Chương 171: Phiên ngoại.

Edit: Trang Nguyễn

Beta: Sakura

Thải Hoa trừng mắt liếc Yến Yến đầy nham hiểm, bản thân còn tự cho mình là chó cái, đừng tưởng rằng đời trước mi có thể phát đạt thì đời này mi cũng thế, không nghe lời bà đây thì ngay cả lông mao cũng không còn thừa lại. Kiếp trước nếu không phải mi dựa vào Thẩm Ngộ thì mi sống thoải mái ư?

Yến Yến đã quen Thải Hoa lúc nóng lúc lạnh, ánh mắt kia có đôi khi dường như mềm mại như con thỏ nhỏ, có đôi khi lại ngoan độc như chó săn.

Có điều bây giờ cô đã trưởng thành, có thể tự mình làm chủ gia đình, bảo vệ em trai, cô đã không còn sợ Thải Hoa nữa.

Ngược lại bởi vì cô khá hiểu Thải Hoa khi còn bé, cho nên cô có thể kiên định hơn về cái nhìn đối với Thải Hoa.

Thải Hoa, cô ta không phải hạng người lương thiện gì!

Yến Yến mạnh mẽ đỡ Thải Hoa: “Cậu sợ tôi khiến cậu ngã sao? Cậu yên tâm, lưng tôi cũng có thể cõng được cậu, cậu không cần nhờ cậy anh Thẩm Ngộ.”

Thẩm Ngộ ước gì bỏ qua Thải Hoa, lúc trước là trực giác, lúc này Thải Hoa thông linh tình cảnh này đã kinh động đến cậu, cảm thấy trong lòng có chút loạn, phải cẩn thận hiểu rốt cục chuyện gì xảy ra, tiếp đó phải xem xử lý như thế nào.

Thẩm Ngộ thoáng do dự, nói với Yến Yến: “Thải Hoa đói bụng rồi, chúng ta đi đến nhà ăn ăn cơm.”

Cậu cũng không yên tâm Yến Yến ở chung với Thải Hoa.

Yến Yến cũng không sợ, cười nói: “Anh Thẩm Ngộ, anh chỉ cần cẩn thận thôi, anh mua cơm cho Thải Hoa, rồi tự mình trở về nhà ăn ăn đi.”

Bọn họ trước cùng đi đến túc xá Thải Hoa ở.

Yến Yến để Thải Hoa lấy phiếu vé cơm cùng phiếu vé món ăn, giao cho Thẩm Ngộ để cậu đi mua cơm.

Chờ sau khi Thẩm Ngộ đi rồi, Yến Yến cười lạnh một tiếng, nói với Thải Hoa: “Cô đừng giả bộ nữa, Thẩm Ngộ người ta không nợ cô cái gì. Lúc vừa mới đến chỉ ở nhà cô hai ngày, cô đừng quên, người ta có đưa tiền.”

Thải Hoa buồn rười rượi nói: “Cậu lại còn tức giận với tôi, cậu không nên ỷ vào tôi đối xử tốt với cậu, không đánh cậu cậu lại đến chọc giận tôi.”

“Tôi cảm ơn cậu tốt với tôi. Tôi cần sao? Hà Thải Hoa, tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn quấn lấy Thẩm Ngộ và Hàn Vượng Quốc, tôi liền đi cục công an báo cảnh sát, nói cô truyền phong kiến mê tín, nhốt cô để cô đi đến nông trường lao động cải tạo, không tin cô cứ thử xem!”

“Ha ha… Ha ha ha.” Thải Hoa cười lên, vỗ cột giường cười không ngừng: “Buồn cười chết tôi, cô cho rằng cô là ai, còn dám uy hiếp tôi. Cô có phải nên hỏi thăm có mấy người thật sự vì phong kiến mê tín mà bị bắt giam hay không? Cô có tin tôi khiến cô không làm việc được ở xưởng dệt hay không hả?”

Đột nhiên Thải Hoa lạnh mặt, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Yến Yến: “Cho mặt mà không biết xấu hổ.”

“Bốp!” một tiếng, Yến Yến cho cô ta một cái tát: “Sao miệng của cô không sạch sẽ như vậy?”

“Cô dám đánh tôi!” Thải Hoa nhảy dựng lên kéo Yến Yến đánh.

Dáng người Yến Yến hơi cao, cả ngày làm việc sức lực cũng lớn hơn một chút, Thải Hoa ham ăn biếng làm, lại muốn mình thành kiểu người mềm mại yếu ớt chọc đàn ông thương xót, nên không có nhiều sức lực như vậy.

Yến Yến ấn cô ta trên giường, căm tức nhìn cô ta: “Cô đàng hoàng cho tôi, tất cả mọi người sinh sống rất tốt, bình an vô sự, nếu không tôi cũng không sợ cô. Cùng lắm tôi không làm việc ở xưởng dệt, tôi về nhà làm ruộng, tôi sợ cô sao?”

Đừng tưởng rằng cô không biết Thải Hoa cùng chủ nhiệm xưởng dệt có chút chuyện hư hỏng, người khác chưa nắm được chứng cớ, chỉ nói cô ta mắt đi mày lại với người ta, Yến Yến lại biết rõ.

Thải Hoa nhìn cô nảy sinh ác độc như vậy, đột nhiên lại cười lên: “Ai nha ai nha, cô nhìn cô xem, đây là tại sao? Có phải cô ghen hay không hả?”

Đột nhiên cô ta ôm lấy cổ Yến Yến, dùng sức kéo thấp xuống, cười nói: “Cô nói xin lỗi tôi, tôi còn để thoải mái. . . . . .”

“Câm miệng!” sắc mặt Yến Yến thay đổi, khi còn bé không hiểu chuyện, nhưng hình thành trong lòng một cây gai, quất chặt trong lòng khiến cô thường xuyên bất an. Điều này làm cho cô biết người không thể tùy tiện làm sai chuyện, nếu không cả đời sẽ như hình với bóng.

Cô giơ tay lên bóp cổ Thải Hoa.

Lúc này có nữ công nhân trở lại, thấy các cô như vậy lập tức hô lên: “Đừng đánh nhau!”

Phản ứng đầu tiên của cô ta là Thải Hoa và Yến Yến vì tranh giành Thẩm Ngộ mà đánh nhau.

Yến Yến buông tay ra, tránh cánh tay giống như rắn độc của Thải Hoa, ghét bỏ hất ra.

Thải Hoa đưa cổ cho người cùng phòng nhìn: “Các người nhìn xem, Lưu Yến Yến thật là xấu xa, bóp cổ tôi thế này, có phải bầm tím rồi hay không?”

Lưu Hoàng Anh nhìn một chút, kinh ngạc nói: “Ôi chao, Yến Yến, sao cô lại khỏe thế?”

