Chương 44: Tổ chức tiệc

Ngày hôm sau, Lâm Thiệu Hoa không đi làm mà lại cùng Triệu Uyển Thanh đến chợ đen.

Mẹ Lâm bế tiểu Lâm vừa mới dậy đứng ở cửa nhìn hai người, vẻ mặt đầy lo lắng.

Tiểu Lâm dụi dụi mắt, "Mẹ, anh cả và chị dâu đang làm gì thế?"

Mẹ Lin thì thầm: "Anh chị của con ra ngoài có việc..."

Hai mẹ con cùng nhau ăn sáng, rồi Mẹ Lâm nhìn những chiếc bánh bao vàng trên bàn, nói với tiểu Lâm một cách trịnh trọng nói: "Tiểu Tư, nhà chúng ta có thể sống được như vậy là nhờ có chị dâu của con."

Lâm Thiệu Tư nhìn mẹ và nói lớn: "Mẹ ơi, con biết."

Trẻ con tuy còn nhỏ nhưng chúng không phải là những kẻ ngốc.

Cậu vẫn có thể nhìn thấy những thay đổi của gia đình mình trong vài tháng qua.

Kể từ khi chị dâu cậu bắt đầu đến thị trấn, cuộc sống của gia đình họ đã trở nên tốt hơn rất nhiều. Trước đó, cậu và mẹ mình thường ăn bánh bao hấp làm từ bột mì đen và dưa chua ở nhà, nhưng bây giờ họ có thể ăn thịt, cũng như mì trắng và cơm trắng.

Cậu mơ hồ biết chị dâu mình vào thành phố mua những thứ này...

Lâm Thiệu Tư ưỡn ngực nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Lớn lên con sẽ mua mì trắng cho chị dâu và anh cả ăn hàng ngày."

Mẹ Lâm cười, Lâm Thiệu Tư nhìn bà nói: "Cho cả mẹ ăn cùng nữa!"

Lâm Thiệu Hoa và Triệu Uyển Thanh mới từ thị trấn về sau buổi trưa.

Hôm nay cô mang theo nhiều bánh ngọt hơn hôm qua nhưng đều bán hết thành công. Trong đó, cô gặp một người đàn ông mà gia đình đang tổ chức đám cưới. Anh ta lo lắng không có phiếu thì không mua được bánh quy nên mạo hiểm đến chợ đen.

Đến chỗ rẽ này, anh ấy gặp được Triệu Uyển Thanh đang bán bánh ngọt. Bánh của Triệu Uyển Thanh không đắt, không cần phiếu, lại rất ngon. Người đàn ông lập tức mua mấy cân, trực tiếp làm số bánh của cô vơi đi hơn một nửa.

Trước khi rời đi, người đàn ông hỏi cô: "Sau này cô có lại đến đây bán bánh không? Tháng sau cháu trai tôi cũng tổ chức đám cưới nên tôi sẽ bảo anh trai đến mua đồ của cô."

Triệu Uyển Thanh ngạc nhiên khi có người mua lần đầu liên muốn làm khách quen. Lại còn muốn đặt trước?

Cô lập tức đồng ý, hẹn gặp người đàn ông đó đúng thời gian và số lượng, nói: "Vì là đám cưới nên tôi cũng có thể làm riêng cho anh một lô bánh có in chữ "hạnh phúc" trên đó. Anh thấy thế nào?"

"Tốt, rất tốt, còn gì tuyệt hơn nữa!"

Thời đại này không có cái gọi là tùy chỉnh cá nhân, nhưng khách hàng luôn vui vẻ khi được đối xử đặc biệt.

Trên đường về nhà, Lâm Thiệu Hoa còn hỏi cô xem hoa văn mà người kia đặt làm có phiền phức không.

Anh không muốn cô làm việc quá sức.

Triệu Uyển Thanh cười nhìn anh, về đến nhà liền cho anh xem khuôn làm bánh: "Đổi khuôn thôi, có thể phiền phức đến thế nào?"

