Chapter 4: Trọn vẹn cho nhau
Ngụy Châu bât ngờ vì phản ứng đột ngột của Cảnh Du, cả thân người như bị đông cứng trong tích tắc. Đầu Ngụy Châu cuối nhẹ xuống nhìn mái tóc Cảnh Du, thân ảnh hắn lúc ấy có đôi phần cô quạnh, tay Cảnh Du ôm chặt vòng eo đến nỗi có chút run rẩy như thể sợ Ngụy Châu sẽ thật sự biến mất. Cơn giận vừa mới cuộn trào của Ngụy Châu đã nhanh chóng bị Cảnh Du làm cho tiêu tan.
"Anh sao vậy..Du?" – Ngụy Châu không chịu nỗi, cất tiếng hỏi.
Đáp lại Cảnh Du vẫn không nói một lời nào, hai bàn tay vòng sau eo không biết từ lúc nào đã nắm lại thành quyền, thật chặt.
Ngụy Châu luồn từng đầu ngón tay vào mái tóc rối của người phía dưới nhẹ nhàng xoa, sau đó di chuyển dần xuống xương quai hàm góc cạnh, dùng sức cả hai tay nâng khuôn mặt Cảnh Du ngước lên đối diện với mình.
"Anh mà cứ không chịu mở miệng là em bỏ đi thiệt đó."- cơ mặt Ngụy Châu đanh lại.
Cảnh Du vẫn không nói, chỉ đẩy nhẹ người Ngụy Châu ra sau đó khép hai chân lại làm động tác tay ý nói Ngụy Châu ngồi lên chân mình. Ngụy Châu cuối cùng cũng yên vị trên đùi Cảnh Du. Hai người mặt đối mặt dùng ánh mắt như xuyên thấu cả tâm can mà nhìn nhau. Cả không gian như lắng đọng theo thời gian đi qua, từng phút, từng phút một.
"Anh đã từng nghĩ hay là mình cứ mặc kệ hết thảy mọi thứ trên đời này mà chạy đến bên em. Anh đã từng nghĩ đến việc dùng một cách nào đó mua ngay một chiếc vé máy bay, chạy thẳng đến trước phòng khách sạn và gõ cửa. Anh muốn dành cho em một cái ôm, một nụ hôn sau cánh gà trước khi em bước lên sân khấu. Khi em hát Hải Nhược Hữu Nhân anh sẽ bước ra hát cùng em cho em một bất ngờ cũng như là một sự đền đáp dành của fans của hai đứa mình. Lúc em qua Hàn cho đến cả khi em qua Thái, những ý nghĩ đó cứ quẩn quanh anh nhưng chưa một lần anh đủ can đảm. Em ở đất nước xa xôi đó gọi về cho anh, nghe giọng của em anh biết em mệt mỏi đến mức nào, anh không thể làm gì để giúp em vậy mà từng món quà fans dành cho em, em lại nhớ mà đem đến cho anh. Châu Châu.. tương lai sự nghiệp anh không cần nữa, chỉ cần em nói một tiếng. Ngay ngày mai anh sẽ nắm tay em đường đường chính chính bước ra phố, không cần lén lút cũng không cần trốn chạy ..." – viền mắt Cảnh Du hơi đỏ, giọng nói có đôi khi nghẹn lại, ánh mắt chất chứa bao nhu tình mà nhìn Ngụy Châu.
"Du...Em muốn cùng anh đi siêu thị, anh thì đẩy xe hàng, em thì chọn từng món xếp vào. Em muốn nhìn anh mở ví thanh toán cho bữa ăn của chúng ta. Em muốn được chọn cho anh một cái áo và nhìn anh từ phòng thử đồ bước ra. Em muốn nắm tay anh chúng ta cùng đi Disneyland, nơi anh nói anh rất muốn đến. Em muốn đến sân bay sẽ gọi cho anh một cuộc điện thoại nói em đến nơi rồi, nói thật lớn tiếng cho tất cả mọi người đều biết người em gọi là anh. Em muốn cùng anh đôi co trên phố vì em muốn ăn món này nhưng anh lại nhất quyết không mua cho. Em muốn cùng anh thực hiện hết tất cả những chuyện mà những đôi yêu nhau họ sẽ làm cùng nhau như một lẽ tự nhiên. Em không nói ra không phải là em không nghĩ đến nó, em tham lam và ích kỉ đến nỗi muốn chứng tỏ cho tất cả biết anh là của một mình em. Em ghi lại hết rồi, sau này anh nhất định phải cùng em làm từng việc có biết không?