Chỉ thấy trên cổ Thải Hoa có một đường xanh tím, cái này phải dùng bao nhiêu sức lực đây chứ? Treo cổ cũng chỉ có như vậy.

Thải Hoa hừ một tiếng, đó là một tay Đại Vượng bóp ra đấy, xiết gãy cổ cô ta cũng có thể.

Chết tiệt, chờ đến lúc cậu cùng Lục Kính Nhã anh chết tôi sống, cậu mới biết sự lợi hại của tôi đây!

Rất nhanh, Thẩm Ngộ đi mua cơm trở lại, thấy có Lưu Hoàng Anh ở đây, để hộp cơm của Thải Hoa xuống: “Cô ăn cơm.” Hắn nói với Yến Yến: “Chúng ta đến nhà ăn ăn.”

Yến Yến gật đầu: “Được, em về lấy cà mên cơm.”

Thải Hoa đi cửa sau chủ nhiệm, túc xá chỉ có bốn người, Yến Yến là ngủ chung giường lớn mười mấy người.

Chờ sau khi hai người đi, Thải Hoa cắn răng, hừ một tiếng.

Lưu Hoàng Anh nhìn cô ta: “Hà Thải Hoa, xảy ra chuyện gì vậy?”

Trong lòng Thải Hoa thầm mắng một tiếng liên quan cái rắm gì đến cô ta, đời trước tôi giặt quần áo cho cô, cô cũng không ít lần chê cười tôi, không phải cô cũng cũng đi cửa sau của chủ nhiệm sao, có gì hay mà vênh váo chứ?: “Có thể có chuyện gì, không phải chỉ chút chuyện nam nữ thôi sao?”

Cô ta hoàn toàn thất vọng, hôm nay cô ta cũng không phải để mặc người bắt nạt như kiếp trước, nói chuyện cũng không cần cố kỵ như vậy.

Lưu Hoàng Anh bị cô ta hù dọa nên rất tin, cảm thấy Thải Hoa rất lợi hại. Lưu Hoàng Anh cùng một nữ công nhân theo đuổi một người thanh niên, vốn không có phần thắng, nhưng Thải Hoa dạy cho cô ta hai chiêu, lại giúp cô ta đuổi kịp, hiện tại khá tốt qua năm là có thể bàn cưới gả rồi đây.

Thải Hoa liếc cô ta một cái, cười lạnh.

Lại nói Yến Yến và Thẩm Ngộ đi đến nhà ăn ăn cơm, Thẩm Ngộ thấy sắc mặt Yến Yến không tốt lắm, liền hỏi cô: “Thải Hoa bắt nạt em nữa à?”

Yến Yến lắc đầu: “Hiện tại cô ta không làm gì được em, em tát cô ta một cái.”

Thẩm Ngộ cười lên: “Không nhìn ra em còn rất lợi hại.”

Yến Yến cũng cười: “Để anh chê cười. Trước kia em cũng không nghĩ đến mình hung dữ như vậy, sau đó em mới phát hiện em không lợi hại hại một chút, người ta liền đối xử với em gay gắt, nếu em lợi hại, người khác cũng không dám khinh thị em.”

Đây là cô đi theo hai chị em Lâm Lam và Lâm Mai học được.

Lâm Lam ở nhà họ Hàn, thôn Sơn Nhai, công xã, trong huyện, đoạn đường này phấn đấu, tất cả Yến Yến đều chú ý, thường xuyên nghe người ta nói. Ở Trịnh Gia Trang, Lâm Mai đấu trí so dũng khí cũng những người đó ở trong thôn, còn có người xưởng dệt, nhóm cán bộ trong thôn, đều phải lợi hại, nếu không căn bản không chèn ép được bọn họ.

Lúc đến xưởng may càng phải như thế, người trong nhà xưởng còn phức tạp hơn nữa! Đừng nhìn những người đó ở trước mặt ăn ngay nói thật, sau lưng không biết còn nói khó nghe gì đấy.

Thẩm Ngộ gật đầu: “Như vậy rất tốt, nhìn chung chúng ta phải học được cách bảo vệ chính mình.”

Thân không có nơi nương tựa, chỉ có tự mình cố gắng, mới có thể tiến tới, nếu không không để ý sẽ bị người ta dẫm ở dưới bùn.

Cậu từ trên người Yến Yến như nhìn thấy được bản thân mình, phía sau cậu có mẹ, phía sau cô có cha. Cũng may cô còn có một em trai có thể sống nương tựa lẫn nhau, cậu lại chỉ có thể một mình tha hương phấn đấu. May nhờ cậu biết một nhà tổ trưởng, bọn họ cho cậu sự ấm áp của gia đình. Mặc dù lúc mới bắt đầu không biết tại sao Lâm Lam có mâu thuẫn với cậu, nhưng sau đó cô lại quan tâm đến cậu nhiều nhất.

Cô vừa giống như trưởng bối vừa giống như chị gái, cả nhà bọn họ thỏa mãn tình thân mà cậu cần, có tình cảm, để cho tình cảm của cậu không còn hoang vắng cũng không có thất bại.

Cậu hi vọng Yến Yến cũng có thể có cơ hội này.

“Lần sau cùng đi đến nhà cục trưởng Hàn chơi, mỗi lần anh đến đó Mạch Tuệ đều hỏi em.” Thẩm Ngộ cười nói.

Yến Yến có chút ngoài ý muốn: “Có thật không?” Mình đã sớm không còn đi học, mà Mạch Tuệ xinh đẹp lại thông tuệ, học tập lại giỏi như vậy, cô cảm giác mình cùng Mạch Tuệ là người của hai thế giới, có đôi khi theo bản năng tận lực tránh gặp mặt.

Cô coi bạn ấy làm mục tiêu, rồi lại không tránh khỏi cảm thấy tự ti.

Cô không muốn làm cho mình biến thành một kẻ ghen tỵ với người khác, như vậy mình cũng không tiếp nhận nổi mình.

“Dĩ nhiên. Lúc trước chúng ta học tập, những sách kia cũng là Mạch Tuệ chỉnh sửa lại cho em.”

Yến Yến liền vui vẻ, sau khi thi đậu vào xưởng dệt, cô cố ý đi cảm ơn Mạch Tuệ, sau đó dùng tiền lương đầu tiên mua cho Mạch Tuệ một bộ bao tay, nhưng Mạch Tuệ lại từ chối.

Cô biết Mạch Tuệ không muốn tiêu tiền của mình, nhưng trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy người ta cái gì cũng không thiếu, mình đưa cũng không phải cái gì hiếm có, nên có chút tự ti mặc cảm.

