Chương 59


Tô Hảo không nghĩ anh đột nhiên lúc này quỳ xuống.

Cả người theo phản xạ mà lui về phía sau, tay cô cầm di động có chứa nhiệt độ cơ thể của anh thiếu chút rơi ra, "Anh làm gì?"

Chu Dương nhìn xuống hai chân của mình, thật là quỳ đến không kịp phản ứng. Anh cầm lấy điếu thuốc trong miệng, ngẩng đầu nhìn cô, nói "Anh không tính giấu em."

Tô Hảo nhớ tới lúc anh giả mạo Chương Tân Hoa ở trên WeChat nói những lời đó, những lời khuyên đó.

Từng câu hướng vào lòng cô, những lời đó đều là hướng về phía cô mà tới.

Tôi yêu một cô gái Hồi Giang.

Tô Hảo sắc mặt đỏ lên, đang muốn nói cái gì.

Lúc này.

Một đám người chờ đã lâu ôm hoa hồng, lấy khí cầu hướng bên này đi tới, liếc mắt thấy Chu Dương đang quỳ, tập thể choáng váng, đi đầu Lý Dịch cầm camera tách hai tiếng, phía sau bước nhanh đi tới, cầm camera hướng vào mặt Chu Dương, Tô Hảo thấy thế cũng ngây người, theo bản năng mà đẩy bả vai Chu Dương, "Đứng lên!"

Cô có chút gấp, còn dùng chân đá anh một cái, thật nhiều người cầm điện thoại cùng camera, hơn nữa rất nhiều người nhìn, Tô Hảo phát hiện còn ở trên đường cái.

Cúi đầu đẩy anh, Chu Dương bắt lấy hai tay cô, ôm lấy, đem đầu cô đè ở trong lòng ngực, sau đó anh mới đứng dậy, thuận thế xoay người lại đem Tô Hảo đè ở trên cửa xe.

Camera.

Người.

Hoa hồng.

Làm Tô Hảo muốn cúi đầu, Chu Dương nắm lấy sợi tóc, theo má cô rũ xuống, một phen nắm cằm cô, đột nhiên đem mặt cô nâng lên.

Tô Hảo vội vã giãy giụa, đáy mắt hoảng loạn còn mang theo ánh nước.

Chu Dương thấp giọng nói "Làm bạn gái của anh được không? Hả?"

Tiếng nói vừa dứt, cúi đầu, ngăn chặn môi cô, đầu lưỡi xâm nhập. Tô Hảo theo phản xạ mà lùi về sau, sau lưng liền dán vào cửa xe, tay Chu Dương từ cằm cô biến thành vuốt nhẹ má cô, tay còn lại chống ở bên cạnh mặt cô, theo động tác, nụ hôn càng mạnh.

Đầu lưỡi anh có vị bạc hà nồng đậm, Tô Hảo trốn vài lần, liền bị lưỡi anh câu lại.

Hình ảnh trong camera.

Cô gái nhu tình, nam nhân cường thế, lúc này thập phần rõ ràng. Anh không chỉ hôn, mà còn khẽ vuốt ve, theo cánh tay của cô, đi xuống, tiếp theo nhẹ nhàng mà đem tay cô đang nắm chặt lấy váy kéo ra, nắm lấy. Cùng lúc đó, điện thoại rơi xuống mặt đất.

Màn hình sáng lên.

Lại thấy là câu nói kia.

Thật ra tôi yêu một cô gái Hồi Giang.

Tô Hảo cũng không biết làm thế nào cô về đến nhà, trong tay ôm một bó hoa hồng lớn, sau khi vào nhà, đặt hoa hồng ở trên sô pha, cô liền vào toilet. Thành Linh xem TV, nhìn thấy một màn này, liền sửng sốt, sau đó lại vui sướng, hoa hồng kiều diễm ướt át, tượng trưng cho tình yêu a.

"Tô Hảo, là ai đưa?" Thành Linh buông điều khiển từ xa, đứng dậy hỏi.

Cửa phòng mở ra, Tô Hảo nhìn chính mình trong gương bị hôn đến toàn mặt đỏ bừng, cô thanh tỉnh chút, nói "Bạn đưa a."

Còn chưa có nghĩ nên nói như thế nào cùng Thành Linh, chỉ có thể trả lời như vậy.

