Chapter 1: Anh phải đợi em
Thượng Hải, 7.8.2016
Cảnh Du dụi mắt vơ lấy cái điện thoại đang kêu inh ỏi, nhìn đồng hồ báo 8h30. Nghĩ vẫn còn sớm dự định vùi đầu vào gối chợp mắt thêm chút. Bỗng sực nhớ ra hôm nay mình không còn rảnh rỗi như những ngày trước nữa, liền cầm điện thoại bấm ngay dãy số quen thuộc.
Màn hình điện thoại phát sáng cái tên "Meow meow". Cảnh Du chờ từng hồi chuông đổ mà không thể ngưng nở một nụ cười.
Đầu dây bên kia Ngụy Châu đang loay hoay chuẩn bị ra ngoài cho lịch trình, nhìn vào chiếc điện thoại đang rung và đổ chuông liên hồi hiện lên My Baby đang gọi đến, nhanh chóng bắt máy.
"Đã dậy rồi đó hả, em nghĩ anh sẽ ngủ luôn và quên mất hôm nay phải làm gì đó chứ!" - Ngụy Châu vừa nói vừa lắc lắc mái tóc còn đọng nước vì vừa mới gội xong.
"Châu Châu, anh nhớ em..." - Cảnh Du trầm tư.
Tim Ngụy Châu chợt ngưng một nhịp nhưng vẫn bình thản hỏi tiếp: "Chút nữa mấy giờ anh ra sân bay?"
"Bảo bối, anh nhớ em.." - Cảnh Du vừa nói vừa nhổm dậy và để một chân xuống giường.
Ngụy Châu khó hiểu, dần hết kiên nhẫn: "Này, anh có hiểu em đang hỏi gì không?"
"Mèo nhỏ, anh thật sự thật sự rất nhớ em đó, có biết không ?" - cùng lúc Cảnh Du đặt chân còn lại xuống, đứng dậy vươn vai đi từng bước vào phòng tắm.
Ngụy Châu không nén được nụ cười: "Uh biết rồi...Em cũng nhớ anh, trẻ con quá đi. Thế bây giờ chịu trả lời câu hỏi của em chưa? "
Cảnh Du rút cây bàn chải đang trong miệng ra cười thỏa mãn: "Haha, xem em còn cứng đầu với anh không. Sao lúc nào muốn nghe em nói những lời yêu thương anh cũng phải nhiều lời như vậy chứ? Chút tầm trưa anh ra rồi, chiều sẽ đến nơi. Em sẽ ở nhà đợi anh đúng không? Tối nay có muốn ăn gì không? Anh ghé ngang tạp hóa mua về, em với anh cùng nấu..." - Miệng Cảnh Du không ngừng luyên thuyên.
"Hey hey, anh nói từ từ thôi kẻo nuốt cả bọt kem vào bụng bây giờ" - Ngụy Châu ngập ngừng: "Hôm nay em có lịch đi quay VCR cho concert ở Thượng Hải, em nói anh rồi mà anh không nhớ hả? Em nghĩ sẽ xong việc trễ và ăn ngoài với đoàn luôn. Nên baby, em nghĩ anh phải đến khách sạn đợi em rồi. Tối nay em nghĩ nhà em sẽ có fans đứng canh đó, không ổn đâu!".
Thoáng im lặng: "Anh đợi em nha, Du...!"
Cảnh Du muốn gặp Ngụy Châu đến nỗi đã quên béng mất lịch trình hôm nay của cậu ấy, cứ luôn nghĩ rằng khi vừa đến Bắc Kinh, chạy ù về căn nhà của hai đứa sẽ đươc ôm ngay yêu thương vào lòng. Thế mà lại phải đợi đến tối muộn, lại còn phải ra khách sạn lạnh lẽo mà đợi nên có chút cụt hứng. Nhưng biết làm sao được công việc là công việc, hắn phải đành chấp nhận thôi.
Cảnh Du nén tiếng thở dài rồi lên tiếng: "Uh anh quên mất, vậy khi anh đáp xuống sân bay anh sẽ nhắn tin cho em. Bảo bối, làm việc tốt. Tối gặp em".
Nghe thấy giọng Cảnh Du thoáng hụt hẫng, vừa đáng yêu vừa tội nghiệp. Ngụy Châu buông lời trêu chọc: "Đừng buồn mà, em sẽ đợi tin nhắn của anh. Em cúp máy chuẩn bị đây đến giờ rồi.. Ah, tối nay phải thức đợi em, em có quà đặc biệt cho anh. Nhất đinh không được ngủ quên, anh sẽ mất quyền lợi. Nhớ đó."
Ngụy Châu nói xong liền cúp máy, không để Cảnh Du phản bác một lời nào.
Cảnh Du một bên cầm khăn đang lau mặt, một bên vẫn đang nghe Ngụy Châu nói chưa định thần được đã phải nghe một tràng tút..tút kéo dài. Mặt thẫn thờ như chưa tỉnh ngủ, trong trí óc vang vọng câu nói "Em có quà cho anh, có quà đặc biệt cho anh...quà đặc biệt cho anh !!!!"
Cảnh Du bỏ điện thoại xuống, lấy tay day day vầng trán: "Châu Châu, con mèo tinh nhà em muốn ép anh đến chết đúng không ? Còn tận cả hơn 10 tiếng em muốn anh thế nào đây ???"
Sân bay Hồng Kiều hôm nay dòng người ra vào tấp nập như trẩy hội, đông đúc hơn hẳn thường ngày. Anh bảo vệ kéo một cô gái lại và hỏi: "Chiều nay là Hoàng Cảnh Du hay Hứa Ngụy Châu bay?"