Nghe nói Mạch Tuệ thường xuyên hỏi thăm mình, trong lòng cô ấm áp, có một loại cảm giác được người đón nhận mà vui mừng.

Ăn cơm xong, hôm nay Yến Yến có ca đêm, Thẩm Ngộ đưa cô trở về túc xá, trên đường về hắn thoáng cân nhắc, nói: “Thải Hoa…”

Yến Yến: “Ừ?”

Đèn đường khá ít, ánh đèn cũng mờ mờ, ánh sao nhô lên cao, cô nhìn không quá rõ mặt của hắn, nhưng ánh đèn chiếu lên đôi con ngươi ôn nhuận của hắn nhưng lại lộ ra chút lạnh lẽo.

“Chúng ta phải chú ý nhiều đến cô ta, cẩn thận an toàn.”

Yến Yến gật đầu: “Anh yên tâm, em hiểu cô ta hơn anh, cô ta giả thần giả quỷ, nếu còn dám như vậy, em liền đi báo cáo cô ta.”

Thẩm Ngộ: “Không, cần phải quan sát thêm chút nữa.”

Cậu cảm thấy Thải Hoa không phải đơn giản giả thần giả quỷ như vậy, bởi vì cô ta có thể nói đúng bí mật của cậu, đây là thật, không phải gạt người.

Như vậy cô ta nói Đại Vượng, nói một nhà Lâm Lam, trong lòng Thẩm Ngộ bỗng dưng căng thẳng, cảm nhận rõ ràng cơn đau nhức.

Yến Yến ân cần nói: “Anh Thẩm Ngộ, anh yên tâm, không cần phải sợ cô ta làm gì. Cô ta chỉ là một cô gái nhỏ, có thể làm gì chứ.”

Thải Hoa hiểu rõ cô, cô cũng hiểu rõ Thải Hoa. Ở trong lòng Yến Yến, Thải Hoa chỉ là một cô bé có một chút thông minh, tham ăn, lười biếng, ăn không được khổ, nhận không ra người tốt, thích sau lưng bàn tán không phải về người khác, thích khích bác ly gián còn có chút khoe khoang.

Khi còn bé cô ta không ít lần nói xấu một nhà Lâm Lam, cũng không ít lần khoe khoang với mình cô ta có thể xin thần biết cái này cái kia, có thể đối phó người này người kia.

Khi đó cô không hiểu, cảm thấy Thải Hoa thật là lợi hại, hiểu được rất nhiều. Chờ mình lớn hơn một chút, tiếp xúc  nhiều người, cô cũng biết thật ra cũng không có gì, nhân ngoại hữu nhân, không có người nào là lợi hại nhất.

Chính mình đầu tiên phải làm chính là không sợ, càng không thể sợ.

Ngày hôm sau Thẩm Ngộ không có việc gì, nhanh đến buổi trưa cậu đi trước ăn cơm sau đó đi trường học tìm Đại Vượng.

Ở cái tuổi này học sinh dư thừa tinh lực, hết giờ học đang làm gì đều có, sân trường còn náo nhiệt hơn chợ rau.

Cậu không khỏi nhớ tới thời điểm mình sắp tốt nghiệp, vẫn còn nhiều mê mang, khi đó lòng tràn đầy nhiệt tình muốn biểu hiện tấm lòng trung thành xuống tham gia vào hàng ngũ nông thôn niên đại, một đời còn mê mang hơn một đời. Lúc trước xuống nông thôn trừ phi có quan hệ vượt trội nếu không sẽ không có cơ hội trở về thành phố, cho dù có trở về cũng không có công việc không còn cách nào. Cho nên càng thêm mê mang, không biết tương lai ở nơi nào, cũng không biết sống để làm gì. Từ tiểu học, trung học cấp hai, trung học cấp ba, đọc sách cũng chỉ vì xuống nông thôn, như thế đọc sách có tác dụng gì đâu chứ? Nhưng cậu vẫn còn nghĩ học tập cho thật tốt, bởi vì trừ đi học cậu càng không biết có thể làm gì.

Đi học, xuống nông thôn tóm lại cũng có thể có chút năng khiếu, sau đó cậu còn cảm thấy mình đã học tốt.

Nếu như không phải đi học tốt thì cậu khó mà tiếp xúc với một nhà Lâm Lam, cả nhà bọn họ đều tích cực lạc quan tiến tới, xem thường những kẻ chỉ biết chìm đắm trong trụy lạc.

Cậu tuyệt không có thể để cho Đại Vượng bị thương tổn, càng không thể mắt thấy một nhà Lâm Lam có cái gì ngoài ý muốn.

Thẩm Ngộ xuất hiện ở trong sân trường, Nhị Vượng thấy cậu trước, chào hỏi cậu.

Mạch Tuệ đang đá cầu cùng bạn học nữ, thấy Thẩm Ngộ đến đây, cũng chạy đến chào hỏi.

Thẩm Ngộ quan sát, hỏi: “Anh cả hai em đâu?”

Mạch Tuệ: “Mới vừa rồi còn nhìn thấy đây.”

Một bạn học nữ tức giận nói: “Bị Lưu Kính Nhã lớp hai gọi đi!” Nói xong vô cùng dùng sức chỉ về một hướng: “Bãi tập!”

Thẩm Ngộ: “Hai em chơi, anh đi tìm cậu ấy có chút việc.”

Mạch Tuệ: “Anh Thẩm Ngộ, anh ăn cơm chưa?”

Thẩm Ngộ cười cười: “Ăn xong mới đến đây, các en không cần để ý đến anh.”

Cậu đi đến bãi tập nhìn lướt qua liền thấy Đại Vượng cùng mấy bạn học đang nói chuyện ở sân bóng rổ, bên cạnh còn có một cô bé dáng người cao gầy.  Thẩm Ngộ đi qua, đến gần mới phát hiện là một cô bé rất xinh đẹp, cùng Đại Vượng anh tuấn đứng chung một chỗ đặc biệt dưỡng nhãn, cậu nhất thời có chút bận tâm.

Thải Hoa biết cô ấy? Tại sao lại nói cô ấy hại Đại Vượng? Nếu như cô ấy là một người xấu xí hoặc không có năng lực gì, Thẩm Ngộ cũng không lo lắng. Bây giờ nhìn lại tướng mạo xuất sắc, những mặt khác đoán chừng cũng không tồi, cậu lại có chút lo lắng Đại Vượng huyết khí phương cương có thể thích cô gái như thế hay không.

Đại Vượng là người đầu tiên thấy Thẩm Ngộ, nói một tiếng.

Lục Kính Nhã cũng chào hỏi Thẩm Ngộ: “Cậu đã có bạn, tôi đi trước đây, buổi tối tan học sẽ tìm cậu.”

Thẩm Ngộ lập tức nói: “Không có việc gì đâu, tôi lập tức đi.”

