🥞Chương 53: Mất mặt🥞
Edit: Hà My
Beta: Tiểu Tuyền
Có Hàn Thanh Tùng nấu thuốc cho, Lâm Lam cũng bớt lo.
Tính anh cẩn thận, mỗi lần đều để lửa nhỏ sắc thuốc cả nửa ngày, cố gắng lấy bát thuốc ở nước đầu tiên một lần, như vậy có thể phát huy dược hiệu đầy đủ.
Bởi vì quen đổ bã thuốc ở ven đường, mọi người nhìn thấy còn tưởng cô bị bệnh gì, không ít người tới hỏi thăm, cũng có người ở sau lưng nhìn có chút hả hê.
Lâm Lam tốn không ít miệng lưỡi để giải thích.
Mùa đông là thời điểm nông nhàn của tất cả mọi người, nhưng đám người Hàn Thanh Tùng thì lại rất bận rộn, anh còn bị tạm điều đi nông trường Sơn Thủy hỗ trợ, thường xuyên rất trễ mới về đến nhà.
Trong lúc bận rộn, đảo mắt đã đến tháng chạp.
Trời đông giá rét, nước đóng thành băng, xã viên ngoại trừ định kỳ đi trường học nhóm bếp lò xem đội tuyên truyền biểu diễn ra, căn bản nơi nào đều không đi.
Hoạt động đả kích đánh bạc của Hàn Thanh Tùng ngược lại tiến vào kỳ bận rộn, anh mang theo bọn thuộc hạ qua lại giữa công xã địa phương và thị trấn, thu hoạch phong phú.
Đại đội công xã đơn giản, thị trấn có hơi khó giải quyết, anh liền tìm Lưu Kiếm Vân hỗ trợ, đem mấy địa điểm tụ hội mà Đại Vượng khai báo nói cho cậu ta biết.
Lưu Kiếm Vân dẫn người đột kích mấy lần, bắt được mấy tên côn đồ đánh bạc ở tụ điểm, sau đó tìm hiểu nguồn gốc, tìm được nơi bí mật huấn luyện của bọn họ.
Bình thường bọn họ đều ở một chỗ tầm thường cùng nhau huấn luyện, hằng ngày sẽ an bài một chút hành động thực tế, tỷ như đi xã mua bán, chợ rau, chợ thị trường các loại..., đi trộm tiền cùng tem phiếu.
Thông thường họ dùng người bình thường để luyện tay, hơn nữa những người nông dân vào thị trấn kia, không cửa không đường, bị mất thì xem như xui xẻo.
Mặt khác lại đi một vài nhà xưởng, và các đơn vị khác trộm cắp.
Thành viên trong nhóm bọn họ tăng đều, đều là đám chơi bời lêu lổng đầu đường xó chợ, mấy tên côn đồ này đã tự hình thành tổ chức, hơn nữa đều có bí quyết đấy.
Những người này khi còn bé không học tập tử tế, lớn rồi càng không làm việc đàng hoàng. Mấy năm trước trà trộn vào đội ngũ cách mạng là hồng vệ binh rêu rao khắp nơi, về sau thanh niên tri thức xuống nông thôn, bộ đội tiếp quản toàn bộ, đội công tuyên đội nông tuyên chịu trách nhiệm, nên bọn họ không có đất dụng võ. Bọn họ vừa không có công việc, lại sợ khổ sợ mệt không chịu xuống nông thôn tham gia sản xuất, vì vậy ở trong thành lêu lỏng.
Đại Vượng cũng là đánh bậy đánh bạ, lúc đi theo Hàn Thanh Hoa và Triệu Kiến Thiết, mới quen biết những người này.
Thằng bé chuyên môn thích học những thứ vớ vẩn này, bài bạc gì đó chỉ là chuyện vặt, tiếp xúc nhiều rõ ràng học được không ít.
Mấu chốt là ở phương diện này thằng bé có thiên phú, vừa học liền biết. bọn chúng đều nói thằng bé có thiên phú, đợi quản lý không nghiêm khắc nữa, khẳng định thằng bé sẽ có nhiều đất dụng võ .....
Về sau Lâm Lam lại bắt nó đến trường, thằng bé không có nhiều cơ hội chạy vào thị trấn như vậy nữa, những người kia còn rất nhớ nó, mọi người đều hỏi sao thằng bé không đến nữa, sau này đừng đến trường nữa....
Nếu như không phải bị Tam Vượng quấn quít bám theo, lộ ra chân tướng bị Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng phát giác, về sau lớn rồi sợ là rất phiền toái đấy.
Có Lưu Kiếm Vân, La Hải Thành điều tra, còn có Đại Vượng bàn giao tình báo, cuối cùng Hàn Thanh Tùng đến gặp lão cục trưởng, liền dẫn đám Lưu Kiếm Vân, La Hải Thành, vào lúc phó cục Lý và phó cục Cao không biết, trực tiếp hốt gọn một ít thành viên ở thị trấn đó.
Nhưng lại chưa bắt được Tam đầu kia.
Trải qua thẩm vấn, Tam đầu đã thật lâu không xuất hiện, mặc dù nói tiếng bản địa, nhưng mà có người chứng minh tên đó cũng nói tiếng vùng khác.
Loại người này am hiểu ẩn nấp, một khi biến mất, thì chính là đá chìm đáy biển.
Hàn Thanh Tùng thực sự không có để ý, vài tên lưu manh xúi giục Đại Vượng đã bị bắt, mục đích của anh đã đạt tới.
Chỉ là anh lục soát thị trấn mấy lần, việc này khiến phó cục Lý tức giận đến thở hồng hộc, tìm đến lão cục trưởng vỗ bàn phàn nàn.
Lão cục trưởng cười tủm tỉm mà an ủi anh ta, "Cậu giận cái gì, nếu như có người dụ dỗ con trai cậu học cái xấu, cậu không xử bắn bọn chúng sao?"
Phó cục Lý hung dữ mà vò đầu tóc mình, "Tôi tự mình bắn chết chúng"
"Vậy chẳng phải được rồi, tức giận cái gì a, Hàn Thanh Tùng người này đang hành động dưới danh nghĩa cục công an công xã đâu, không có đoạt công lao của các cậu. Không phải còn gọi Lưu Kiếm Vân đó sao?"
Phó cục Lý lúc này mới kiểm điểm lại sai lầm của mình, quá xúc động, xin lỗi nhận tội với lão cục trưởng.
Lão cục trưởng khoát khoát tay, "Được rồi, công lao là cục huyện chúng ta đấy, cái ban thưởng kia đây này... Cậu hiểu a."
Phó cục Lý nhìn lão cục trưởng, tôi hiểu cái gì a?
Lão cục trưởng đẩy anh ta một chút, "Điểm ấy Cao Vệ Đông người ta liền hiểu."
Phó cục Lý thăm dò nói: "Hàn Thanh Tùng kia không muốn thăng chức, muốn lợi ích gì thế?"
"Cái đó có thể gọi là lợi ích sao? Người ta gọi đó là ban thưởng." Kê biên tang vật sẽ tiến hành mấy lần phân phối hợp lý, đây cũng là lệ cũ của bọn họ, làm gì đó thì làm, sau đó nộp phần còn lại lên trên.
Cái này Phó cục Lý hiểu, anh ta có chút không đồng ý, "Nếu Hàn Thanh Tùng muốn vật tư, vậy lúc ấy..."
