Chương 5.2: Tương lai đã xảy ra
Ngày hôm đó, Lâm Tử Mạch nấu bữa trưa ở đó, Hứa Mục đưa cô đi siêu thị mua đồ nấu ăn, lúc đầu cô vốn muốn hỏi Âu Dương Thành thích ăn gì nhưng Hứa Mục đã nói: "Hôm nay không cần suy nghĩ nhiều, em thích ăn món gì thì nấu món đó đi."
Lâm Tử Mạch liền nghe lời chọn mấy thứ như vậy.
Âu Dương Thành nhìn thấy Lâm Tử Mạch đến cũng không hề kinh ngạc, thật ra đó cũng không phải lần đầu tiên Lâm Tử Mạch đến nhà anh, khi chăm sóc Tiểu Cáp cô đã đến rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên mà Âu Dương Thành có mặt ở nhà.
Bọn họ chào hỏi nhau mấy câu đơn giản, rồi Lâm Tử Mạch đi chuẩn bị cơm trưa, còn Hứa Mục và Âu Dương Thành đi lên ban công sân thượng vừa phơi nắng vừa đánh cờ.
Ở trong bếp tiếng dầu sôi xèo xèo, Lâm Tử Mạch vui vẻ bận rộn nấu ăn. Còn trong phòng khách, bên cạnh bộ phiên bản đàn tranh cổ nổi tiếng, hai người bọn họ đang chơi cờ, tranh và người phối kết với nhau thật hài hòa nho nhã. Tất cả những điều ấy đẹp tựa như câu chuyện cổ tích giữa ngày xuân ấm áp.
Buổi trưa ngày hôm đó cô làm món gì nhỉ? Cá chép chua ngọt, thịt bò xào ớt xanh, xương sườn om, gà cay xào khô, cà tím kho tộ... Đều là những món cô thích, may mắn Âu Dương Thành và Hứa Mục cũng rất thích. Chỉ có điều sau khi ăn một miếng thịt gà, Hứa Mục nhíu mày nói: "Không đủ cay."
Lâm Tử Mạch vội vàng nói: "Vậy sao? Em thấy anh Âu Dương những lúc đi ra ngoài đều không ăn món cay, em nghĩ có lẽ anh ấy không thể ăn cay nên đã bỏ ít ớt đi một chút."
Âu Dương Thành nghe vậy, ánh mắt anh thật sâu và ấm áp, rồi anh cũng gắp một miếng bỏ vào miệng nhưng rất lâu sau mới nói: "Hương vị rất ngon." Vừa nghe anh nói vậy, sắc mặt Lâm Tử Mạch lập tức rạng rỡ hẳn lên.
Sau khi ăn xong, hai người tỏ ý muốn giúp cô cùng dọn dẹp nhưng cô đã từ chối, một mình tự dọn hết bát đĩa, lau chùi quét dọn phòng bếp. Khi làm xong mọi việc cô mới phát hiện, thì ra hai người đang ngồi ở ghế sô pha đợi cô.
"Làm sao vậy? " Lâm Tử Mạch đứng ở phòng khách không biết làm gì.
Hứa Mục cười ra hiệu bảo cô ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Thành: "Anh có chuyện muốn nói."
"Anh nói đi." Âu Dương Thành gối lên cánh tay tựa người vào sô pha.
Hứa Mục cười cười, hết nhìn Âu Dương Thành lại nhìn Lâm Tử Mạch, mãi sau anh mới chậm rãi nói: "Ngày mai anh bay, đi Mỹ."
Trực giác như mách bảo Lâm Tử Mạch rằng Hứa Mục sẽ không trở lại, cô hỏi: "Anh muốn đi thật lâu sao?"
Hứa Mục cười: "Đúng vậy, anh đi Mỹ học, có thể phải mất vài năm không quay về."
"Tại sao đột nhiên anh lại muốn đi, từ trước đến giờ anh chưa từng đề cập gì đến việc này." Âu Dương Thành buông hai tay chống trước ngực, nhíu mày hỏi.
Hứa Mục vẫn mỉm cười, một nụ cười ráo hoảnh: "Anh muốn đi nên đã đăng ký đi du học, cũng không ngờ mọi việc lại thuận lợi như vậy. Điều này chẳng phải là chuyện mừng cho hai đứa sao? "
Nhìn vẻ mặt hai người, Hứa Mục lại nói tiếp: "Điều anh lo lắng nhất chính là Tử Mạch."