Lục Kính Nhã cười cười với  cậu, vẫn tạm biệt đi trước.

Thẩm Ngộ nhìn bóng lưng dần đi xa của cô, ra hiệu Đại Vượng đi sang một góc phía bắc không có ai tản bộ một chút.

“Đại Vượng, chúng ta có nên nói cho Hàn cục và tổ trưởng hay không?” Dù sao Hàn Thanh Tùng cũng là cục công an, hẳn là nhạy cảm hơn một chút.

Đại Vượng: “Quan sát thêm một chút.”

Thẩm Ngộ: “Như vậy, chúng ta tiếp xúc với Thải Hoa thêm một lần nữa,  nếu như thật sự có vấn đề, chúng ta phải nói cho Hàn cục, em thấy có được không?”

Đại Vượng gật đầu.

“Bạn học Lục này cũng cần phải cảnh giác, cho dù đến từ nguyên nhân gì, đã có cổ quái thì không thể khinh thường.” Thẩm Ngộ lo lắng nhìn cậu.

Đại Vượng: “Em biết, biết rồi.”

Thẩm Ngộ đi về trước, trên đường lại quẹo qua nói cùng Nhị Vượng và Mạch Tuệ một lát, sau đó mới trở về xưởng dệt.

Đại Vượng một mình đi một vòng ở bãi tập, lúc trở về phòng học, cậu thoáng suy nghĩ, bảo Mạch Tuệ xin phép cho cậu, cậu đi một chuyến đến chỗ lưu trữ thông tin ở trường học.

Cậu và thầy giáo lưu trữ thông tin cũng có quen thuộc, chào hỏi nói muốn nhìn xem hồ sơ của em trai em gái mình, thầy giáo cũng không suy nghĩ nhiều liền đưa chìa khóa cho cậu tự đi nhìn. Đại Vượng đặc biệt đi đến nơi chuyên môn lưu trữ hồ sơ địa phương của thầy trò, tìm được lớp mười một năm hai, mở ra tìm được hồ sơ của Lục Kính Nhã.

Hồ sơ học sinh chủ yếu là tên họ, quê quán, địa chỉ, tối trọng yếu nhất chính là thành phần cá nhân. Bình thường mười tám tuổi không thích chỉ viết thành phần gia đình cùng với thành viên gia đình, cũng không có thành phần cá nhân.

Lục Kính Nhã, là người công xã ngoại ô thị trấn Thanh Hoài, ông nội Lục Căn Sinh là một liệt sĩ Hồng Quân, cha Lục Văn Khải cũng là liệt sĩ. Trước mắt thành viên gia đình là một nhà bác cả, quả phụ, chú ba đi bộ đội.

Hồ sơ chỉ có thể nhìn thấy đồ vật trước mắt, nhìn không ra được cái gì, ví dụ như liệt sĩ là như thế nào hy sinh, tình huống gia đình cụ thể, thành viên gia đình…vv… những điều này lại không thấy nói đến, muốn biết phải tự mình đi điều tra.

Cậu suy nghĩ một chút, đem hồ sơ trả lại chỗ cũ.

Mấy ngày qua cậu âm thầm quan sát Lục Kính Nhã, không có phát hiện đặc biệt gì, cậu xác định trước kia mình không biết cô cũng không có ân oán gì. Lúc ấy sở dĩ cậu chú ý chuyện này, là vì Thải Hoa vừa nói thì Lưu Kính Nhã liền xuất hiện trước mặt cậu.

Vô cùng trùng hợp.

Cậu muốn từ Thải Hoa bắt tay tìm hiểu về Lục Kính Nhã, mới vừa rồi lúc nói chuyện phiếm cậu thoáng dò xét, Lục Kính Nhã căn bản không biết Thải Hoa.

Có lẽ là vấn đề của Thải Hoa.

Xế chiều tan giờ học, Lục Kính Nhã tìm đến cậu, cầm trong tay một quyển sách số học.

Mạch Tuệ nhìn bọn họ một cái: “Anh cả, anh không trở về nhà sao?”

Đại Vượng: “Chờ một chút.” Cậu để Nhị Vượng đi đón Tiểu Vượng tới đây rồi cùng nhau về nhà, mặc dù Tiểu Vượng đã học lớp sáu trung học cấp hai, bọn họ vẫn giữ thói quen đưa đón mỗi ngày.

Lục Kính Nhã đưa sách cho Đại Vượng, phía trên cô có viết ra đề bài.

Mạch Tuệ tò mò nhìn bọn họ, anh cả còn có thể làm cho người giảng đề cho người ta?

Đây cũng là mặt trời mọc ở hướng tây. Ở nhà bài tập của Tiểu Vượng đều là cô và Nhị Vượng nhìn, nếu như không có gì thì cũng hai người bọn họ giảng bài, thỉnh thoảng hai người không tiện thì nhờ anh cả giảng, giảng xong Tiểu Vượng càng thống khổ hơn.

Cô phát hiện chân mày Đại Vượng cau lại, hiển nhiên không có kiên nhẫn kia nha, cô liền đi qua: “Học thêm sao? Lớp các bạn không chia tổ nhỏ học bổ túc à, làm sao cậu không tìm bọn họ?”

Lục Kính Nhã do dự một chút: “Lúc trước tôi vẫn tạm nghỉ học, lớp mười không học lại lên thẳng lớp mười một, nên không biết quá nhiều. Bọn họ… cũng không thích giảng cho tôi.”

Mạch Tuệ đã hiểu, Lục Kính Nhã đây là bị các nữ sinh lớp hai bài xích. Trong giờ học, vào lúc ra chơi Mạch Tuệ cũng nghe các bạn học nữ bàn luận, nói Lục Kính Nhã người này đặc biệt kiêu ngạo, xem thường nữ sinh đặc biệt chỉ tìm các nam sinh chơi đùa, rõ ràng chính là không đàng hoàng.

Cô cười nói: “Làm sao không học lớp mười, như vậy sẽ không cần cố hết sức như vậy.”

Lục Kính Nhã kiên định nói: “Tôi phải học lớp mười một, tôi không thể chấp nhận bị lưu ban.”

Mạch Tuệ từ trên người cô ấy cảm thấy có một cảm giác tự tin hơn người, cô cười nói: “Tôi giảng giúp cậu, đừng làm khó dễ anh cả của tôi.”

Lục Kính Nhã cười cười: “Cám ơn cậu.”

Mạch Tuệ giảng đề bài đơn giản rõ ràng, Lục Kính Nhã nghe một lần đã hiểu.

“Hàn Mạch Tuệ, cậu học giỏi thật.” Lục Kính Nhã không khỏi hâm mộ nói.