"Bạn à? Bạn nào? Hoa này nhìn thật xinh đẹp, để mẹ lấy bình hoa cắm lên." Thành Linh đều là ý cười, nói xong vui sướng mà đi ban công tìm bình hoa, bà thích cắm hoa, nên mua rất nhiều bình hoa, đều đã rửa sạch, bà cầm một cái trở lại phòng khách, ngồi ở trên sô pha, cởi bỏ giấy gói.

Kết quả khi cởi bỏ.

Bên trong liền rơi ra ba hộp gấm, lăn xuống trên bàn trà, Thành Linh sửng sốt, không có mở ra, ngẩng đầu gọi: "Tô Hảo, trong hoa còn có cái gì."

Tô Hảo rửa sạch mặt, không cẩn thận đụng tới khóe môi, có hơi đau, cô để sát vào xem, bị rách một chút da.

Người này cùng chó giống nhau.

Nàng lại lấy khăn lông xoa cổ, liền nghe được tiếng Thành Linh, sửng sốt, treo xong khăn lông, xoay người đi ra ngoài, kéo cửa ra.

Liền nhìn thấy trên bàn trà có ba cái hộp.

Thành Linh chỉ chỉ kia hộp, "Đều được nhét ở trong hoa."

"Con không phát hiện ra sao?" Thành Linh hỏi, "Thiếu chút nữa rơi xuống đất."

"Không có." Tô Hảo đi lên trước, cô đi vội vàng, mặt cùng cổ đều hồng, đám kia người ồn ào, cô hận không thể lập tức biến mất.

Đây là hoa của Chu Dương đưa cho cô khi lên lầu, ở cửa anh còn muốn hôn cô, nhưng bị cô trốn rồi, đẩy anh đi về.

Cô cầm lấy hộp gấm, mở ra.

Hộp đầu tiên rơi ra một cái thẻ đen.

Hộp thứ hai là một cái vòng cổ.

Cái thứ ba là một cái lắc tay.

Thành Linh nhìn ngây người "Thẻ? Đây là loại thẻ gì?"

Bà chưa từng thấy qua loại thẻ này.

Tô Hảo đã từng làm tài vụ cho Phí Tiết, thấy qua loại thẻ đen này của Chu Dương, tiền bên trong cùng tài khoản của anh có liên kết, nói cách khác tiền của anh, cô có thể tùy ý dùng, không có bất kì hạn chế gì.

Cô khép hộp gấm lại, thấp giọng nói " Là một cái thẻ bình thường."

"Thẻ ngân hàng sao?" Thành Linh lại hỏi.

Tô Hảo rất muốn nói là thẻ mua sắm, nhưng sợ Thành Linh thật sự lấy đi mua sắm, cho nên, cô chỉ có thể nói "Không phải, là thẻ hội viên ở đâu đó, mẹ không dùng đến."

"Nga nga, ra là vậy, chưa thấy qua, cảm giác giống thẻ tín dụng, người theo đuổi con như thế nào lại dùng thẻ nha." Thành Linh yên lòng, đẩy hai cái hộp trang sức, "Mẹ nhìn thấy rất đẹp, chính là giống như rất đắt, con có nhận không?"

Nhận có phải đại biểu là Tô Hảo rất thích đối phương?

Thành Linh lại có chút chờ mong.

Tô Hảo khụ một tiếng,đóng hộp gấm lại, nói "Con suy nghĩ nhìn đã, mẹ, con về trước phòng."

Nói xong, cô đem ba hộp gấm cầm lên, xoay người vào phòng.

Thành Linh lên tiếng, "Ai, tốt, mẹ đây đem hoa cắm lên."

Vốn dĩ Tô Hảo tới Lê Thành, phương diện tình cảm vẫn luôn trống rỗng, trước kia cô không có ở Lê Thành, ở Hồi Giang mỗi lần hỏi đều khẩn trương, sợ hãi.

Mà hiện giờ, lại phát hiện không phải như vậy, Tô Hảo vẫn là có người thích, cô lập tức thả lỏng.

Trở về trong phòng, Tô Hảo đem hộp gấm đặt ở trên bàn, cầm lấy di động, nhìn thấy Chu Dương đã gửi mấy cái WeChat, này không phải là chủ yếu.

Mà là video anh quỳ xuống, Lý Dịch bọn họ đã đăng lên vòng bạn bè.

Lý Dịch: Quỳ tuy rằng hơi muộn, nhưng là nó sẽ không thể thiếu.