Anh ta đột nhiên ý thức được chính mình sai rồi, Hàn Thanh Tùng người ta muốn vật liệu đường đường chính chính, ngay thẳng, chỉ là anh ta cảm thấy cái này rất kỳ quái, còn có đứa ngu như vậy hả?
Nhưng mà về sau Hàn Thanh Tùng hoàn toàn không có đoạt công lao của anh ta, người đều là Lưu Kiếm Vân bắt Lưu Kiếm Vân thẩm vấn, cuối cùng đều chuyển đến cục huyện thỉnh anh ta và phó cục Cao ký tên.
Lưu Kiếm Vân báo cáo với anh ta, chỉ là chịu Hàn Thanh Tùng nhờ vả điều tra sơ qua một chút, nhìn xem những người kia rốt cuộc là cố ý dụ dỗ Đại Vượng hay là thuần túy trùng hợp.
Những chuyện kia thuộc về công tác cơ mật, Hàn Thanh Tùng tất nhiên sẽ không nói với Lâm Lam, miễn cho cô lo lắng với Đại Vượng.
Lâm Lam lúc này đang thoải mái mà, ngoại trừ tuyên truyền liếm được công điểm, lại đi đội khác tuyên truyền kiếm lương thực.
Hôm nay kiếm được nhiều lương thực, bữa ăn trong nhà chẳng những no bụng, còn có thể cải thiện, thực phẩm phụ còn lại cô để cho Đại Vượng đưa chút ít sang nhà mẹ đẻ, còn trợ giúp một ít hộ gia đình khó khăn trong thôn.
Ngoại trừ lương thực còn có hoa quả.
Có ít đại đội có vườn trái cây lớn, không đưa lương thực cho bọn họ mà đưa ít hoa quả, quả tao, quả lê, quả hồng, quả mận các loại.
Hằng ngày cô cũng sai Đại Vượng, Nhị Vượng đưa đồ sang nhà bà ngoại, cứ như vậy trong nhà vẫn còn thừa không ít đấy.
Lúc Lâm Lam nấu cơm thuận tiện hầm cách thủy một ít táo đỏ lê với đường phèn ở bên trên, hoặc là mận với nước táo, bọn nhỏ về nhà uống một chén, vừa nóng hổi lại vừa dinh dưỡng, chua chua ngọt ngọt, bọn chúng đặc biệt thích uống.
Trẻ con uống nhiều mới có lợi, có thích uống nước có thích ăn thịt quả, phối hợp với nhau, tuyệt đối không lãng phí.
Mùa đông rau quả hiếm, đã không có vườn rau xanh tươi tốt, cơ bản đều là ăn su hào bắp cải, khoai tây, cũng may Lâm Lam chuẩn bị, phơi không ít rau, mặt khác cô còn chuẩn bị không ít bí đỏ.
Lúc không đi tuyên truyền, cô ở nhà nghĩ cách làm đồ ăn ngon, chủ yếu là đồ ăn, còn có các loại điểm tâm nhỏ, bánh bí đỏ, bánh táo, bánh bao đậu, súp khoai tây, khoai lang , đậu các loại cái gì..., mỗi ngày bọn nhỏ đều ăn thật vui vẻ.
Tan học mỗi ngày câu nói đầu tiên Tam Vượng hỏi là "Để con đoán, xem mẹ lại làm đồ ăn ngon gì đúng không?"
Tiểu Vượng biểu thị mẹ làm cái gì cũng ăn ngon, làm cái gì con đều thích ăn.
Mạch Tuệ và Nhị Vượng biểu thị: cuộc thi xếp từ đầu đếm ngược không có tư cách ăn, ha ha.
Đại Vượng sẽ lạnh lùng mà quét một vòng, sau đó dùng tốc độ nhanh gấp đôi lúc đi học hướng về phía nhà.
Bọn nhỏ lần lượt vọt tới cửa nhà, Lâm Lam vừa vặn tiễn Lâm Mai đi ra, không thiếu được hàn huyên vài câu.
Lâm Mai một vòng tay ôm lấy Tiểu Vượng, "Bộ dạng hiếm có như vậy, mau đến nhà dì ba đi thôi."
Tam Vượng: "Dì ba, dì mau ôm em ấy đi đi, em ấy đi thì cháu chính là con trai út của mẹ rồi."
Tiểu Vượng lập tức khẩn trương mà nhìn Lâm Lam, sợ Lâm Mai thật sự ôm bé đi, chọc cho Lâm Mai cười vui vẻ.
Lâm Lam nhìn sắc trời, đem Tiểu Vượng ôm lấy, "Để cho dì ba về nhà sớm a."
Tiểu Vượng nhẹ nhàng thở ra, rốt cục không cần sợ hãi bị dì ba mang đi, thằng bé khoát khoát tay về hướng Lâm Mai, "Dì ba lần sau lại đến chơi."
Lâm Mai cười cười với bọn nhỏ, phất tay vui vẻ bước đi.
Về nhà, bọn nhỏ thấy trên bàn có một tấm vải lớn, là đặc biệt dùng vải lẻ may lại đấy, từng mảnh cắt thành hình tam giác, lại rõ ràng có thể ghép thành một tấm rèm đẹp như vậy.
"Mẹ, tay nghề của mẹ thật giỏi ah!" Bọn nhỏ cố ý kinh ngạc nói.
Lâm Lam lườm chúng, "Ít trêu ghẹo mẹ, là dì ba các con tri kỷ, biết rõ mẹ may vá không tốt, nên may cho mẹ."
Nhị Vượng liền cười: Dì ba thêu thùa thật tốt."
Mạch Tuệ say mê, "Mẹ, nếu lấy mảnh vải này làm quần áo, có đẹp không?"
Lâm Lam nhìn nhìn, nói lời thấm thía: "Con gái, chúng ta đừng mặc cái rèm cửa lên người, quần áo vẫn là thanh lịch một chút mới đẹp." Mảnh vải này làm màn cửa, làm túi sách còn dễ nhìn đấy.
Mạch Tuệ gật gật đầu, "Đi, mẹ, treo chính giữa chỗ con và Nhị Vượng đi."
Bốn người bọn họ ngủ cung một cái giường, cô bé ngủ tận bên trong cùng, mặc dù có tủ giường, nhưng mà có một cái rèm thì càng có không gian riêng, cô bé càng thích cảm giác như vậy.
Thực tế thằng nhóc phá phách Tam Vượng, có đôi khi uống nhiều nước nửa đêm dậy đi tiểu, đứng trên kháng tiểu vào cái bình dưới mặt đất.
Cô bé tức giận nói rất nhiều lần, thằng nhóc đó còn nói: "Em lại không có tiểu ra bên ngoài!"
Mới là lạ!
Sáng ngày thứ hai con bé liền buộc nó lau sạch!
Con gái muốn, Lâm Lam tất nhiên đồng ý, treo cho bé, đợi thời tiết ấm áp liền treo trên cửa.
Đợi Hàn Thanh Tùng trở về, ăn xong bữa tối, người một nhà ngồi vây quanh trên kháng nói chuyện, nghe radio một chút.
Lâm Lam đem một ít nguyên liệu nấu ăn tích góp từng tí một chuyển ra, chọn lựa, ngày mai sẽ là ngày mùng 8 tháng chạp, cô muốn làm cháo mùng 8 tháng chạp cho bọn nhỏ.
Hàn Thanh Tùng giúp cô xử lý, bọn nhỏ cũng hỗ trợ, nhưng mà Tam Vượng bị Hàn Thanh Tùng cấm đụng chạm.