Mạch Tuệ: “Cậu chơi bóng rổ rất khá, chúng tớ đều bội phục cậu đấy.”

Nhị Vượng đón Tiểu Vượng trở lại, Đại Vượng cắt ngang lời các cô thổi phồng nhau: “Đi.”

Lúc rời khỏi lớp học, Nhị Vượng khóa cửa, Đại Vượng nhìn Lục Kính Nhã một cái: “Cậu trọ ở trường?”

Lục Kính Nhã cười cười: “Đúng vậy, nhà tôi không phải bổn huyện, rất xa.”

Trừ phi là học sinh huyện thành, phía dưới đại đội có rất nhiều người cũng muốn trọ ở trường, hơn nữa mùa đông trời vừa lạnh lại vừa nhanh tối.

Nhị Vượng hỏi: “Không phải bổn huyện, sao lại đến nơi này của chúng tôi học trung học cấp ba, theo như chính sách không cho phép?”

Bình thường đều dựa theo hộ khẩu chỗ nào thì học trung học ở đó, đi học ở huyện khác trừ phi là tình huống đặc biệt, nếu không căn bản không thể nào.

“Từ nhà tôi đi huyện thành cũng rất xa, dù sao cũng muốn trọ ở trường ở nơi đâu cũng không sao cả, nơi này có người quen có thể chăm sóc cho tôi, cũng khá tự do.” Cô cười cười, cùng bọn họ nói lời tạm biệt trước.

Trên đường Mạch Tuệ cười nói: “Anh cả, có phải anh có tình ý với Lục Kính Nhã người ta không?” Nếu không tại sao lại là muốn dạy bù cho người ta lại còn chơi bóng rỗ?

Ánh mắt Tiểu Vượng sáng lên: “Chị, cái gì gọi là tình ý?”

Mạch Tuệ: “Chính là cảm thấy, muốn cùng người ta chơi đùa ấy mà.”

Tiểu Vượng: “Đã hiểu, em thấy Cao Lăng lại có tình ý với chị nha.”

Mạch Tuệ cười nói: “Cậu ấy rõ ràng có hứng thú với anh cả.” Cao Lăng không biết suy nghĩ nhiều quấn anh cả chơi đùa rồi, chỉ là anh cả không có nhiều thời gian phản ứng đến hắn thôi.

Nhị Vượng cười lên: “Được rồi, không cho nói lung tung, nhanh về nhà nấu cơm thôi.”

Gương mặt tuấn tú của Đại Vượng không có chút biểu tình, trong lòng vẫn đang suy nghĩ chuyện của mình, căn bản không có nghe bọn họ nói gì.

Đến phía sau huyện ủy, Đại Vượng: “Các em về nhà trước đi.” Cậu nhấc chân liền đi về hướng cách ủy hội.

Mấy người Nhị Vượng nhìn theo bóng lưng của cậu, Mạch Tuệ: “Chị cảm thấy anh cả có chút gì đó là lạ.”

Tiểu Vượng: “Có tâm sự.”

Nhị Vượng: “Anh cả muốn đi bộ đội, có thể còn đang do dự.”

Đại Vượng đi cục công an, vừa hay nhìn thấy cha mẹ cậu đang tản bộ dưới tàng cây ở bên ngoài, trời mùa đông lạnh lẽo cũng không biết tại sao bọn họ cứ thích đi tản bộ như vậy, cậu cũng không quấy rầy trực tiếp đi tìm Lưu Kiếm Vân hoặc La Hải Thành.

Kể từ khi Cao Vệ Đông làm cục trưởng, bật đèn xanh một đường cho Hàn Thanh Tùng, hiện tại người ở cục công an hơn phân nửa là Hàn Thanh Tùng sắp xếp. La Hải Thành, Hàn Thanh Vân theo biên chế cũng trở về trong huyện, chẳng qua Hàn Thanh Vân còn quản lý đặc phái viên công an các công xã, La Hải Thành lại ở chỗ này và Lưu Kiếm Vân giống như làm đội trưởng.

Lúc này La Hải Thành không có ở đây, chỉ có Lưu Kiếm Vân, chẳng qua là đang bị phó cục Lý giáo huấn đây.

Ngay từ đầu Lưu Kiếm Vân cũng coi như là phó cục Lý đề bạt lên, có điều sau đó vì thưởng thức Hàn Thanh Tùng, cán cân càng ngày càng nghiêng, lúc này quả thực không có chuyện của phó cục Lý.

Đại Vượng nghe phó cục Lý mắng đến hổn hển, cậu liền né tránh, tránh cho Lưu Kiếm Vân lúng túng.

Chờ Lưu Kiếm Vân đi ra từ phòng làm việc của phó cục Lý, Đại vượng mới đi tìm hắn.

Lưu Kiếm Vân lau nước bọt bị phó cục Lý phun đầy mặt: “Đại vượng, có việc?”

Đại Vượng gật đầu, tỏ vẻ muốn điều tra một người.

Lưu Kiếm Vân nghe nói không phải người của huyện mình: “Không phải huyện chúng ta, hộ khẩu không có ở đây, cái kia phải nhảy qua huyện điều tra, dễ dàng khiến cho các anh em cục công an chú ý.”

Hắn không biết rốt cuộc Đại Vượng muốn làm gì, nhưng nếu muốn điều tra một người, nhất định là có cái gì đó không đúng.

Đại Vượng: “Ông nội, cha của cô ấy đều là liệt sĩ, theo lý thuyết  bổn huyện hẳn nên giúp đỡ, tại sao cô ấy lại muốn đến huyện chúng ta đi học? Mặt khác cháu muốn biết ông nội và cha của cô ta vì sao hy sinh.”

Sắc mặt Lưu Kiếm Vân lập tức nghiêm túc hẳn lên: “Đại Vượng, muốn điều tra cách mạng đời sau, phải có lý do chính đáng, vô duyên vô cớ dễ phạm phạm sai lầm.”

Ông nội cùng cha đều là liệt sĩ, đây chính là tre già măng mọc.

Đại Vượng: “Cho nên… Chú không được sao?”

Đàn ông có thể bị người ta nói không được sao? Lưu Kiếm Vân liếc cậu một cái, đứa bé này!

“Đến, xem một chút, rốt cuộc là người nào.”

Đại Vượng kể thô sơ giản lược tình hướng gia đình Lục Kính Nhã với Lưu Kiếm Vân.

