Chapter 2: Trốn chạy để gặp anh
Ngụy Châu quay VCR suốt từ 2h chiều đến tận gần 9h30 tối mới kết thúc. Chiếc áo sơmi trắng mà hôm nay Ngụy Châu mặc hiệu Dsquared2 là của Cảnh Du tặng cho cậu, cậu vốn rất yêu thích chiếc áo này. Nhìn chiếc áo vì quay đi quay lại đoạn clip mà nhàu nhĩ cả lên, thật không tránh khỏi khó chịu.
" Baby, em vừa xong việc. Anh đang ở đâu? Đã về phòng chưa? " – Ngụy Châu nhanh chóng gửi tin nhắn hỏi han, quả thực cậu cũng nhớ Cảnh Du lắm, chỉ là không quen mặt dày bày tỏ như tên kia thôi.
.....
Quái lạ, bình thường vừa gửi tin nhắn xong chưa đến 10s là Cảnh Du đã hồi âm với tốc độ siêu thanh, như thể Cảnh Du cả ngày chỉ ôm điện thoại mà đợi tin nhắn đến. Vậy mà lần này đã hơn 10 phút cũng không thấy một chút tăm hơi nào. Ngụy Châu thử gọi vài lần cũng không buồn bắt máy.
"Không lẽ ngủ rồi? Không lý nào lại không đợi mình? Không mong gặp mình sao. Cảnh Du anh được lắm..." – Ngụy Châu chau mày rồi cất điện thoại vào túi xách. Ngụy Châu vì phép tắc phải đi ăn cùng đoàn quay phim nhưng tâm trạng bây giờ thật không có chút hứng khởi nào.
Còn Cảnh Du thật là đã ngủ sao...?
Không không, lầm to rồi. Hắn bên này vừa đến nhận được phòng khách sạn là quẳng hết điện thoại túi xách lên giường, phi ngay vào phòng tắm mà tẩy trần. Chà xát hết mọi ngóc ngách của cơ thể, vừa tắm vừa cười, cười đến mỏi cả khuôn miệng, lấy tay lên xoa xoa rồi tiếp tục cười. Từ cười mỉm sang đến cười thành tiếng. Chẳng thể tưởng tượng nổi ai mà trông thấy cảnh đó có còn nói Cảnh Du soái khí ngời ngời nữa không? Đúng là men say của ái tình khiến con người ta như đánh mất chính mình, thật đáng quan ngại.
Cảnh Du tắm cũng phải cả giờ đồng hồ thế nên hiển nhiên điện thoại bên ngoài có tin nhắn hay cuộc gọi đến làm sao có thể biết được. Cảnh Du đứng trước gương, xoay mặt sang bên này rồi ngoảnh mặt sang bên kia, tự thảng thốt: "Soái, soái hà hà hà..." - Vẫn hồn nhiên vừa huýt sáo vừa sấy tóc nào biết ngoài kia cuồng phong trong lòng Ngụy Châu đang dần nổi lên.
Đêm nay, tình hình chiến sự có vẻ căng thẳng rồi đây.
Hoàn tất hết mọi công đoạn, xịt một tí mùi nước hoa mà Ngụy Châu từng khen, Cảnh Du khoác chiếc áo choàng tắm mới vừa lòng bước ra. Nhìn đồng hồ điểm hơn 10h, Cảnh Du ập xấp cả thân người xuống chiếc King Bed, thật thoải mái. Lúc này mới nhớ đến điện thoại nằm bơ vơ một góc mà cầm lên kiểm tra.
....
1 tin nhắn, 3 cuộc gọi nhỡ. Toàn bộ đều từ "Meow Meow"
"Tiêu!" – Cảnh Du bật dậy nhanh đến chóng cả mặt, luống cuống ấn nút gọi lại.
Đầu dây bên kia nhấc máy. "Phù, may quá.." – Cảnh Du lấy một tay vuốt lên lồng ngực.