Nhặt sỏi bỏ ra bên ngoài thì thằng bé nhặt xong lại ném viên sỏi vào! Nhưng mà nhặt đậu phộng ngược lại nó nhớ rõ nhét vào trong miệng, cũng không đem đá nhét vào trong miệng.
Cho nên Hàn Thanh Tùng không cho phép nó đụng vào.
Tam Vượng: "Con kể chuyện cười cho mọi người nghe a." thằng nhóc này đi theo Lưu Xuân Tài học không ít tiết mục ngắn.
Lâm Lam chế nhạo nó: "Chị gái con đọc báo cho cha mẹ nghe, anh hai con đọc thực đơn cho mọi người nghe đỡ thèm, con trai út thổi sáo cho mọi người, con ah, miễn cưỡng mở tôn khẩu!"
Tam Vượng bỉu môi, "Anh cả, em cảm thấy được em là nhặt được đấy, anh Tiểu Vượng mới là con ruột."
Tiểu Vượng đang chăm chú giúp Lâm Lam nhặt sỏi: "Em vốn là con ruột."
Đại Vượng tập chung ngồi ở một bên, không lên tiếng.
Lâm Lam chuẩn bị thật nhiều loại, có rất nhiều là của bên đội sản xuất khác, còn có loại là người khác trồng được mang cho cô, cũng có loại là cô đi ra ngoài biểu diễn đổi với người ta, cũng có loại là bà ngoại cho, tóm lại cô bỏ thật nhiều thời gian chuẩn bị nguyên liệu cháo mùng 8 tháng chạp.
Các loại đậu tây, đậu đỏ, gạo, đậu phộng, hạt óc chó, hạt thông, hạt vừng, táo đỏ, bí đỏ, mộc nhĩ, hạt dẻ tầm mười loại.
Hiện tại cần đem đá sạn bên trong nhặt ra, hạt xấu cũng muốn lựa ra, để trong nước rửa sạch sẽ. Sau đó muốn ngâm một đêm, ngày hôm sau trời còn chưa sáng liền bắt đầu nấu, tối thiểu muốn nấu lửa nhỏ hai tiếng mới có thể nhuyễn, thơm lừng.
Rất nhiều phụ nữ ngại phiền đều gom góp lại cùng nhau, trên cơ bản đều là làm một chút đậu xanh đậu đỏ đậu phộng trộn với nhau.
Lâm Lam lại không làm vậy.
Thái độ với cuộc sống của cô vốn không qua loa, kiếp trước sống một mình đều sống rất sinh động, không cẩu thả, hiện tại cả nhà có nhân khẩu, vậy thì càng cẩn thận.
Cho nên mặc dù hiện tại nguyên liệu thiếu thốn, cô vẫn tận lực làm cho phong phú một chút.
Dù sao nghỉ lễ trẻ con được ăn, đây cũng là một nghi thức, đem nghi thức biểu hiện ra bên ngoài, đây mới là ý nghĩa của ngày lễ.
Đây chính là ý nghĩa mà Lâm Lam lý giải, dù sao kiếp trước cô không nhận được quá nhiều yêu mến từ gia đình, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình lý giải, ném đá qua sông.
Ngày thứ hai cô muốn dậy sớm, kết quả đợi đến khi tỉnh lại phát hiện Hàn Thanh Tùng nằm bên người đã không thấy rồi, chăn màn bọc chặt chẽ lấy cô, giường vẫn nóng hầm hập đấy.
Cô chống người dậy, nghe âm thanh kéo ống bễ truyền đến từ nhà chính.
Sáng sớm, Hàn Thanh Tùng đã giúp cô nấu cháo rồi.
Lâm Lam vội vã ngồi dậy, Hàn Thanh Tùng nghe thấy tiếng cô, nói: "Còn sớm, em ngủ thêm một lát đi."
Lâm Lam cười nói: "Thời tiết ngày hôm nay, trừ ăn ra liền ngủ, tỉnh rồi không ngủ được."
Chủ yếu là tối hôm qua anh không giày vò cô nha, cô có thể đi ngủ sớm một chút liền sớm tỉnh thôi.
Cô khoác áo bông, mặc cái áo bằng vải dày mà mẹ Tú Vân làm cho, cả người nóng hầm hập đấy.
Hàn Thanh Tùng đã giúp cô đổ nước ấm rửa tay rửa mặt, lau khô xong lại thoa kem bảo vệ da, đề phòng da bị nứt nẻ.
"Oa, tuyết rơi!" Lâm Lam vừa nhấc mắt liền thấy trong sân có tuyết, tuy vừa rơi xuống, có thể đám tuyết lại có cả mảng lớn.
Xem tình hình là muốn rơi tuyết lớn rồi.
Năm nay tuy lạnh sớm, tháng mười tuyết đã rơi, có thể về sau chỉ rơi hai trận tuyết nhỏ, thời gian dài đều không thấy tuyết rơi nhiều.
Hàn Viễn Phương và đám người đại đội trưởng còn sầu lo, tuyết rơi đúng lúc được mùa, nếu như tuyết không rơi đúng lúc, côn trùng có hại trong đất không đông lạnh không chết, mạch nước ngầm cũng không đủ nước, lúa mạch năm sau sẽ bị cong, đến lúc đó sẽ đại lượng giảm sản lượng, hơn nữa nhiều côn trùng có hại.
Đại Vượng Nhị Vượng nằm ở đông gian cũng bị đồng hồ sinh học đánh thức, đến thời gian bọn họ tập thể dục buổi sáng, nghe Lâm Lam nói có tuyết, không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Lam nhìn về phía Hàn Thanh Tùng: "Hôm nay còn luyện tập sao?"
Hàn Thanh Tùng: "Đương nhiên." Anh đưa thanh củi đang cháy dở cho Lâm Lam, móc cái còi từ trong ngực ra, "Tút, tút, tút." thổi lên.
"Má ơi!" Nhị Vượng thầm kêu một tiếng, chỉ phải nhanh chóng mặc quần áo.
Đại Vượng hỏa tốc mặc vào, còn phải thuận tiện đạp tỉnh Tam Vượng.
Hai người bọn họ có thể dưỡng thành thói quen dậy sớm, Tam Vượng dù luyện một năm cũng không dậy nổi.
Khổ ah!
Hàn Thanh Tùng cũng không có buông tha thằng bé, có thể tập thể dục buổi sáng xong về nhà ngủ bù, lại không thể không luyện tập.
Tam Vượng thật vất vả đứng dậy, đợi đến lúc ra ngoài tập hợp, anh cả anh hai đã sớm chạy đi, Hàn Thanh Tùng chờ nó trong sân.
"Muộn trước ghi nhớ."
Tam Vượng còn trợn mắt mê mang đâu, giật mình một cái vội vàng chạy đi.
Gió lạnh gào thét, đại tuyết phiêu phiêu... Trên đường ngay con chó cũng không có.
Chỉ có ba anh em bọn họ đạp tuyết chạy thể dục buổi sáng, còn phải tiếp nhận ánh mắt hiếu kỳ của người trong thôn tẩy lễ, có người chuyên môn chạy ra xem náo nhiệt đấy!
Tam Vượng muốn mở miệng phàn nàn cùng anh cả và anh hai một chút, kết quả vừa mở miệng đã bị gió lạnh lùa vào miệng.
Tam Vượng:... Mình nhất định là bị nhặt được.
Khắp thôn đều bay lên mùi thơm ngào ngạt của cháo mùng 8 tháng chạp, nhưng nhà Lâm Lam là thơm nhất không cần hoài nghi.
