.5.
Kì thi thứ ba đã kết thúc cũng là lúc Thành Đô bước vào mùa thu. Không còn tiếng quạt cũ kêu kèn kẹt, trong lớp giờ chỉ còn tiếng lật sách. Lý Chính giấu tay ở dưới ngăn bàn lén chơi Tetris.
Vừa thi xong Giang Bân đã tiếp tục giao bài tập về nhà và bắt tự học tự học, chắc chắn ông ấy có vấn đề về não. Đại ca đánh giá như vậy, rồi đưa tờ đáp án mới được phát, kê kên đầu liền đánh một giấc.
Ai đó chọc chọc vào cánh tay anh. Lý Chính nghiêng đầu một chút nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình. "Làm gì vậy?"
"Giang Bân đang ở trước cửa kìa." Dư Cảnh Thiên hạ thấp giọng nói, trông cậu ấy có vẻ căng thẳng. Lý Chính giật mình, ngay lập tức ném điện thoại di động vào sâu trong bàn, cầm bút bằng tay còn lại ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài và phát hiện ra ngoài cửa trống không.
"DM! Dư Cảnh Thiên! Cậu muốn gì?!" Anh giả vờ tức giận, đấm một cú đấm về phía Dư Cảnh Thiên, người kia cũng chẳng vừa, túm lấy cổ tay anh, hai đứa ngồi cười ngặt nghẽo đến mức không đứng dậy nổi.
Khi lấy điện thoại ra, chỉ còn lại một chữ "GAME OVER" lớn trên màn hình. Lý Chính đảo mắt.
"Đừng chơi game nữa." "Dư Cảnh Thiên vươn tay kéo ống tay áo của anh, ghé vào tai anh "Này! Cậu có muốn chơi bóng không?"
"Có chỗ để chơi không?" Lý Chính nhìn ra ngoài cửa sổ. Học sinh lớp 12 có nhiều tiết học hơn so với các học sinh khác, vì không có nhiều sân vận động nên các em học sinh lớp dưới chiếm sân từ sớm.
"Đừng hỏi, chỉ cần đi theo là được." Dư Cảnh Thiên nhếch lông mày.
Hai người trước sau ra khỏi lớp học. Dư Cảnh Thiên đưa Lý Chính vào phòng tập thể dục mới bằng cửa sổ bí mật. Phòng tập thể dục mới được xây dựng chưa được bao lâu và chưa được sử dụng một cách chính thức nên không gian rộng chỉ có hai người họ. Lý Chính ngơ ngác nhìn Dư Cảnh Thiên như một con sóc, quay trái quay phải, liền tìm được quả bóng rổ đã được giấu trước đó.
Dư Cảnh Thiên vẫy tay về phía anh. "Cậu làm gì mà đứng ngẩn ra thế?" Một quả bóng bay đến.
"Tớ không chơi đâu! Tớ chơi kém lắm. Tớ sẽ ngồi đây xem"Lý Chính giơ tay và đầu hàng và ngồi phịch xuống sân cỏ. Thể lực của anh không tốt bằng Dư Cảnh Thiên, anh cũng thấp hơn cậu ấy, và thật khó để cướp được bóng, phòng thủ còn khó kìa.
"Cậu đang nói đến đồ ăn à?!" Dư Cảnh Thiên ngồi xuống bên cạnh, kéo áo lên lau mồ hôi. Lý Chính liếc nhìn, có cơ bụng.
Dư Cảnh Thiên uống hai ngụm nước, ném chai cho Lý Chính. Nam sinh đầu đầy mồ hôi, áo đồng phục mỏng dính dính chặt vào người, anh gỡ bớt nút áo và lấy tay quạt... Găng tay trên cánh tay vẫn còn được bó chặt.
Thật là quá đáng, Dư Cảnh Thiên nghĩ.
Cậu kéo tay áo của Lý Chính. "Sao cậu cứ đeo cái này hoài vậy?"
"Cậu thật sự muốn biết sao?" Lý Chính cười. "Học sinh tốt đừng bất ngờ nhé!" Miệng thì nói vậy, nhưng anh vẫn cởi ra trước ánh mắt đầy mong đợi của Dư Cảnh Thiên.
Tấm vải đen che phủ một hình xăm lớn, giống như bông hoa lớn nở rộ trên làn da trắng, đậm nét và căng tràn sức sống.
Dư Cảnh Thiên há miệng ngẩn người trong vài giây, sau đó đẩy Lý Chính ra: "Này, tớ có thể hỏi một câu được không?À, tất nhiên là không muốn trả lời cũng không sao."
Lý Chính dùng đầu ngón tay xoa xoa cánh tay.
"Liên quan đến việc nghỉ học?"
Là học sinh chuyển trường duy nhất vào năm cuối cấp, anh cũng không thể thoát khỏi việc bị người khác lén lút bàn luận.
"Bạn nam mới ở lớp Hai thường không hay cười, có vẻ khá khó gần."
"Gia đình có vẻ giàu lắm đúng không? Nếu không như thế thì làm sao có thể chuyển đến trường trung học số 7?"
"À cậu nghe nói chưa? Cậu ta đã nghỉ học nửa năm. Nghe nói là liên quan đến bạo lực học đường."
"Thật sao? Thật là quá đáng! Nhìn thấy cậu ta có vẻ khó gần nên sau này phải tránh xa một chút."