" Alo, Châu Châu..." – Cảnh Du dịu giọng
Với một âm giọng cực kì, cực kì không vui: "Hoàng Cảnh Du, nãy giờ anh ngủ?"
"Không phải bảo bối !!! Chưa gặp được em làm sao anh có thể ngủ được." – Cảnh Du rối rít "Anh đi tắm nên không hay em gọi đến, anh tắm có chút lâu. Tại vì anh biết tối nay em có quà cho anh thì anh cũng phải chuẩn bị quà cho em chứ. Bảo bối, quà của em sạch sẽ thơm tho, đã thắt nơ sẵn đợi em về mở nè. Khi nào em mới về? Bảo bối không được giận anh, anh không muốn quà của anh bị khó ở trong người đâu. Bảo bối..." – Cảnh Du còn đang tính lắm mồm thêm vài câu nữa đã bị Ngụy Châu cắt ngang.
"Cảnh Du, cuối cùng anh đang có âm mưu gì trong đầu vậy? Chẳng nói được câu nghiêm túc với em, nghĩ lệch lạc đi đâu không biết!" – Ngụy Châu muốn cười nhưng đã kịp giấu nhẹm đi.
Lúc nào cũng vậy, Ngụy Châu chẳng bao giờ giận Cảnh Du được lâu. Cái tính mè nheo không đứng đắn của Cảnh Du đối với Ngụy Châu thật sự rất đặc biệt, tỏ vẻ không đồng tình thế thôi nhưng Ngụy Châu rất hạnh phúc mỗi khi Cảnh Du làm vậy. Vì Ngụy Châu biết, chỉ duy với cậu Cảnh Du mới như thế. Cảnh Du chiều chuộng Ngụy Châu đến hư hỏng rồi thì phải.
Cảnh Du đương nhiên hiểu rõ Ngụy Châu đã không còn hơi sức mà giận, tiếp tục dùng cái giọng lả lơi: "Come on babe, where are you now ~?"
"Em thiệt hết nói nổi với anh. Em vừa xong, đang trên xe về. Fans đi theo đông quá để em nghĩ cách tách họ ra. Em cúp đây." – Ngụy Châu vừa tắt máy, vừa chăm chú nhìn gương chiếu hậu.
Cảnh Du để điện thoại qua bên cạnh, úp mặt vào gối nhưng vẫn không thể giấu nổi nếp nhăn ngay đuôi mắt. Tiếp tục cười đến nội thương vì quá hạnh phúc.
Có khoảng từ 2 đến 3 chiếc xe đang theo xe Ngụy Châu, tình hình này không thể chạy thẳng đến khách sạn được rồi. Ngụy Châu xoay vô lăng, chiếc Audi đỏ đánh một vòng cực đại và tăng tốc. Những xe của fans, còn có cánh phóng viên săn tin phía sau đột nhiên thấy chiếc xe của Ngụy Châu vọt lên liền vội vã theo đuôi, nhất định không được bỏ lỡ vì họ rất muốn biết Ngụy Châu sẽ gặp ai trong đêm quan trọng này. Thất tịch, đêm dành cho tình nhân của người Trung Quốc.
Ngụy Châu khôn khéo bỏ xa một đoạn, tấp vào một hầm gửi xe gần ngay đó. Thay một chiếc áo thun, đội thêm một cái snapback màu đen che nửa khuôn mặt. Chậm rãi bước ra đón một chiếc taxi đậu ngay bên đường, những chiếc xe theo đuôi mãi lo kiếm tìm theo bóng dáng chiếc Audi đỏ mà lướt ngang qua Ngụy Châu cũng không chú ý đến.
Ngụy Châu đóng cửa xe taxi, tay cởi nón và vuốt lại mái tóc. "Chỉ muốn gặp anh thôi mà cũng như đi ăn cướp như vậy..." – Ngụy Châu thở phào, nhẹ nhõm.