Lâm Thiệu Hoa vừa nhìn thấy khuôn có chữ "hạnh phúc", anh không còn lo lắng nữa.

Chiều hôm đó, Lâm Thiệu Hoa thu dọn đồ đạc và quay trở lại trường học, anh vừa đi thì vợ của bác cả liền đến.

Thời tiết ngày càng nóng nên mẹ Lâm và gia đình ngồi ngoài sân tận hưởng sự mát mẻ sau bữa tối. Khi vợ bác cả đến, cả nhà đang tận hưởng thời tiết mát mẻ. Khi thấy bà ấy tới cửa, họ biết rằng bà ấy có việc gì đó.

Mẹ Lâm nhìn vẻ mặt vui vẻ của chị dâu, bà đã đoán được rồi.

Có lẽ đám cưới của Lâm Thiệu Tùng đã được quyết định.

Vợ của bác cả nói: "Ngày cưới của Thiệu Tụng nhà chị đã được quyết định, trong năm nay, cụ thể lf nửa tháng sau vụ thu hoạch mùa thu."

Ngày nay, đám cưới hầu hết được tổ chức vào cuối năm hoặc sau vụ thu hoạch mùa thu nếu có gia đình nào gấp rút kết hôn, nếu cưới vợ trước khi thu hoạch, rất có thể sẽ phải chịu khổ.

Chỉ sau vụ thu hoạch mùa thu hoặc cuối năm, khi gia đình không bận rộn, đủ cơm ăn, tiền bạc mới là thời điểm thích hợp để tổ chức những bữa tiệc vui.

Mẹ Lâm thầm nghĩ mình đã đoán đúng, liền chúc mừng: "Đây là chuyện tốt! Chị dâu, sắp tới chị được hưởng phúc rồi."

Những lời này khiến vợ bác cả suýt khóc, bà nuôi các con nhiều năm như vậy. Sau khi hai đứa con gái kết hôn, đứa con trai duy nhất cuối cùng cũng lấy được vợ.

Bà có cảm giác như mình đã trở thành mẹ chồng sau nhiều năm làm con dâu!

"Đúng đúng, gia đình bên kia thì Uyển Thanh cũng biết, là Chu Hồng Anh nhà họ Chu cũ..."

Triệu Uyển Thanh cầm kim chỉ suy nghĩ một lát, Chu Hồng Anh...

Quả thực là cô biết, nhưng không thể nói là quen với cô ấy được.

Chỉ là trước đây họ sống cùng làng và đã từng gặp nhau.

Trong ấn tượng của cô, Chu Hồng Anh này không tệ...

Vợ bác cả kể về con dâu đã lâu chưa ra cửa, lại thở dài, cuối cùng cũng tiết lộ mục đích đến nhà họ hôm nay.

"Hiện tại cấp trên không cho phép tổ chức tiệc lớn, nhưng kết hôn là chuyện lớn trong đời, cả đời chỉ xảy ra một lần! Cần phải bày biện mấy bàn cho đàng hoàng, nếu không nhà họ Lâm chúng ta sẽ xấu hổ... Trước kia bữa tiệc này chỉ là nấu tại nhà, nhưng hương vị cũng chỉ ở mức trung bình, Uyển Thanh nhà thím nấu ăn không tệ, ta nghĩ đến lúc đó sẽ nhờ Uyển Thanh tới giúp đỡ."

Vợ bác cả nhanh chóng nói: "Đừng lo lắng, chúng ta là người nhà của con, chúng ta phải tính toán rõ ràng, Uyển Thanh, con đến đãi tiệc cho nhà bác, bác sẽ dựa theo tiền công bên ngoài trả cho con, tuyệt đối sẽ không để cho con chịu thiệt."

Ánh mắt vợ bác cả rất chân thành, Triệu Uyển Thanh nghĩ nghĩ, thu hoạch mùa thu xong thì cô cũng ở cữ xong, sau đó tổ chức một bữa tiệc cũng không phải là không thể.

Còn có thể kiếm được tiền.

Có tiền mà không kiếm thì đúng là đồ ngốc!