Em không buồn, em biết vị trí của em và anh đang ở đâu. Em sẽ lấy những cuộc điện thoại chớp nhoáng làm bí mật của riêng em, em sẽ trân trọng những giờ phút hiếm hoi em có anh trong vòng tay. Chúng ta còn rất nhiều cách, hứa với em đừng bao giờ anh tự trách bản thân mình nữa. Cảnh Du, anh còn gia đình. Anh có nhớ anh đã nói với em gì không ? Anh nói sau khi trả hết nợ mua nhà, lo cho ba mẹ một cuộc sống không còn vướng bận thì anh sẽ nghĩ về chuyện của em với anh, nghĩ đến chuyện cho em một danh phận để em đứng bên anh. Em nhớ hết và em chấp nhận, em sẽ im lặng bên anh mà đợi đến lúc đó. Không phải em không cần điều đó đến sớm hơn nhưng hiện tại chưa phải lúc. Cả em và anh trong cái thế giới này đều cần một chố đứng vững vàng hơn, em không muốn vì chút ích kỉ nhất thời mà em với anh phải rời xa nhau. Em không cho phép anh bỏ cuộc, cũng không muốn anh vì nghĩ đến em mà thấy bế tắc. Yêu anh là quyết định của em, có được anh là thành tựu của cuộc đời em..." – Ngụy Châu vòng tay qua cổ Cảnh Du, vừa nói vừa vuốt cái gáy mà cậu yêu thích nhất, nhẹ nhàng từ tốn dùng ánh mắt mình xoa dịu tâm hồn đang gợn sóng của người thương.
Những câu nói không biết chứa đựng từ nơi nào ở đáy lòng cứ thế được Ngụy Châu tuôn ra, từng câu từng chữ như một sợi dây trói chặt trái tim Cảnh Du khiến cậu không biết phải dùng bao nhiêu yêu thương để bảo vệ người trước mắt. Trong chuyện tình của hai người chẳng phân định tình cảm của ai sẽ nhiều hơn ai, ai sẽ hi sinh hơn ai. Chuyện của họ không giống với những đôi nam nữ thường tình khác, phụ nữ phải được đàn ông chiều chuộng và nhường nhịn hơn. Ngụy Châu hiểu rõ con người Cảnh Du đến nỗi cậu biết ghen khi nào là đúng lúc và biết buông khi nào là đúng chỗ. Có những chuyện xảy ra do Cảnh Du vì một chút khí khái nam nhi mà gây lên những hiểu lầm với bạn diễn, Ngụy Châu chọn cách im lặng nhưng cũng đủ cho Cảnh Du hiểu mình đã sai ở chỗ nào và tự dùng hành động để giải tỏa hết mọi khúc mắc giữa hai người. Tính cách của Ngụy Châu khiến Cảnh Du đôi lúc muốn trói cậu lại chẳng dám để cậu đi đâu, đôi lúc lại khiến Cảnh Du tự hào muốn khoe với cả thế giới đây người hắn yêu. Là người duy nhất mà hắn muốn dùng hết phần đời còn lại mà chăm sóc.
"Không trách anh phải không?" – Cảnh Du khẽ chớp đôi mắt.
Ngụy Châu làm trò nhe cả hàm răng: "Uh, không trách anh được chưa?" – dùng tay véo nhẹ vào đầu mũi của Cảnh Du.
