chương 1

Số phận của Ngô Triết Hàm và Hứa Giai Kỳ bắt đầu từ một đêm mưa cách đây nửa tháng.

Tối hôm đó, Hứa Giai Kỳ đi làm về trong tay một chiếc ô và run rẩy vì lạnh. Hiện tại đã vào cuối tháng 10 và sau một vài cơn mưa mùa thu, cái nóng của mùa hè đã hoàn toàn biến mất. Mọi người cảm thấy rằng hiện tại mùa thu vừa mới đến, thì đột nhiên trời lai sắp sang đông.

Hứa Giai Kỳ co người lại dưới chiếc ô, nàng đang nghĩ đến việc sẽ mua thêm quần áo cho mùa đông. May mắn thay, nhà ga cách không xa nhà, nếu không thì thực sự là tối nay nàng sẽ đông cứng trên đường.

Nhìn lên, tòa nhà ống gần kề, cô đút tay vào túi để tìm chìa khóa, lại nhìn thấy có người hiện đang ngồi dưới mái hiên nhà cô để trốn mưa. Nhìn vào quần áo, hình dáng, đây không giống Đới Manh.

Ngôi nhà nơi Hứa Giai Kỳ sống là do cô và Đới Manh cùng nhau thuê, hiện tại đã có thêm Mạc Hàn nên gánh nặng tiền thuê nhà đã giảm đi rất nhiều. Tiền thuê ở đây không đắt, giao thông khá thuận tiện chỉ có điều an ninh không được tốt cho lắm. Nghĩ đến chuyện này, Hứa Giai Kỳ giơ cao cảnh giác, cô siết chặt chiếc ô trong tay.

Cô đang cố thuyết phục bản thân rằng người đang ngồi ở đó là một người tốt, Hứa Giai Kỳ tiến lên phái trước nhưng chỉ đi được hai bước liền quay trở về. Nàng cần phải gọi cho Đới Manh.

"Đới Manh, khi nào chị về, có người ở trước cửa nhà chúng ta."

"Không, em không thể."

"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu đó là người xấu...alo, alo..."

Tại thời điểm quan trọng điện thoại của nàng lại hết pin, mưa ngày càng lớn, gió thổi mạnh, nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống. Thấy người đang ngồi ở đó đã không di chuyển trong thời gian dài, Hứa Giai Kỳ một lần nữa tiến về phía trước, khi đến gần đã thấy người đó đang ôm chân của mình ngủ thiếp đi.

Hứa Giai Kỳ không giám tạo ra tiếng động, nàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vén mái tóc rải rác che hết khuôn mặt của người kia. Vẽ mặt của Hứa Giai Kỳ đột nhiên trở nên dịu dàng. Người đang cuộn tròn trước mặt nàng là một cô gái, cô ấy dường như đã gặp một trận mưa lớn, quần áo trên người đã ước đẫm, trên tóc vẫn còn những giọt nước động lại.

Người ở trước mặt trong rất đẹp, mái tóc đen dài, làn da trắng mịn, rất yên tĩnh, trong không giống là người xấu.

Dường như nhận thấy có người đến gần, cô gái mở ra đôi mắt buồn ngủ của mình, nó đang dần chuyển sang màu đỏ, nàng có thể nhìn thấy cô ấy đang run rẩy, nhưng không biết đó là do lạnh hay là đang long lắng.

Hứa Giai Kỳ cẩn thận hỏi cô ấy rất nhiều thứ nhưng ngoại trừ việc nói bản thân mình gọi là Ngũ Chiết, những thứ khác đều lắc đầu không biết.

Hứa Giai Kỳ nhìn xung quanh không có người, lại cảm thấy bản thân mình rất ngốc, Đới Manh không có ở đây nàng thật sự không biết nên làm gì để giải quyết chuyện này, chỉ có thể đem Ngũ Chiết vào nhà để cô ăn uống, tắm rửa.

"Hứa Giai Kỳ, em có cảm thấy bản thân mình bất cẩn quá không, người không quen không biết cũng có thể đem về nhà."

Đới Manh trở về nhà nhìn thấy Hứa Giai Kỳ cùng Ngũ Chiết ngôi cạnh nhau trên sofa cả người bừa bộn. Hứa Giai Kỳ không phải người thông minh nên nàng đợi Đới Manh về để xem xét làm thế nào để sắp xếp cho Ngũ Chiết.

"Cậu ấy rất xinh đẹp nhưng tâm trí không được rõ ràng, bây giờ trời đang mưa lớn, để cô ấy ở bên ngoài một mình rất nguy hiểm a." Hứa Giai Kỳ cảm thấy Ngũ Chiết đang rất sợ hãi núp sau lưng nàng.

"Ngũ Chiết, đây là Đới Manh, cậu có thể gọi chị ấy là Manh Manh hoặc là Lão Đới, chị ấy là người tốt, là bạn của tớ, cậu cũng có thể xem chị ấy là bạn a."