Ngừng lửa nửa tiếng, sau đó nhấc nồi lên để vào trong chậu, tăng thêm nửa cân đường đỏ, quấy lên, hương thơm kia liền mang theo vị ngọt ngào, khiến cho người ta liên tục nuốt nước miếng.
Đợi bọn nhỏ ngồi vây quanh bàn bắt đầu húp cháo, cháo tuy còn nóng hôi hổi, nhưng rót vào trong bát là có thể ăn.
Tam Vượng không thể chờ đợi được nữa, bưng bát uống một ngụm lớn, có phỏng một chút, nhưng mềm nát ngọt dịu, thằng bé thỏa mãn mà than thở: "Đầy là bát cháo mùng 8 tháng chạp ngon nhất mà đời này con được ăn."
"Em mới bao nhiêu tuổi đâu, còn đời này!" Mạch Tuệ cười nó.
"Thì đúng như vậy mà,bây giờ em mới ăn cháo mùng 8 tháng chạp." Trước kia bà Hàn mới không cho người nấu đâu, nhiều lắm là nấu đậu hà lan xong rồi thôi.
"Em không ăn cháo mùng 8 tháng chạp, em ăn cháo a." Tam Vượng cây ngay không sợ chết đứng, "Thật ngọt! Thật là thơm! Anh Tiểu Vượng, lúc nào em chạy bộ với anh a?"
Tiểu Vượng đang vùi đầu húp cháo ngẩng đầu, mờ mịt mà nhìn nó, "A?"
"Aizz, em còn có thể làm con ruột vài năm." Tam Vượng lắc đầu thở dài, "Anh giờ không còn cơ hội đâu..."
Cảm giác Hàn Thanh Tùng nhìn mình, thằng bé liền tranh thủ thời gian cúi đầu húp mạnh.
Ngày mùng 8 tháng chạp bọn nhỏ cũng không nghỉ, vẫn đi học như cũ, nhưng mà bọn nhỏ dậy sớm, ăn cơm xong cũng mới 7:30.
Lúc này bên ngoài tuyết bay lả tả, xuống như sợi bông bao trùm đất trời.
Đại Vượng cầm cái chổi đi quét tuyết, nơi khác mặc kệ, nhưng con đường trước cửa phải quét hết, nếu không tuyết càng rời xuống càng lớn, về sau sẽ đóng thành băng lớn trơn trượt, ảnh hưởng đến việc đi đường.
Nhị Vượng cũng chạy đi giúp.
Lâm Lam: "Không cần quét, nhìn bộ dạng như vậy tuyết lại rơi nữa, tan học lại quét cũng được."
Hàn Thanh Tùng nói: "Để cho bọn chúng quét, em vào nhà đi, tuyết lớn không an toàn."
Vừa nói như vậy, trong nội tâm Lâm Lam nóng bừng lên, Đại Vượng vẫn rất quan tâm cô nha.
Tuy tuyết roi bọn nhỏ vẫn đến trường, Hàn Thanh Tùng đi làm, Lâm Lam vào nhà nghỉ ngơi.
Lại qua hai ngày.
Buổi trưa, Lâm Lam cùng đám người Đổng Hòe Hoa đi đại đội cách vách biểu diễn tuyên truyền, lúc về mang theo mấy cân bột, khuôn mặt vui rạo rực mà đi về nhà.
Vừa vào cửa, cô phát hiện bọn nhỏ đang ngồi trong sân mắt to trừng mắt nhỏ, Mạch Tuệ ôm Tiểu Vượng, đông lạnh như con chim cút run lẩy bẩy.
Lúc này tuy đường quét sạch, nhưng gốc cây, chân tường đều là tuyết đọng, gió lạnh thổi từng hạt băng qua, cho nên đặc biệt lạnh.
Lâm Lam: "Các con làm gì vậy, sao không vào nhà... Mẹ ơi, nhớ ra!"
Hôm nay cô một lúc gấp rút, đem chìa khóa để trong phòng rồi!!
Xem cái trí nhớ này, lúc ấy chỉ nghĩ đến việc biểu diễn, vì thế trở về phòng cầm kịch bản gốc, kết quả thuận tay đem chùm chìa khóa đặt trên giường gạch.
Đều nói có thai ngốc ba năm, thân thể này của cô mang thai năm lần, đoán chừng ngốc cả đời.
Mọi người nhà bọn họ không mang chìa khóa, khóa cửa xong sẽ đem chìa khóa để trong một cái bình vỡ, sau đó lại khóa cửa, cái chìa khóa cũng đặt ở trong một cái lỗ thủng bên khuông cửa.
Dù sao đều là phòng quân tử không phòng tiểu nhân đấy, không ai dám đến trộm.
Nào biết đâu rằng... Cái này thành đề phòng chính mình đây này.
Bọn nhỏ thấy cô trở về đều nhìn cô nóng bỏng.
Tam Vượng: "Mẹ, nhanh mở cửa ah."
Bọn họ cho rằng cô mang chìa khóa đi.
"Để trong nhà rồi..." Lâm Lam thật có lỗi cười cười.
Đại Vượng ôm cánh tay tựa lên tường, nhìn trời trong chốc lát.
Tam Vượng: "Mẹ, vậy, vậy chúng ta làm sao vào?"
Cha cũng không có chìa khóa ah, đều là về đến nhà kéo then cửa đấy.
Lâm Lam ngó ngó cửa sổ, "Nếu không, con thử..."
Tam Vượng: "Mẹ!! Cái cửa sổ này ngay cả con chuột cũng không thể nào vào được, sao mẹ không để cho con ruột Tiểu Vượng đi thử xem?"
Nếu chìa khóa cửa lớn rơi, còn có thể bảo Đại Vượng trèo tường tiến vào, lần này để chìa khóa trong nhà, thật sự là chỉ có chuột mới có khả năng giúp đỡ, lớn hơn đều không được.
Lâm Lam thỏ dài, xắn tay áo, hào phóng nói: "Vậy cũng chỉ có thể đập khóa. Các con đi lấy cho mẹ tảng đá nhẵn đến."
Mạch Tuệ và Tiểu Vượng chập choạng chạy tới góc tường tìm, lúc lợp nhà còn một ít đá chất nơi đó.
Chỉ là lúc này mấy tảng đá đều bị đông trên mặt đất, hai người bọn họ căn bản không nhấc lên được, Tiểu Vượng gấp đến độ kêu lên, cuối cùng Mạch Tuệ cầm một tảng đá nhỏ tới.
Lâm Lam nhận lấy, "Tránh ra, để mẹ!"
Một tay cô loay hoay ổ khóa, giơ tảng đá muốn đập xuống, ai biết viên đá lại bị người cầm đi.
Cô quay đầu lại thấy Đại Vượng cầm lấy tảng đá, "Làm sao nha?"
Nhị Vượng: "Mẹ, để cho anh con làm đi."
Mẹ đập làm đôi tay quý giá bị thương, quay đầu còn không phải liên lụy bọn con bị cha đánh sao?
Lâm Lam nhìn nhìn, cũng được, tảng đá không đủ lớn, chính mình đập một cái đoán chừng không có phản ứng, trừ phi mượn búa đến.
Có thể cô lại không nỡ làm hỏng cửa.
Cô nghĩ Đại Vượng lực tay lớn, khẳng định so với cô được hơn, còn nhắc nhở thằng bé: "Coi chừng cửa ah, lúc trước làm cửa cha con còn bị kẹp tay đâu, vất vả lắm, nhẹ nhàng một chút."
