ à? Uống sữa đi.
Cậu nhận ly sữa từ thầy:
- Uhm, đây là lần đầu tiên em vào đây.
- Tại sao không chịu ăn sáng để ngất xỉu rồi bắt tôi phải bế em xuống đây hả?
(còn hỏi được câu này nữa )
Phượng đang uống sữa, xém nữa phun hết vào mặt thầy:
- Thầy còn nói nữa à? Tại thầy chứ ai.
- Sao lại đổ thừa cho tôi chứ?
- Em không đổ thừa, sáng sớm thầy đã qua bắt em đi học, em có kịp ăn sáng đâu? Còn phải đi bộ quãng đường dài ơi là dài nữa.
- Cứ cho là em không kịp ăn ở nhà, nhưng trước khi vào học em có quá trời thời gian, sao không tranh thủ ăn?
- Em không có tiền. Thầy hối thúc, làm em hoảng quá, có kịp mang tiền theo đâu. Đói cũng ráng nhịn, đi qua canteen thấy người ta ăn, em thèm lắm chứ bộ. Híc.
-.....
- Em cũng đâu bắt thầy bế em đâu, thầy tình nguyện chứ bộ.
- Được rồi, không nói nữa. Uống xong chưa, đưa cái ly đây cho tôi...Bây giờ em thấy thế nào?
- Cũng đỡ rồi.
- Đi nổi không? Hay tôi lại phải bế em?
- Đi đâu? Thôi khỏi, lúc nãy bế có một tí cũng kể công, giờ mà bế nữa không biết thầy sẽ nói gì?
- Tốt, let's go!
- Đi đâu mới được chứ? Hỏi nãy giờ không chịu nói!
- Tôi dẫn em đi ăn sáng, muốn ăn bao nhiêu cũng được, coi như tôi..xin lỗi em vì chuyện sáng nay. Mai mốt chắc tôi không dám chở em đi học sớm nữa quá.
- Chuộc lỗi mà mặt thầy nhăn nhó thấy ghét. Cười lên xem nào, ha ha, cười lên cho lộ cái đôi mắ hèn ra,hừ
.....
Tan học, cậu và thầy đi chọn quà cho Mon. Lang thang cả buổi trong BigC vẫn chưa quyết định nên mua gì.
- Hay là mua gấu bông?
- À, thầy nói có lý. Mình qua bên hàng thú bông xem đi thầy...
- Oa, đẹp chưa này. Mua cho Mon con Dore mập này đảm bảo nó thích mê .
- Xấu òm, mua con khỉ này nè .
- Thầy có mắt thẩm mĩ không vậy, con khỉ ấy có gì mà đẹp? Mua Dore mập.
- Không mua con chuồ...à nhầm con Dore, nó trông thế nào ấy, con Mon không thích đâu.
- Thầy hiểu Mon bằng em không? Em quyết định mua con Dore mập này. Thầy có đồng ý không thì bảo? (từ lúc nào cậu có gan nạt nộ thầy thế kia chứ?)
- Đồng ý - Trường nhăn nhó.
- Tốt, thầy nhớ trả 75% nhé. Hi hi .
Gói quà xong xuôi, lúc về, thầy đưa cậu môt gói quà:
- Cái gì vậy?
- Tặng em.
- Hôm nay đâu phải sinh nhật em? Ủa, thầy mua lúc nào mà em không thấy vậy?
- Không phải sinh nhật không tặng quà được à? Cầm lấy đi, mấy tháng qua tôi thấy tôi có lỗi với em nhiều quá, nên...Từ nay tôi hứa sẽ không bao giờ làm em bực bội vì tôi nữa.
- Cảm ơn thầy, thật ra thầy cũng đã giúp em rất nhiều còn gì? Đáng lẽ em không nhận quà đâu, nhưng vì thầy lỡ mua rồi, không trả lại được nên em sẽ nhận. He he.
- Em khôn quá!
- Thông minh chứ sao lại nói khôn chứ???
------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top