Triệu Uyển Thanh nhìn vợ của bác cả, nghiêm túc nói: "Bác, bác rất quý trọng con khi nhờ con nấu tiệc, nhưng con vẫn phải nói sự thật. Tay nghề nấu nướng của con chỉ ở mức cơ bản, không thể so sánh với các đầu bếp bên ngoài, nếu bữa tiệc của bác bị hỏng con làm hỏng, bác cũng không thể trách con được."

Nấu tiệc không phải là sở trường của cô, so với ông nội của cô, tay nghề của cô thực sự chỉ mới bắt đầu ...

Tuy nhiên, Triệu Uyển Thanh vô thức bỏ qua rằng kiến ​​thức của cô từ nhiều thập kỷ sau, có bước nhảy vọt so với những thập kỷ này, vẫn tốt hơn đầu bếp ở đây rất nhiều.

Cũng giống như phong cách nấu ăn, đầu bếp ở đây không thể nào tưởng tượng ra được những món ăn của hàng chục năm sau, nhưng Triệu Uyển Thanh thì có thể.

Vợ bác cả nghe thấy những lời của Triệu Uyển Thanh, bà nghĩ rằng cô đang khiêm tốn về bản thân mình và nói: "Uyển Thanh, con thật khiêm tốn. Nếu kỹ năng nấu ăn của con chỉ là cơ bản, vậy thì tay nghề của chúng ta trở thành gì? Chẳng phải là đến tay nghề cơ bản, chúng ta cũng không có sao?"

Mẹ Lâm cũng mỉm cười, rất vui trước lời khen của người khác.

Dù là lời khen dành cho con dâu nhưng mẹ Lâm lại cảm thấy rất vinh dự.

"Cứ làm đi, bác tin chắc con có thể làm được!" Vợ của bác cả kiên quyết nói.

Triệu Uyển Thanh nói: "Được, vì bác đã tin tưởng con con ta sẽ tiếp nhận chuyện này."

Vợ của bác cả thấy cô đồng ý, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thời gian trôi nhanh và mùa hè đã hoàn toàn đến. Bụng của Triệu Uyển Thanh càng ngày càng lớn. Hiện tại, ngoài việc nấu nướng, mọi việc khác ở nhà cô đều do người khác lo.

Khi tháng sáu đến, ngày tốt nghiệp của Lâm Thiệu Hoa cũng sắp đến.

Trường Trung học xã hiện nay chỉ có học sinh Trung học và học sinh Tiểu học. Bạn sẽ tốt nghiệp ngay khi học xong năm thứ hai trung học. Trong thời đại này, học sinh tốt nghiệp trung học được coi là trí thức cấp cao.

Tuy nhiên, tốt nghiệp cấp 3 lại không được phân công việc làm.

Về phần Đại học Công, Nông và Binh, là nơi mà các "con ông cháu cha" sẽ đến. Số lượng người được chọn trong toàn xã có hạn. Trong khóa học của Lâm Thiệu Hoa, chỉ có Giang Trường Quân được đề cử.

Còn những người còn lại, nếu ở nhà có mối quan hệ thì có thể tìm được việc làm ở huyện, không có mối quan hệ thì chỉ có thể về quê, tìm một chức vụ trong đội sản xuất, họ thậm chí không thể tìm được một vị trí thích hợp. Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc về nhà và làm trang trại.

Lâm Thiệu Hoa có thành tích xuất sắc nhưng anh chỉ có thể trở về quê hương để làm kế toán trong đội, khi biết chuyện các bạn học đều thổn thức không thôi.

Có lẽ việc mất cha khi còn nhỏ đã dạy cho anh tính kiên nhẫn và sức mạnh, nhưng bản thân Lâm Thiệu Hoa lại rất có khả năng chịu đựng sự tra tấn của số phận.

Ngày tốt nghiệp, trường Trung học xã tổ chức chụp ảnh tập thể tốt nghiệp.

Khi Triệu Uyển Thanh đến, lớp tốt nghiệp năm hai trung học đang chụp ảnh tập thể trên sân chơi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top