CHƯƠNG 115

Kỳ thật cô cũng không thích xuống bếp, ở hiện đại có điều kiện tốt như vậy cô còn ghét bỏ phải làm quá nhiều việc trong bếp, ở chỗ này càng không cần phải nói, không chỉ không có nước máy, còn phải tự mình nhóm lửa thêm củi, quả thực là phiền phức muốn chết. Nhưng hiện tại nhìn sắc mặt hồng hào của Lâu Tư Bạch được cô điều dưỡng mấy ngày nay, đột nhiên cảm thấy mọi thứ bỏ ra thực xứng đáng.

Quả nhiên, tình yêu khiến con người trở nên vĩ đại, chính bản thân cô cũng không ngoại lệ.

Tô Yên cười tủm tỉm vươn tay chạm vào khóe miệng của Lâu Tư Bạch, cười nói:"Bao nhiêu tuổi rồi, còn ăn dính miệng."

Tay trái cô chống cằm, hơi hơi nghiêng người ngồi xem hắn, ánh mắt xinh đẹp lấp lánh lung linh, thời điểm nhìn vào người đối diện, dường như trong cả trái tim chỉ có hình bóng của người này.

Đầu ngón tay của nữ nhân vừa trắng vừa mềm mại, từ khóe miệng của Lâu Tư Bạch xẹt qua, mang theo từng đợt cảm giác tê dại, loại xúc cảm này vẫn luôn chạy dọc theo nửa gương mặt, từ má tới tận da đầu, khiến cho tóc gáy đều dựng cả lên.

Cũng may tóc của Lâu Tư Bạch không ngắn, chỉ là ở chân tóc chỗ đó nổi lên một tầng da gà, cũng không bị người phát hiện ra điều gì kỳ lạ.

Nhưng chỉ có bản thân Lâu Tư Bạch biết, thời điểm ngón tay nữ nhân chạm vào hắn, lồng ngực nơi đó không biết vì sao lại run lên, bước tường thành trong trái tim thật vất vả dựng lên trong phúc chốc "ầm ầm" đổ sập xuống.

Lâu Tư Bạch có chút thẹn quá hóa giận, lại có chút không biết nên làm sao, hắn mím chặt môi giơ mắt nhìn về phía Tô Yên, con ngươi màu đen thật trầm trọng, như muốn tìm kiếm thứ gì từ trong ánh mắt của cô.

Tô Yên cũng không sợ hắn, khuôn mặt dựa sát vào một chút, cũng không cảm thấy xấu hổ, nhỏ giọng nói:"Mấy ngày nay tôi chăm sóc cho anh thật vất vả, có thể cho tôi chút thù lao không?"

Thời điểm nói chuyện cùng hắn, hơi thở nhẹ nhàng lại ấm áp lướt qua bên tai của Lâu Tư Bạch, làm hắn có chút không được tự nhiên, hắn chuyển mắt sang hướng khác, đầu không tự giác rụt về sau một chút, không có đáp lại lời cô vừa nói.

Tô Yên kiên trì không ngừng, từng bước dẫn hắn trả lời:"Không đau cũng không ngứa, cũng không cần anh làm cái gì, bây giờ anh chỉ cần nhắm mắt lại, tôi liền nói cho anh biết."

Lâu Tư Bạch liếc nhìn cô một cái, thiếu chút nữa trong mắt liền hiện lên mấy chữ:"Cô lại muốn bày trò gì."

Tô Yên mặc kệ, ngón tay chọc chọc hắn, nhỏ giọng làm nũng:"Được không?Nhắm mắt lại đi, tôi liền nói cho anh biết."

Cũng không biết có phải là do Tô Yên làm nũng thành công, hay là do nguyên nhân khác, Lâu Tư Bạch lại nhìn cô một cái, sau đó thật đúng là ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đồng thời trong miệng cũng đặt ra nghi vấn:"Có chuyện gì nói liền nói đi, nhắm mắt lại làm cái gì?"

Tô Yên nhấp môi cười đến thật vui vẻ:"Anh rất nhanh liền biết."

Tầm mắt dừng ở trên người hắn, tướng mạo của nam nhân lớn lên phi thường xinh đẹp, dựa gần mà xem, làn da trắng như tuyết, mũi vừa cao vừa thẳng, thoạt nhìn vô cùng đẹp, đường cong khuôn mặt cũng tuyệt đẹp, chẳng sợ nhắm lại cặp mắt phượng tinh xảo lại thâm thúy kia cũng không làm giảm bớt vẻ đẹp của hắn.

Tô Yên nhìn nhìn, trong lúc nhất thời thế nhưng có chút không dám trêu đùa hắn, bất quá, nghĩ nghĩ lại cảm thấy chính mình không thể quá thiệt thòi, mấy ngày này cô vì tên này tốn không ít tiền, còn chăm sóc hắn đến một bước cũng không rời, lấy chút thù lao thì có làm sao?

Nghĩ như vậy, cô liền chu môi dựa sát vào khuôn mặt của hắn.

Tay đặt lên vai của hắn, đôi môi nhỏ chu chu, động tác của cô rất mau lẹ, là muốn đụng xong liền rời đi, cũng lo lắng Lâu Tư Bạch sẽ tức giận. còn chuẩn bị hôn xong liền chạy nhanh ra khỏi phòng.

Nào biết được, ngay khoảng cách giữa môi của Tô Yên cùng mặt của Lâu Tư Bạch còn không kém bao nhiêu, cánh tay của Lâu Tư Bạch đột nhiên nhấc lên.

Hai khuôn mặt gần trong gang tấc, chính giữa lại ngăng cách bởi một cái muỗng.

Cái muỗng đó chính là cái muỗng Lâu Tư Bạch dùng để ăn trứng chưng, mặt trên vẫn còn lưu độ ấm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top