Video.

Hứa Điện: Ha ha ha ha, cậu ta bị dọa quỳ!

Video.

Lục Khởi: Tôi cười trộm một chút được không?

Video.

Vân Lục: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, để tôi cười một chút.

Video.

Giang Úc: Lúc trước là ai từng thề mỗi ngày nói chính mình tuyệt đối sẽ không quỳ.

Video.

Tằng Kiêu: Tôi cũng đi theo quỳ một chút? Tuy rằng đầu gối đàn ông có ngàn vàng, nhưng là ở trước mặt vợ vẫn là mạng quan trọng.

Video.

Liễu Yên: Chu Dương anh tự vả mặt.

Video.

Giống như đã bàn bạc, toàn bộ vòng bạn bè đều là cái video này. Bởi vì Tô Hảo cúi đầu, bọn họ cũng quay Tô Hảo vào trong video, chỉ nhìn thấy Chu Dương lôi kéo cánh tay cô, ngón tay tinh tế trắng nõn ở hình ảnh dừng lại, chỉ là tay đều có thể làm người ta ảo tưởng như vậy, tay đẹp như vậy, người nhất định cũng rất xinh đẹp.

Lần trước video đánh nhau, Tô Hảo căn bản không có tâm tư đi xem.

Lần này không giống nhau.

Xem xong, Tô Hảo lướt WeChat.

Chu Dương: Ngủ?

Chu Dương: Ừ?

Chu Dương: Vợ.

Tô Hảo: Vòng bạn bè như thế nào đều là video của anh a.

Chu Dương: Ách, một đám người đều muốn xem náo nhiệt.

Tô Hảo: Anh có ngượng ngùng không?

Chu Dương :Vì em có cái gì ngượng ngùng, lúc trước Hứa Điện quỳ xuống mới chật vật, anh cái này là chút lòng thành.

Tô Hảo: Anh không phải là dọa quỳ sao?

Chu Dương: "..."

Tô Hảo nhìn tin nhắn này, người này cũng đủ rồi, còn ở đó đắc ý.

Chu Dương: Ngày mai có đi làm không?

Tô Hảo: Ừ.

Chu Dương: Buổi tối cùng đi ăn cơm.

Tô Hảo: Được.

Chu Dương: Vợ, anh ngủ không được.

Tô Hảo: Em có thể ngủ.

Chu Dương: "..."

Tô Hảo: Anh làm sao cho em thẻ đen kia? Em không cần.

Chu Dương : Lấy, không cần cũng phải lấy, em có quyền tài chính lớn nhất, quản tiền trong nhà.

Tô Hảo: ...

Không biết vì sao, hai người trải việc nói chuyện phiếm với Z mấy ngày nay, ở WeChat trò chuyện nhiều thứ, một nói một đáp, lập tức liền nói nhiều như vậy.

Cuộc sống vẫn tiếp tục, công việc cũng tiếp tục, Tô Hảo nằm ở trên giường, lại có cảm giác dường như nhiều thứ gì hơn, vướng bận cũng có, an tâm cũng có.

Cô kéo lấy chăn, nằm xuống, tiến vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau rời giường, Tô Hảo ở toilet nghe được Thành Linh ca hát, cô sửng sốt, giây tiếp theo, tiếp tục đánh răng, rửa xong mặt mày càng thêm nhu hòa.

Cô chuẩn bị tìm dì Tô Thiến cùng nhau thuyết phục Thành Linh.

Ăn xong bữa sáng, đi làm.

Tới công ty, Kỳ Kỳ đứng ở cạnh cửa, trong tay bấm di động, Tô Hảo liếc nhìn cô ấy một cái, đem bữa sáng đặt ở trên bàn, Kỳ Kỳ đuổi theo lại đây, một phen nhấn mở di động, mở ra video.

Liền thấy được đường lớn màu đỏ, chính là rầm rộ, thật nhiều xe thể thao,phía trên tất cả đều là tên Tô Hảo, khí cầu cùng hoa hồng dều có trên xe, không đơn giản chỉ như thế, ngồi phía trên ghế lái đều soái ca, như là đội ngũ đón dâu, tiếp theo, tâm điểm là chiếc Hummer như hạc giữa bầy gà.

Xuống chút nữa.