"Hoàng Cảnh Du đó anh, anh có mệt không ?". Anh bảo vệ cười xòa: " Không phải cậu này cũng là cậu kia khiến mấy cô mấy cậu chạy đôn chạy đáo như vậy, anh đây cũng quen lắm rồi."
Cảnh Du cùng Tranh ca xuất hiện, các cô gái xúm xít nhau vây quanh họ tạo thành một tổ hợp đen nghịt người. Cảnh tượng cũng khá quen mắt nhưng hôm nay lại có vẻ trật tự hơn. Cảnh Du đi trước, Tranh ca vác hành lý lững thững theo sau. Cảnh Du chọn mặc chiếc áo sơmi lụa đen mà Ngụy Châu đã tặng lúc đi Nhật về. Hai người trước đó đã có quy ước với nhau là mỗi lần ra sân bay sẽ sử dụng một món đồ mà đối phương đã tặng. Đó là quy ước bất di bất dịch nếu quên sẽ bị phạt không được gọi điện cho nhau 1 ngày, nên hiển nhiên Cảnh Du có lơ ngơ cỡ nào cũng phải nhớ điều đó. Chỉ nghĩ đến cảnh không được nghe giọng bảo bối một ngày, Cảnh Du đã cảm thấy đau lòng không tả siết rồi.
Tâm trạng Cảnh Du hôm nay đặc biệt tốt, cũng phải thôi thời gian đang trôi qua khá nhanh cũng sắp đến chập tối rồi, sắp được ôm bé bỏng của hắn rồi.
"Quà đặc biệt cho anh, cho anh, cho anh...", giọng nói của Ngụy Châu không thể thoát khỏi đầu Cảnh Du từ lúc cuộc điện thoại chấm dứt. Cảnh Du nghĩ thầm: "Không được nghĩ đến, mình phải kiềm chế, đang ở nơi đông người, fans đang chụp hình mình. Không được mất mặt như thế, tỉnh đi." Trong đầu thì nghĩ thế mà môi Cảnh Du cứ không thể nhịn mà cười mỉm suốt, cười rồi lại mím môi nén lại. Gương mặt đã được che dưới nón lưỡi trai đen và cặp kính mát những vẫn không thể giấu được cảm xúc một chút nào. "Cảnh Du, mày đúng là không có tiền đồ. Châu Châu là em hại anh, tối nay xem anh trị em như thế nào !!!"
Đang lạc trong dòng suy nghĩ, đột nhiên nghe có fans gọi tên mình. Cảnh Du ngước lên nhìn rồi làm rơi luôn túi đồ đang cầm trên tay vì không thể tự chủ. Cảnh Du thoáng hoảng hốt: "Cái gì thế kia, chẳng phải big kiss của Châu Châu sao. Bảo bối ơi là bảo bối, cái đó là của anh, của riêng anh sao em lại cao hứng phát tán công khai để bây giờ fans đem ra in lên case như vậy. Không được phải nhìn hướng khác đánh lạc hướng. Lại hình mình ôm Châu Châu. Trời thần, hình minh và em ấy hôn nhau trong lều. Ủa cái gì quen quen, là case TIMMY đôi với case mình đang dùng mà fans tặng cho hai đứa cũng có phiên bản ở đây nữa sao. Cái quái gì quay hướng nào cũng thấy hình dáng em ấy thế kia. Không được, phải tịnh tâm, phải bình tĩnh. Cảnh Du, mày phải lạnh lùng lên." Cảnh Du quay tới quay lui, ngổn ngang suy nghĩ lung tung cả lên. Nhưng quan trọng, nụ cười dù cố cỡ nào vẫn không tắt được.
Cảnh Du hết thuốc chữa thật rồi!
Yên vị trên máy bay, ngồi một lúc cuối cùng đã đến Bắc Kinh. Lúc đi Cảnh Du rất rảnh tay, khi đến nơi thì nào là thư, nào là quà, có cả mấy con gấu bông nhỏ nhỏ, "Haiz Châu Châu chắc em hài lòng lắm đúng không, từ lúc em nói em thích sưu tầm thú bông nhỏ thì anh mới là người nhận chúng nó nhiều hẳn hơn trước kia".
Cảnh Du ngồi trên xe thích thú đùa nghịch với con búp bê mặc đồ cá voi mà fans vừa thảy cho cậu ở chỗ hành lý, cảm thấy nó rất quen mắt liền lên weibo tìm hiểu.
"Hahaha, thì ra là búp bê cặp, một mèo một cá voi" - Cảnh Du đột nhiên cười phá lên khiến Tranh ca đang thiu thiu ngủ kế bên giựt nảy người, mặt mày khó chịu đấm cho Cảnh Du một cái rõ đau: "Cậu bớt sảng đi cho anh nhờ, lần nào hai đứa gần gặp nhau cậu cũng thất thường như thế. Nghĩ đến người anh này chút đi, anh mày cũng có bạn gái đó!"
Cảnh Du cười xòa, vỗ vỗ vai ý bảo anh cứ ngủ tiếp đi. Rồi lại véo má con búp bê một cái: "Cá voi nhỏ, ta dẫn mày đi gặp con mèo nha, đêm nay mày nhất định nhất định không được để con mèo thoát khỏi bàn tay, biết không ?" Sau đó nở một nụ cười mãn nguyện nhưng có chút, có một chút lưu manh khó diễn tả...
- End chapter 1 -
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top