Khách sạn Cảnh Du chọn nằm ngay khu đô thị Quốc tế phồn vinh của thủ đô Bắc Kinh, rất tráng lệ. Cảnh Du rất thích cách bày trí của nơi đây, lãng mạn và có đôi chút tình thú.
Giữa giường ngủ và khu vực bồn tắm chỉ cách nhau một tấm rèm trắng, nếu người này tắm thì người ngồi trên giường sẽ chiêm ngưỡng được bóng dáng mờ ảo của đối phương. Các cặp đôi đang trong quá trình ngọt ngào thì thường xuyên phải nghĩ những cách mới để hâm nóng lại tình yêu. Để đặt được gấp một phòng trong khách sạn này vào đêm Thất tịch thật sự rất khó. Đã thế còn chọn phòng ngay tầng 11, Cảnh Du lần này đã dụng tâm không ít còn gì.
*11: Một đời, một kiếp anh chỉ yêu mình em*
"Cảnh Du, mở cửa cho em." – Ngụy Châu vừa chạy thật nhanh từ sảnh lên, đứng ngay trước cửa phòng nhắn tin.
Cảnh Du đang ngồi trên sofa đọc từng lá thư từ fans gửi lúc chiều, có nhiều lá còn kèm cả hình Ngụy Châu bên trong. Cảnh Du vừa đọc vừa cầm búp bê nắn tay nắn chân nghịch ngợm như con nít lên ba. Màn hình điện thoại bên cạnh sáng lên, Cảnh Du dường như chỉ chờ có khoảnh khắc này không cần xem lướt qua đã lập tức nhảy khỏi ghế chạy như bay đến cửa. Liếc ngang qua chiếc gương lớn chỉnh chu lại áo khoác cùng mái tóc, thở một cái rồi chậm rãi mở cửa ra.
"Bảo bối, em đã về..." – Cảnh Du ghé đầu và trưng ra nụ cười tươi rói cùng chiếc răng nanh đặc trưng mà đón chào người yêu dấu.
Ngụy Châu vừa thấy gương mặt quá đỗi đáng yêu đó của Cảnh Du, không nói được lời nào liền đẩy cửa vào, ôm chặt lấy người trước mặt rồi thỏ thẻ vào bên tai: "Cảnh Du, cuối cùng cũng gặp được anh rồi!"
Cảnh Du căng cứng mọi giác quan nhưng cũng kịp hoàn hồn, với tay khóa chốt cửa. Toàn tâm toàn ý dùng tay ôm trọn lấy vòng eo nhỏ nhắn, mặt Cảnh Du vùi sâu vào hõm cổ của Ngụy Châu mà hít lấy từng ngụm của hương thơm tự nhiên mà Cảnh Du vẫn đêm ngày nhung nhớ.
Cái ôm siết đến nỗi như muốn xóa tan mọi mệt mỏi, mọi chán chường hai người đã phải trải qua để được chung một nhịp đập như giờ phút này đây. Thời gian như ngưng đọng, tương lai hay sự nghiệp của mai sau này không còn khoảng trống mà nghĩ đến nữa.
Cảnh Du chỉ còn biết ở hiện tại này, điều mà cậu không thể mất nhất đó chính là người trước mắt. Vượt qua bao nhiêu rào cản tâm lý, định kiến của xã hội Cảnh Du mới có can đảm chấp nhận tình yêu trái với lẽ thường tình này. Ngụy Châu là yêu thương của cậu, trân quý của cậu. Cảnh Du không cho phép bản thân mình để vuột mất, ngàn lần không thể.
Ngụy Châu cũng đã sớm nhận ra rằng người đàn ông đang dùng tất cả cuộc đời anh ấy để ôm lấy cậu là một điều quý báu nhất mà định mệnh đã đem đến. Nếu đánh mất rồi Ngụy Châu biết tựa vào đâu. Còn bờ vai ai đủ lớn để có thể ôm trọn cậu vào lòng, khiến cậu trở nên bé nhỏ đến như thế.