Một người đàn ông cao lớn quỳ gối ở đó, trước mặt Tô Hảo, anh ngửa đầu nhìn Tô Hảo, cổ thon dài, Tô Hảo cúi đầu, nhưng mơ hồ có thể thấy được gương mặt xinh đẹp.

"Cầu hôn đúng không?" Kỳ Kỳ vẻ mặt hâm mộ, "Đúng không?"

Tô Hảo "Không phải."

"A? Đây chỉ là theo đuổi thôi sao? Ngọa tào." Kỳ Kỳ không dám tin, "Trời ạ, không nghĩ tới anh ta vậy mà quỳ xuống, như thế nào đột nhiên mở cửa xe liền quỳ xuống?"

Tô Hảo nhớ tới biểu tình của anh tối hôm qua, cũng có chút buồn cười.

Cô đẩy di động Kỳ Kỳ ra, nói "Chị đoán xem?"

Kỳ Kỳ "Anh ta sẽ không phải làm sai điều gì đi? Chị thấy em lúc xuống dưới nổi giận đùng đùng."

Tô Hảo sửng sốt, quay đầu nhìn Kỳ Kỳ, cô ấy dựa vào cái bàn, chớp mắt, Tô Hảo cũng cười, đẩy cánh tay của cô ra, "Đi ăn bữa sáng."

"Ha ha ha ha không nghĩ tới đàn ông đều giống nhau,ý chí cầu sinh tràn đầy, sợ hãi liền thật nhanh quỳ xuống giữ mạng, ha ha ha ha ha ha." Kỳ kỳ cười ha hả, ngồi xuống ăn bữa sáng.

Tô Hảo hỏi "Nghiêm Sùng cũng như vậy sao?"

Kỳ kỳ trợn trắng mắt "Không có, anh ấy không như vậy, chị xem bát quái của Hứa Điện cùng Mạnh ảnh hậu, thấy được video Hứa Điện quỳ xuống, đám người chồng em, luôn làm người ta bất ngờ."

Lớn lên soái, có tiền nhiều, tính cách kiêu ngạo, nhưng là một đám người gặp phải tình yêu đích thực, đều quỳ.

Nhóm quỳ Lê Thành a.

Tô Hảo "Video còn giữ không? Em nhìn xem."

Cô vẫn luôn chỉ là nghe nói đến, không thực sự thấy qua.

"Có." Kỳ kỳ click mở video, đưa Tô Hảo, Tô Hảo cầm lấy liền thấy, là đoạn quỳ ván giặt đồ kia. Tuy rằng video quá ngắn, nhưng thật sự đã quỳ.

Tô Hảo "Cái này còn lây bệnh?"

Kỳ kỳ lại cười rộ lên " Có khả năng sao? Nghiêm Sùng có khi nào sẽ quỳ xuống giống bạn bè?"

Tô Hảo cười cười, cô mở máy tính, bắt đầu công việc. Khoảng hơn 6 giờ, Chu Dương gọi điện thoại đến, Tô Hảo đang bận, vội vàng tiếp nhận .

"Uy."

"Anh ở trước cửa công ty các em."

"Tốt."

Chu Dương đầu kia cười nhẹ, "Rất bận sao?"

"Ân, các anh hôm nay không tiêu tiền?"

Chu Dương "Đấu không lại em, không tiêu."

Tô Hảo đột nhiên sinh ra một cổ cảm giác thành tựu, đối với chính mình. Cô cười một cái, nói anh đợi chút, treo điện thoại, đem số liệu đổi mới một lần nữa, nhìn số liệu ổn định. Tô Hảo đóng máy tính, cầm lấy di động, mọi người cùng nhau tan tầm, Kỳ Kỳ kéo cánh tay Nghiêm Sùng,biểu tình hài hước.

Tô Hảo đi ở phía trước, có chút không được tự nhiên.

Cô quay đầu lại xem một cái, bọn họ đều đi theo phía sau cô, Tô Hảo bất đắc dĩ, một đường đi đến cửa, Chu Dương thay đổi một chiếc xe khác, là Bentley.

Mặc áo sơmi quần dài, dựa vào cửa xe, nhìn vào di động, cao lớn phong độ.

Anh đứng thẳng thân mình, cong môi, thuận tay cầm lấy tay cô, để cô ngồi vào ghế phụ.

Bên kia ven đường, rộn ràng nhốn nháo, xe rất nhiều, anh kéo cửa xe ra, đem Tô Hảo đưa vào, đóng cửa xe lại, vòng qua tới ghế lái.

