Chương 12 (1)


Cuộc sống không có Khinh Thương Lãng bắt đầu.

Thật buồn chán!!!

"Aaa, thật chán quá đi".

"Cô nương kia, cậu cứ ở đó la hét cái gì hả?".

Hàn Tiên khinh bỉ ngồi dũa móng, chọc ngoáy cô một câu, "Trước khi thầy ấy xuất hiện tớ thấy cậu cả ngày vui vẻ, không biết chán là gì. Đúng là có tình yêu thì khác mà. Mau chơi game đi cô nương, cậu quên mất còn đại thần trong game hả?".

"Cậu không nhắc thì tớ đã quên từ lâu, chắc phải ly hôn thôi".

"Đại thần lọt vào tay cậu thật phí, hừ".

Nói thật ra cô cũng không nỡ ly hôn với người kia, nhưng vì đảm bảo rằng Khinh Thương Lãng không phát hiện ra, đành phải xin lỗi người kia rồi.

Tay cô kích chuột vào ô ly hôn, hệ thống phát ra thông báo "Bạn có chắc chắn muốn ly hôn với lão công của bạn không?", Thiên Thiên nhắm mắt nhấn đồng ý thật mạnh, sau đó thở hắt ra. 

...

Một tuần sau...

"AAA, CHÁN".

Tất cả mọi người đều che lỗ tai vì bị tra tấn nguyên cả tuần, bởi vì người nào đó ngày nào cũng than chán.

"Coi như tụi tớ xin cậu, làm ơn ra ngoài tán tỉnh anh nào đó hoặc shopping gì đi, ngày nào cũng nghe cậu than như vậy chắc tớ hết dám về phòng luôn quá".

"Huhu, Tiên Tiên yêu dấu, tớ nói thật mà, chán quá đi".

"Biếnnnn".

...

Một tháng sau...

Thiên Thiên đang uống cà phê tại một quán gần trường, không gian yên tĩnh có phối nhạc nhẹ làm tâm hồn dễ bay bổng treo trên cành cây.

Điển hình là cô, người ta ngồi thì uống cà phê hẹn hò, còn cô thì ngồi ngủ. Đơn giản là vì bị đám bạn trong phòng đuổi đi, cái tội than suốt bốn tuần nổ hết cả lỗ tai bọn họ.

Cánh cửa leng keng lên, một bóng dáng cao lớn bước vào, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, ánh mắt của người đó nhìn tới thân hình đang gục xuống bàn ngủ kia thì mỉm cười, làm rực rỡ cả quán.

Nhân viên phục vụ lại gần hỏi anh chàng đẹp trai này, "Dạ xin chào anh, em có thể giúp gì được cho anh?".

Anh khoát tay lắc đầu, sải bước chân dài đến ngồi bên cạnh cô.

Thiên Thiên mơ mơ màng màng thấy ghế bên cạnh lún xuống, vì quán này thiết kế là một bàn và ghế salon dài hai người ngồi. Cô không thèm mở mắt liền mở miệng đuổi người

"Đi đi, chị đây đang mệt, đừng có mà tán tính chị đây".

"...".

Bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì nhưng cô biết người đó vẫn còn ngồi đây, bởi vì đã hai tuần chưa được uống máu nên thính giác đã suy giảm, cô không ngửi được mùi máu nhưng vẫn nghe được hơi thở.

Bất ngờ người kia đưa tay ôm ngang eo của cô, Thiên Thiên bực mình quay mặt qua định đánh người thì bị khuôn mặt dằn vặt cô cả tháng nay hiện ra, đột nhiên con mắt ướt ướt, thì ra cô cũng biết khóc.

Khinh Thương Lãng mím môi đưa tay lau nước mắt cho cô, "Không ngờ em cũng biết khóc, em khóc cái gì chứ, anh đã về rồi đây".

Thiên Thiên gạt tay anh, lấy tay đánh lồng ngực anh, "Cái người đáng ghét này, nói chỉ đi vài ngày, thế mà đi tận một tháng, thật quá đáng!".

Khinh Thương Lãng ôm cô vào ngực, vỗ nhẹ vai cô, "Ừ, anh đáng ghét, vậy nên nín đi, anh đưa em về nhà".

"Không đi".

"Hửm?".

Cô ngượng ngùng trả lời, "Bị tụi nó đuổi đi rồi, đang ở khách sạn".

"Không phải anh đưa chìa khoá cho em rồi sao? Tại sao còn ở khách sạn?".

"Cái người đáng ghét này còn dám nói?! Ở nhà anh làm em nhớ anh muốn chết, mới bất đắc dĩ chuyển ra khách sạn ở".

