CHƯƠNG 137
Lúc Tô Yên đi ra ngoài còn mang theo một cái túi vải, bên trong có tiền cùng hộ khẩu.
Thời điểm hai người đi ra ngoài, sắc trời đều có chút tối đen, chờ bọn họ trở lại đội sản xuất, chỉ sợ là đến khuya, Tô Yên có chút may mắn kéo theo Lâu Tư Bạch, bằng không một mình cô trờ về liền có chút sợ hãi.
Lâu Tư Bạch làm Tô Yên đứng ở cửa chờ hắn, hắn đi tìm xe, Tô Yên lục lọi túi vải trong ngực, lúc đi cũng không biết một chuyến này muốn tiêu bao nhiêu tiền, cô cố ý mang nhiều một chút, lúc này cô đã đói bụng, trờ về lại phải nấu cơm thì qua phiền phức, nghĩ đợi chút đi tiệm cơm quốc doanh mua hai cái bánh bao để ăn.
Tô Yên là nghĩ thế nào làm thế đấy, chờ khi Lâu Tư Bạch đạp xe lại đây, Tô Yên liền lôi kéo người đi tiệm cơm quốc doanh, Lâu Tư Bạch còn cảm thấy có chút lãng phí: "Trở về nấu cơm ăn cũng được mà."
Đồ ăn ở tiệm cơm quốc doanh không rẻ, hôm nay truyền nước liền tốn không ít tiền.
Nhưng Tô Yên không muốn ủy khuất chính mình, đặc biệt hôm nay cô ngã bệnh, không ăn một bữa thật ngon trong lòng liền thấy khó chịu:"Bây giờ tôi đói muốn chết, đợi chút tôi còn muốn đi một chuyến đến trạm cung ứng, mấy ngày nay đều mượn xe dùng, cần phải mua chút đồ vật tặng cho đại đội trưởng."
Con người của đại đội trưởng không tồi, nhưng vợ của hắn là người tính toán chi li, nếu không tặng chút đồ vật thì không biết cô ấy sẽ nói ở sau lưng như thế nào nữa.
Tuy phương diện nhân tình này Lâu Tư Bạch không bằng Tô Yên, nhưng cũng hiểu rõ ý tưởng của cô, liền không nói thêm gì.
Lâu Tư Bạch không rõ ý của cô, nhưng vẫn là gật gật đầu:"Tôi lập tức quay lại."
Đứng dậy nhanh chóng đi ra ngoài.
Tô Yên ngoan ngoãn ngồi tại chỗ đợi hắn.
May là Cung Tiêu Xã ở gần bên, sau khi Lâu Tư Bạch mua đường đỏ trở về, sủi cảo cũng đã nấu xong. Tiệm cơm quốc doanh không lớn, kỳ thật chính là bộ dạng của quán mì ở đời sau, hai bên vách tường kê bàn dài, liếc mắt nhìn một cái, đều có người ngồi, lúc này là vào thời gian tan tầm, những gia đình ở huyện thành có điều kiện hơi tốt một chút sẽ đến đây ăn một bữa.
Sau khi sủi cảo nấu xong, nhân viên công tác tại ô cửa sổ lắc lắc chuông, sau đó là kêu số bàn, lòng bàn chân của Tô Yên đều là bọt nước, rất khó để đi lại, Lâu Tư Bạch rất tự giác bước qua bưng chén lớn lại đây, lượng đồ ăn trong mỗi chén đều không ít, Lâu Tư Bạch phải đi hai lần.
Một chén lớn tràn đầy sủi cảo, nóng hầm hập, thơm ngào ngọt, Tô Yên cùng Lâu Tư Bạch đều có chút đói bụng, hai người cũng không nói nhiều, vùi đầu liền ăn.
Tô Yên ăn một ngụm nhịn không được cảm thán:"Thật là muốn mỗi ngày đều ăn như vậy."
Lâu Tư Bạch nghe xong liền cảm thấy buồn cười, sao có thể mỗi ngày đều ăn cái này? Liền tính là người thành phố, cha mẹ đều là công nhân trong xưởng, cũng không xa xỉ như vậy.
Bất quá nghĩ đến gia cảnh của Tô Yên, nghe nói cha cô là phó xưởng trưởng, mẹ cũng là công nhân, có thể đoán được trước kia hẳn là không có phiền não về phương diện này.
Hắn ngẩng đầu nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt của cô ăn đến tràn đầy hạnh phúc, lại cảm thấy cô như vậy thực tốt, đều nói cần kiệm dễ nhập xa hoa, xa hoa khó đổi cần kiệm, nhưng cô lại thích ứng rất nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top