Nhìn đám người đồng nghiệp của Tô Hảo.

Tô Hảo đồng nghiệp lập tức cũng đứng thẳng thân mình, ưỡn ngực, thua người không thua trận.

Thêm vài người tổng có thể áp chế một chút khí thế kia của Chu Dương đi, Chu Dương quét liếc mắt một cái, cười nhẹ, ngồi vào trong xe.

Tô Hảo cùng bọn họ phất tay.

Cửa sổ xe thuận thế cũng đóng lên, Chu Dương tay đặt ở tay lái, nhìn nàng.

Tô Hảo nhấp môi, "Việc gì?"

Chu Dương thò lại gần, ở khóe môi cô hôn một cái, sau đó trằn trọc mà hôn một chút, "Không phải nằm mơ đâu."

Cô cũng không biết, anh đều có nhiều ít giấc mơ.

Tô Hảo rũ mắt. Hai người liền như vậy chạm vào đối phương, lại buông ra, cọ xát, Tô Hảo đẩy anh ra một chút, "Lái xe, trời đã tối rồi."

Chu Dương ngồi trở về, khởi động xe.

"Muốn ăn cái gì?"

Tô Hảo "Anh quyết định đi."

"Anh ở tầng 53 đặt chỗ, đi nơi chỗ này ăn được không?"

"Ừ."

Sắc trời đã tối, vào mùa đông ban ngày ngắn đi rất nhiều, đến 53 cao ốc, màn đêm buông xuống, nơi nơi đều là phồn hoa ánh đèn, Tô Hảo tháo dây an toàn, lần đầu tiên tới chỗ này, lại còn có cách gần như vậy, cao ốc giống như quái vật khổng lồ áp lại đây, Chu Dương đem chìa khóa đưa cho bãi đậu xe, đi tới, ôm lấy eo cô, "Có phải rất cao hay không?"

"Ừ, con người thật nhỏ bé."

Chu Dương cười nhẹ.

Cô không nói rất xa hoa , mà là nói nhỏ bé.

Cũng quá đáng yêu đi.

Anh ôm cô còn chưa đủ, đặt tay ở bụng còn muốn nắm cổ tay của cô, mang theo cô lên tầng, nói "Nhưng mà mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như vậy liền có thể thành việc lớn."

Tô Hảo ngẩng đầu liếc anh một cái "Bó đũa bẻ không gãy sao?"

Chu Dương lại cười, ánh mắt tất cả đều là phong lưu.

"Đúng vậy."

Hai người vào thang máy, Chu Dương lập tức nhấn một cái, trực tiếp liên tầng 53.

Ra thang máy, liền có người chào đón, lúc này rất người nhiều ăn cơm, nhưng nơi này rộng, cho nên sẽ không có cảm giác chen chúc, người phục vụ đón hai người đi vào vị trí gần cửa sổ, nhìn xuống, nhìn không thấy đất, cho dù thấy được, cũng là như con kiến.

Chu Dương kéo ghế dựa cho Tô Hảo, Tô Hảo ngồi vào.

Chu Dương ngồi ở đối diện.

Người phục vụ tiến lên, lấy thực đơn đưa cho Chu Dương, Chu Dương đem thực đơn chuyển đưa cho Tô Hảo, Tô Hảo quét liếc mắt một cái, tất cả đều là tiếng Anh.

Cô nhìn bò bít tết.

Chỗ này không để giá món.

Cô gọi một phần phần bò bít tết.

Chu Dương cũng goi một phần, lại đối người phục vụ nói "Một chai rượu vang đỏ."

Tô Hảo "Em không uống, anh còn phải lái xe đó."

Chu Dương hạ mắt

Tô Hảo chống cằm nhìn anh.

Chu Dương nhướng mày, vài giây sau, anh nghiêng đầu cùng người phục vụ nói "Rượu vang đỏ không cần, thêm một phần kem."

"Tốt." Người phục vụ ôm thực đơn, hơi mỉm cười, lễ phép rời đi.

Chu Dương nhìn di động một cái, "May mắn còn có một tuần nữa mới đến ngày 28."

Tô Hảo mới đầu không phản ứng kịp, sau phản ứng lại, theo bản năng mà chen chân đá Chu Dương một cái, anh không trốn, dựa ra sau, đầu ngón tay xuống bàn, cười nói "Nhớ kỹ."

