Tập 8
Người nào đó sau khi "dụ dỗ" con nít xong trở về phòng, nằm gác tay lên trán nhớ đến người trong lòng, một bên suy nghĩ đến kế hoạch thuyết phục "Thiên Nga nhỏ" kia
Chap 20
Đã hơn một giờ sáng mà cậu mãi vẫn chưa ngủ được. Nhắm mắt lại là bao nhiêu kỉ niệm cứ như cuộn băng, tua ngược lại trong tâm trí
Cậu không ngủ được, cũng không dám để mình ngủ vì sợ khi chìm vào mộng mị sẽ lại thấy cơn ác mộng kia, cơn ác mộng mà từ ngày anh đi, không giấc ngủ nào của cậu được yên ổn, bởi nó
Vương Nguyên sợ nhất là cảm giác cô độc một mình. Nên trước khi ngủ luôn phải mơ đến những người mà mình thương yêu nhất. Nhưng lúc Khải ra đi, người mà cậu thương yêu nhất đã biến giấc mơ hồng ngọt ngào của cậu thành ác mộng. Đến nỗi không cách nào thoát ra được
Rồi người lại trở về. Nói yêu cậu. Nói nhớ cậu. Làm ba của đứa con mà cậu thương yêu. Rốt cuộc thì khi nào giấc mộng kia mới buông tha cậu đây?
Cứ như thế, Nguyên trằn trọc mãi, lăn qua lăn lại trên giường. Hoạt động làm mồ hôi bắt đầu thấm lên lớp áo ngủ. Cảm giác bí bách làm cậu khó chịu
Bật người dậy, Nguyên lồm cồm bước xuống giường, không mở đèn mà mò mẫm bước ra ngoài. Rót cho mình một cốc nước, cậu bó gối ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ. Ánh sáng le lói của ánh trăng hắt vào khuôn mặt xanh xao có phần gầy hơn trước, khung cảnh này, yên tĩnh này, lạnh lẽo này, cô độc này...cậu sợ!
Dù có thân với một người cách mấy, thì khi nhìn vẻ bề ngoài mà thường ngày họ dựng nên, bản thân mỗi chúng ta đã vô tình tưởng tượng và gán cho họ những tính cách mà mình nghĩ. Nhưng thật tâm của họ, con người thật của họ, ta hiểu được bao nhiêu?
Có lẽ bình thường cậu rất "siêng" cười, nên ai nhìn vào cũng nghĩ rằng cậu rất tốt, rất ổn. Nhưng đêm về, trong bóng tối cô độc, chỉ có cậu mới hiểu, chỉ mình cậu gặm nhắm nỗi đau và cô đơn riêng mình
Cũng vì không muốn bạn bè lo, cậu luôn cố tỏ vẻ ổn nhất có thể. Nhưng nhiều lúc...cậu ổn đến nỗi chính bản thân mình còn phải sợ. Cậu luôn tử hỏi mình 'Ổn sao? Thoải mái sao?'
Cuối cùng vẫn phải tự đầu hàng. Tại sao lại buồn đến thế? Lại cô đơn, khó chịu đến thế?
. . .
Phòng của Hoành và Thiên thì lại khác...
Thiên Tổng dang tay ra đặt cạnh bên gối để Hoành dựa vào. Nhìn cậu chăm chú hồi lâu, phát hiện người bên cạnh còn đang suy nghĩ hay đấu tranh nội tâm gì đó còn ghê gớm hơn mình
Vì sao anh biết à? Bởi Hoành cứ nhìn chăm chăm vào trần nhà, không chú ý đến anh đã nhìn cậu rất lâu rồi. Cậu cũng đang suy nghĩ rất nhiều. Hàng lông mày nhíu lại, nắm tay bất giác cũng chặt lại thêm một chút
Cậu đang nhớ đến hôm đó, ngày Khải không từ mà biệt rời khỏi nơi này
Cậu là bạn thân của Nguyên, là người chứng kiến người bạn mà mình vô cùng quan tâm, có được một tình yêu hạnh phúc
Lúc đó cậu chưa quen với Tỉ, độc thân một mình đã buồn chán mà tối nào cũng bị Nguyên gọi điện kể hết chuyện trên trời dưới đất, cùng một chủ đề một: Vương Tuấn Khải
"Hoành Hoành! Cậu biết không? Hôm nay anh ấy nắm tay tớ trên đường về đấy! Cậu nói xem có phải việc trọng đại hay không?"
"Hoành Hoành! Hôm nay tớ và anh ấy hôn nhau! Thật là kích động a!"
