Chương 15: Tuy Hơi Lỗ Mãng Nhưng Rất Nhạy Bén
Nhưng… cô cảnh sát đó thề thốt giống như đã thật sự nhìn thấy vậy… lẽ nào… lẽ nào người phụ nữ bị mình giết chết đó hóa thành quỷ bay quanh ông ta cười quái đản, rồi bị cô cảnh sát đó nhìn thấy?
Nghĩ đến đây, Vương Tân Lai rùng mình, hai chân vì khẩn trương mà run lên không kiểm soát được, còng tay bị khua vang loảng xoảng.
Lưu Gia Minh nhìn bộ dáng của ông ta, đôi mày thật sự nhíu lại, trong lòng nổi lên một cảm giác kỳ quái, đột nhiên cậu ta vỗ bàn, quát: “Vậy ông chạy làm gì?”
Vương Tân Lai bị dọa giật bắn người, hai tay lập tức giơ lên cao che đầu, thấp giọng rên rỉ: “Tôi không cố ý, tôi uống say, bà ta đụng phải tôi, là bà ta…”
“…” Sắc mặt của Lưu Gia Minh dần trở nên nặng nề, cậu ta trừng mắt nhìn Vương Tân Lai, xoa tay hỏi dò: “Cố tình giết người sẽ bị phán tội chết, nhưng ngộ sát thì không, ông làm thế nào chứng minh được ông chỉ ngộ sát chứ không phải mưu sát?”
Vương Tân Lai run cầm cập, che mặt ấp úng không nói được thành lời, trong đầu không ngừng hiện lên bộ dáng trợn tròn mắt như sắp lồi ra sau khi bị giết của người phụ nữ, còn có dáng vẻ khủng bố sau khi bị mình vung dao chém nát mặt kia nữa.
Tố chất tâm lý của người bình thường vốn không mạnh cho lắm, loại chuyện giết người này cũng không dám nghĩ tới.
Hai ngày một đêm rồi ông ta chưa ngủ, đầu đau như búa bổ, lại sợ hãi nôn mửa suốt cả ngày, lúc này vừa yếu ớt vừa hoảng hốt, ở trước mặt cảnh sát bị bắt bị dọa, cuối cùng tinh thần sụp đổ, đột nhiên đổ ập lên bàn khóc rống lên: “Tôi thật sự không cố tình mà, sir, tôi với bà ta trước đây không có oán, gần đây không có thù… tôi cũng rất xúi quẩy, tôi có vợ con rồi, tôi cũng không muốn đâu… hu hu…”
Lưu Gia Minh siết nắm đấm đứng bật dậy, vòng qua bàn đi tới trước cửa, đẩy cửa ra rồi đứng chặn ở đó, đôi mắt vẫn luôn theo dõi Vương Tân Lai, lại vẫy tay gọi viên cảnh sát trẻ tuổi bên ngoài cửa, nhỏ giọng kêu anh ta đi tìm Phương Trấn Nhạc.
Sau vài phút, Phương Trấn Nhạc chạy tới phòng thẩm vấn cùng Lưu Gia Minh thẩm vấn hết mười phút, sau đó áp giải Vương Tân Lai tới phòng kiểm tra vân tay với vẻ mặt nặng nề.
Dịch Gia Di thấy các thám tử đi qua đi lại, vội vàng chạy tới bộ phận giám định.
Mắt thấy Lâm Vượng Cửu lại áp giải Vương Tân Lai trông mất tinh thần, trên mặt tèm nhèm nước mắt nước mũi định xuống lầu, cô chạy vội qua muốn chặn thì đột nhiên phía sau truyền tới giọng nói của Lưu Gia Minh: “Dịch Gia Di! Tối nay cô mua xổ số đi! Số đỏ thôi rồi! Chắc chắn trúng!”
Dịch Gia Di vừa muốn đi chặn Lâm Vượng Cửu lại vừa muốn nghe xem Lưu Gia Minh đang nói gì, đang chần chừ nấn ná, gấp gáp đến mức trán túa mồ hôi thì Lưu Gia Minh đã bước nhanh đến trước mặt cô, phe phẩy tờ xét nghiệm trong tay, nói với vẻ khoa trương: “Con dao mà cô phát hiện ra chính là hung khí giết người, mẫu máu và rỉ sắt đều trùng.”
“Hơn nữa dấu vân tay trên hung khí cũng trùng khớp với dấu vân tay của Vương Tân Lai.”
“Vừa rồi trong phòng thẩm vấn, anh ta bị khí thế của anh Nhạc đè cho không ngóc đầu lên nổi cũng đã khai hết rồi.”
“Dao là cô nhìn thấy, người cũng do cô phát hiện, cô đúng là nữ thần may mắn của tổ trọng án B chúng tôi đấy, ha ha ha.”
Hung thủ khai rồi á?
Lòng nôn nóng muốn đi chặn Vương Tân Lai lập tức xì hơi tiêu tan sạch, hai vai của Dịch Gia Di thả lỏng, hơi dựa người vào khung cửa.
Phương Trấn Nhạc đi phía sau đang dặn dò vài chuyện với đồng nghiệp bên bộ phận giám định pháp y ngẩng đầu lên, đối diện tầm nhìn với Dịch Gia Di.
Cảnh sát Phương cả ngày mặt mày nặng nề như ai đó thiếu nợ mình, mây đen giữa trán cuối cùng cũng tan hết, hiếm khi giãn cơ mặt, nở nụ cười cũng coi như dịu dàng với cô.
Anh sải bước đi tới, cúi đầu khen cô: “Tuy hơi lỗ mãng nhưng rất nhạy bén.”
“… Cảm ơn cảnh sát Phương.” Dịch Gia Di đột nhiên được khen nên có hơi ngại ngùng. Cô có tính nhạy bén cái con khỉ, bỏ qua dị năng thì cô chỉ còn lại lỗ mãng thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top