"Nếu là gần đến kỳ sinh lý, ăn kem liền không tốt." Anh nhướng mày, mặt đều là ý cười.

Tô Hảo mặc kệ anh.

Vài giây sau, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, mắt cũng không chớp mà xem anh.

Chu Dương "Hả?"

"Anh không nên chỉ nói em ." Cô thấp giọng nói.

Chu Dương tiến lại gần , "Ừ?"

Một giây sau, hắn thấp giọng cười, sờ cổ áo áo sơmi, "B đúng không?"

Tô Hảo mặt ầm ầm đỏ, lại lần nữa đá hắn một cái.

Chu Dương duỗi tay, tay từ bàn ép xuống bắt lấy chân cô, cô mặc váy, đến đầu gối, nhưng ngồi xuống khẳng định là là bị kéo lên, lòng bàn tay anh liền chạm tới làn da cô.

Nóng bỏng.

Tô Hảo đột nhiên rụt trở về.

Anh lại bắt trở về.

Hai người náo loạn trong chốc lát.

Hai phần bò bít tết thượng hạng, người phục vụ chuyên nghiệp, nơi này hoàn cảnh rất tốt, ánh đèn sẽ không quá sáng, nhưng cũng không tối, âm nhạc mềm nhẹ.

Còn có biểu diễn dương cầm trên sân khấu.

Người phục vụ đi rồi.

Chỉ còn lại bò bít tết.

Chu Dương cầm lấy dao nĩa, giúp Tô Hảo cắt bò bít tết.

Anh tay áo sơmi sắn tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc, tốc độ thực nhanh, đem bò bít tết cắt thành từng miếng nhỏ.

Cắt xong, không đưa vội, ghim một khối, đút cho Tô Hảo. Tô Hảo nhìn chung quanh đều người đang nói chuyện, chần chờ, dùng tay chống đỡ, lại gần, ăn lấy.

"Ăn ngon không?"

Tô Hảo phồng quai hàm gật đầu.

"Ăn ngon là được."

Anh lấy khăn giấy lau nước khóe môi Tô Hảo, Tô Hảo phản ứng lại, chính mình tự lau. Bò bít tết không nhiều lắm, hơn nữa một chút mì cùng salad trái cây linh tinh, thực nhanh liền ăn xong rồi, không gian nhà ăn nơi này không phải chủ yếu, còn có bên ngoài kia, nơi đó là sàn nhà pha lê, có không ít người ở nơi đó ăn cơm nói chuyện phiếm, hơn nữa hồn nhiên không cảm giác đây là ở 53 lâu giống nhau, một đám thập phần mà thích thú.

Tô Hảo xem vài lần, cũng không dám xem nhiều, cảm giác rất sợ, cũng thật bội phục bọn họ, như vậy tự tại, thích ý. Chu Dương theo tầm mắt cô nhìn một cái, cười rộ lên "Cơm nước xong đi nơi đó xem phong cảnh?"

Tô Hảo nhanh lắc đầu.

Chu Dương duỗi tay, véo lỗ tai cô một chút.

Ăn xong bò bít tết, đưa tới một phần kem.

Là vị dâu tây, thử một miếng, đặc biệt thơm ngọt. Chu Dương uống cà phê, Tô Hảo ăn một lát sau, múc một muỗng, đưa cho anh, Chu Dương buông cà phê, lắc đầu.

Tô Hảo "Thử xem."

"Ngọt."

"Không quá ngọt."

Nhìn ánh mắt như nước của cô, cũng không có cảm xúc gì khác, Chu Dương lại theo bản năng mà lại gần, há mồm, ngậm lấy kia cái muỗng.

Vị ngọt tiến vào yết hầu.

Giữa mày anh nhăn lại, "Cũng chỉ có em dám làm anh ăn cái này."

Tô Hảo nga một tiếng.

Lúc này, di động của cô đặt ở trên mặt bàn vang lên, cô thuận tay tiếp nhận, uy một tiếng.

Là bố Đường Duệ.

Ông ở bên kia nói "Hảo Hảo, con có thể hay không đi xem Đường Duệ? Nó sinh bệnh vào bệnh viện."

Chu Dương dùng lưỡi liếm răng, nhìn cô.

Tô Hảo cũng nhìn anh.

Theo sau, cô thấp giọng nói "Chú Đường, được."

Chu Dương cắn chặt hàm răng .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top