Mặc dù anh không giao tiếp rộng, nhưng anh vẫn nghe được những tin đồn về bản thân ở trong lớp của mình.
Khi thấy Dư Cảnh Thiên không nói gì, Lý Chính tưởng mình đã đoán đúng. Anh gãi đầu vài cái và lấy một cái MP3 trong túi quần ra.
"Tớ cho cậu nghe một bài hát nhé."
Anh nhé tai nghe vào tai của Dư Cảnh Thiên và ấn play.
Bài hát khá ngắn nên chỉ mất khoảng 2 phút. Dư Cảnh Thiên nghe rất rõ. Sau khi bài hát kết thúc, cậu từ từ tháo tai nghe và có biểu cảm hơi phức tạp: "Cái này...Tự viết à?
Sau khi đeo tai nghe, cậu nghe thấy giọng Lý Chính đã hơi khàn.
Giai điệu chính là bài <Ánh sáng> của Trần Lạp, có rất nhiều lời bài hát gốc ở trong đó, từng câu từng câu, nó cứ vang vọng trong màng nhĩ của Dư Cảnh Thiên. Cảm xúc mãnh liệt đến nỗi cậu gần như có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Lý Chính khi anh hát bài hát này.
"Ừ." Lý Chính cố tình cười như thể không có chuyện gì xảy ra, rồi liếc nhìn Dư Cảnh Thiên và nói "Tất cả những gì họ nói là sự thật. Việc tớ nghỉ học chắc chắn có liên quan đến bạo lực học đường."
Con cún lớn này nhìn anh một cách chăm chú. Anh hít thở sâu và cảm thấy giọng nói của mình hơi run.
"Tuy nhiên, tớ không phải là kẻ thua cuộc."
Sự im lặng cứ kéo dài. Dư Cảnh Thiên sờ sờ miệng, nhưng cuối cùng không nói được gì.
Những lời bài hát đó như nói lên thực tế diễn ra như vậy, nó làm cậu nhớ lại lần đầu tiên đến Vancouver năm 12 tuổi, cậu đã bị đối xử bất công giữa những đứa nhóc da trắng cao hơn mình một cái đầu.
Lý Chính liếc nhìn cậu và đeo lại găng tay.
"Dù sao thì mọi thứ đã qua rồi." Anh nhìn thấy vẻ trầm mặc của Dư Cảnh Thiên, giả vờ thoải mái, cố gắng xoa dịu cậu. "Đây là những hình xăm sau khi tớ nghỉ học. Thật sự rất tuyệt phải không? Tớ luôn hy vọng mình có thể trở thành một người tốt hơn.
"Cậu sẽ như vậy." Dư Cảnh Thiên cười và nhìn vào mắt Lý Chính. Tuy nhiên, Lý Chính đã tránh ánh mắt của cậu và đứng dậy ngay lập tức. Cậu đột nhiên cảm thấy rất đau lòng. Cậu biết rằng tổn thương của Lý Chính sâu sắc hơn rất nhiều so với mình. Cậu luôn cảm thấy trong nụ cười của Lý Chính có một loại cảm giác bị bỏ rơi, bây giờ cậu đã biết được lý do.
"Chúng ta đi ăn cơm nào! Muộn hơn là căn tin không còn cái gì đâu." Lý Chính vươn người ra, cố gắng chuyển chủ đề.
Dư Cảnh Thiên đứng dậy đi theo anh. Anh xoay người định bỏ đi, nhưng lại bị người phía sau bất ngờ nắm lấy cổ tay. Lý Chính không kịp phản ứng, đột nhiên rơi vào một cái ôm ấm áp. Lý Chính thấp hơn cậu một chút, khi Dư Cảnh Thiên làm như vậy, nửa mặt dưới của Lý Chính đập vào vai cậu.
Cái mũi vùi trong lớp vải mỏng đồng phục mùa thu của học sinh , hít một hơi, khoang mũi ngập tràn mùi hương đặc trưng của thiếu niên.
Dư Cảnh Thiên ôm chặt lấy Lý Chính, làm anh gần như không thở được.
Anh giật mình vì sức nóng từ cậu, vô thức đẩy Dư Cảnh Thiên ra: "Này, cậu nhẹ tay thôi, nghẹt thở quá."
Dư Cảnh Thiên nghe lời, nới lỏng nhưng không buông tay. Giống như một chú cún nhỏ đặt đầu lên vai Lý Chính, mái tóc nhè nhẹ lướt qua tai anh làm cho anh ngứa ngáy. Sau vài giây do dự, Lý Chính đưa tay lên ôm lấy Dư Cảnh Thiên.
Anh cảm nhận được hơi ấm phát ra từ phía Dư Cảnh Thiên, và nghe nhịp tim của đối phương như một chiếc trống đầy sức mạnh.
Lúc này, anh đột nhiên có ảo giác thiếu niên 17 tuổi trước mặt này chính là của mình. Loại suy nghĩ này giống như bị điện giật, cảm giác ngứa ran khắp tứ chi.
Dường như có một cảm xúc đang dần nảy sinh trong lòng anh. Anh nhớ một câu trong cuốn tiểu thuyết mà anh không thể nào lý giải được.
Sự rung động của thiếu niên là một cánh đồng hoang vào đêm hè, xẻ không được, đốt không xong.
Khi gió thổi, cỏ dại vươn đến bầu trời.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top