CHƯƠNG 174

Chu Yến nằm ở giường kế bên nghe xong, ngẩng đầu nhìn Tô Yên:"Trận tuyết hôm nay rất lớn, đội trưởng thông báo không cần đi làm việc, nhưng mà trường học của các cô cũng không có thông báo là không cần lên lớp, sức khỏe của cô hiện tại thế nào, muốn xin nghỉ hay không?"

Tô Yên trong lòng vắng vẻ, từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt phức tạp nhìn vào mắt của Chu Yến cùng Lưu Siêu Anh, cuối cùng lắc lắc đầu, thanh âm trầm thấp nói:"Không có việc gì, hôm nay không có nhiều tiết lắm."

Sau đó yên lặng mặc quần áo.

Chu Yến cùng Lưu Siêu Anh đều không phải là người có tính cẩn thận tỉ mỉ, còn tưởng rằng trong lòng cô đang buồn bực, phía trước cũng có trường hợp như vậy, ngày mưa bọn họ đều không cần đi làm, chỉ có Tô Yên phải ra cửa đi dạy, khi đó bộ dạng của cô cũng chính là uể oải ỉu xìu như vậy.

Lưu Siêu ANh còn cùng Tô Yên nói:"Sáng nay Lâu Tư Bạch đã trở lại, một đêm không ngủ, hắn cũng thật là xui xẻo, gặp phải người ngang ngược như bà Điền, nghe nói tối hôm qua còn tự mình bỏ tiền, cũng không biết bà Điền kia có trả lại hay không."

Tô Yên nghe đến tên của Lâu Tư Bạch, tay đang lấy quần áo khựng lại một chút.

Chu Yến cũng nhịn không được nói:"Dù sao tôi cảm thấy cái đội sản xuất này không có bao nhiêu người tốt, đổi lại là tôi, tôi khẳng định là không muốn, liền để đại đội trưởng dẫn người đi là được, cái gì mà người thành phố không dễ dàng bị lừa, còn không phải là xem chúng ta dễ ăn hiếp, cô có tin hay không, nếu là có chuyện gì xảy ra khẳng định sẽ lại ăn vạ."

Lưu Siêu ANh không có cách nào tiếp lời, lắc lắc đầu:"Thôi, người đã trở lại, nói những thứ này cũng vô dụng."

Thời điểm Tô Yên đi phòng bếp, Lưu Hiểu QUyên đột nhiên tới cửa, ở bên ngoài thân mật nhỏ hô một tiếng:"Thanh niên tri thức Lâu có ở đây không?"

Tô Yên đang ngồi ăn cơm trong phòng bếp, nghe được giọng nói cũng không nói chuyện, tiếp tục ăn bữa sáng của mình, Trần Hướng Đông đang ngồi ở cửa mang giày, đi ra tiếp khách:"Có chuyện gì, Lâu Tư Bạch đang ngủ."

Lưu Hiểu Quyên cười, trên mặt có chút ngượng ngùng, đưa dù cho Trần Hướng Đông:"Vậy làm phiền anh trả cây dù cho thanh niên tri thức Lâu, đây là hắn cho tôi mượn dùng, thuận tiện giúp tôi nói với hắn một tiếng cảm ơn."

Trần Hướng Đông nhận ra cây dù này là của Tô Yên, hơi hơi sửng sốt, sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cười cười:"Được"

Không nói thêm điều gì.

Nhưng mà Lưu Hiểu Quyên do dự một chút, có chút đau lòng nói:"Vậy anh nói hắn ngủ nhiều một chút, đừng kêu hắn dậy, tối hôm qua hắn hình như một đêm không ngủ, sự việc lúc trước thực xin lỗi, còn tưởng rằng hắn sẽ thực chán ghét tôi, không nghĩ tới ngày hôm qua tôi gọi hắn một tiếng, hắn hỏi cũng không hỏi liền chở chúng tôi đi."

Trần Hướng Đông cũng không biết cô nói những lời này để làm gì, hắn cảm thấy đổi lại là ai đều sẽ làm như vậy, chỉ là xấu hổ cười hai tiếng:"Từ trước đến nay Lâu Tư Bạch đều là người tốt."

Lưu Hiểu Quyên đi rồi, Trần Hướng Đông biết cây dù là của Tô Yên, trực tiếp cầm dù đi phòng bếp.

Những lời của Lưu Hiểu Quyên vừa nói, Tô Yên đều nghe thấy được, trong lòng rất là không thoải mái, cô cũng không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, dù của mình tự nhiên lại nằm trong tay Lưu Hiểu Quyên, nghĩ đến cây dù này bị cô ta dùng qua, liền có chút ghét bỏ.

Nhưng lúc nghe được lời giải thích của Trần Hướng Đông, trên mặt không lộ ra một chút cảm xúc, chỉ là gật gật đầu, trả lời:"Tốt."

Tô Yên cơm nước xong cũng không ở lâu, trở về phòng đổi giày, lại mang lên mũ khăn quàng cổ cùng bao tay, thời điểm ra cửa đột nhiên nhớ tới điều gì, lại đi vào phòng bếp cầm dù mang theo.

Cô cũng không nghĩ nhiều, đi đến nửa đường liền có một trận tuyết nhỏ, cô trực tiếp mở dù, dù vừa mở ra, Tô Yên lập tức phát hiện không thích hợp, nan dì bị gãy hai cây, toàn bộ dù đều bị biến dạng.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top