"Em? "Lâm Tử Mạch ngạc nhiên chỉ vào mình.
Hứa Mục nhướn nhướn mày, nháy mắt với cô rồi nói với Âu Dương Thành nói: "A Thành, Tử Mạch là em gái anh, cho nên em phải chăm sóc nó thật tốt đấy. Cô bé xinh đẹp như vậy, em tuyệt đối đừng để mấy thằng nhóc ngốc nghếch trong trường lừa đi đấy, nếu không đến lúc nào đó có người muốn hối hận thì cũng không còn kịp nữa."
"A? " Lâm Tử Mạch xấu hổ lúng túng không biết phải nói gì.
Âu Dương Thành nhìn Hứa Mục rất lâu, sau đó đột nhiên quay đầu lại nhìn cô nghiêm túc nói: "Được."
Chính là như vậy, từ đó trở đi, Âu Dương Thành bắt đầu quan tâm chăm sóc Lâm Tử Mạch giống như lời Hứa Mục đã nói.
Bọn họ cùng nhau đi dạo công viên, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau chăm sóc Tiểu Cáp. Cả hai sống với nhau giống như tất cả những đôi tình nhân khác chỉ có điều Âu Dương Thành chưa bao giờ biểu lộ bất kỳ điều gì với Lâm Tử Mạch. Cô cho rằng những điều cô làm có lẽ còn chưa đủ, cô hơi nóng vội vì thế vô vẫn luôn lặng lẽ đợi chờ, đợi chờ đến một lúc nào đó cô có thể bước được vào trái tim anh.
Thời gian cô đợi chờ như vậy là hai năm.
Khi cô học đến năm thứ thư, trong lúc đi tìm việc làm, Âu Dương Thành đã hỏi cô có muốn vào công ty anh làm việc hay không, nhưng Lâm Tử Mạch từ chối, cô đã tìm một công ty khác cách công ty anh không xa lắm.
Buổi tối ngày hôm đó, sau khi ký kết hợp đồng xong, Âu Dương Thành ở nhà chúc mừng cô. Lâm Tử Mạch làm rất nhiều món ngon, hai người ăn tối với nhau vui vẻ, Âu Dương Thành còn uống một chút rượu, Lâm Tử Mạch cũng uống cùng anh.
Lâm Tử Mạch không chú ý đó là loại rượu gì, chỉ biết chắc là loại rượu ngon, bởi chỉ cần nhấp một ngụm nhỏ là đã cảm nhận được hương thơm ngào ngạt của nó. Loại rượu đó thật dễ làm cho người ta say.
Lần nào ăn cơm xong cũng là Lâm Tử Mạch dọn dẹp đống bát đĩa ngổn ngang, Âu Dương Thành cũng quen với việc đó nên không yêu cầu giúp cô nữa. Trong phòng bật điều hòa mà anh vẫn cảm thấy dường như hơi nóng. Anh kéo chiếc ghế đến ngồi trước cửa sổ rồi mở toang nó ra, chiếc rèm cửa màu trắng va vào nhau phát ra những tiếng lạo xạo, anh kéo cổ áo sơ mi ra phía sau, cảm giác dễ chịu hơn một chút.
"Sao anh lại mở cửa sổ ra thế?" Lâm Tử Mạch từ phòng bếp đi lên thấy vậy liền hỏi.
Âu Dương Thành quay đầu lại nhìn cô, rồi lại kéo kéo chiếc cổ áo, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ngữ âm của anh có chút không rõ ràng, anh nói: "Thấy hơi nóng." Hình như anh hơi say, xem ra cả người có chút gì đó như mơ mơ hồ hồ.
"Ra mồ hôi mà ngồi trước gió dễ bị cảm lạnh đấy." Lâm Tử Mạch lo lắng nên trách cứ, cô đi vòng ra chỗ anh, đóng chặt cửa lại rồi quay lại cằn nhằn: "Lớn như vậy rồi mà một chút kiến thức thường thức ấy cũng không biết."
"Anh uống hơi nhiều! " Âu Dương Thành nở một nụ cười dịu dàng rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Mạch. Vì cũng uống một chút rượu nên giờ đây hai má cô đỏ bừng, cô vừa cằn nhằn anh vừa mỉm cười, lúc này trông cô thật xinh xắn đáng yêu, môi hồng răng trắng, hai hàng lông mày cong và đẹp như vẽ. Càng nhìn dường như Âu Dương Thành càng cảm thấy nóng hơn.