Sau khi nghe xong Lưu Kiếm Vân nói: “Chú tưởng là ai, người này cũng không cần cháu điều tra đâu. Công xã ngoại ô thị trấn Thanh Hoài, có nhà họ Lục đấy, hai cha con đều là liệt sĩ, cơ quan công an có vài người lớn tuổi cũng biết. Ông nội Lục Căn Sinh của Lục Kính Nhã, cha là Lục Văn Khải. Ông nội hy sinh năm 1941, cha… vào năm 1960, thời điểm ba năm hạn hán nặng nề nhất, các nơi xảy ra tình huống dân đói tranh giành lương thực nộp thuế trên quy mô lớn. Lục Văn Khải là Đại đội trưởng công xã dân binh, bởi vì hi sinh vì công vụ, được truy phong làm liệt sĩ.”

Như vậy à.

Đại Vượng thở phào nhẹ nhỏm, xem ra vấn đề còn lại chủ yếu nằm trên người Thải Hoa, cậu thoáng suy nghĩ rồi lại hỏi Lưu Kiếm Vân: “Thật sự có người có khả năng thông linh sao?”

Ánh mắt Lưu Kiếm Vân trợn tròn: “Thông linh? Cháu thấy?”

Đại Vượng nhìn anh ta, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Lưu Kiếm Vân biết tính tình của cậu, liền lôi kéo cậu đến nơi yên tĩnh hơn, nhỏ giọng nói: “Cái này, chú nói với cháu, thật đúng là không thể phủ định toàn bộ. Dù sao chúng ta cũng đều chưa từng gặp qua, nói thẳng giả dối cũng không thể tin. Chỉ là bởi vì chúng ta chưa từng gặp, muốn nói thật chúng ta cũng không phục. Có điều, khi còn bé đúng là có nghe người già kể rất nhiều chuyện như vậy, thật giả khó mà nói.”

Đại Vượng nhìn đội trưởng đội hình ở chỗ này mang vẻ mặt khó mà nói, có chút đau răng, cậu liền tạm biệt đi về nhà.

Trên đường đụng phải hai người Hàn Thanh Tùng và Lâm Lam, cậu liền đi qua cùng đi về.

Đại Vượng thường xuyên sẽ tỷ thí, phá án với bọn người Lưu Kiếm Vân, Lâm Lam thấy cậu tự nhiên không kinh ngạc.

Có điều cô rõ ràng cảm thấy con cả có tâm sự, mặc dù trước kia đều là vẻ mặt không có gì, nhưng hai đầu lông mày hiển nhiên là ẩn chứa chuyện gì đây này.

Cô cười nói: “Con cả, con vướng mắc chuyện gì đây?”

Đại Vượng: “Không có.”

“Con nhìn con, mi tâm đều muốn kẹp chết con ruồi rồi, giống hệt như cha của con, mẹ còn có thể không nhìn ra sao?”

Nằm không cũng trúng đạn, Hàn Thanh Tùng: “…”

Đại Vượng: “Thật không có.”

Lâm Lam nghiêm túc nói: “Có việc phải nói cùng cha mẹ đấy.”

“Được.” Đại Vượng nhìn cô, ánh mắt lại viết con có việc sẽ nói với hai người.

Lâm Lam: “… Anh ba, ôi chao, bên kia có thể chơi kéo trượt kìa, mau đến đó, anh kéo em.” Cô lôi kéo Hàn Thanh Tùng chạy tới, chính mình ngồi xổm xuống, để cho Hàn Thanh Tùng đi ở phía trước, cô thì lôi kéo tay của anh.

Đây là trò chơi của trẻ con nha.

Đại Vượng nhìn trời, dẫn đầu về nhà.

Lâm Lam thở ra, nói với Hàn Thanh Tùng: “Anh ba, con của anh nhất định là đang yêu đương.”

Hàn Thanh Tùng: “Làm sao thấy được?”

Lâm Lam: “Anh nhìn nó đầy bụng tâm sự, lo được lo mất, nhất định là thích cô bé nào rồi.” Cô cười lê: “Con cả của em vẫn rất tuyệt vời, cưới vợ không cần cha mẹ lo lắng.”

Hàn Thanh Tùng: “Kết hôn cũng tốt, kết hôn liền chuyển ra ngoài.”

Lâm Lam: “…” Anh cứ ghét bỏ con cả như vậy, còn không sợ mẹ ruột của nó tức giận! Em thật sự sẽ tức giận đấy.

Buổi tối Lâm Lam còn muốn thăm dò thăm dò, Đại Vượng chưa cho cô cơ hội, cô cũng chỉ đành buông tha.

Ngày hôm sau, vào lúc ra chơi, hai lớp mười một cùng chơi bóng rổ, lúc nghỉ ngơi giữa trận Đại Vượng ngồi gần giỏ đựng bóng rỗ trên tảng đá nghỉ ngơi.

Lục Kính Nhã lau một mồ hôi, cười nói với Đại Vượng: “Cậu thật rất mạnh.”

Đại Vượng thản nhiên nói: “Cậu cũng không yếu.”

Thời điểm chơi bóng rổ cậu đã quan sát, sự chịu đựng vàsức bật của cô không tệ, hơn nữa hiển nhiên đã từng luyện qua thuật đánh lộn.

Đột nhiên Lục Kính Nhã tiến sát vào cậu, hai mắt sáng trong nhìn cậu: “Cậu học qua đánh lộn.”

Cô đột phá phạm vi an toàn của cậu, gương mặt cô bé mỉm cười ở trước mắt lớn hơn, Đại Vượng theo bản năng nhích lại gần, kéo ra một chút khoảng cách.

Trừ mẹ và em gái của cậu, cậu không có thói quen cùng phái nữ mặt đối mặt ở khoảng cách quá gần như vậy.

Lục Kính Nhã cười cười: “Có thời gian cùng nhau huấn luyện, tìm đối thủ ngang tài ngang sức thật không dễ dàng, tớ cảm thấy cậu có thể thỏa mãn tớ.”

Lần này Đại Vượng rất chân thành đánh giá cô, cho tới bây giờ cậu chưa từng thấy người nào tự tin như vậy, lại còn là một cô bé, lại muốn mời nam sinh đánh nhau cùng cô.

Cậu nói: “Nói sau.”

“Cậu xem thường con gái à?” Lục Kính Nhã hỏi cậu.

Lúc này mấy nam sinh ở bên kia chơi bóng rổ đánh qua, đập về hướng của cô, cô cũng không nhìn mà trực tiếp tiếp được, sau đó trở tay ném qua mấy năm sinh kia.

“Ôi chao.” Nam sinh kia lại không có tiếp được, bị quả bóng đập một cái.

Đại Vượng nhìn thoáng qua, đứng dậy: “Có thời gian rồi nói.”

Lục Kính Nhã: “Buổi sáng tớ có thể gia nhập tập thể dục buổi sáng cùng các cậu không?”

Đại Vượng: “Tùy ý.” Người trong nhà tham gia tập thể dục buổi sáng trong đại viện có rất nhiều người đi theo, khi nào gia nhập khi nào rút lui, cũng không có ai quản, cô tự nhiên cũng có thể.