Đại Vượng cố nén mới không có trợn trắng mắt, trực tiếp ném tảng đá xuống chân tường, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Lam móc ra một đoạn dây kẽm từ trong túi quần.
Lâm Lam: "....Con, con đang làm gì?"
Đại Vượng lại không nói lời nào, ngồi xổm trước cửa, đâm mảnh dây kẽm vào trong lỗ khóa.
Tất cả mọi người: "!!!"
Lâm Lam càng khó tin, má ơi, con trai cô ngoại trừ bài bạc, không biết còn làm chuyện xấu xa gì a?
Nhìn ánh mắt lơ đãng của thằng bé, tư thế chuyên nghiệp, động tác thành thạo, biểu tình lãnh khốc này, giống như đã làm nhiều lần vậy.
Sợ là nhà máy đều đi qua đi?
Lâm Lam có chút rét run, chuyện này mà để cho Hàn Thanh Tùng biết là xong đời.
Bọn em trai em gái đều vây quanh đằng sau Đại Vượng một vòng, dò đầu xem xét, tập trung lại, yên lặng mà vây xem âm thầm hô cố lên.
Bọn chúng ngừng thở, sợ quấy rầy Đại Vượng.
Lúc này, "Cùm cụp" một tiếng, ổ khóa mở.
Bọn nhỏ hoan hô một tiếng, "Anh cả thật lợi hại!"
Đại Vượng đứng dậy, mở khóa đẩy cửa, bọn nhỏ liền vọt vào.
Thằng bé quay đầu lại nhìn Lâm Lam đang đứng ở đó bộ dạng như đang lung lay sắp đổ, sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa cho rằng thấy được Lưu Xuân Phương, "Vào nhà a?"
Thằng bé nói.
Môi Lâm Lam rung rẩy một chút, "Đại, Đại, Đại Vượng ca..."
Mày rậm của Đại Vượng nhíu một chút, đoạt lấy đồ vật trên tay cô, "Con không có trộm đồ!!"
Lâm Lam lập tức đầy máu sống lại, giật lấy bao vải của mình, ngẩng đầu liếc thằng bé một cái, "Dẹp ~~ con dám!"
Vào trong nhà.
Đại Vượng: "..."
Tam Vượng quay đầu lại nhìn Đại Vượng đi ra ngoài, hô: "Anh cả, anh đi đâu vậy?"
Đại Vượng yên lặng mà bước hai bước quay đầu lại, đánh chết không thừa nhận thằng bé là bị biểu hiện của mẹ nó sốc đến đầu óc choáng váng.
Lâm Lam vì an ủi thảm trạng bọn nhỏ bị đông cứng thành chó, cười nói: "Giữa trưa cán bột, rau hẹ với trứng gà làm thức ăn thêm."
"Con nhất định ăn hết!" Tam Vượng lập tức nhảy dựng lên, còn chủ động hỗ trợ cầm nồi nhào bột mì.
Cán bột là Lâm Lam học được từ Hàn Thanh Tùng, ngắt bột sống thô sáp, dùng sức vân vê, sau đó cán mỏng như đồng su, cuối cùng dùng cán bột cuốn thành hình chữ nhật, lấy dao bắt đầu từ từ cắt.
Cô sợ tay nghề của mình không tới nơi tới chốn, cho nên sợi mì to một chút, không dễ đứt.
Hơn nữa cô và bọn nhỏ đều thích ăn sợi to, nhìn bát lớn, vừa thơm vừa no!
Nhị Vượng Mạch Tuệ phối hợp, hái rau hẹ, rửa sạch sẽ, cắt nhỏ, đem trứng gà đập vào, thêm muối quấy đều, sau đó nhóm lửa nóng chảo thêm dầu, trưc tiếp đem hỗn hợp trứng gà với rau hẹ đổ vào, theo một tiếng xèo, hương thơm món ăn trứng gà rau hẹ tràn ngập nhà.
Tráng nhiều trứng như vậy, tất cả mọi người đều có thể ăn, hơn nữa so với tráng trứng riêng xào rau hẹ riêng khác nhau, tất cả mọi người đều thích ăn cách làm này.
Bọn nhỏ ăn đồ nóng hổi thơm phức, Tiểu Vượng ăn hết một chén đầy, Tam Vượng ăn nhiều như Nhị Vượng.
Ăn cơm xong Nhị Vượng còn giúp dọn rửa bát mới đến trường, bởi vì Hàn Thanh Tùng nói mùa đông trời lạnh, cố gắng để Lâm Lam ít chạm đến nước lạnh.
Nhị Vượng phát hiện, bọn chúng đối với mẹ càng tốt, cha chúng lại càng dễ nói chuyện, nếu không áp suất sẽ càng ngày càng thấp, sẽ chết.
Buổi trưa Hàn Thanh Tùng không về nhà, bọn nhỏ đi đến trường, Lâm Lam ở trong nhà ghi chép kịch bản gốc mới, cô muốn kịp thời đem một vài câu chuyện lý thú góp nhặt được sửa sang lại, khỏi quên.
Nhà lớn cũng có chỗ không tốt, chính là lạnh, đông lạnh tay.
Lâm Lam ngồi ở trên kháng phía đông gian, đang đắp chăn, ghé vào bàn viết chữ.
Vì để tránh lộ sơ hở, cô vẫn luôn dùng tay trái viết chữ, thường xuyên, hiện tại tay trái cô dùng cũng không tệ.
Đang bận rộn đây, nghe thấy cửa lớn truyền đến động tĩnh.
Cô hé cửa sổ nhỏ ra một chút.
Tháng mười nhà bọn họ vừa dán lại cửa sổ, trang giấy là dùng loại giấy làm tuyên truyền, dán dày ba lớp, chắn gió chắc chắn, khuyết điểm là chắn sáng.
Cho nên Lâm Lam để một cái cửa sổ nhỏ, dùng rơm bện thành rèm, nếu như muốn nhìn, chỉ cần cuốn rơm lên, có thể nhìn ra bên ngoài.
Cô trông thấy rất nhiều người từ bên ngoài vào, trong đó có Hàn Kim Ngọc!
Lâm Lam nhanh chóng nhảy xuống mặc áo bông đi giày, vừa mới đi ra nhà chính, những người kia đã vào cừa.
Hàn Kim Ngọc xung trận lên trước, oán giận nói:: "Nhà này vừa rộng vừa lạnh." Vào nhà dậm chân một cái, đem tuyết dính trên chân toàn bộ rơi xuống nền nhà.
Lâm Lam nhíu mày, nhìn Hàn Kim Ngọc cùng mấy người khác, một người là chị cả Hàn, một người là cậu bé mười mấy tuổi, cuối cùng còn có một cán bộ.
Người cán bộ kia chải đầu đến bóng loáng, đeo một cái mắt kính tròn gọng đen, mặc một cái áo cán bộ màu xám có bốn cái túi kiểu Tôn Trung Sơn, dưới chân đi một đôi giày dù có chút phai màu nhưng lại sáng bóng màu đen bằng da.
Không mặc áo khoác ngoài, đông lạnh đến chóp mũi đỏ rực, nhìn thấy là biết gió thổi lạnh đấy.
Trên tay cán bộ kia mang theo quà, một bình rượu một túi gồm hai quả táo hai bao bánh một túi kẹo, vừa thấy Lâm Lam lập tức tiến lên, kích động mà nói: "Chào chị dâu"
Lâm Lam bận rộn ngăn cậu ta "Cậu là ai ah, đừng gọi bậy."