Mắt nhắm hờ, Âu Dương Thành dựa lưng vào thành ghế rồi sau đó anh lại mở mắt ra, nhấc chân phải gác lên chân trái của mình.
"A! " Chỉ nghe thấy một tiếng kêu khe khẽ, Lâm Tử Mạch vừa đóng xong cử sổ đang đi qua trước mặt anh đã bị chân anh đạp trúng đầu gối, trong chốc lát không đứng vững ngã nhào về phía anh.
Âu Dương Thành lập tức ngẩn cả người.
Mãi cho đến khi cảm nhận được một hơi thở thơm tho nồng ấm đang thở dồn dập bên tai, anh mới giật mình phát hiện hai tay mình đang ôm lấy vòng eo mềm mại mảnh mai của Lâm Tử Mạch, còn Lâm Tử Mạch thì hai tay đang khoác lên vai anh, hai má đỏ ửng nhìn anh không biết phải làm sao.
Ánh đèn neon sáng bên ngoài cửa sổ, vô cùng quyến rũ nhưng cũng không thể sánh được với vầng trăng tròn như chiếc đĩa ngọc đang tỏa sáng trong vắt, xuyên qua cửa sổ chiếu những tia sáng lấp lánh ánh bạc vào phòng.
Lâm Tử Mạch nhìn Âu Dương Thành, thấy đôi mắt anh sáng lấp lánh như có muôn ngàn vì sao và mềm mại dịu dàng như làn nước. Âu Dương Thành nhìn Lâm Tử Mạch, lại thấy cô dường như giống một tinh linh đang khoác trên mình chiếc áo được dệt từ ánh trăng, vô cùng lấp lánh, mái tóc đen rũ xuống, trong mỗi sợi tóc đều như toát ra thần sắc của nguyệt thần.
Giống như trúng phải bùa mê, Âu Dương Thành nhẹ nhàng đưa tay ra phía sau đầu Lâm Tử Mạch, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài mềm mượt của cô, Lâm Tử Mạch cũng giống như bị mê hoặc, từ từ nhắm hai mắt lại...
Trong khoảnh khắc khi đôi môi tiếp xúc nhau, cả hai người đều giống như bị vật gì đánh trúng. Xúc động run rẩy, tim đập dồn dập và quyến luyến bịn rịn không rời, dường như trong giây lát ấy, giây lát mà môi chạm vào môi, thời gian như ngừng trôi, trái tim như ngừng đập.
Nó vừa giống như có sự thay đổi nào đó vô cùng lớn lao trong đời người, lại vừa như chỉ là một tia sáng lóe lên trong chớp mắt, những cảm xúc nồng nàn trên đôi môi trong thoáng chốc đã biến đi đâu mất.
Âu Dương Thành buông lỏng bàn tay đang đặt phía sau cô, nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy.
Lâm Tử Mạch run run mở to hai mắt nhìn vào đôi mắt sâu như biển của Âu Dương Thành. Âu Dương Thành cũng nhìn cô, mày hơi nhíu lại, trên mặt lộ rõ vẻ đấu tranh trước sự mê hoặc.
Cả hai người cứ nhìn nhau như vậy thật lâu. Lâm Tử Mạch cảm giác như chân mình dường như hơi tê tê, cô khe khẽ ho một tiếng, thấp giọng nói: "Người anh hỏi nóng, em đi lấy thuốc cho anh uống đề phòng cảm lạnh."
Cô xoay người bước đi một bước, cổ tay cô đã bị một bàn tay vô cùng mạnh mẽ túm lấy. Cô từ từ quay người lại, bàn tay nóng rực trên cổ tay cô cũng nhẹ nhàng trượt xuống, bao bọc tay cô trong lòng bàn tay ấy. Âu Dương Thành hơi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn cô nói: "Tử Mạch, hãy ở bên anh nhé!"
Lâm Tử Mạch có chút sững sờ, dường như không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy, cô khẽ gật đầu, nhìn anh hồi lâu rồi mới mỉm cười nói: "Vâng! "
Âu Dương Thành mỉm cười, niềm vui như tràn ra từ trong ánh mắt, anh khẽ nói: "Anh còn phải uống thuốc nữa đúng không? "
.....
Sau đó thì sao nhỉ? Sau đó bọn họ đã sống cùng nhau.