"Bảo bốiii, yêu em chết mất anh rồi...!" – vùi cả đầu vào khuôn ngực sáng bóng đang hở ra giữa khoảng cách của hai tà áo choàng tắm của Ngụy Châu mà cọ quậy.
Ngụy Châu vì sự làm nũng của Cảnh Du mà cười hắc hắc thành thanh âm quen thuộc, khung cảnh thật sự vô vàn hạnh phúc.
"Trong túi quần anh hình như có gì đó cộm quá, em lấy ra giúp anh đi."
Ngụy Châu nhíu mày: "Anh có tay mà?"
"Bận ôm em rồi !" – Cảnh Du trưng ra bộ mặt không thể gian manh hơn.
Ngụy Châu hết cách lấy tay đưa vào túi quần Cảnh Du mò mẫm.
"Ấy ấy bảo bối đừng mò bên này, bên kia kìa. Em cố ý đụng chạm anh không chịu trách nhiệm chuyện xảy ra sau đó đâu nha." – Cảnh Du nhốn nháo cựa quậy loạn cả lên.
"Anh yên cho em lấy ra, em mà thèm sờ mó anh hả?"
Sau gần cả phút lộn xộn cũng chạm đến vật cứng ngay đáy túi quần, Ngụy Châu a lên một tiếng rồi rút tay cầm vật đó lên. Một chiếc hộp nhỏ màu đen rất đẹp mắt.
Cảnh Du liền lấy chiếc hộp mở ra đưa lên trước mắt Ngụy Châu: "Bảo bối, Thất tịch vui vẻ..."
Một chiếc nhẫn bảng to màu đen, viền hai đường màu vàng ở hai bên. Phía trên là sợi chuyền bạch kim kèm mặt là một cái vòng cùng hình dáng với chiếc nhẫn nhưng có kich thước nhỏ hơn. Một set phụ kiện sang trọng nằm yên vị lấp lánh nơi nền nhung của chiếc hộp.
"Đẹp quá!" – ngoài hai từ đó ra thì Ngụy Châu không biết dùng từ nào hơn thế vào lúc này nữa.
"Em thích không?"
"Hình như giống với cái anh đã đeo đúng không? Cái BVLGARI rose-gold?" – Ngụy Châu săm soi.
"Uh, chung một dòng với của anh nhưng khác màu. Dây chuyền là một bộ với nhẫn."
"Thế là nhẫn đôi hả?" – Ngụy Châu mở đôi mắt to long lanh sáng như sao nhìn Cảnh Du không chớp mắt.
Cảnh Du không suy nghĩ liền bẹo hai má Ngụy Châu: "Nhẫn đôi, là nhẫn đôi đó em vừa ý chưa. Vẫn chưa trả lời anh kìa !!!"
Ngụy Châu đạt được mục đích chọc Cảnh Du liền cười không ngớt: "Em thích lắm !"
"Còn gì nữa ?" – Cảnh Du gặn hỏi.
"Còn gì là còn gì, anh nói gì em không hiểu." – Ngụy Châu giả ngốc, nhìn lơ đãng, tay mân mê chiếc nhẫn.
Cảnh Du cười không xoáy thêm nữa, tiếp tục nói: "Concert kết thúc tour của em ở Thượng Hải anh không thể đên. Hôm đó anh vừa nhận lịch quay ở Trường Sa, anh đã kiếm mọi cách để có mặt nhưng đều không khả thi. Thật sự anh không nỡ để em một mình. Châu Châu hôm đó em phải đeo nó lên sân khấu, được không? – Cảnh Du cầm tay Ngụy Châu lên, lấy nhẫn đeo vào ngón trỏ của bàn tay phải, chung một vị trí mà cậu từng đeo. Tay Ngụy Châu nhỏ hơn Cảnh Du một size, quả nhiên vừa y như đúc.
