CHƯƠNG 112
Tô Yên cũng không cảm thấy xấu hổ, cô tháo giày leo lên giường ngồi, tay đỡ cằm nhìn hắn.
Đôi mắt cong cong lên, cười tủm tỉm cùng hắn tranh công:"Uống ngon ha? Tôi cố ý nấu cho anh đó, thả vào hai muỗng đường đỏ, ngày thường tôi đều luyến tiếc bỏ nhiều đường như vậy."
Nói xong rồi lại bất đắc dĩ nhìn hắn một cái:"Lần sau anh đừng lại đổ bệnh, thật là làm tôi sợ muốn chết, kêu anh kêu như thế nào đều không tỉnh, trán thì nóng như lửa đốt, tôi vừa muốn đi trạm y tế mua thuốc cho anh, lại lo lắng trong khoản thời gian này anh liền sốt choáng váng, lúc ấy cũng không biết ai giúp tôi, cuối cùng đành phải cầm lấy khăn ướt lau tay chân cho anh, nhớ khi còn nhỏ tôi bị phát sốt, mẹ của tôi chính là làm như vậy,..."
Miệng lải nhải không ngừng, còn nói sau khi mình chạy đến trạm y tế, lúc nghe được bác sĩ nói không có thuốc hạ sốt là có bao nhiêu tuyệt vọng, sau đó lại như thế nào phát huy sự thông minh tài trí của bản thân kéo bác sĩ tới chích cho hắn, đem chuyện phát sinh vào buổi sáng, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ tất cả đều nói cho hắn nghe.
Lâu Tư Bạch ngủ một buổi sáng, cũng không biết chỗ ở của thanh niên tri thức còn có những người khác hay không, nếu như cô còn không nói, hắn liền không biết sáng nay chính cô làm bao nhiêu chuyện tốt?
Chuyện này nhưng không thể được, làm chuyện tốt sao có thể không cho người khác biết đến chứ.
Cô cần làm hắn nhớ kỹ chính mình có biết bao nhiêu điểm tốt, tốt nhất lập tức cảm động đến yêu thích.
Lâu Tư Bạch có chút buồn cười nhìn vẻ mặt tích cực kể công của Tô Yên, đại khái là lần đâu tiên gặp được người có tính cách như thế, không giống như những người khác, mặc kệ làm chuyện gì, đều sẽ xua tay nói không có việc gì, chỉ có cô hận không thể ồn ào cho toàn thế giới đều biết.
Nhưng trong lòng Lâu Tư Bạch một chút phản cảm cũng không có, ngược lại cảm thấy Tô Yên như vậy thực tốt, sống được tùy tâm sở dục lại vui vui vẻ vẻ.
Làm tâm trạng của hắn đều cùng cô vui vẻ lên.
Hắn không tự giác cong cong khóe miệng, nhẹ giọng nói một câu:"Hôm nay cảm ơn cô."
Tô Yên tức giận hừ hừ:"Không thể khen tôi một câu sao?"
Thấy hắn ăn xong rồi, trực tiếp cầm lấy chén trong tay hắn:"Được rồi, anh tiếp tục ngủ đi, tôi đi nấu cơm."
Cũng không trông cậy nghe được lời hay gì từ trong miệng hắn, nói xong cô liền xuống giường, nhìn đến Lâu Tư Bạch ngồi ở trên giường không nhúc nhích, như là nắm rõ ý tưởng của hắn, đem hắn cường ngạnh đè xuống nằm ở trên giường, hung dữ nói:"Không được đọc sách, anh hiện tại sinh bệnh, cần phải nghỉ ngơi."
Hiện tại cả người Lâu Tư Bạch đều không có chút sức lực, bị cô đẩy, người liền ngã nằm xuống.
Nghe xong lời này, trong lòng hơi hơi mềm nhũn, đối diện đôi mắt của cô, cuối cùng cũng là hắn trước dời ánh mắt đi, khẽ khàng ừ một tiếng.
Tô Yên kéo chăn đắp lên bụng cho hắn, vừa lòng mà xoay người rời đi.
Lúc người vừa bước tới cửa, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến một lời nói nhỏ nhẹ:"Cô...rất tốt."
Thấp thoáng phảng phất là Tô Yên gặp ảo giác, cô xoay đầu lại xem, nam nhân kia đã nhắm mắt.
Khuôn mặt Tô Yên tràn đầy nghi vấn, cuối cùng tức giận liếc nhìn hắn một cái, không biết phải nói thêm cái gì, khen cô một câu rất khó sao?
Sau đó liền cắn chặt răng, chờ đó, chờ về sau đem hắn theo đuổi tới tay, cô muốn hắn mỗi ngày khen cô, không được lặp lại.
Lâu Tư Bạch bệnh liên miên vài ngày, tình trạng lúc tốt lúc xấu, ban ngày còn đỡ một chút, có khi sờ sờ cái trán cũng không cảm thấy nóng, nhưng vừa đến buổi tối liền phát sốt.
Tô Yên cũng không rõ vì sao lại như vậy, cô lại không phải là bác sĩ, hơn nữa bác sĩ của trạm y tế có tới đi chăng nữa cũng chẳng có biện pháp gì, chỉ biết chích thuốc, chích rồi lại tiếp tục phát sốt, càng về sau Tô Yên càng nhịn không nổi nữa rồi, hoài nghi kỹ thuật của vị bác sĩ này có thật sự tốt hay không, tiêu bao nhiêu tiền mua thuốc thế này còn không bằng dùng nó đi mua chút đồ ăn ngon bồi bổ cơ thể.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top