Sau khi tốt nghiệp, Lâm Tử Mạch không cần phải đi tìm phòng trọ nữa, căn hộ của Âu Dương Thành rất rộng, Lâm Tử Mạch chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ một phòng là có thể đến đó ở, vừa thuận tiện cho việc chăm sóc anh cũng hạn chế được rất nhiều phiền phức, chí ít là buổi sáng cô cũng không cần phải đi xe buýt đến chỗ làm.
May mắn là bọn họ sống cùng nhau rất hợp, gần như không có xung đột về những thói quen trong cuộc sống. Bản thân Âu Dương Thành là một người được nuôi dưỡng giáo dục rất tốt, Lâm Tử Mạch lại rất biết nhường nhịn, chính vì vậy mà cuộc sống của hai người thuận buồm xuôi gió đến mức khó tin. Đến cả Lâm Tử Mạch nhiều lúc cũng cảm thấy như hai người là một đôi yêu nhau ăn ý nhất trên thế gian này.
Nhưng cô lại không có cách nào để tự lừa dối mình. Trong lòng anh vẫn có một hình bóng khác, trong điện thoại của anh vẫn luôn tồn tại một cái tên, nụ cười rạng rỡ thoải mái của anh bảy năm về trước vẫn không thể trở lại, cô vẫn chưa hoàn toàn được vào trái tim anh, thỉnh thoảng vẫn có những lúc anh ngẫu nhiên thất thần khó hiểu.
Cho đến một đêm trước khi cô quay trở về năm 2000, lúc cô tỉnh dậy đi qua phòng Âu Dương Thành, thấy cửa không khóa, cô liền ghé mắt nhìn.
Trong phòng không bật đèn, Âu Dương Thành đang ngồi im lặng trước cửa sổ. Ánh trăng như dòng nước xuyên qua cửa sổ dịu dàng trút thẳng lên người anh, khắc họa rõ nét một dáng người vô cùng mê hoặc.
Cánh tay buông thõng khoác lên lưng ghế, đùi chân phải gác lên chân trái, thần sắc rất bình tĩnh, ánh mắt như đang nhìn chăm chú vào chiếc cốc thủy tinh trong suốt trên bàn. Dáng ngồi của anh hơi lộn xộn, cổ áo sơ mi màu trắng hơi mở ra, phảng phất mang theo vẻ suy sụp chán chường, ánh mắt nhìn trừng trừng về phía trước, cả người anh toát lên vẻ mê loạn u buồn.
Hai hàng lông mày anh nhíu chặt, đôi mắt rủ xuống, khóe môi nhếch lên, tất cả những vẻ đó trong đêm tối cô tịch toát ra vẻ cô đơn làm người ta tan nát cõi lòng.
Không biết từ nơi nào trong đêm khuya thanh vắng vẳng đến tiếng nhạc bài Moon River, tiếng đàn ghi-ta du dương trầm bổng nhẹ nhàng nhưng trong lòng Lâm Tử Mạch lại như đang có điều gì ầm ầm đổ vỡ, thành một mớ hỗn loạn vô cùng.
Bảy năm, cô đã tốn biết bao công sức để theo đuổi, cứ ngỡ rằng sẽ được bên anh...và hơn thế, cô mong mỏi sẽ có ngày xua đuổi được một hình bóng vẫn còn lẩn quẩn trong trái tim anh...Nhưng trong đêm sâu hoang vắng, bốn bề tĩnh lặng, cô mới ngộ ra rằng, trái tim anh vẫn không thuộc về cô...
"Em làm sao vậy? "
Một tiếng an ủi nhẹ nhàng từ trên đầu cô truyền đến, Lâm Tử Mạch chậm rãi ngẩng lên.
"Tại sao lại khóc? " Hứa Mục không thể ngờ được lúc Lâm Tử Mạch ngẩng đầu lên thì trên mặt nhỏ nhắn của cô đã giàn giụa nước mắt, anh luống cuống cầm lấy hộp khăn giấy trên bàn, rút một tờ đưa cho cô.
Lâm Tử Mạch không để ý mình đã rơi lệ, cô vội nhận lấy khan rồi lau lung tung trên mặt, sau đó mới ngẩng đầu lên miễn cưỡng nở một nụ cười với Hứa Mục nói: "Em không sao, chỉ có mình anh thôi à, Âu Dương đâu? "
Hứa Mục nhíu nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh cô nói: "Cô đến dẫn A Thành đi tản bộ rồi. Bọn họ hình như có điều gì muốn nói với nhau, anh qua đây xem em thế nào."