"Hoành Hoành! Ngày mai tớ quyết định chủ động hẹn anh ấy đi chơi. Thật là hồi hộp quá đi! Cậu nói xem phải bắt đầu như thế nào đây?"
"Hoành Hoành! Tớ phát hiện ra một chuyện. Điện thoại của anh ấy mật khẩu là ngày sinh của tớ. Ảnh nền cũng là hình của tớ!"
"Hoành Hoành! Tớ và anh ấy quả thật có thần giao cách cảm nha! Tặng quà bất ngờ không hẹn mà cũng giống nữa. Cậu nói xem có phải rất xứng đôi không?"
"Hoành Hoành, Hoành Hoành"....
Cậu ấy cứ như thế. Mỗi một kỉ niệm dù là nhỏ nhất giữa cậu và "anh ấy", cậu đều không bỏ sót. Hoành quen dần với những cuộc gọi như thế. Nam thần và bạn thân của mình quen nhau. Cậu mừng cho họ còn không kịp nữa là. Cho đến một ngày...
"Hoành Hoành, anh ấy mấy ngày nay rất lạ! Không cười nhiều với tớ như trước nữa, lạnh nhạt với tớ hơn"
"Hoành Hoành...anh ấy đi rồi...rời xa tớ rồi..."
Sau cuộc gọi ấy là quãng thời gian cậu không muốn nhớ lại. Nhất là lúc mà Vương Nguyên xém bị tai nạn. Lúc đó...không còn nam thần nào trong lòng cậu hết. Chỉ có một Vương Tuấn Khải làm bạn thân nhất của cậu đau khổ
Rồi sao nữa? Sau đó trở về, cướp đi con trai nuôi mà cả ba người bọn cậu đều yêu quý. Có phải con người đó muốn làm khó, làm khổ người khác đến vậy?
Tạm gạt đi dòng suy nghĩ miên man, cậu chậm rãi lên tiếng
-Có phải em rất đáng ghét không?
Anh nằm bên cạnh nhìn cậu thật lâu. Lâu đến nỗi cậu tưởng anh sẽ không lên tiếng thì giọng nói ấm áp quen thuộc mới vang lên, hòa vào đêm tối, trôi nhẹ nhàng vào tai, dịu dàng vỗ về sự lo lắng trong cậu
-Em không đáng ghét, cũng không sai. Hay đúng hơn, chúng ta không thể nói ai đúng ai sai. Mỗi người một nỗi, làm sao em có thể lo hết được?!
-Nhưng mà ngày đó...cậu ấy đau khổ đủ rồi!
-Anh biết em lo cho cậu ấy. Nhưng em có nghĩ, Vương Nguyên cũng yêu Tuấn Khải lắm không? Có nghĩ thật ra hai người họ, thực chất chỉ có một sóng gió xa cách như thế, có trắc trở mới hiểu được nhau mà quý trọng chứ
-Vậy là em đã sai thật rồi...
-Có thể bù đắp mà. Chỉ cần cho mỗi người một cơ hội. Em rất tốt mà
-Nhưng mà em vẫn lo...
Cảm thấy đã đả thông tư tưởng của người bên cạnh rồi, bây giờ là lúc làm cho em ấy vui tươi trở lại, anh bắt đầu giả vờ giận lẫy một chút
-Lưu Chí Hoành! Em nói xem có phải em đã yêu Vương Nguyên rồi sao? Cái gì cũng cậu ấy. Em không có yêu anh
-Không có không có! Em chỉ quan tâm cậu ấy thôi. Em yêu anh! Em chỉ yêu anh thôi mà! Đừng có giận
Hoành nghe Tỉ đột nhiên đổi giọng thì lo lắng, tay chân níu chặt bám vào người anh. Còn vùi mặt vào lòng, kẹp cứng ngắt cả người như sợ anh đột nhiên biến mất vậy. Vui vẻ nhoẻn miệng cười thật tươi
-Được được. Ngoan, anh biết em yêu anh rồi. Không cần phải níu anh chặt như vậy
Miệng nói vậy nhưng tay vẫn không an phận ôm lại người kia. Rồi hoạt động một hồi mới ôm nhau chìm vào giấc ngủ
Một đêm như vậy, lại có bao nhiêu tâm tư...có lẽ nên thả lỏng bản thân một chút. Cho mỗi người một cơ hội để bước đến tương lại
Chap 21
Một ngày mới lại đến, mọi thứ đều khoác lên cho mình một bộ dạng khác, Nguyên cũng vậy
Hôm nay, cậu lại trở về cuộc sống một mình của mình, không gò bó, không phải lo cho ai cả
Bàn tay quơ quào loạn xạ trên không trung, cuối cùng cậu cũng chạm vào được cái đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường. Ai! Buồn ngủ chết đi được
Đấu tranh tư tưởng một hồi cậu mới ngồi bật dậy, suy suy nghĩ nghĩ gì đó mông lung trong đầu, rồi chậm chạp bước vào nhà vệ sinh
Bôi kem đánh răng, xúc miệng, cậu mắt nhắm mắt mở bắt đầu đánh. Đến khi tát nước vào mặt, nhìn lại mình trong gương mới bất ngờ "A" một tiếng
"Mình tàn tạ đến mức này rồi sao?"