Người cán bộ kia cười rộ lên, "Em a, Tôn Yếu Võ ah, ngày đó gặp mặt trên thị trấn đấy, Cục trưởng Hàn mang theo chị, chị ngồi đằng sau, không thấy em."
Lâm Lam lúc này mới nhận ra, là cậu ta, hôm nay ăn mặc giống như muốn kết hôn vậy, còn đeo một cái kính không biết có phải là kính cận hay không, thật đúng là không nhận ra.
Hàn Kim Ngọc trợn trắng mắt, "trợ lý Tôn."
Tôn Yếu Võ lập tức hiểu, cười cười, đem lễ vật đưa cho Lâm Lam.
Lâm Lam lại không nhận, "Nhà chúng tôi chưa bao giờ nhận quà cáp đưa cho Cục trưởng Hàn, cậu cũng đừng làm cho chồng tôi bị buộc hối lộ."
Trước kia cũng có người đến nhà tặng lễ cho Hàn Thanh Tùng, muốn được giúp đở, Hàn Thanh Tùng trực tiếp cùng người ta nói, nếu ai khiến anh bị buộc tội hối lộ, anh sẽ cho người đó biết tay, anh còn trông cậy tiền lương nuối gia đình đây này.
Mặc dù không có đuổi người tặng quà ra ngoài, nhưng người ta thật sự không có cách nào mở miệng nói chuyện, cho nên rốt cuộc không ai dám đến thăm tặng quà cho Cục trưởng Hàn.
Tôn Yếu Võ lại tỏ ra am hiểu sâu đạo lý trong đó, cười cười nói: "HIểu, em hiểu. Đây không phải là quà cho Cục trưởng Hàn, đây là cho chị dâu, em cũng là áo xanh đây... Ha ha, chị dâu. Lần đầu tiên đến thăm, có chút lòng thành kính ý."
Đuôi mày Lâm Lam nhảy lên, cô có thể không rõ là bọn họ đến thăm thật sự xuất phát từ lễ tiết, nhìn điệu bộ này của Tôn Yếu Võ, còn có cái biểu tình kia của Hàn Kim Ngọc cô thật không tin.
Lại nói Hàn Kim Ngọc và Tôn Yếu Võ cũng chưa định cái gì, làm sao lại mang theo lễ vật đến thăm cùng nhau? Nói như thế nào cũng đều không đúng.
"Chuyện của mọi người, chính mọi người làm chủ là được, chúng tôi mặc kệ." Lâm Lam mời bọn họ ngồi xuống trước bàn vuông, không mời bọn họ lên giường.
Nhiều người như vậy, ai biết mang bao nhiêu vi khuẩn ah, giường là không gian riêng tư, trừ người thân bạn nè, ai cũng không cho bọn họ lên.
Trong nội tâm Lâm Lam không coi bọn họ làm người thân cận, tất nhiên sẽ không mời bọn họ lên giường.
Thấy cô xa cách khách khí như vậy, sắc mặt chị cả Hàn và Hàn Kim Ngọc rất khó coi.
Chị cả Hàn dẫn đầu làm khó dễ, "Chị nói vợ Thanh Tùng này, chúng ta cũng không phải người ngoài, em làm vậy là có ý gì?"
Lâm Lam vốn còn muốn mời bọn họ uống chén nước ấm, nghe xong lời này, càng không nhúc nhích rồi, xắn tay áo làm việc, "Chị cả, chị có việc gì không? Không có chuyện gì em còn bận nhiều việc đây này."
Trực tiếp đuổi khách, một chút cũng không khách khí.
Hàn Kim Ngọc kéo kéo tay áo chị cả, bảo cô ta bớt tranh cãi, chị cả Hàn có chút không thẻ nhịn được, hừ một tiếng, ngồi lên ghế.
Lâm Lam nói: "Mọi người tìm Cục trưởng Hàn à, anh ấy còn chưa tan làm. Nếu không mọi người hãy về chỗ cha mẹ ngồi trước đi, đợi chút nữa em nhắn lại để anh ấy qua tìm mọi người."
Cô liếc qua là có thể thấy Tôn Yếu Võ muốn nhờ cậy Hàn Thanh Tùng gần, Chị cả Hàn mang theo một đứa nhóc mới lớn, đoán chừng cũng không phải là tới thăm hỏi cô đâu, khẳng định là hướng về Hàn Thanh Tùng mà đến đấy.
Cô cũng không tự mình đa tình cho rằng những người này đến gặp cô đâu.
Cô thật khó hiểu, Hàn Thanh Tùng đã không có ở nhà, bọn họ đến làm gì?
Hàn Kim Ngọc không vui nói: "Cô làm gì vậy, tôi cùng chị cả đương nhiên là có chuyện tìm cô, ngồi."
Cô ta làm điệu bộ của chủ nhân, lại để Tôn Yếu Võ ngồi xuống.
Chị cả Hàn lại oán trách Lâm Lam: "Cháu chồng của nhà cô sang đây thăm cậu nó, cô cũng không khách khí, cơm không cho ăn, nước không cho uống, chào hỏi cũng không tiếp? Thật không biết quy tắt nhà các cô như thế nào..."
"Ơ, chị không nói em còn tưởng ai đó, là cháu trai à?" Lâm Lam cười lạnh, cháu trai thấy mợ tại sao không chào đâu? Chị không bảo tôi, tôi nào biết đó là ai?
Thằng nhóc này cũng sắp trưởng thành mà không hoạt bát, mặc dù dáng người cao to, nhưng bả vai co rụt, ánh mắt né tránh, thích cúi đầu buông thõng ánh mắt, con ngươi xoay tròn nhìn người.
Thoạt nhìn như một mực đang trợn mắt nhìn người.
Người không rộng rãi không đứng đắn, Lâm Lam không thích liên hệ.
Mặc kệ là cháu trai hay cậu cả.
Chị cả Hàn lúc này mới nói với con trai mình, "Mãn Hàng, con gọi mợ chưa?"
Mãn Hàng liếc Lâm Lam cực nhanh, ông ông nói: "Gọi."
Chị cả Hàn liếc nhìn Lâm Lam, "Cháu trai cô gọi rồi, cô không nghe thấy à."
Lâm Lam bĩu môi, cô cố tình muốn né tránh, có thể trong nhà nhiều đồ đạc, nếu cô rời đi mấy người này khẳng định sẽ lục lọi.
Cho dù bọn họ không cầm trộm, cho dù cầm trộm cô cũng dám cướp về, nhưng mà đồ đạc nhà mình bị người khác lục lọi cô vẫn khó chịu.
Cô đành phải theo chân bọn họ ngồi ở chỗ này dây dưa.
Bầu không khí quả thực có chút ngại ngùng rồi.
Có thể bốn người Chị cả Hàn Hàn Kim Ngọc, dĩ nhiễn có thể bỏ qua nữ chủ nhân là cô sang một bên, ngồi trong nhà cô, ngồi trên ghế nhà cô trò chuyện khí thế ngất trời.
Lâm Lam đều bị loại phương thức trò chuyện này của bọn họ làm sợ ngây người.
Cô không khách khí nói: "Tôi có việc muốn đi ra ngoài, mấy người..."
"Vậy chị đi đi, chúng tôi ngồi một lát, sớm trở về nấu cơm cho chúng ta ăn ah." Chị cả Hàn khoát khoát tay, cắt đứt lời Lâm Lam, một bộ chị cả là mẹ, có thể làm chủ nhà em trai tư thế, cô ta biết rõ Lâm Lam muốn đuổi bọn họ đi, không phải thực sự có chuyện bận, nói trở lại dù có chuyện bận thật cô cũng không quan tâm, ở nông thôn có chuyện gì lớn hơn hầu hạ chị cả đến thăm chứ?