Lâm Tử Mạch nghiêng đầu nhìn anh, nghi hoặc hỏi: "Sao bác gái lại đến vào giờ này?"
Hứa Mục nhún vai cười nói: "Anh không biết, có điều em không cần lo lắng, thân phận của em tạm thời vẫn an toàn."
Lâm Tử Mạch nở nụ cười nhàn nhạt, cô gật đầu rồi lại cụp mắt xuống nhìn.
Sáng nay lúc Hứa Mục đến đón Âu Dương Thành thì phát hiện hôm nay Lâm Tử Mạch có gì đó không thoải mái, cho nên lúc này anh mới đến thăm cô. Bắt đầu từ Lâm Tử Mạch xuất hiện và buộc miệng gọi tên anh, dường như lúc nào trong tiềm thức của anh cũng đều như nói với chính mình rằng, cô gái này có gì đó rất thần bí. Cô đột nhiên xuất hiện, đối với mọi người và mọi vật xung quanh vừa có điều gì đó quen thuộc vừa lại như xa lạ, cô gái này hấp dẫn anh, mê hoặc anh. Tuy bề ngoài Hứa Mục đối với tất cả các cô gái đều rất nhiệt tình, nhưng thực ra bản chất của con người anh lại là lạnh lùng hờ hững, cho nên anh luôn bình tĩnh tự nhiên trong mọi tình huống. Nhưng những lúc đứng trước Lâm Tử Mạch, theo bản năng anh lại muốn tìm hiểu về cô, tuy nhiên hết lần này đến lần khác anh đều bị cô khiến cho không biết phải xử trí như thế nào.
Ví như lúc này, nhìn thấy cô khép mình đau thương như vậy, anh rất muốn tìm hiểu xem nguyên nhân vì sao cô lại buồn đau, anh muốn lúc này có thể ôm cô vào lòng, bảo vệ, che chở cho cô.
"Mình đã nghĩ như vậy sao?" Hứa Mục có chút giật mình, rồi anh nhanh chóng thoát ra khỏi ý niệm vừa nghĩ trong đầu, dùng giọng điệu hết sức ôn hòa nói: "Rốt cuộc em sao vậy, nếu có điều gì buồn bực trong long, nói ra sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nói không chừng, anh có thể giúp được em đấy."
Lâm Tử Mạch vẫn giữ nguyên tư thế, nhẹ nhàng nói: "Anh đã giúp em rồi đấy thôi, anh Hứa Mục. Em không thể lúc nào cũng phải nhờ người khác giúp đỡ mình."
Hứa Mục thật sự không hiểu ý cô là gì. "Đã giúp em rồi" là ý cô định nói đến đồng xu đó sao? Tuy anh không hỏi nhưng anh biết cô cần có thêm thời gian.
Lâm Tử Mạch im lặng rất lâu, cuối cùng cô mới từ từ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có chút gì đó hoang mang mờ mịt hỏi: "Hứa Mục, anh nói xem, một người trong cả đời người chỉ có thể thực sự yêu một người thôi sao, và không thể lại tiếp tục yêu được một người khác nữa đúng không?"
Hứa Mục có chút sững sờ, không biết vì sao cô lại hỏi vấn đề này. Nhất thời anh không biết phải trả lời như thế nào. Anh chưa từng yêu sâu đậm một người nào cho nên không biết phải trả lời thế nào cho đúng.
Hỏi xong, Lâm Tử Mạch vẫn đứng đó để đợi anh trả lời, anh định thần lại nói: "Thực ra anh cảm thấy điều này không mấy thực tế, cả cuộc đời chỉ yêu có một người, điều này chỉ có trong những câu chuyện cổ tích mà thôi."
-------------
Ngày hôm đó, trước khi mẹ Âu Dương và Lâm Tử Mạch đến bệnh viện, Âu Dương Thành đã gọi điện thoại cho anh nhắc nhở anh đừng bóc trần kế hoạch của mình và cũng nhắc đến cô gái giả làm Trình Tử, khi đó Âu Dương Thành nói cô ở lại đại khái là vì muốn rời xa một anh chàng nào đó. Bây giờ thấy cô hỏi chuyện này, Hứa Mục liền đoán là vì cô thiếu niềm tin vào người yêu mà đau khổ. Câu trả lời của anh tuy có chút tàn nhẫn nhưng anh muốn cô nhận rõ sự thật, tuy rằng anh rất muốn túm lấy tên đó rồi hung hăng đánh cho hắn ta một trận để trút giận thay cô.