Dụi dụi mắt nhìn người trong gương, tóc tai rối bù chẳng theo nếp như thường lệ, mặt mày xanh xao, gò má hóp lại, dưới mắt "vinh hạnh" xuất hiện hai quầng thâm. A! Cậu có thể coi là họ hàng của gấu trúc rồi??
"Vì cái gì chứ?!" Tự nói với lòng, hai tay vừ đưa tới nhéo nhéo hai má mình cho thêm tỉnh táo. Tiếp theo là luồn tay vào tóc, vuốt chải một hồi mới tạm ổn
"Vương Nguyên! Tới đây thôi. Phải đối tốt với bản thân một chút!" Nhìn chàng trai trong gương mỉm cười với mình một cái, cậu hài lòng điều chỉnh tâm trạng rồi bước ra ngoài
Giờ tự kỉ, kết thúc...
Mở cửa ra ngoài, ngoài phòng khách, phòng ăn, nhà bếp trống không. Trí nhớ tua lại, cậu nhớ là còn hai ngưòi nữa ở trong nhà mình từ hôm qua, nhưng sáng sớm đã không thấy đâu?
Không mảy may để tâm, cậu mở cửa tủ lạnh, phát hiện có một tờ giấy "Nhị Nguyên, bọn tớ có việc ra ngoài sớm một chút, cậu tự giải quyết bữa sáng một mình rồi đi làm nhé! Nhớ kĩ, tớ lúc nào cũng giám sát đấy. Đừng có nghĩ quẩn, tớ không lo nổi cho cậu đâu. Bye"
Đọc đi đọc lại vài lần, cậu thở dài thườn thượt. Đã không quan tâm được nhiều gì cho cam mà còn ra vẻ. Lại phải một mình lẻ loi cô đơn rồi
~~~~~~~~~~~~~~~~
Hôm nay cậu lại đến trường dạy học. Cố gắng cũng có thể tập trung dạy tốt. Đến cuối giờ thì lại theo thói quen đến trường của Tiểu Anh
Dừng chân bên lề đường trước cổng, cậu bỗng khựng lại. Tại sao mình lại đến đây?? Trong lòng thắc mắc không thôi, nhưng làm sao mà lí giải được. Chắc là...quen rồi
Định xoay người rời đi, lại thấy từ xa bóng dáng nhỏ bé trông rất quen mắt đang tiến lại, ngày càng gần
Tiểu Anh chạy từ lớp học về phía cổng. Hình như khi trông thấy cậu ở đó, nó khựng lại một chút, mở to mắt nhìn cậu. Một chút lại khẽ khàng thu hồi tầm mắt, xoay người về hướng chiếc xe đang chờ sẵn phía kia
Bàn tay định giơ ra vẫy chào con giờ đây cứng đờ, thất vọng. Nó không muốn nhìn mình nữa? Chào một tiếng cũng không?
Đau lòng lê bước về phía đối diện, cậu quyết định sẽ không quay đầu lại. Vì vậy cũng không biết đằng sau, chiếc xe mà bé con trèo lên khi nãy đang đổi hướng ngược lại, chậm rãi theo phía sau
Trên xe...
-Con tuyệt tình quá đấy!
-Đâu có! Con sợ nếu con tiến lại, sẽ mềm lòng mà khai hết...
Cái miệng nhỏ nhắn chu lên, mặt cúi xuống nhìn bàn chân năm ngón. Anh vừa lái xe vừa nhìn con, miệng cười tủm tỉm bảo
-Thấy con biết suy nghĩ như vậy...thành công rồi, ba tặng Tiểu Anh một món quà nhé!
Nghe tới quà, bé con lập tức ngẩng đầu, giương đôi mắt to tròn đầy mong chờ nhìn anh. Rồi nói
-Con muốn có em gái!