Ngụy Châu cảm động ôm chầm lấy Cảnh Du: "Hôm đó em sẽ đeo duy một mình nó trên tay thôi, quay xong show anh phải xem lại hình, anh phải xem lại từng bài hát rồi gọi kể chi tiết cho em kiểm tra đó biết không, Đại ngốc. Anh vì em làm những chuyện như thế mà còn dám nói chỉ có em vì anh, em vì anh cái gì chứ, em vì anh bao giờ ?".
"Thế còn nhẫn trừ tà của me em tặng thì sao?" – Tay vỗ về tấm lưng của Ngụy Châu.
"Em sẽ xin mẹ cất nó một hôm. Dù gì cũng có lần em để quên nó ở chỗ anh cả tháng trời không đeo mẹ cũng không trách em. Nhiều khi em thấy mẹ thương anh còn hơn em nữa." – giọng Ngụy Châu lúc nào cũng vô cùng đáng yêu khi làm nũng với Cảnh Du.
"Đúng rồi còn gì, kiếm đâu được một ca ca tốt như anh đối với em đây...?" – Cảnh Du hí hửng tiếp lời.
Ngụy Châu trừng mắt nhìn Cảnh Du :" Ah thì ra có người muốn xác định brother-zone với em hả ?"
"Thật ra anh thấy mối tình huynh đệ cũng không quá tệ, ngược lại còn có chút lý thú ha." – Cảnh Du nháy mắt, tỏ vẻ khá đồng tính với ý kiến của Ngụy Châu.
"Anh được lắm.." – Ngụy Châu vừa định nhổm người dậy tung cho Cảnh Du một cú cốc vào đầu.
Tên kia như đoán được tai họa liền ghìm eo Ngụy Châu lại, trong chớp mắt môi Ngụy Châu được bao phủ bởi một hơi ấm quen thuộc, day dưa không dứt.
Môi rời môi, Cảnh Du nâng cằm Ngụy Châu nhìn sâu vào đôi mắt: "Hình như em còn nợ anh thứ gì đó ?"
Ngụy Châu không nén được nụ cười, kề sát tai Cảnh Du thì thầm: "I love you, babe".
Đêm hôm đó, không biết trong căn phòng đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết là cứ khoảng hơn nửa tiếng, kèm theo những tiếng thở dốc phiến tình sẽ có một đoạn hội thoại ngắt quãng tương tự như thế này:
"Du..em mệt...em quay cả ngày nay..a.a..chậm thôi"
...
"Bảo bối, anh muốn..."
"Em buồn ngủ.."
...
"Anh muốn nữa..."
Cứ thế mối quan hệ huynh đệ tốt của họ tương tác đến gần 3h sáng mới trả lại cho màn đêm sự yên ắng vốn có.
Cảnh Du động thân người, chống tay nhỏm dậy ngắm nhìn người đang yên giấc trên cánh tay mình. Hơi thở Ngụy Châu phả ra đều đặn, cậu ngủ rất say.
Lấy tay chạm nhẹ vào gò má trắng mịn phím hồng: "Ngủ ngoan mèo nhỏ của anh. Thất tịch này có em là thất tịch hạnh phúc nhất anh từng trải qua. Cám ơn em vì đã bên cạnh anh, bảo bối.."
Cảnh Du cúi đầu hôn khẽ vào trán của Ngụy Châu, nụ hôn chứa đựng tất cả yêu thương và chiều chuộng mà hắn muốn dành cho cậu. Cảnh Du nở một nụ cười mãn nguyện rồi vòng tay ôm trọn cả thân thể nguyên thủy của người thương và chìm sâu vào giấc ngủ.
Chuyện ngày mai hãy cứ để số phận định đoạt, mối quan hệ của hai người chẳng ai đoán được tương lai sẽ đi về đâu. Giờ đây, Cảnh Du và Ngụy Châu chỉ biết quan tâm người trước mắt và trân trọng những giờ phút hiếm hoi được bình yên bên nhau. Họ trao cho nhau tất cả, vẹn nguyên cả tình yêu và thể xác.
Thất tịch năm đầu họ có nhau, hạnh phúc đoàn viên.
- End chapter 4 -
HOÀN TRUYỆN
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top