Lục Kính Nhã cười lên: “Cám ơn cậu.” Nói xong cô đã đi.

Xế chiều tan giờ học Lục Kính Nhã tới chào hỏi, bảo hôm nay không học thêm cô phải đi về giặt quần áo, sáng mai tìm bọn họ tập thể dục buổi sáng, cô trả lại cho Mạch Tuệ một thanh đường, nhờ cô ấy mời Tiểu Vượng ăn.

Qua hai ngày, ban đêm, Đại Vượng đi tìm Thẩm Ngộ.

Thẩm Ngộ: “Anh đang muốn đi tìm em đây, Thải Hoa bảo hôm nay có thể.”

Đại Vượng gật đầu, liền cùng Thẩm Ngộ đi đến ký túc xá của Thải Hoa.

Thảo Hoa vừa hóa trang, bôi phấn vẽ lông mày, vẽ tỉ mĩ, cùng cô bé nông thôn có gương mặt xanh xao khi còn bé tưởng như hai người. Cô biết đặc điểm và sở trường của mình, dung mạo của cô ta nhạt nhẽo, tầm thường, nhưng lại vô cùng thích hợp trang điểm, sau khi trang điểm có rất nhiều người nói cô ta thật kinh thiên động địa!

Quả nhiên, cô ta thấy lúc Thẩm Ngộ và Đại Vượng nhìn thấy cô ta, trong mắt Thẩm Ngộ có kinh ngạc cùng lo sợ nghi hoặc, chẳng qua gương mặt Đại Vượng vẫn không chút thay đổi, nhìn cô ta cũng không khác gì lúc trước, điều này khiến cô ta rất không thoải mái.

Con mẹ nó mắt cậu ta mù rồi à?!!

Thẩm Ngộ: “Thải Hoa, có thể rồi. Chúng tôi không để cô bận rộn không công, một lần cô thu bao nhiêu tiền, chúng tôi sẽ trả bấy nhiêu.”

Cậu mới không cần Đại Vượng thiếu nhân tình của cô ta.

Thải Hoa có chút tức giận: “Anh cho em là ai? Chúng ta không phải cùng một thôn sao? Ra bên ngoài không phải nên giúp đỡ lẩn nhau? Nếu anh cứ như vậy em không để cho nhìn, em mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng thỉnh thần nhập vào người, đó là tổn hại phúc khí cùng sức khỏe của em, há có thể dùng tiền mua được?”

Nói xong cô ta liền tức giận ngồi ở chỗ đó không nói.

Thẩm Ngộ muốn giải thích, Đại Vượng cho hắn một ánh mắt, tỏ vẻ không cần để ý tới.

Thẩm Ngộ thoáng do dự, cũng chịu đựng không nói chuyện.

Ba người đang ở trong túc xá tốn thời gian như vậy, tình cảnh rất lúng túng.

Những người cùng phòng khác cũng bị Thải Hoa tìm cớ đuổi đi, đi đến nhà ăn ăn cơm, lúc này chắc là chưa trở lại.

Đột nhiên, Thải Hoa lại khóc thút thít, bụm mặt bắt đầu khóc: “Tại sao các anh còn không đi?”

Đại Vượng: “Chờ cô bắt đầu đấy.”

Thải Hoa: “Tôi xong rồi sao còn phải bắt đầu, các người bắt nạt tôi… ”

Đại Vượng có chút không nhịn được, siết nắm đấm một chút, cậu cũng muốn nhìn cô ra rốt cuộc làm thế nào giả thần giả quỷ.

Thải Hoa: “Chúng ta đổi nơi khác, ở đây người đến người đi, không thể bị quấy rầy.”

Thẩm Ngộ suy nghĩ một chút: “Đi nhà kho.”

Cậu và ông chú nhà kho khá quen thuộc, chào hỏi mượn một gian phòng cũng có thể, ông chú này là người khá bổn phận chính trực, sẽ không nói lung tung, cũng có thể làm chứng cho bọn hắn chẳng qua chỉ tìm Thải Hoa nói chuyện, không đến nổi bị hoài nghi hai thanh niên tìm Thải Hoa làm gì.

Lần này Thải Hoa lấy từ trong túi ra hai đoạn đèn cầy màu trắng, đốt đặt lên bàn, cô ta thì ngồi lên ghế.

Cô ta lấy một tấm vải trắng lớn phủ lên đầu, che cả nửa người, ở trong đêm tối, dưới ánh nến mờ ảo lay động không dứt, thấy vậy da đầu Thẩm Ngộ có chút tê dại.

Sắc mặt Đại Vượng như thường, nhìn chằm chằm bên dưới tấm vải trắng.

Lần này không có phát run, bên dưới truyền đến tiếng cười mềm mại thiếu nữ, vẫn không phải là tiếng nói của Thải Hoa.

“Ôi chao, dương khí này xông lên thật mạnh nha, ta trốn ở trong thân thể này còn bị xông đến choáng đầu hoa mắt nữa.” Cô ta tay giơ lên, cong lên thành Lan Hoa Chỉ, làm ra động tác lẳng lơ, bắt đầu y y nha nha lẩm nhẩm hát.

Thẩm Ngộ: “!”

Đại Vượng: “Cô biết chúng tôi muốn hỏi cái gì?”

Cô ta làm ra một động tác thẹn thùng, ngón tay che ở khóe miệng, nghiêng đầu cách vải trắng nhìn qua Đại Vượng, cười hì hì một tiếng: “Thằng nhóc thật đẹp trai mà, để ta nhìn kỹ… ôi chao…” Cô ta thoáng cái ôm ngực: “Khó lường, tại sao cậu lại bị bắn chết đây chứ? Để ta ngó ngó xem… A ——”

Đột nhiên cô ta giống như bị cái gì ghim ở cổ, kinh hoảng khiến cả người lay động: “Cậu… cậu là đại sát tinh, cậu thật đúng là kẻ cuồng sát… làm ta sợ muốn chết.” Cô ta vỗ bộ ngực thở mạnh.

Đại Vượng lạnh lùng nói: “Nói điểm chính!”

“Ai ơ, thằng nhóc này hỏa khí sao lại lớn như vậy chứ? Cậu còn muốn giết ta? Ta mặc quần áo thế này, sao có thể giết được ta chứ.”

Đại Vượng đưa tay túm lấy vải trắng.

“Ta không thể nhìn thấy ánh sáng, cậu lấy xuống ta liền đi!”

Thẩm Ngộ kéo tay Đại Vượng: “Nghe thêm chút nữa xem cô ta nói gì.”

“Lui về phía sau lui về phía sau, hai thanh niên nhanh lui về phía sau, nhất là cậu, một thân dương khí hun đến ta hoa mắt chóng mặt.”

