Chương 56
Nhìn thấy tin nhắn này, cơn buồn ngủ của Tô Hảo mất hơn phân nửa, cô cầm lấy điện thoại, không biết trả lời như thế nào, hơn nửa ngày, cô ngồi dậy, dựa vào đầu giường.
Vẫn cầm điện thoại, nghĩ thầm đây là người trong lòng nam nhân sao?
Ước chừng 5 phút.
Tô Hảo mới soạn tin nhắn.
Tô Hảo: Chẳng trách anh đối với Hồi Giang quen thuộc như vậy, cô ấy bây giờ sống tốt không?
Z: Tôi cũng muốn biết cô ấy có tốt không?
Z: Cô tốt không?
Tô Hảo: Tôi đương nhiên tốt.
Z: Tôi bỏ lỡ cô ấy một lần, tôi không muốn bỏ lỡ cô ấy lần thứ hai.
Tô Hảo: Anh cố gắng lên.
Z: Cảm ơn.
Tô Hảo: Không có gì.
Z: Hồi Giang là phía nam thành thị, dưỡng ra cô ấy tính tình ôn nhu, thời điểm nghiến răng nghiến lợi cũng đẹp, khiến tôi si mê.
Tô Hảo: Phải không? Thật tốt.
Hắn chắc chắn rất thích cô gái kia, mới có thể như bây giờ kể ra, cùng với một cô gái Hồi Giang như cô.
Khó trách ngay từ lúc đầu đã hỏi về Hồi Giang. Trong lòng Tô Hảo có chút trống trải, cô lại ngồi yên trong chốc lát, hắn không trả lời lại, có lẽ là bởi ban đêm.
Tô Hảo nghe xong câu chuyện, có hơi phiền muộn, lát sau, nàng ôm gối, ngơ ngác nhìn tấm màn lay động.
Ngày hôm sau, Tô Hảo ngủ quên, vội vàng mang theo bữa sáng, rồi tới công ty, vừa ăn vừa làm việc, những người còn lại vì cô đến muộn, bữa sáng cũng liền chậm, cùng Tô Hảo ăn sáng, ăn xong bữa sáng mới nhìn thấy hoa hồng ở bên kia, Kỳ Kỳ trêu chọc Tô Hảo: " Em hôm nay nhận hoa hồng?"
Tô Hảo quay đầu liền thấy.
Lúc này mới kịp phản ứng, do quá vội vàng, thời điểm chú Lâm đưa hoa cho cô, cô liền thuận tay nhận lấy. Kỳ Kỳ lấy ra tấm thiệp từ bên trong, sau đó, đưa cho Tô Hảo.
Tô Hảo mở ra.
Sớm
Tô Hảo
Hôm nay cố lên, lại thắng anh một lần nữa như thế nào?
_Chu Dương.
Tô Hảo ""
" Phi! Lại nữa! Trang web kia lại tiêu tiền!"
Nghiêm Sùng đầu tóc như ổ gà chạy ra, khuôn mặt buồn ngủ: " Làm hắn!"
Tô Hảo " Tốt."
Kỳ Kỳ ở một bên cười đến bả vai run rẩy, may mắn không thấy được nội dung tấm thiệp của Tô Hảo, nếu không liền phát hiện nam nhân theo đuổi Tô Hảo chính là ông chủ của công ty đối thủ.
Hôm nay bên kia không như lúc trước dễ đối phó, như là đã tìm ra bí quyết, toàn bộ công ty đối phó đến luống cuống tay chân, người bên kia hẳn là thay đổi cao thủ từ bên ngoài. Tô Hảo cùng đối phương bất phân thắng bại, Tô Hảo liền tàn nhẫn, tháo xuống một phần hình ảnh, thay đổi liên tục mua một tặng một.
Rất nhanh đến 12 giờ, cuối cùng đoạt 40% lưu lượng trở về, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Tô Hảo dựa lưng vào ghế, cầm lấy điện thoại, mới phát hiện hôm qua Z đã gửi chúc nghủ ngon.
Lại xem nhật ký trò chuyện.
Tình cảm của hắn đối với cô gái Hồi Giang kia vẫn có thể thấy được, rất sâu đậm.
Mà tối hôm qua phiền muộn, trống trải, hiện tại đã phai nhạt rất nhiều. Cô nhìn về phía máy tính, phát hiện làm việc có thể quên đi rất nhiều chuyện.
Cô lại nhìn hình đại diện của Z, lúc này mới buông di động, tiếp tục làm việc.
Rất nhanh đến cuối tuần, bởi vì còn phải ở lại chợ phía Đông một ngày, nên Tô HẢo thu thập hành lý đơn giản, liền lên xe của công ty.
Nghiêm Sùng thuê một chiếc xe thương vụ, bảy chỗ ngồi, sáu người vừa vặn, còn thuê một tài xế. Tô Hảo ngồi phía sau, dựa vào cửa sổ, điện thoại liền vang lên.
