Thì tôi xin lỗi, được chưa?
Ra đến cổng trường, cậu thấy hắn thì liền gọi tên
Laville: "Zata!"
Hắn thì giả vờ không nghe thấy. Nhìn hắn im im không trả lời thì cậu thở dài một cái rồi bước tới gần, bỗng hắn đứng dậy và đi sang chỗ khác, hoàn toàn bơ cậu luôn. Cậu thấy vậy thì cũng đứng hình mà nhìn hắn, hoàn cảnh này.. Nó lạ quá đi... Cậu không quen tí nào, nhất là khi người cho cậu ăn bơ lại là tên Zata khó ở này.
Cậu cứ bước tới gần thì hắn sẽ cứ di chuyển sang chỗ khác, cậu thấy buồn lắm, cảm giác như mọi người đang xa lánh và tẩy chay mình vậy, cái cảnh này khiến cậu chán ghét lắm rồi...
Cậu chơi lớn luôn, quyết đoán chạy tới chỗ hắn rồi nắm tay hắn lại, không cho chạy nữa. Cậu hành động như vậy ngay lập tức khiến hắn khó chịu, nhíu mày lại rồi liếc sang cậu với ánh mắt đằng đằng sát khí.
Zata: "Bỏ ra."
Hai từ "bỏ ra" ngắn gọn nhưng lại toát lên sự độc đoán, lạnh lùng và chán ghét khiến cậu giật mình, mặt thì nhìn chăm chăm xuống đất. Hắn thậm chí còn cố dùng đến một chút pheromone của bản thân để đe dọa cậu. Cái mùi hương của hoa anh túc toát lên được sự nguy hiểm nhưng cũng thu hút đến khó tả theo một cách nào đó. Cái mùi đó toát lên khiến cậu không kiềm được mà theo bản năng, rơi nước mắt sinh lý.
Zata: "Tôi bảo là bỏ ra, cậu điếc à?"
Hắn nói với giọng giận dữ, còn cậu thì rén lắm rồi, miệng chẳng nói được cái gì nữa mà chỉ biết nhìn chằm chằm xuống đất mà rơi nước mắt sinh lý thôi. Mắt hắn lườm cậu thì vô tình thấy được những giọt nước mắt đó đang rơi xuống, hắn bắt đầu bình tĩnh lại mà suy nghĩ
Zata: *Cậu ta.. Khóc à? Chết thật.. Nếu mà cứ như thế này thì không chừng mình lại có thêm tai tiếng nữa, nhất là khi cậu ta còn quen biết với trưởng liên đội...*
Nghĩ vậy, hắn cũng không muốn có rắc rối từ dăm ba chuyện nhỏ nhặt như này, đành phải cam chịu mà nhún nhường cậu thôi.
Zata: "Thôi được rồi.. Tôi tha cho cậu lần này đấy."
Nói xong thì hắn cũng bắt đầu chấn tĩnh lại, ngừng việc tỏa ra pheromone mà bắt đầu quan tâm đến cậu hơn.
Lúc này đây, Laville mới bắt đầu lấy lại sự tỉnh táo mà ngước lên nhìn hắn.
Má cậu thì hơi ửng hồng lên, từ khóe mắt thì vẫn đang trào ra từng giọt lệ mà chảy xuống má cậu. Hắn thấy vậy thì tự nhiên đơ ra một hồi, tim thì hẫng mất một nhịp, cái cảm giác gì đây? Tại sao tự nhiên lại... Nhìn hắn với vẻ mặt này chứ? Nhìn xuống bàn tay vẫn đang run rẩy mà nắm lấy tay hắn nãy giờ, hắn bất giác thấy tội lỗi vì đã đe dọa cậu, vì đã làm cậu sợ đến mức này, hắn hối hận rồi, đúng là quả báo mà.
Zata: "G-gì?! Khóc lóc cái gì chứ..? Chẳng phải đều là lỗi do cậu sao??"
Laville: "T-tôi.."
Cậu run rẩy nói
Laville: "Tôi xin lỗi, nếu như lúc buổi sáng tôi có lỡ lời thì cho tôi xin lỗi.. Đ-đáng nhẽ ra là tôi không nên quá tò mò mới phải.."
Hắn đơ ra x2, lần đầu thấy cậu trong tình trạng như này, hắn quả thật không quen, nhưng cũng chẳng biết phải làm thế nào, đã bao lâu rồi từ khi hắn lần cuối rơi vào tình huống khó xử như thế này? Đã bao nhiêu năm từ khi hắn lần cuối cảm thấy hối hận vì đã làm tổn thương một ai đó? Cứ ngỡ rằng như vậy là đang bảo vệ cho bản thân, cho danh dự của chính mình vậy mà... Sao lại cảm thấy tồi tệ như thế này?