-Cũng được- anh trả lời, kèm theo một nụ cười đầy ẩn ý...
Có thêm người ở trong nhà thật phiền nha! Tỉ như lúc này...
Nguyên kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, nhìn những món ăn hấp dẫn đang tỏa khói nghi ngút, trông hấp dẫn vô cùng. Cậu đưa mũi sát lại, hít hà mùi hương thức ăn quyến rũ, máu huyết trong người sôi trào, cậu cầm đũa lên với quyết tâm càn quét to lớn
Tưởng như nước miếng sắp chảy ra đến nơi, người ngồi đối diện lại xấu xa đánh vào tay cậu đang cầm.đũa
-Ai ui! Đau!- cậu nhăn mặt khó chịu, ai oán nhìn người kia khoanh tay trước ngực, ra dáng ông già
-Rửa tay cái đã!
Vì đồ ăn, cậu nhịn. Dùng tốc độ nhanh nhất đi rửa tay, mà thực chất là chà chà kì kì mấy cái lại nhào ra. Ngay lúc Thiên Tỉ bưng đĩa thức ăn nóng hổi cuối cùng tới
Không thể nhịn được nữa, không cần biết có còn ai ngăn cản hay không, cậu chộp ngay lấy bát tay trái, đũa tay phải...gắp ăn lia lịa
Hai người kia từ tốn vừa ăn vừa trò chuyện, bàn luận cái gì đó. Cậu thèm quan tâm! Lúc ăn thì phải tập trung chứ đúng không? Vừa ăn vừa bàn luận gì đó thật mất hứng!
Thế là Vương Nguyên trở thành một con sâu đói, nhanh chóng gom hết thức ăn ngon lành vào bụng. Xong xuôi đặt chén trở lại, dùng khăn tao nhã lau miệng
Hai người còn lại nhìn cậu không chớp mắt, còn hỏi
-Nguyên, cậu bị đả kích ảnh hưởng đến khả năng ăn uống sao? Làm sao mà ăn như chưa từng được ăn vậy?
Cậu ngồi vắt chéo chân, xoa xoa bụng đã no căng rồi nói
-Có lợi mà, hai cậu hảo tâm qua đây chăm sóc tớ như thế, không biết tận dụng là đồ ngốc rồi
Nghe giọng điệu chủ nhà như thế, Hoành trong một lúc không biết phải nói gì, đúng là tự đâm đầu vào tự chuốc lấy họa mà!
Nguyên tiêu sái phủi mông bỏ về phòng, bỏ lại hai người kia tiếp tục đi rửa chén dọn dẹp. Trong bụng thắc mắc "Mình có chọn nhầm bạn không nhỉ? Sao tên đó phởn thế!!!"
Vì chán quá không có việc gì làm, nên cậu quyết định tiếp tục đi dạy học cho trại trẻ mồ côi
Nhìn thấy gương mặt đáng yêu của những bản nhỏ ở đây, lòng cậu lại vui vẻ hơn, nhưng lại nhớ đến Tiểu Anh...
Các bạn nhỏ lanh lợi hơn rồi. Cơ sở vật chất, thiết bị cũng tốt hơn. Nhưng có điều là...chúng đều gắn mác "Bố mới của Tiểu Anh"
Nhà giàu có khác! Cung cấp cho trưòng thiết bị mới nữa chứ
Dạy xong, cậu thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Thình lình ở cửa, một khuôn mặt nhỏ nhắn thò vào làm cậu giật mình
Định thần lại thì thấy đó là Tiểu Anh, thở phào một cái, cậu vừa bước đến vừa hỏi
-Tiểu Anh, con sao lại đến đây?
Gương mặt nhỏ lộ chút gian manh, lại vô cùng vui vẻ nắm lấy tay cậu kéo kéo
-Ba Nguyên, con muốn cho ba coi cái này hay lắm!
Bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay cậu, lôi lôi kéo kéo đến một nơi nào đó
Đi hết dãy hành lang của lớp học, Quang Anh đưa cậu đến một khu vườn phía sau trường. Không biết ai đã trang trí lại nơi này, mà cây cỏ rất đều, hình như còn có thêm nhiều hoa hơn nữa. Có người dùng nơi này dã ngoại sao??
Trong bụng còn đang thắc mắc không biết bé con lại bày trò gì, thì Tiểu Anh đã đứng lại, quay sang nói với cậu
-Ba Nguyên, con có quà tặng ba
Sau đó bé buông tay cậu ra, ục ịch chạy lên phía trước, bắt đầu...
"Ở một bờ biển nọ có một chú cua nhỏ tài giỏi là thầy giáo của bạn bánh trôi..."