Cư nhiên là Đường Du.
Từ lần sinh nhật Đường Du, Tô Hảo bị Chu Dương đưa về, cô liền không cùng Đường Du liên lạc.
Đường Du: Hảo Hảo.
Đường Du: chuyên viên giao dịch chứng khoán Đường Duệ kia, gần đây hắn hình như gặp vấn đề lớn, hắn giúp công ty con của Văn gia làm việc, liền gặp tình huống rút củi đáy nồi.
Đường Du: hắn có hơi thảm.
Tô Hảo: Hắn không có việc gì chứ?
Đường Du: không tốt lắm.
Tô Hảo: Cảm ơn đã cho tôi biết.
Công việc của Đường Duệ cô không hiểu, Tô Hảo chần chờ một lát, vẫn gửi cho hắn một tin nhắn Wechat.
Tô Hảo: Đường Duê, anh có khỏe không?
Bất quá Tô Hảo chờ một lát, bên kia không trả lời, Tô Hảo trầm mặc vài giây, buông điện thoại ra, không nghĩ lại hỏi nhiều. Ngoài cửa sổ cảnh sác lùi lại, vào khu vực chợ phía đông, quanh cảnh càng đẹp hơn ở Lê thành, bên này không có nhiều tòa nhà cao tầng, cao ốc. Rất nhanh, liền đến homstay.
Đoàn người xuống xe.
Thời tiết rất lạnh, Tô Hảo mặc áo khoác mỏng, xa xa liền thấy hai ngọn núi giăng dây thép, Tiểu Thất tháo mũ xuống, chỉ vào nơi đó nói : " Một lát chúng ta liền đi chỗ đó chơi, ha ha ha, căng thẳng sao? Tô Hảo?"
Tô hảo cười cười ::" Còn tốt."
" Không cần căn thẳng, chúng tôi đều ở đây." Tiểu Thất vỗ bả vai Tô Hảo, xoay người vào khách sạn. Tô Hảo cũng đuổi kịp, mỗi người một phòng.
Toàn bộ đều có cửa sổ lớn, ban công, phía dưới chính là bể bơi.
Tô Hảo gửi Thành Linh tin nhắn báo bình an, sau đó xuống lầu ăn cơm. Sáu người ngồi cùng một chỗ, cầm lấy thực đơn chọn thức ăn.
Tiểu Thất :" Leo núi mất khoảng 1 giờ, mới đến đỉnh núi, mọi người muốn ngồi cáp treo không?"
Tiêu Hoa lắc đầu: " Không cần, khó có dịp, leo núi cũng tốt."
Kỳ Kỳ dựa vào Nghiêm Sùng, gật đầu: " Đúng vậy, chúng tôi cũng muốn leo."
Tô Hảo tự nhiên cũng không phản đối.
Vì thế mọi người ăn cơm trưia xong, đi lên đường leo núi, cầm bản đồ địa hình, liền bắt đầu leo. Thể lựa Tô Hảo khá tốt, còn những người khác giống như không quá tốt, vừa đi vừa nghỉ, Kỳ Kỳ nhìn thấy Tô Hảo như vậy, ôm lấy cánh tay Tô Hảo: " Hảo Hảo, em thật kiên cường, một chữ mệt đều không nói."
Sau khi tiếp xúc, cô cũng phát hiện, Tô Hảo rất trầm ổn, tính cách còn rất ôn nhu, không kêu khổ kêu mệt, không oán giận, rất kiên cường, cảm giác nhìn thấu mọi thứ, cũng tiếp nhận mọi thứ.
Tô Hảo uống vào ngụm nước, cách đỉnh núi càng gần, tiếng hét chói tai của người đi dây thép phái trên cũng càng lớn.
Cô liếc mắt nhìn Kỳ Kỳ, nói: " Em cũng mệt mỏi, chỉ là nói ra cũng vô dụng, còn không bằng tiết kiệm chút sức lực."
Nghiêm Sùng nhìn Tô Hảo, chọc Kỳ Kỳ một chút: " Em phải học hỏi Tô Hảo."
" Học không được!" Kỳ Kỳ cố tình nói.
Tô Hảo thấy bọn họ như sắp muốn đánh nhau, chạy nhanh đi lên vài bước, có lẽ, có người chờ đợi, có người đạu, kêu khổ mới thuận theo tự nhiên. Rốt cuộc lên đến đỉnh núi.
Vận may không tệ lắm, lúc này khu chờ đợi không có người. Tiểu Thất đối với những cái này luôn thích thú, lập tức liền mặc trang bị an toàn, khoảng cách thật ra không dài.
Tô Hảo dừng ở phía sau, nhìn ba người Tiểu Thất trước sau liền đạp trên trên dây đi qua, dáng vẻ rất đơn giản, nhưng đứng bên cạnh, nhìn xuống dưới, phái dưới non xanh nước biếc, nhưng rất trống trải, nhìn không thấy đáy, chân thấy hơi run. Kỳ Kỳ và Nghiêm Sùng cùng nhau đi qua.