Giọng điểu của cô đương nhiên: "Mấy ngày hôm trước không phải mới chia thịt, chưa ăn hết a, đến sớm không bằng tới đúng lúc, vừa vặn làm bữa cơm cho bọn chị ăn, ăn xong chị còn phải nói công chuyện với em."
Cô ta đi lấy phích nước nóng, lại muốn cầm tách trà cùng cái chén rót nước cho bọn họ uống, trong miệng còn nói em ba là cục trưởng, trong nhà có lẽ còn có lá trà mới đúng ah.
Cô cố tình muốn trước mặt Tôn Yếu Võ khoe khoang bản lãnh của mình, để cậu ta nhìn thấy chính mình là chị cả, em trai em gái đều phải tôn trọng mình.
Đừng nhìn cậu ta là trợ lý trong nội thành, về sau muốn kết hôn với Kim Ngọc, muốn nịnh bợ Cục trưởng Hàn, cũng phải tôn trọng cô là chị cả mới được.
Cô cũng có con trai, em trai là cục trưởng, chính mình cũng tự tin vào chính mình.
Lúc trước thấy Tôn Yếu Võ như vậy, đừng nói cán bộ nhỏ, cho dù là người trong thành cô cũng phải cẩn thận nịnh bợ. Nhưng bây giờ mình không giống lúc trước, em trai là cục trưởng, cô ta tự đặt mình ở vị trí chị gái cục trưởng, cảm giác mình so với cục trưởng còn phong quang hơn.
Nếu không phải mẹ chồng một mực hủy chọc gậy cô cùng cô ồn ào không ngớt, không biết cô ta đã sớm khoe khoang như thế nào rồi.
Lúc này đang ở trước mặt Tôn Yếu Võ, tất nhiên muốn khoe khoang uy phong của mình hạ thấp Lâm Lam.
Nào biết đâu rằng cô ta không để ý đến Lâm Lam, Lâm Lam cũng không phải khúc gỗ, làm sao tùy tiện để cho cô ta giẫm lên thượng vị?
Lâm Lam bước một bước dài tiến lên, chộp lấy phích nước nóng và tách trà để xuống, một chút cũng không khách khí mà nói: "Được rồi, mấy người đi nhanh lên, tôi muốn khóa cửa."
Cô phát hiện có ít người không nói thẳng ra, bọn họ có thể mặt dày mày dạn ở lại không đi.
Tôn Yếu Võ nghe xong, lập tức đứng lên, lại bị Hàn Kim Ngọc kéo ngồi xuống.
Chị cả Hàn sửng sốt một chút, giống như không có ngờ tới Lâm Lam sẽ ở trước mặt người ngoài không cho mình mặt mũi, "Vợ Thanh Tùng, cô ăn nói như thế nào đấy?"
Lâm Lam cười lạnh một tiếng, "Ở lại chỗ này của tôi đúng không?" Cùng cô bày đặt làm chị cả? Mẹ chồng đứng đắn còn có thể bị tức đi ra ngoài, cô ta là cái gì?
Cô cười lạnh như vậy, Chị cả Hàn thoáng cái như bị giẫm phải đuôi, bộ dạng như muốn khuyên bảo Lâm Lam một phen thấm thía.
"Vợ Thanh Tùng, em đừng kích động, ngồi, ngồi xuống nói chuyện. Chúng ta đều là người cùng một nhà, đừng khách khí. Em nói em đi, sao cứ hay ăn thua đủ, trước kia cả ngày đi tìm cái chết, chúng ta còn không phải đi theo lo lắng hãi hùng quan tâm. Em nói nếu không phải em muốn sống muốn chết mà khiến em trai chị ở riêng, em trai chị hiện tại đều làm quan lớn nữa nha. Em trai thành quan lớn, chị làm chị cả không phải cũng phong quang sao? Cháu trai của em ấy không phải cũng được sắp xếp một công việc nhẹ nhõm? Chị nói em bây giờ cũng thấy đủ a, em trai chị giờ nhiều tiền như vậy, thời gian này em...."
Cô ta quay đầu nhìn nhìn, nhà ở cao lớn như vậy, bài trí khí phái như vậy, còn muốn cái gì?
Cô ta đỏ mắt nói: "Thời gian tốt như vậy, cũng đừng dằn vặt. Chồng làm cán bộ, em coi như là vợ hiền nội trợ tốt. Trong ngoài làm việc lưu loát, hầu hạ tốt cha mẹ chồng, chiếu cố tốt cô út, chiễu đãi tốt thân thích..."
Nghe giọng điệu này của cô ta, Hàn Thanh Tùng là em trai của cô ta, cô ta định đoạt việc nhà, Lâm Lam ngược lại là người ngoài.
Lâm Lam bị cô ta làm tức giận đến bật cười, chẳng muốn nghe cô ta thuyết giáo nhàm chán, quay đầu trừng Hàn Kim Ngọc, "Tôi gần đây rất hòa khí, có phải cô đã quên sự lợi hại của tôi hay không?"
Nói xong ánh mắt cô vừa chuyển, liền thấy cái búa cùng cái dao bầu đặt ở cái vạc hướng bắc của nhà mình, suy nghĩ xem cái nào phù hợp.
Hàn Kim Ngọc bị dọa giật mình, lập tức hô: "Cô đừng động thủ, có chuyện gì từ từ nói."
Chị cả Hàn còn không biết có chuyện gì đâu, chính mình đang lải nhải giảng đạo lý lớn cho Lâm Lam, dặn dò Lâm Lam muốn hiếu kính tốt cha mẹ chồng kết giao thân thích, chỉ thấy Lâm Lam trong tay cầm chày cán bột, cười lạnh nhìn mình.
Chị cả Hàn không khỏi nói thầm: "Cô, cô làm gì vậy?"
Tuy vừa rồi giống như bà mẹ chồng ra vẻ ta đây mắng Lâm Lam một trận, nhưng mà cuối cùng không có động thủ.
Hơn nữa, Chị cả Hàn người này cũng có cái năng khiếu, chính là bệnh hay quên khá nặng. Đối với cô ta tốt quên cũng nhanh, đối với cô ta không tốt quên cũng nhanh. Ăn hết đau khổ khóc một hồi quay người liền quên, quay đầu lại tiếp tục lặp lại đường cũ.
Một cái hầm trượt chân mười lần hai mươi lần, nói chính là cô ta đấy.
Lần trước bị Lâm Lam mắng đến xám xịt đi về, về nhà sau cô ta còn không phục, muốn chấn chỉnh lại liền chạy tới chỗ mẹ già tìm kiếm chỗ dựa, để chửi nhau với Lâm Lam đây này.
Kết quả Hàn Thanh Tùng ở đằng sau làm chỗ dựa cho vợ, còn bắt lão tứ lại.
Chị cả Hàn muốn trở về, bị mẹ chồng mắng cho một trận, nói cô lại xen vào chuyện của người khác nữa liền đuổi về nhà mẹ đẻ.
Trước kia Chị cả Hàn sợ mẹ chồng hôm nay có con trai đương nhiên không sợ, mắng nhau với mẹ chồng. Kết quả làm cho quá mức, mẹ chồng cô ta giận bị bệnh. Người chồng một mực bị cô ta quản đột nhiên bộc phát, đánh cô ta một trận.
Chị cả Hàn bị đánh không nhẹ, nuôi một trận, cũng không mặt mũi về nhà mẹ đẻ.