Đới Manh bất lực nhìn hai người họ ngồi trên sofa, Hứa Giai Kỳ nói đúng, bây giờ bên ngoài trời vẫn còn mưa không thể ném cô ấy ra ngoài vào lúc này.

"Ngày mai chị sẽ báo cảnh sát, nhờ họ giúp chúng ta tìm ra người nhà của cô ấy." Ngũ Chiết khi nghe đến 'cảnh sát' liền buôn lỏng tay Hứa Giai Kỳ, cả hai đi vào phòng ngủ.

"Ngũ Chiết, cậu phải đi ngủ sớm, sáng mai mình sẽ dắt cậu đến chỗ cảnh sát họ sẽ giúp cậu tìm gia đình a."

Hứa Giai Kỳ lấy hai cái chăn để trên giường, trong phòng của nàng mọi thứ đa phần đều là màu hồng so với vẽ ngoài cũ nát của tòa nhà thì hoàn toàn khác biệt. Cư dân trong toà nhà hầu hết là sinh viên tốt nghiệp đại học giống như các nàng. Họ cùng nhau thuê nhà với giá rẻ, buổi sáng mọi người vào trong thành phố làm việc đến tối lại quay trở về.

Ngũ Chiết đứng ở một bên nhìn Hứa Giai Kỳ đang ở trên giường, cô đang nghĩ cái chăn của Hứa Giai Kỳ trong rất tốt, nền trắng với những sọc kẻ nhiều màu, nó đẹp hơn so với những cái chăn mà cô đã từng thấy. Tấm drap giường màu hồng rất mềm mại, có một con gấu nâu được vẽ ở bên trên trong rất dễ thương a.

Khi tấm chăn và drap giường được trải ra, cô ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, cô thích mùi hương này đó là mùi hương xuất phát từ cơ thể của Hứa Giai Kỳ. Khi nãy Hứa Giai Kỳ lau tóc cô đã ngửi thấy nó.

"Cậu đang nhìn gì vậy."

Hứa Giai Kỳ thấy cô đang nhìn chằm chằm vào mình nên hỏi, nhưng cô lại nghĩ mình đã làm sai điều gì đó liền cuối mặt lắc đầu. Hứa Giai Kỳ quyết định hy sinh phòng của nàng một ngày cho Ngũ Chiết, còn nàng sẽ qua phòng của Đới Manh.

"Vậy cậu ngủ ngon, tôi ở phòng bên cạnh, có chuyện gì cứ việc gọi." nàng đi xuống giường lấy ra một cái gối mới đưa cho Ngũ Chiết.

"Cậu muốn đổi cái mới không?"

Ngũ Chiết đưa gối lên ngửi, không có mùi của Hứa Giai Kỳ a, đặt cái gối lên đầu tỏ vẻ không muốn, Hứa Giai Kỳ đặt tay lên eo nhìn cô miễn cưỡng đầu hàng.

"Được rồi tớ sẽ lấy cái gối đó."

Bỏ cái gối ra khỏi đầu Ngũ Chiết, nàng để cô ngồi xuống giường. Đắp lại chăn sau khi Ngũ Chiết nằm xuống Hứa Giai Kỳ từ từ bước ra ngoài.

Đối với sự việc ngày hôm nay nàng muốn đăng lên vòng tròn bạn bè, nói cho họ nghe việc nàng nhìn thấy một cô gái bước ra khỏi nhà tắm, mái tóc dài, ước, nước nhỏ giọt ở phía sau, làn da trắng để lộ ra từ quần áo, đôi mắt ước đẫm ngây thơ nhìn nàng. Hứa Giai Kỳ hít một hơi khi nghĩ về nó, nàng cần phải bình tĩnh lại nếu không nàng sẽ chảy máu mũi mất.

[Vòng tròn bạn bè: Hôm nay về nhà gặp một cơn mưa lớn thật xui xẻo, nhưng tôi lại tìm thấy một cô gái siêu cấp xinh đẹp, đáng yêu ah ah ah ah ah ah ah!!]

"Này, em thật sự đã đăng lên vòng bạn bè sao." Đới Manh nằm ở bên cạnh xem tin nhắn trên WeChat thì đột nhiên Hứa Giai Kỳ đi đến.

"Nếu Momo mà biết về nhà sẽ có chuyện chị nghĩ chị ấy có về không."

Hứa Giai Kỳ để điện thoại xuống trước mặt Đới Manh nàng mỉm cười, nắm lấy vai cô.

"Đới Manh~~ em cược vơi chị Momo nhìn thấy cậu ấy chắc chắn sẽ thích a"

"Thật thú vị" Thời gian đã muộn, Đới Manh tháo kính ra chuẩn bị đi ngủ, nhân tiện cô liếc Hứa Giai Kỳ hỏi.

"Đặc cược cái gì"

"Đặc cược....."

