CHƯƠNG 129

Tình huống này vẫn tiếp tục cho đến buổi chiều ngày hôm sau. Ăn cơm chiều xong, sau khi tắm Tô Yên bưng quần áo bẩn ra, Vương Hồng Bân hăng hái chủ động đem quần áo trong chậu của cô lấy đi.

Tô Yên biết hắn chờ ở bên ngoài, cho nên trong chậu chỉ có quần áo ngoài, quần áo lót cô để tự mình giặt vào sáng mai.

Sắc mặt tự nhiên nhìn Vương Hồng Bân cầm đi, bản thân mình xoay người đến phòng bếp, chuẩn bị lấy nước về phòng để buổi tối uống, liền nhìn thấy Lâu Tư Bạch từ phòng của thanh niên tri thức nam đi ra, trên tay cầm mấy quyển sách, mắt Tô Yên tinh, nhận ra là sách lúc trước cho hắn.

Cô không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua, liền quay người sang chỗ bệ bếp khác, giống như hai người không thân thiết.

Lâu Tư Bạch mím môi, cũng không biết cảm nhận cái gì, chỉ là cảm thấy nơi ngực có chút khó chịu.

Hắn đi lên trước, đem mấy quyển sách trên tay ra:"Mấy quyển này tôi đã xem xong rồi, hiện tại trả cho cô."

Âm thanh trầm thấp, giống như bình thường.

Tô Yên cầm bình nước rốt đầy ly, nghe thấy lời này động tác trên tay cũng không dừng lại, cũng không nhìn hắn, chỉ là bình tĩnh nói:"Ngày trước nói là cho anh, vậy là cho anh, coi như là học phí của khoảng thời gian trước đi."

Cô đêm cái ly đậy nắp lại, sau đó liền cúi đầu đi vòng qua hắn.

Lâu Tư Bạch nhìn đỉnh đầu màu đen của cô, đột nhiên vươn ra nắm chặt tay cô, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Yên, trên mặt mang một chút do dự mở miệng:"Có phải cô..."

Nào biết chưa nói xong câu, bên ngoài truyền đến thanh âm của Phương Dương:"Tô Yên..."

Cô gọi một tiếng, sau đó từ bên ngoài đi vào:"Hóa ra cô ở chỗ này, thật là, tôi tìm cô mãi, tôi muốn mượn kim chỉ của cô một chút..."

Giống như chú ý thấy Lâu Tư Bạch cũng ở đó, âm thanh càng ngày càng nhỏ, giả vờ lộ ra sắc mặt xấu hổ:"Không quấy rầy hai người chứ?"

"...."

Câu hỏi này, có nhiều ý nghĩa!

Tô Yên trào phúng trong lòng, trước đây cô cũng biết, trong nơi ở của thanh niên tri thức không chỉ có mình cô mà toàn bộ nữ giới ở đây đều ước muốn Lâu Tư Bạch, hiện tại nhìn xem, quả thật lộ ra dấu vết, ban ngày không mượn bây giờ mượn, cả buổi tối làm cái gì, tìm cái lý do cũng không thật lòng.

Tô Yên nhìn thoáng qua Phương Dương, nhưng cũng không vạch trần cô, nhàn nhạt gật đầu:"Tôi đi lấy cho cô."

Đem cánh tay của mình rút ra từ trong tay của Lâu Tư Bạch, ngẩng đầu nhìn nhìn hắn một cái:"Anh yên tâm, về sau tôi sẽ không dùng cái này làm cái cớ để làm phiền anh, mấy quyển sách này anh cứ an tâm cầm đi."

Hướng hắn gật gật đầu, rồi trực tiếp đi.

Lâu Tư Bạch nhìn bóng dáng cô, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên trắng bệch, không hiểu cô có ý gì.

Hơi hơi hé miệng, muốn gọi người lại, Phương dương đứng ở trước cửa mở miệng, giữ chặt Tô Yên:"Quên nói với cô, hôm nay tôi nhìn thấy Chu Tiểu Thông, hắn còn nhờ tôi hỏi cô, hắn muốn gặp mặt cô có được không..."

Phương Dương lôi kéo Tô Yên, cố nén lại xúc động muốn quay đầu.

Cô cũng không biết bản thân mình có làm đúng không, nhưng trong lòng cô rõ ràng, Lâu Tư Bạch cái gì cũng tốt, chính là phương diện tình cảm không mấy chủ động. Cái này thật bình thường, phần lớn là ảnh hưởng từ gia đình hắn, từ nhỏ đến lớn thiếu tình yêu thương, không thể dũng cảm chủ động thể hiện tình cảm như cô.

Vừa rồi Lâu Tư Bạch có thể duỗi tay giữ chặt cô, đã nói lên cô đánh cuộc chính xác. người đàn ông này không phải là không có cảm giác gì đối với cô, khả năng yêu thì chưa chắc, nhưng khẳng định là thích.

Nhưng phần yêu thích này sẽ không khiến cho hắn chủ động làm rõ quan hệ, hắn vẫn còn do dự, còn đang trốn tránh. Nhưng cố tình Tô Yên lại không thích kiểu thái độ mập mờ không rõ ràng này, rõ ràng đều là thích nhau, còn sợ hãi cái gì?

Nếu cuối cùng thật sự không thành, thì cũng chỉ có thể nói rằng bọn họ thật sự có duyên mà không phận, có thể sẽ có chút tiếc nuối, nhưng Tô Yên sẽ không hối hận.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top