Zata: "T-tôi cũng đã nói rồi đấy... Tôi tạm tha cho cậu lần này nên đừng có mà mè nheo nữa, phiền quá..."
Vừa dứt lời, bỗng từ phía trong trường chạy ào ra một đám người, họ nhanh chóng chạy tới chỗ cả 2 rồi người thì bấu vào vai hắn, người thì sát khí đằng đằng, người thì nói với giọng đe dọa.
Zephys: "Thằng ôn này, mày dám làm gì bạn thân tao vậy hả?"
À... Thì ra là bọn bạn của Laville đây mà, họ chắc là ngắm nghía mọi diễn biến giữa cặp đôi đó nãy giờ, mà phải tới lúc người ta khóc tới muốn hết nước mắt, run tới mức không di chuyển được thì mới lao ra giải cứu là sao dị??
Zata: "G-gì? Tôi?"
Enzo: "Biết là thằng nhãi Laville đó nhiều lời với hay khịa người khác nhưng mà ngươi dù gì thì cũng là bạn thân của hắn, có nhất thiết phải khiến nó tới mức khóc như này không?"
Rouie: "Anh Laville, anh không sao chứ? Có đau chỗ nào không"
Teeri: "Không hay tí nào đâu, anh Zata"
Teeri thầm lắc đầu ngán ngẩm, Zata thì nãy giờ cứ đơ ra x3 như vậy thôi chứ biết sao giờ, còn cãi được cái gì nữa đâu, mọi chuyện rõ rành rành vậy rồi thì có trời mới giấu được...
Laville: "M-mọi người?.. Tôi không sao đâu... Zata cũng đã tha lỗi cho tôi rồi.. Không sao đâu mà"
Zephys: "Cậu nói gì vậy! Để thằng ôn này dọa nạt cậu như thế thì sao tôi đây chịu được, muốn dở trò ma mới bắt nạt ma cũ à?"
Zata: "Tôi cũng đâu có muốn, là do cậu ta làm tôi khó chịu trước."
Hayate: "Nhưng nó cũng là quá đáng rồi"
Nakroth: "Nhiều lời làm gì nữa chứ?"
Krixi: "Laville thì mất công lo lắng mà chạy đi tìm em, còn em lại đổi xử với em ấy như vậy, đúng là xấu tính."
Zata câm nín luôn, sao mọi chuyện lại như thế này chứ...? Hắn cũng đâu nghĩ là cậu sẽ sợ tới mức như vậy đâu, vả lại suy cho cùng, tất cả đều là tại Laville mà? Thế thì tại sao mọi người lại mắng chừi hắn, lại khinh rẻ hắn như vậy? Bất công quá... Quá bất công.
Laville: "Mọi người dừng lại đi, dù gì cũng là lỗi của tôi trước, Zata không làm sai gì hết á..."
Rouie: "Không sao đâu anh Laville"
Rouie nhẹ nhàng đáp, cố gắng trấn tĩnh lại Laville dù cho trong lòng cậu lúc này rối tung hết cả lên, cậu thấy buồn cho Zata, nhưng cũng thấy vui vì mọi người quan tâm và bảo vệ cậu, cậu thấy tội lỗi khi khiến mọi người nghi ngờ Zata như vậy, nhưng cũng biết ơn vì mọi người không trách mắng cậu.
Cậu cứ im im như vậy trong vài phút, để mặc Zata một mình chịu nỗi bức bối trong lòng, chịu sự nhục nhã từ mọi người, và nhất là từ những người bạn đầu tiên của hắn.
Laville: *mình thấy tội lỗi quá... Không phải là tại cậu ấy mà tại sao..*
Nghĩ vậy rồi, cậu bất ngờ hất nhẹ tay Rouie ra rồi nhanh chóng chen vô giữa Zephys và Zata để cản cậu ta lại
Zephys: "Laville? Cậu đang làm gì vậy? Để tôi xử đẹp thằng nhãi này!"
Laville: "Cậu ta không làm gì sai cả! Lỗi là tại tôi, tôi hiểu và cũng đã xin lỗi rồi, chuyện này coi như xong, đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa."
Nakroth: "Nhưng mà hắn ta đã đe dọa ngươi, là bạn thân của ngươi thì bọn này không thể đứng nhìn ngươi bị hành như vậy được."