Tiểu Anh đứng đối diện với cậu, bắt đầu câu chuyện mà ba Nguyên của nó là nhân vật chính. Vừa kể vừa khoa tay múa chân để diễn tả
Giọng kể của bé nghe vừa trẻ con mà lại rất đáng yêu, mang thời tuổi trẻ của cả hai trở lại trong tâm trí cậu...
Những buổi học mệt mỏi, những lúc bên nhau, chơi đùa với nhau, yêu thương, cùng nhau cố gắng...từng câu từng chữ, từng động tác của Quang Anh, chậm rãi ngấm sâu vào trái tim cậu, làm cho cậu nhớ Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đã yêu nhau như thế nào, đã bên nhau vui vẻ ra sao
"Nhưng..." Đột nhiên giọng nói của con trai thay đổi, cậu thôi thất thần, ổn định lại tâm trạng nghe nó tiếp tục
"Cua nhỏ phải đi...bỏ lại bánh trôi một mình rất cô đơn"
"Nhưng mà bánh trôi không biết, thật ra cua nhỏ cũng rất đau lòng" bé con vừa kể vừa cụp mắt, tay phải chậm rãi đưa đến bên ngực trái, vỗ nhẹ vào đó
...
"Đến khi cua nhỏ trở về, nhận nuôi Tiểu Trôi cũng vì muốn cho Bánh trôi có một gia đình nhỏ hạnh phúc, bù đắp cho khoảng thời gian đã để Bánh trôi lại một mình"
"Nhưng mà Bánh trôi dường như không hiểu, mà Thiên nga nhỏ cũng lo cho Bánh trôi" Tiểu Anh lại xua xua bàn tay nhỏ bé, diễn tả thay cho tâm trạng của cua nhỏ
"Uhm...thật ra con chỉ biết đến đây thôi, còn quyết định của Bánh trôi...daddy bảo hỏi ba mới biết" bé con mở đôi mắt to tròn nhìn cậu, trông đầy mong đợi
Cậu tạm thời chỉ thấy có một cảm xúc gì đó lan tỏa trong lòng, không rõ là vui hay buồn. Định nói với con trai gì đó nhưng từ phía sau lại có một người tiến đến
-Anh rất muốn biết câu trả lời của em
Cậu giật mình quay sang, là Tuấn Khải. Anh bước về phía hai người, dắt Tiểu Anh đứng sang một bên rồi nhìn cậu
-Bánh trôi có thể...trở lại bên cua nhỏ không?- anh vừa hỏi vừa cầm lấy tay cậu, ánh mắt chân thành làm cậu lúng túng
Trong khi còn đang không biết phải làm sao, đã bị anh kéo vào vòng tay, giữ rất chặt
-Lúc trước em nói, nếu một ngày anh không còn ở bên em nữa, em sẽ ở yên một chỗ chờ anh hối hận mà trở về bên cạnh em. Bây giờ anh hối hận rồi. Nguyên tử, anh hối hận lắm rồi! Có thể cho anh một cơ hội không??
Có gì đó ấm áp len lõi, chạm đến nơi mềm yếu nhất trong cậu, nhẹ nhàng xoa dịu nỗi cô đơn tràn ngập bấy lâu nơi ấy. Tay cậu chậm rãi đưa lên ôm lấy anh, đáp trả lại cái ôm nhẹ nhàng
Còn chưa kịp trả lời lại nghe từ phía sau có giọng nói truyền đến
-Nguyên Nguyên...
Cả người cậu cứng đờ, thần kinh căng thẳng khi nghe tiếng nói kia. Lập tức đẩy vòng tay Khải ra, thoát khỏi cái ôm của anh, lúng túng giải thích
-Cậu...đừng giận...tớ...tớ...
Cậu không biết phải giải thích như thế nào. Cậu muốn quay lại bên anh, nhưng còn Hoành? Cậu ấy cố chấp như vậy, có chấp nhận được hay không?
-Tớ biết cậu vẫn còn yêu anh ấy. Vậy nên dũng cảm lên, dũng cảm với tình yêu mà cậu đã chọn đi!
Đột ngiên lại cảm thấy rất xúc động, nước mắt trào ra không cách nào ngăn nổi. Cứ như vậy cậu khóc, khóc như một đứa trẻ. Cuối cùng cậu cũng có thể cùng những người mình yêu thương thoải mái ở bên cạnh nhau rồi. Có phải rất đáng vui mừng không? Sao nước mắt lại không kìm được thế này?!
----------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top