CHƯƠNG 155
Lưu Hiểu Quyên ở phía đối diện nghe thấy lời này, trên mặt lộ ra vẻ mặt khiếp sợ không thể tin được, miệng lẩm bẩm nói:"Anh vì cô ta mà đối xử với tôi như vậy?"
Tiếp đến dùng ánh mắt rất thất vọng nhìn hắn, gật gật đầu:"Tốt, tôi đi, anh đợi đấy, cho dù về sau anh tới cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không đồng ý."
Nói xong khóc lóc xoay người chạy ra ngoài, bộ dáng chịu ấm ức rất lớn.
Tô Yên nhìn người chạy đi, tức giận đến mức vỗ ngực. Ánh mắt nhìn đến cái chậu gỗ bị ném vỡ trên mặ đất, giận đến mức định chạy theo bắt cô ta lại.
Cuối cùng Lâu Tư Bạch lấy tay bắt lấy cô, lắc lắc đầu với cô:"Đừng so đo với kẻ điên này."
Giọng nói lạnh lùng.
Đây hẳn là lần đầu tiên hắn mắng chửi người khác.
Nhưng trong lòng Tô Yên vẫn không vui, nhẫn nhịn, cuối cùng thở hắt ra hừ một tiếng:"Tôi đem chậu của mình lấy cho anh dùng."
Xoay người trở về phòng lấy chậu rửa mặt của mình, thời điểm xoay người ra chỗ khác, mở miệng mắng một tiếng:"Bệnh thần kinh."
Nào biết bọn họ không muốn so đo cùng Lưu Hiểu Quyên, nhưng Lưu Hiểu Quyên lại luôn muốn tìm phiền phức đến cho bọn họ. Sáng sớm hôm sau, đội trưởng Thái tới đây hỏi bọn họ, có phải ngày hôm qua Lưu Hiểu Quyên đã tới đây không?"
Thế mới biết, cả buổi chiều hôm qua Lưu Hiểu Quyên mất tích, cả đêm không trở về.
Tô Yên bị làm cho tức đến lộn ruột, nhìn những người thích hóng chuyện xung quanh, liền đem từ đầu đến cuối sự việc nói ra cho mọi người nghe, cuối cùng còn khó chịu nói:"Ngày hôm qua còn chạy đến đem cái chậu của đồng chí Lâu đập hỏng, mọi người cùng phân xử, chúng tôi sai làm sai cái gì? Chúng tôi là có ý tốt, đổi lại là ai chúng tôi cũng sẽ đi đến giúp đỡ một chút, lại không xin cô ta cái gì, đã không chỉ một lần nói không cần cảm ơn rồi, cô ta hết lần này đến lần khác tới, giống như là không nghe hiểu tiếng người vậy, khiến cho chúng tôi cực kỳ bối rối. Hôm trước cô ta đưa cá và đồ ăn tới, chúng tôi không muốn có liên quan đến cô ta cho nên mới đưa trả lại, không ngờ cô ta lại chạy đến đây khóc lóc ăn vạ, trách chúng tôi khiến cho mẹ cô ta làm cô ta mất mặt, còn không nói lý? Cũng không phải tôi bắt mẹ của cô ta làm như vậy?"
"Đội trưởng, nếu ngày cảm thấy Lưu Hiểu Quyên mất tích có liên quan đến chúng tôi, vậy làm phiền anh báo án đi, tôi đi cùng anh đến gặp lãnh đạo, tôi còn muốn phản ánh với lãnh đạo bên trên. Tôi cảm thấy thanh niên tri thức chúng tôi cần đổi một đội sản xuất khác, hình như đội sản xuất số 7 này cũng không chào mừng thanh niên tri thức chúng tôi, chỗ nào cũng không vừa mắt chúng tôi, người nào cũng đều có thể bắt nạt đến trên đầu chúng tôi, chúng tôi thật sự chịu đựng đủ rồi."
Lời nói này có chút nghiêm trọng, đội trưởng Thái nghe xong liền biết không tốt, nếu không phải người nhà họ Lưu rất lo lắng, còn có em trai hắn làm loạn không ăn cơm, hắn cũng sẽ không đến đây.
Nghĩ đến Lưu Hiểu QUyên, đội trưởng Thái trong lòng đầy một bụng lửa giận, cũng không biết đã làm gì, khiến cho em trai hắn lúc nào cũng vây quanh, con cá hôm qua là con mà em trai hắn câu ở dưới sông, không nghĩ tới Lưu Hiểu Quyên xoay người cái là đem cá đưa đến nơi ở của thanh niên tri thức, nghe nói cô với Nhị Cẩu Tử cũng thật sự có quan hệ không trong sáng, càng nghĩ trong lòng càng giận.
Quả thật đây chính là yêu tinh hại người.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top