Đại Vượng nhìn chằm chằm vào vải trắng, lui về phía sau hai bước.

Cô ta lại nói: “Được rồi, nói cho cậu biết cũng không sao, cậu là bị bắn chết, giết nhiều người như vậy tóm lại phải gặp báo ứng chứ sao.”

Thẩm Ngộ: “Vậy cô xem cho tôi một chút.”

“Cậu có cái gì đẹp mắt để xem? Khi còn bé vô cùng ngoan ngoãn, ít bị đòn lại không đái dầm, mẹ cậu vô cùng yêu thương cậu, rất kiêu ngạo về cậu. Ba mẹ cậu rất ân ái, nhưng mẹ cậu vừa chết thì ông ta liền không nhịn được, vội vàng đi tìm phụ nữ. Cậu của cậu cũng thương cậu, nhưng mợ cậu có ý kiến, ghen tỵ với cậu có tương lai hơn con của bà ta. Trước mặt mọi người cậu cũng xem như là đứa trẻ hòa nhã, nhưng thật ra trong lòng rất âm u, cả ngày mong đợi mẹ kế cậu xui xẻo, đáng tiếc, tai họa sống ngàn năm cậu không hiểu? Cả ngày mẹ kế của cậu giả bộ đối xử tốt với cậu, lại ngấm ngầm khe khắt cậu, trước ngực cậu không phải còn bị bà ta đâm một lỗ kim?”

Lại đều nói đúng rồi!

Tinh thần Thẩm Ngộ chấn động, ánh mắt phức tạp nhìn cô ta, chẳng lẽ cõi đời này thật sự có quỷ thần sao?

“Còn muốn biết gì?”

Đại Vượng nhìn Thẩm Ngộ, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, liền nói: “Tôi, trong nhà.”

“Trong nhà à, ta nhìn xem thử. Ôi chao, đứa bé này tính tình kỳ cục, thật cứng đầu nha, ít được dạy dỗ lại không muốn đi học, cả ngày chạy ra ngoài. Người vợ sau này của cậu… chậc chậc, lợi hại, cọp mẹ, được rồi, cậu chỉ cần chuẩn bị, cách xa cô ta một chút. Đảm bảo cô ta hại chết cậu. Cậu có em trai út, sau đó bị chết đói. Còn có một tên ngu ngốc lỗ mãng, ngày mưa dông gió lớn, không đi bơi lội, bị sét đánh chết. Còn có… Cô bé này cũng rất xinh đẹp đấy nha, hắc hắc.”

Cô ta cách tấm vải trắng xem xét Thẩm Ngộ: “Có chút tình ý với cậu đấy nha, coi như cũng tạm được, bị chết không thảm, chính là thất vọng sau đó bệnh chết. Ôi chao, cậu còn có em trai? Ông bà ta ơi, cha mẹ cậu thật biết sinh. Đứa em trai này lớn lên thật tuấn tú, cái miệng nhỏ nhắn liên thanh, thật biết nói, dụ dỗ được một đống bà già đưa tiền cho hắn xài, chậc chậc… Thật lợi hại quá, ta cũng muốn đưa tiền cho hắn xài. Mắc bệnh lậu, đã chết.”

Đại Vượng đã lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nhưng cũng không cắt ngang lời cô ta.

“Cha cậu… Ừ, cha cậu… Xem trước cho mẹ cậu một chút, mẹ cậu… Ừ… Thương yêu cháu, nhưng cháu không xem bà ta là người. Cha cậu, ai da, tôi không nhìn thấy cha cậu. Một mảnh máu đỏ máu đỏ, hù chết người, ta, ta…”

Đột nhiên cô ta co quắp, cả người run rẩy, cuối cùng tấm vải trắng trên đầu đều rớt xuống, lộ ra Thải Hoa trợn trắng hai mắt, trên khóe miệng còn trào ra nước bọt, xem bộ dáng giống như nếu không đi thì không được.

Đại Vượng đến gần hai bước nhìn một chút, kết luận cô ta không có chuyện gì. Quả nhiên Thải Hoa tự mình khôi phục: “Hu hu… làm tôi sợ muốn chết, làm tôi sợ muốn chết, van cầu các người sau này đừng bảo tôi xem mấy cái này nữa. Thiếu chút nữa tôi chết luôn rồi.” Cô ta khóc lóc túm lấy cánh tay Đại Vượng.

Đại Vượng xoay người né tránh cô ta.

Thải Hoa túm lấy tấm vải trắng kia lau nước mũi. Cô ta nheo mắt thăm dò sắc mặt Đại Vượng băng hàn, nhưng nhìn không ra ý nghĩ của cậu, lại thử thăm dò sợ hãi nói: “Nếu không… tiếp theo tìm người hỏi thăm một chút, làm sao cải mệnh?”

Cô ta chắc chắn mình đã dọa sợ Thẩm Ngộ và Đại Vượng, bọn họ khẳng định rất tin tưởng, sẽ không nghi ngờ.

Không có ai không sợ, không biết sợ hãi!

Trong lòng cô ta rất đắc ý, bước kế tiếp có thể nắm hai người này trong lòng bàn tay để cô ta sử dụng.

Bên cạnh người giàu có tính là cái đếch gì, người giàu đều là tiểu đệ của cô ta!

Đại Vượng lạnh lùng liếc cô ta.

Thẩm Ngộ hỏi: “Phải làm sao đổi?”

“Tôi cũng không biết, có điều có thần tiên có thể thay đổi, chỉ cần thỏa mãn nàng ta, nàng có thể giúp đỡ làm chuyện xấu tiêu tan.” Thải Hoa khiếp vía thốt: “Khi còn bé không hiểu, khi đó xin sửa đổi cho Yến Yến. Vốn cô ấy phải đi theo Ngô Thải Tiên gả cho Thường Phú Dư, sau đó bị Hạnh Phúc và Đại Vĩ chà đạp, bây giờ đã sửa lại.”

Thẩm Ngộ nhìn về phía Đại Vượng, lúc trước bà nội Yến Yến cùng bác cả đúng là có ý muốn đem Yến Yến gả cho Hạnh Phúc.

Đại Vượng gật đầu.

Gánh nặng trong lòng Thải Hoa liền được nới lỏng, cảm thấy cách nắm Đại Vượng trong tay gần thêm một bước, cậu đã rất tin tưởng không nghi ngờ.

Ai ngờ Đại Vượng tiến lên một phát vặn ngược cánh tay cô ta, rút ra một sợi dây quấn hai ngón cái cô ta lại với nhau.

Biến cố vội vàng không kịp chuẩn bị như vậy, Thải Hoa kinh ngạc: “Tại sao, tại sao!”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top