Hai thân ảnh cao lớn hòa vào nhau dưới ánh đèn vàng mờ ảo. Khung cảnh ấy đẹp đẽ như chính bản chất con người của Cảnh Du và Ngụy Châu. Đủ cháy bỏng thiêu đốt tất cả ánh nhìn nhưng cũng ngập tràn sự ấm áp.
"A...a" – Đột nhiên Ngụy Châu la lên. "Cảnh Du, anh không đứng đắn được cho em khoảng 5 phút thôi sao?" – Ngụy Châu gồng mình đẩy vai Cảnh Du ra, ngước đôi mắt óng ánh sóng nước đang có phần tức giận: "Sao lúc nào cũng là anh phá vỡ bầu không khí của chúng ta vậy ?".
Thì ra đôi bàn tay lúc nãy đang ôm vòng eo nay đã tuột dần xuống và yên vị ngay bờ mông tròn nhỏ săn chắc của Ngụy Châu. Cảnh Du thấy vẻ mặt đó của ái nhân càng kiềm lòng không nổi, hung hăng bấu một cái: "Bảo bối đừng cáu...Chỉ là em cứ dễ thương như thế anh không kiểm soát được mà, em phải hiểu cho tâm tình của anh chứ!" – nói đoạn lại ôm cả thân hình của Ngụy Châu rồi lắc qua lắc lại.
"Anh nhẹ nhẹ thôi, em ở ngoài phải quay cả ngày mệt lắm đó." - Ngụy Châu bĩu môi: "Buông em ra được chưa? Chưa nói được câu nào nghiêm túc đã táy máy tay chân rồi, chết tiệt con cá voi nhà anh".
Cảnh Du nghe Ngụy Châu nói mệt liền buông hai tay ra, dùng cả bàn tay bê hai má Ngụy Châu lên khiến đôi môi vốn đã căng đầy của Ngụy Châu tụ lại thành một khối đỏ hồng như quả cherry chín mọng.
"Chụt..bảo bối, anh nhớ em đến chết đi được. " – Cảnh Du hôn một cái rõ kêu, nụ hôn thoáng chốc rồi dừng lại, dùng ánh mắt nhu tình nhìn Ngụy Châu.
Ngụy Châu vừa tính cất lời.
....
"Chụt...Đợi em cả buổi thật quá sức chịu đựng của anh mà. " – Cảnh Du tiếp tục hôn một cái, không để cho Ngụy Châu kịp phản ứng lại bất kì điều gì.
Cảnh Du định tiến công đợt 3 thì...
"Chụt..Thế bây giờ anh muốn nhận quà hay muốn hai chúng ta đứng đây hôn qua hôn lại đến sáng. Em cho anh chọn." – Ngụy Châu rướn người phản công lại Cảnh Du cùng một nụ cười nửa miệng thách thức.
Cảnh Du bị tấn công bất ngờ nên chết trân mất một giây, sau đó vừa chớp chớp đôi mắt vừa giơ hai tay lên trên đầu hàng: "Bảo bối vẫn luôn là bảo bối, không bao giờ anh thắng nổi em."
Ngụy Châu giơ ngón tay chữ V và nở nụ cười chiến thắng thật tươi, quay lưng bước đi vào hướng bồn tắm, vừa đi vừa cất tiếng nói: "Chờ em tắm xong, anh sẽ nhận được quà..!"
"Phịch" - Cảnh Du buông thả cả thân người xuống ghế sofa, ánh mắt sống động nhìn bóng hình Ngụy Chân dần khuất sau tấm rèm trắng.
"Nam tử khoan vội, đêm hẳn còn dài..." – Cảnh Du gác chân, từ tốn nhếch miệng cười.
- End Chapter 2 -
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top