Krixi: "Nakroth nói đúng đó Laville à"
Laville: "Nhưng Zata cũng là bạn thân của em đó! Em không thể đứng nhìn mọi người đổ hết mọi lỗi lầm và sỉ nhục cậu ấy như vậy được!"
Vừa dứt lời thì mọi người im bặt, ai ai cũng bất ngờ vì những lời nói của cậu, suốt quãng thời gian quen biết cậu cho tới bây giờ, họ chưa từng thấy cậu nỗ lực để bảo vệ ai đó đến như vậy, rốt cuộc thì cả hai người họ đã thân nhau tới mức nào vậy chứ?
Zata ngơ ra rồi, đây cũng là lần đầu hắn thấy ai đó có thể nói đỡ cho hắn như vậy.
Zata: *sao lại quan tâm tôi tới vậy? Tôi.. bộ cậu nợ tôi thứ gì sao? sao cứ phải tỏ ra quan tâm tôi như vậy chứ? Không lẽ chỉ vì tôi... Là bạn thân của cậu ư? Khó hiểu quá.*
Zata hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng cuối đầu xuống mà nói
Zata: "Tôi xin lỗi vì đã làm quá lên mọi chuyện như vậy, Laville."
Laville: "H-hở?"
Cậu nhìn hắn, hoàn toàn bất ngờ. Đây là lần đầu tiên hắn xin lỗi cậu đó nha.
Zata: "Tôi xin lỗi, được chứ?"
Laville: "À à.. Được mà..."
Hayate: "Rồi rồi tụi anh hiểu rồi, cũng xin lỗi em vì đã quá lời nhé Zata, không làm phiền tụi em nữa"
Nói rồi Hayate mau chóng kéo mấy đứa còn lại đi vào trường, để mặc Laville với Zata đứng ngơ ngác.
Zephys: "Anh Hayate! Anh làm gì vậy?! Không lẽ cứ để như vậy thật sao??"
Hayate: "Suỵt! Không sao, vậy là đủ cho hai người họ rồi."
Mụ Veera từ từ bước tới với một vẻ mặt tò mò, ả nghiêm giọng mà hỏi cả đám
Veera: "Sao rồi? Các ngươi có làm quá không đấy?"
Nakroth: "Có mà mỗi tên Zephys đó làm quá ấy"
Eland'or cũng nhẹ nhàng bước tới, nhìn cả đám với vẻ chán chường rồi cũng quay sang Teeri mà hỏi
Eland'or: "Cho cùng thì anh vẫn thấy chuyện này không hay lắm đâu, nhưng mà vừa lòng em rồi chứ Teeri?"
Teeri: "Hehe, không sao, em sẽ đền bù cho anh Zata sau, miễn là kế hoạch giúp hai người họ càng thân thiết hơn thành công viên mãn rồi! Cũng hong ngờ là anh Laville lại có thể bảo kê anh Zata tới vậy..."
Veera: "Rồi rồi, thấy các ngươi quyết tâm như vậy ta cũng hóng lắm đó, nhớ mà làm cho tốt!"
Hayate: "Rồi nha Teeri.. Nhớ lời em đã hứa với tụi này đó."
Krixi: "Một tuần free trà sữa! Quá đã~"
Krixi thầm nghĩ tới cảnh bản thân được hưởng thụ trà sữa bằng tiền của người khác, nghĩ tới thôi mà cũng thấy béo rồi nhưng mà kệ.
Teeri: "Em nhớ rồi mà~ anh cứ lo quá"
_______________________________________
Laville: "Hừm... Zata, cậu không sao chứ?"
Zata: "À.. Ờ"
Laville: "Thế thì may quá!"
Cậu thở hắt một cái, trông có vẻ vui vẻ hơn lúc đầu rồi
Laville: Vậy ờm... Giờ cậu muốn làm gì?"
Zata: "Không chắc... Cuộc thi hôm nay cũng xong rồi.. Chắc là tôi sẽ về nhà mình."
Laville: "À được rồi, vậy chắc là hẹn cậu ngày mai?"
Cậu cười một cái, mừng là Zata không quá để ý chuyện ban nãy, đúng là bố đời thiệt.
Zata thì nãy giờ cứ nhìn chằm chằm cậu, hắn tò mò vì đâu mà cậu lại bỗng đối xử với hắn tốt như vậy, hắn muốn biết, cũng muốn được phần nào đó gần gũi với cậu hơn. Hắn muốn có một người bạn, một người bạn thật sự.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top