Nghiêm Sùng đỡ cô ấy, nói : " Nhanh, đi nhanh hai bước đã qua, đừng hét, tai đều muốn thủng."
" A a a a a—" Tốt, hai người vừa qua tới, Kỳ Kỳ liền ngã ngồi trên mặt đất, nhìn Tô Hảo nói :" Hảo Hảo, nếu không em đừng qua, đi về đường cũ, quá kinh khủng a."
Tô Hảo đều mặc xong trang bị an toàn, cô mím môi, cười một cái, trấn an Kỳ Kỳ.
Đến cũng đến rồi, qua bên kia day thép, mọi người liền có thể từ bên kia xuống núi, Tô Hảo hít vào một hơi, ra hiệu với nhân vien công tác, dẫm lên dây thép.
Thời khắc dẫm lên dây thép, thân thể lay động, dưới chân run rẩy một chút, cô nhìn xuống sơn cốc, trước mắt tối sầm, đứng yên tại chỗ, không biết nên làm gì.
" Tô Hảo, đến đây a." Tiểu Thất thanh âm ở bên kia vang đến.
Lúc này dây thép lay động, một người đàn ông mặc thiết bị an toàn, áo sơ mi màu trắng cùng quần dài đen, đồng hồ quen thuộc trên tay, anh cúi đầu cổ áo rũ xuống, nâng lên đoi mắt, sự đẹp trai phong lưu kia đập vào mắt, Tô Hảo có chút ngốc.
Chu Dương nhướng mày, một tay bắt lấy tay vịn trên đỉnh đàu, đi hai bước, nói: " Em ra cũng đủ lớn, thân thể di chuyển, bước lên phái trước, đừng nhìn bên đưới."
Anh ta đến đây lúc nào?
Tô Hảo di chuyển chân cứng ngắc, nắm chặt lấy tay vịn.
Anh vừa đi dây thép liền lay động. Tô Hảo nuốt ngụm nước miếng, mắt không điều khiển được mà nhìn xuống dưới. Chu Dương đến trước mặt cô, nâng căm cô lên, mang thân thể cô nhẹ di chuyển, tay như có như không đỡ eo cô, ở bên tai cô nói: " Đi, đi về phía trước, đừng sợ, sắc mặt em thật trắng."
Tô Hảo nhìn Kỳ Kỳ và Tiểu Thất ở phía bên kia, bọn họ thực hoảng, bây giờ nhìn người đàn ông phia sau cô.
Anh để tay ở sau eo cô, đột nhiên làm cho Tô hảo có một chút lực chống đỡ, môi cô hơi run, chậm rãi bước ra bước đầu tiên, " Co gái ngoan, cố lên."
Tiếng nói Chu Dương ở trên đỉnh đầu cô cổ vũ.
Tô Hảo lại nuốt nước miếng, chân có chút run, dẫm lên phía trước, nhiều lần cô cảm giác chân mình không dẫm đến dây thép. Anh liền dùng tay nâng cô, trở về đúng chỗ. Tô Hảo lòng bàn tay tát cả đều là mồ hôi, liền nhìn đám người Kỳ Kỳ, Tiểu Thất ở phía trước, từng bước một mà đi đến ngọn núi đói diện.
Cánh tay bị Kỳ Kỳ giữ chặt, sau đó chân cũng bước lên tới.
Tô hảo cảm thấy chân đều run, Chu Dương ở phía sau cô xuống dưới, hai nhân viên công tác tiến lên hỗ trợ bọn họ cởi bỏ thiết bị an toàn.
Tô Hảo cởi xong.
Cô đi lên phía trước vài bước, đứng ở bên cạnh, hít sâu.
Ẩn nhẫn, nỗ lực hiểu chuyện, chăm sóc gia đình, không để người nhà lo lắng, lo lắng mọi chuyện, bị từ bỏ, tất cả như sợi dây, ở trong đầu cô phanh phanh mà đứt đoạn.
Chu Dương xắn tay áo lên, vặn nắp chai nước, đưa cho Tô Hảo, lại thấy cô nghiêng đầu, anh nắm bả vai cô, xoay người lại đây, mu bàn tay có một giọt nươc mắt.
Hai hàng nước mắt theo gò má cô chảy xuống, cô nhăn mày, muốn tránh.
Chu Dương ném chai nước, một phen giữ cái ót của cô, Tô hảo ngã vào ngực anh, mùi hương thanh mát dễ ngửi bay tới, lại kiến cho người ta an tâm, Tô Hảo buột miệng thấp giọng nói: " Tôi bị dọa chết mất."
Chu Dương đưa tay, vuốt tóc cô.
Đầu ngón tau cũng hơi run.
" Đi tới nơi là tốt, anh cũng bị em dọa chết."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top