CHƯƠNG 190

Nhíu nhíu mày, cảm thấy Tô Yên giống như biết điều gì đó.

Hàn Lệ Lệ nói nghe thật dễ dàng, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều giống như cô có kinh tế dư dã, tựa như Vương Học Nông, cầm một đồng tiền trên tay đều hận không thể chia thành hai đồng để xài, theo hắn, nối điện chính là việc làm lãng phí tiền bạc.

Vương Học Nông không cần suy nghĩ liền phản đối, nói thẳng:"Tôi không có tiền, muốn nối thì các người nối đi, dù sao tôi sẽ không dùng."

Lời này của hắn có chút lưu manh, nếu thật sự câu điện thì hắn làm sao sẽ không dùng, buổi tối lúc ăn cơm mở đèn điện, hắn không phải cũng sẽ sử dụng điện sao?

Trần Hướng Đông rất do dự, ở một phương diện hắn cảm thấy Hàn Lệ Lệ nói có lý, người trong đội đều sử dụng, chỉ có bọn họ không dùng, khả năng đến lúc nào đó sẽ bị xem thường, hơn nữa hy vọng về thành của bọn họ xác thật không lớn, bây giờ cùng mọi người nối điện, so với sau này đột nhiên muốn nối điện sẽ giảm bớt rất nhiều phiền toái.

Nhưng đồng thời, sau khi nối điện sẽ tiêu phí rất nhiều tiền, tuy chỉ là con số nhỏ, nhưng thời gian lâu rồi cũng gom lại thành một đống tiền.

Sau khi thảo luận một phen, bắt đầu bỏ phiếu biểu quyết, muốn nối điện thì giơ tay.

Chỗ ở của thanh niên tri thức tổng cộng có mười một người, có bốn người giơ tay, Hàn Lệ Lệ, Phương Dương, Vương Hồng Bân cũng Võ Kiến Quốc, Chu Yến vốn dĩ cũng định giơ tay, nhưng cô thấy Tô Yên không nhúc nhích, liền bỏ tay xuống, còn kéo Lưu Siêu Anh lại không cho cô ấy cử động.

Hàn Lệ Lệ thấy thế, sắc mặt không đẹp, cảm thấy nếu là cộng thêm Chu Yến cùng Lưu Siêu Anh, bọn họ bên này liền thắng, giọng nói không vui hỏi Tô Yên:"Cô có ý gì?"

Tô Yên không nghĩ đến cô sẽ đem mâu thuẫn này nhằm về phía chính mình, không hiểu nhìn cô một cái, tức giận nói:"Làm người không cần quá hư vinh, nối điện cũng không thể chứng mình cái gì, bóng đèn chỉ lớn như vậy, cũng không thấy tốt hơn đèn dầu chỗ nào, lãng phí đồng tiền đó để làm cái gì?"

Nghe được Tô Yên đều nói như vậy, ngược lại sắc mặt của mấy người Vương Học Nông trở nên tốt hơn, vốn đang lo lắng Tô Yên sẽ giống Hàn Lệ Lệ, vội vàng muốn nối điện.

Vương Học Nông phụ họa:"Đúng vậy, dùng đống tiền đó làm chuyện gì không được? Nối điện làm gì a, muốn nối thì cô nối đi."

Hàn Lệ Lệ còn muốn nói thêm gì nữa, Trần Hướng Đông cắt ngang lời nói của cô, nói thẳng:"Liền quyết định như vậy, ngày mai tôi cùng đội trưởng nói một tiếng."

Nói xong nghĩ nghĩ, giải thích thêm một câu:"Tuy rằng không rõ còn có thể về thành hay không, nhưng coi như không thể về thành, chúng ta cũng sẽ ở trong căn nhà này khá lâu, chờ về sau từng người kết hôn, chẳng lẽ còn có thể sống ở đây? Hiện tại nối điện cũng lãng phí, nếu tới một lúc thật cần điện, lại đi tìm người nói một tiếng là được."

Nếu như nói 'về thành' là cái đề tài tương đối trầm trọng, vậy thì lời của Trần Hướng Đông vừa thốt ra liền khiến cho tâm trạng của mọi người càng tệ, cho dù là tính tình luôn lạc quan của Chu Yến, khi trở về phòng sắc mặt của cô cũng có chút khó coi, mày nhíu thật chặt.

Cuối cùng hỏi Tô Yên một câu:"chúng ta thật sự không thể về thành được sao?"

Cô cũng không nghĩ nghe được câu trả lời từ tô Yên, hỏi xong liền thở dài một hơi:"Tôi không muốn kết hôn, càng không muốn cả đời đều sống tại đây, bản thân mình đều nuôi không nổi."

Tô Yên đã leo lên giường nằm, nghe được lời này rất muốn nói cho cô biết, rất nhanh liền có thể quay trở về, không cần lo lắng, nhưng rất tiếc là không thể mở miệng nói.

Bất quá trong lòng Tô Yên cũng rất khổ sở, cô cũng rất mê mang về tương lại của bản thân, rất muốn hỏi một câu, một đời này của mình thật sự không thể trở về được sao? Nhưng đáp án này không có ai có thể nói cho cô biết.

Cô chỉ có thể mò mẫm đi từng bước về phía trước, chẳng sợ thật sự không thể quay trở về, cô cũng phải sống cho thật tốt, tự mình yêu quý bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top