Đột nhiên tiếng gõ cửa đã phá vỡ câu truyện của hai người. Đới Manh thở dài miễn cưỡng đi ra mở cánh cửa. Phía sau cánh cửa Ngũ Chiết đang mặc đồ ngủ có hình của những chú chó hoạt hình, trên tay ôm một cái gối hình vuông, đôi mắt ước đẫm đang mở to, bĩu môi, vẽ mặt đáng thương. Đới Manh nhíu mày quay trở lại giường, Hứa Giai Kỳ đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

"Manh Manh đang tức giận sau" Ngũ Chiết nhìn chằm chằm vào cửa.

"Mình không biết" Hứa Giai Kỳ cảm thấy khó hiểu, vì vậy cô lấy điện thoại mở WeChat.

[Chuyện gì xẩy ra với chị vậy?]

[Cô ấy không giám ngủ một mình, tối nay em ngủ với cô ấy đi]

[Đới Manh, em không nghĩ rằng có một ngày chị ghen tị với em.]

[Nếu cảnh sát không có câu trả lời, tối mai chị sẽ ngủ với cô ấy.]

[Lão Đới, chị bình tĩnh lại, sau tất cả, cô ấy là do em mang về...]

[Chúc ngủ ngon]

[...]

Quay trở lại phòng của mình, Hứa Giai Kỳ đang chuẩn bị ngủ thì nhìn thấy Ngũ Chiết đang nhìn nàng. Nhìn thấy nàng quay lại, cô lại nở một mụ cười lớn.

"Kiki, trong cậu thật sự rất tuyệt" Hứa Giai Kỳ cảm thấy tò mò bởi câu nói của cô.

"Ưm, cậu thấy tuyệt ở trổ nào?"

"Cậu tốt hơn những người mà tớ đã gặp qua"

"Cậu có gặp qua nhiều người không?"

"Tớ đã gặp rất nhiều người, có những bà cụ đã cho tớ thức ăn, còn có những chú và dì đã đưa tớ vào đó, sau đó tớ bị nhốt lại....đó là những kẻ xấu a..." Hứa Giai Kỳ nghiêm túc lắng nghe.

"Sau đó, cậu đến nay bằng cách nào?"

"Tớ ra ngoài để tìm con mèo của tớ, có một chị nói rằng cô ấy biết con mèo đang ơ đâu và đưa tớ ra xe. Tớ muốn uống nước nhưng họ lại không cho, những người này thật sự rất kỳ lạ rõ ràng là họ không biết mèo của tớ đang ở đâu lại giả vờ là biết"

Hứa Giai Kỳ lắng nghe Ngũ Chiết nói, nàng cảm thấy trong lòng có chút khó chịu đến nỗi nàng cảm thấy quyết định khi giữ cô ấy lại của mình là chính xác. Cô ấy nói rằng cô ấy đã bỏ trốn ra bên ngoài để tìm một con mèo và rồi bị lừa lên xe, chắc hẳn đó là kẻ buôn người.

Thật may mắn, bởi vì cô ấy chặm chạp nên những người đó không có cảnh giác đối với cô, nếu không cô ấy không thể trốn thoát dễ dàng như vậy.

"Ngũ Chiết, lần này cậu may mắn trốn thoát được, nhưng cậu không được bỏ đi lần nữa, có biết không?" Hứa Giai Kỳ kéo chăn lên sợ cô ấy sẽ bị cảm lạnh.

"Nếu cậu bỏ đi một lần nữa tớ sẽ không thể tìm thấy cậu a"

"Hmm!"

Ngũ Chiết trốn vào trong chăn, chỉ để đôi mắt ở bên ngoài. Mưa ở bên ngoài vẫn chưa dừng lại, một tia sét vừa đánh ngang qua như thể muốn tấn công họ.

"Kiki tôi sợ, cậu có thể ôm tôi không"

"Cậu ngủ rồi à"

"Có thể a"

Đối mặt với cô gái dễ thương nhưng thế này Hứa Giai Kỳ không cách nào từ chối, nàng vươn tay ôm lấy Ngũ Chiết, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Ngũ Chiết ôm lấy cánh tay cô nhắm mắt lại và ngừng cuộc trò chuyện.

Trái tim Hứa Giai Kỳ có một chút lệch nhịp, cô gái trước mặt nàng quả thật rất ngốc. Dù không biết chút gì về nàng, nhưng cô lại không có chút sợ hãi hay cảnh giác nào. Thời gian trôi qua, người trong lòng nàng không có bất kỳ chuyển động nào, hơi thở đều đều. Hứa Giai Kỳ nhận thấy cô ấy đã ngủ, tay vẫn tiếp tục vỗ nhẹ vào lưng. Đây thực sự là một cô gái xinh đẹp, một khi đã nhìn thì thật khó để nhìn đi chỗ khác.

Nàng đang nghĩ, nếu cô không ngốc thì sẽ như thế nào, một người xinh đẹp như vậy đi trên đường không biết sẽ có khí thế gì.

Là khí thế của một tổng tài?

Nàng thật sự rất muốn biết tất cả về cô. Nếu gửi một người dễ thương như thế tới đồn cảnh sát thì hơi đáng tiết!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top