Khinh Thương Lãng lắc đầu, cô bị anh chiều hư rồi, lại dám một thân gái đi vào ở khách sạn, về sau phải dạy dỗ cô lại một chút.

"Đi thôi".

"Đi đâu?".

"Về nhà".

...

Cái gọi là về nhà của anh làm Thiên Thiên vô cùng sốc! Đó chính là nơi ở từ nhỏ đến lớn của anh: Diêm Vương phủ.

Anh đưa cô về nhà của anh, sau đó nắm tay cô

"Em có sợ không Thiên Thiên?".

"Không, em là ai chứ!".

"Em muốn nhắm mắt hay mở mắt?".

Thiên Thiên mù mịt không hiểu ý nghĩa câu nói đó nhưng cô vẫn trả lời, "Mở mắt".

"Vậy được rồi".

Thiên Thiên cảm thấy không gian xung quanh mờ ảo đi nhanh chóng, sau đó không gian bắt đầu chạy, chạy như một cỗ máy thời gian mà phim Doraemon cô hay coi vậy, rất thú vị.

Xung quanh bỗng dưng biến thành một màu đen trong chớp mắt, nhưng lạ ở chỗ con đường dưới chân lại phát ra ánh sáng để có thể thấy được đường đi.

"Đây là ở đâu? Woa, kỳ diệu thật đó".

Anh không nói gì mà kéo tay cô đi trên con đường phát sáng ấy, con đường dài dằng dặc tưởng chừng không có điểm đến thì sương mù bất ngờ toả ra, cô cảm thấy vô cùng thú vị nhưng sợ lạc nên nắm chặt tay anh.

Đi qua đám sương mù ấy thì có một cánh cổng lớn vô cùng, với hai người đứng gác cửa.

"Oa, họ là ai vậy Lãng?".

"Đầu trâu, mặt ngựa".

"!!!, thực sự là Địa ngục ư!!!".

Cô trừng lớn hai mắt ra nhìn anh, vô cùng đáng yêu khiến anh bật cười.

"Ừ, chào mừng em đến với Địa ngục".

"Thần kỳ thật, không cần chết mà vẫn có thể xuống Địa ngục!".

"Đây là đặc quyền, em muốn gì anh đều cho em".

"Nhưng mà, anh đưa em xuống đây làm gì?".

Khinh Thương Lãng nhìn cô không trả lời, cứ tiếp tục nắm tay cô đi về phía trước.

Thiên Thiên lập tức ôm cánh tay anh như cô vợ mới cưới được đưa về phủ vậy.

Tới trước cửa, Đầu trâu Mặt ngựa nhận ra là thiếu gia liền cúi đầu chào, nhưng nhìn đến người bên cạnh thì giật mình đưa tay ra chặn

"Cô nương, người sống không thể vào, mời quay trở về".

Cô nhướng mắt nhìn ngắm hai người gác cửa, không có gì đặc biệt cả, thậm chí là giống con người bình thường nhưng họ lại có đuôi quỷ sai.

"Họ không cho em vào, phải làm thế nào đây?".

"Khụ khụ, nàng là người của ta, hai ngươi lui ra là được rồi".

Đầu trâu Mặt ngựa đưa tay ngoáy lỗ tay coi mình nghe có nhầm không, thiếu gia ngàn năm mặt lạnh với các tiên tử mà giờ dẫn theo một cô gái còn sống xuống đây, còn dắt tay thân mật nữa! Hành động này bọn họ chỉ thấy ở bốn người. Khinh Duật Phàm và Nam Yên, Khinh Thương Mạn và Tân Phong.

Hai người gác cửa cùng nhìn Khinh Thương Lãng cười gian tỏ vẻ chúng tôi biết hết rồi. Sau đó tránh ra mở cửa để họ vào.

Thiên Thiên hào hứng vô cùng. Những nơi âm u tối tăm như vậy cô không lạ lùng gì, nhưng đây là Địa ngục nha!!! Chỉ thấy trên phim, truyện mà bây giờ lại được tận mắt chứng kiến. Niềm vui này toả ra trong mắt cô, khiến sau này vì lý do đó mà Nam Yên luôn giữ khư khư Thiên Thiên ở lại, làm cho Khinh Thương Lãng không biết nên vui hay nên buồn bởi vì hôm nay đã dẫn cô về nhà của anh.

...

P.s: mai viết tiếp nha các mem, nghĩ mãi mới viết tiếp mạch truyện, ý tưởng đã có rồi, hehe.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top