Trận này cô ta và mẹ chồng đều bị bệnh, gia đình nhà mình cũng hòa hoãn một chút, cô ta lại nói muốn dẫn con tai về nhà mẹ đẻ thăm bà ngoại, vừa vặn có thể nhờ cậu Ba tìm một công việc có thể diện.
Cô ta đã quên Lâm Lam nói muốn cầm cán chổi đánh mình, cũng cho rằng Lâm Lam không có can đảm đánh mình.
Lâm Lam dùng chày cán bột chỉ chỉ: "Đi vào trong đó ngồi."
Chị cả Hàn run rẩy một chút, đối phương mạnh cô ta yếu, vô ý thức mà ngồi xuống.
Lâm Lam nói: "Được rồi, đừng quanh co lòng vòng, đem ý muốn của mấy người nói hết ra."
Chị cả Hàn còn muốn giãy dụa, "Tôi chính là mang cháu trai đến gặp cậu Ba của nó thôi."
Lâm Lam liền không khách khí nói: "Tôi cảnh cáo trước a, nếu như nó tìm cậu Ba sắp xếp công việc, vậy coi như thôi. Cậu Ba nó là cục trưởng cục công an giống như chủ nhiệm bảo vệ, chỉ để ý làm việc bắt người thôi, quy cách nhận người vào ghế trống là của đội hậu cần, anh ấy nói không có tác dụng."
"Sao lại không có tác dụng? Hàn Thanh Vân không phải được sao?" Hàn Kim Ngọc tự cho là vạch trần Lâm Lam, rất là đắc ý.
"Đầu cô mọc làm trang trí hay sao?" Lâm Lam mỉa mai cô ta, "Hàn Thanh Vân người ta vốn là đội trưởng dân binh của thôn, cha là bí thư chi bộ, đường đi ở công xã so với anh ba của cô còn mạnh hơn. Cho dù anh ba của cô không phải cục trưởng, người ta cũng đi như thường lệ. Thật đúng là tô vàng nạm ngọc ở bên ngoài!"
"Cô!" Hàn Kim Ngọc tức giận đến thoáng cái đứng lên.
Tôn Yếu Võ bận rộn khuyên bảo cô ta tỉnh táo, không nên xung đột với chị dâu, phải tôn trọng chị dâu.
Anh ta phát hiện Lâm Lam tuyệt đối không như Hàn Kim Ngọc nói, là thứ thô tục nông cạn, chỉ biết chửi đổng, người phụ nữ một khóc hai náo ba thắt cổ, rõ ràng rất có chính kiến.
Đột nhiên anh ta cảm thấy việc này không dễ làm.
Anh ta coi trọng Hàn Thanh Tùng, cảm giác là người làm đại sự đấy, về sau nói không chừng có hi vọng tranh giành vị trí cục trưởng cục công an.
Chỉ là một mực không có cơ hội kết giao, về sau mới móc nối thông qua Hàn Kim Ngọc, mục đích thực sự đương nhiên là Hàn Thanh Tùng.
Nguyên bản anh ta suy nghĩ đi theo đường ngoại giao với phu nhân, Cục trưởng Hàn rất thương vợ anh ta, mà vợ anh ta lại thô tục tham tài, chỉ cần mình đi tốt quan hệ với cô ta, để cô ta thì thầm bên gối, ích lợi từ Cục trưởng Hàn khẳng định không thành vấn đề.
Sau này thành sui gia rồi, thì càng có nhiều lợi ích hơn.
Hôm nay xem ra, còn cần thương thảo lại.
Lâm Lam thấy anh ta nhìn mình chằm chằm như có điều suy nghĩ, lập tức không khách khí nói: "Trợ lý Tôn, tôi phải nói rõ với anh, Cục trưởng Hàn nhà chúng tôi thật sự chưa bao giờ thu lễ, chưa bao giờ nhận ủy thác làm chuyện gì. Nếu anh ngắm nghìa lão Hàn nhà chúng ta, vậy thì anh thôi được rồi, lão Hàn nhà chúng ta ghét nhất loại chuyện này, đến lúc đó sợ rằng ăn một tát tay lớn đó."
Nghe cô nói như vậy, Tôn Yếu Võ quyết đoán đứng dậy, chắp tay: "Đồng chí Lâm Lam, thật sự là xin lỗi, có nhiều hiểu lầm. Em thật là tới thăm hỏi đấy ạ, cũng không phải là tới tặng lễ nhờ cậy đâu."
Anh ta thường ở bên trong cơ quan lăn qua lăn lại, khéo léo, cũng không phải cái loại người thành thật ít kiến thức, hướng nội, tự ti khúm núm không dám nói lời nào.
Anh ta lập tức phân biệt được ra lời nói của Lâm Lam là sự thật.
Mấu chốt nhát chính là, hắn nhìn ra, quan hệ của Cục trưởng Hàn và Hàn Thanh Sam, cũng không có tốt như lời cô ta nói như vậy, khả năng hoàn toàn ngược lại, quan hệ hai người rất không tốt.
Nhìn thái độ của Lâm Lam là biết rõ.
Nếu như Hàn Thanh Tùng đối xử với em gái tốt, Lâm Lam nhất định sẽ ghen ghét cô út, đuổi người cũng là thẹn quá hóa giận, tuyệt đối không phải là tư thái định liệu trước như vậy.
Chính mình dông dài không có ý nghĩa, còn đắc tội Lâm Lam lại khiến cho cô chán ghét, như vậy gián tiếp, Cục trưởng Hàn cũng sẽ chán ghét chính mình.
Mà chính mình kịp thời xin lỗi, biết sai để sửa, còn có thể lưu lại một cái ấn tượng tốt, nhất định vãn hồi được tổn thất.
Cho nên Tôn Yếu Võ rất quyết đoán mà cáo từ.
Lâm Lam nhắc nhở anh ta đem lễ vật xách về.
Tôn Yếu Võ vội nói xin lỗi, lại để xuống một túi kẹo, "Đến thăm hỏi, một túi kẹo, chút lòng thành, không thành kính ý."
Cũng không đợi Lâm Lam nói cái gì, anh ta tranh thủ thời gian chắp tay, mang theo lễ vật liền rời đi.
Hàn Kim Ngọc trợn mắt há mồm, một lát sau mới kịp phản ứng, hô: "Tôn Yếu Võ!"
Tôn Yếu Võ khoát khoát tay, "Đồng chí Hàn Thanh Sam, tôi đi trước một bước, về sau liên hệ." Nói xong vội vàng quay đầu rời đi.
Lâm Lam cũng không có ngờ tới trợ lý Tôn này thoạt nhìn rất láu cá nịnh nọt, có thể rõ ràng lưu loát như vậy.
Không hổ là càng già càng lão luyện, một khi nhận rõ sự thật, lập tức quyết đoán lựa chọn.
Hàn Kim Ngọc còn không có ý thức được xảy ra cái gì, cho rằng Tôn Yếu Võ là đang diễn kịch biểu hiện một chút, căn bản vốn không nghĩ tới Tôn Yếu Võ lập tức làm ra quyết định bye bye với cô ta.
Cô ta nhìn Lâm Lam, tức giận nói: "Cô cả ngày hung giữ trừng mắt thì sao, mẹ tôi nói để cho anh ba sắp xếp công việc cho tôi, về sau tôi vào thị trấn cũng tốt hơn."
Lâm Lam cười rộ lên, "Cô có phải là bị bệnh công chúa nói chuyện hoang đường viển vông không?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top