Lâm Tử Mạch nghe xong câu trả lời của anh, sắc mặt vẫn trầm ngâm, thậm chí khóe miệng còn lộ ra chút ý cười ảm đạm, cô lẩm bẩm tự nói với chính mình bằng giọng nói có chút thê lương và nhỏ đến mức gần như không nghe thấy gì: "Nhưng vì sao anh ấy nhất định phải mãi yêu người con gái đó..."
Nhưng Hứa Mục lại nghe câu cuối rất rõ, cuối cùng anh cũng hiểu được câu chuyện của Lâm Tử Mạch, nhưng bất giác lại càng thêm đau lòng. Nhìn dáng hình mảnh mai đơn chiếc kia, anh không kiềm chế được nên cuối cùng đã ôm cô vào lòng. Lâm Tử Mạch vẫn coi Hứa Mục như anh trai, khi anh ôm cô, cô ngoan ngoãn tựa vào lòng anh, dòng nước mắt không thể ngăn được cuối cùng cũng tuôn rơi.
Cuối cùng cô cũng hiểu, cho dù cô đã trở lại năm 2000 thì cô vẫn là người đến sau. Nếu là như vậy sao còn gọi cô quay trở lại làm gì, cô còn có thể làm gì được nữa?
Hứa Mục ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của cô, cô khóc càng làm cho lòng dạ anh them rối bời, anh chỉ biết nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô rồi thì thầm an ủi. Nhưng hình như Lâm Tử Mạch đã đem toàn bộ nước mắt và nỗi niềm chất chứa trong những năm qua ra mà khóc, mặc cho anh cố gắng hết sức vỗ về, cũng không thể nào giúp nước mắt cô ngừng rơi.
Đoán chừng đợi đến lúc mẹ con Âu Dương Thành quay trở lại, mắt cô nhất định sẽ sung đỏ như quả hạch đào, Hứa Mục cho dù trong lòng vô cùng đau đớn nhưng cuối cùng cũng giận dữ quát lên: "Đừng khóc nữa, cùng lắm thì anh chăm sóc em cả cuộc đời này là được chứ gì."
Lâm Tử Mạch bị tiếng quát của Hứa Mục làm cho kinh sợ, cuối cùng không khóc nữa, ngẩng đầu lên nhìn anh. Do cô khóc đến mụ mị cả đầu nên mãi lâu sau cô mới nghĩ được mình đang làm cái gì, Hứa Mục nói cái gì. Vậy mà cô đã ôm Hứa Mục khóc lóc một hồi, thật là có chút xấu hổ.
Sauk hi bình tĩnh lại, cô tạm thời không nghĩ đến việc của Âu Dương Thành, chỉ hy vọng Hứa Mục không vì việc này mà lại hoài nghi cô, trong thoáng chốc cô thuận miệng nói theo Hứa Mục: "Được, lời anh nói coi như đã được tính rồi nhé, sau này nếu em mà không gả đi được thì anh nhất định phải nuôi em đó! "
Hứa Mục quả nhiên không suy nghĩ kỹ càng, thấy cô không khóc nữa thì như trút được gánh nặng, cười vui vẻ: "Được, nhất ngôn cửu đỉnh." Đối với việc cô cố ý phân tán sự chú ý của anh, anh cũng giả vờ như không nhìn thấy: "Nhanh đi rửa mặt, xoa mắt đi, A Thành nhìn thấy thì còn đỡ, nếu để cô nhìn thấy thì em ăn nói thế nào đây?"
Lâm Tử Mạch như đột nhiên nghĩ đến điều này, vội vàng chạy đi rửa mặt. Hứa Mục nhẹ nhàng thở phào một cái, đứng dậy nhìn theo bóng dáng hấp tấp của cô nói: "Vậy anh đi trước đây."
"Ừ, tạm biệt." Đáp lại một câu rồi Lâm Tử Mạch nhốt mình vào trong toilet.
Hứa Mục nhìn cửa toilet đóng chặt, lắc đầu mở cửa phòng rời đi.
Đợi anh đi xa, có một bóng người chậm rãi bước ra từ một chỗ rẽ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top