Chương 42: Bánh đậu xanh
Vào ngày này, anh cả Triệu lại đến mang theo một gói lớn.
Lần này anh không mang theo quần áo mà mang theo đào.
Triệu Uyển Thanh sờ sờ quả đào lông xanh trắng hỏi: "Anh lấy ở đâu ra?"
Nếu cô nhớ không nhầm thì nhà họ Triệu không trồng đào.
Anh Triệu lấy hết đào ra, lặng lẽ sờ vài quả rồi đặt lại. Anh nhỏ giọng nói: "Anh lên núi hái. Em hai, xin đừng nói chuyện này cho người khác biết."
Lúc này đồ vật đều là của nhà nước, ngay cả những thứ trên núi cũng vậy. Lên núi kiếm củi thì được, nhưng nếu đi săn, hái trái cây trên núi mà bị người khác phát hiện thì sẽ bị gắn mác "săn trộm xã hội chủ nghĩa".
Triệu Uyển Thanh: "Em ngốc lắm sao?"
Anh cả của cô cho rằng cô cũng ngốc như anh sao? Cô có thể tiết lộ điều này ra ngoài để làm hại anh trai mình?
"Không, em hai là thông minh nhất." Anh cả Triệu nghiêm túc nói.
Anh không hề ra Triệu Uyển Thanh đang mỉa mai mình chút nào.
Triệu Uyển Thanh vỗ vỗ vai anh trai ngốc nghếch, trong lòng thở dài, nhẹ giọng nói: "Anh chưa ăn cơm phải không? Vậy ở lại thử tay nghề của em đi."
Anh cả Triệu tới thời điểm đúng là giữa trưa, đây chính là mới từ trên núi xong liền chạy ngay tới nhà em gái mình.
Mẹ Lâm và tiểu Lâm cũng đi làm về, mẹ Lâm vào bếp giúp Triệu Uyển Thanh nấu ăn, còn tiểu Lâm thì bị chiếc xe gỗ nhỏ do anh Triệu làm thu hút và đi vòng quanh anh.
Anh Triệu theo cha và giỏi nghề mộc. Mặc dù thời đại này không thể trực tiếp dựa vào nghề này để kiếm tiền, nhưng nhà nào lại không cần làm ra mấy món đồ nội thất?
Nếu bạn làm nhiều, mọi người sẽ cho bạn một số tiền như một biểu hiện đánh giá cao, và thường thì họ sẽ tặng phiếu hoặc lo bữa ăn.
Cha Triệu đã nhờ vào nghề này và sự giúp đỡ của chú mình, đội trưởng đội sản xuất, để có một cuộc sống tốt đẹp ở làng Hoàng Thổ.
Buổi trưa, cô nấu nguyên con gà rán, súp ức bò cà chua và bắp cải xào mỡ lợn, khiến cả nhà ăn đều thấy ưng bụng.
Dù sao thì anh cả Triệu cũng không thông minh bằng cậu hai Triệu. Sau khi ăn xong, anh không hiểu tại sao tay nghề nấu ăn của em hai lại tốt hơn ở nhà nhiều.
Ăn xong, anh cả không ở lại, ôm gói rời đi.
Triệu Uyển Thanh lúc này mới phát hiện trong túi của anh cả còn sót lại một ít đào, nhướng mày hỏi: "Hả? Không phải anh đến đưa đào cho em sao? Tại sao anh lại mang về một ít?"
Anh xấu hổ gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Lần trước Tiểu Hà nói cô ấy cũng thích ăn đào..."
"Ồ!" Triệu Uyển Thanh liền cười, tỏ ý rằng cô đã hiểu.
Anh Triệu càng xấu hổ hơn trước nụ cười của cô, vội vàng xách gói hàng trên lưng bỏ chạy. Trước khi rời đi, anh đưa cho tiểu Lâm chiếc xe gỗ nhỏ mà anh vừa làm khiến tiểu Lâm nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Triệu Uyển Thanh đứng ở cửa nhìn xung quanh, nhìn thấy anh cả Triệu vội vã đi tới nhà Đổng Hiểu Hà, nụ cười trên mặt càng đậm.
Khi Đổng Hiểu Hà được gọi ra, mặt cô cũng ửng hồng.
Anh Triệu là một người đàn ông giản dị, không biết những lời ngọt ngào đó, anh đưa quả đào cho cô ấy rồi đỏ mặt đi về nhà.
Trong mắt Đổng Hiểu Hà, dáng vẻ này thật bình dị và đáng tin cậy. Sau khi mang quả đào về nhà, em trai cô là người đầu tiên chạy tới giật lấy, Đổng Tiểu Hà đánh em: "Em đưa cho chị, không phải cho em ăn!"
"Chị càng ngày càng keo kiệt, Quên đi, lần sau em sẽ trực tiếp hỏi anh rể..."
"Anh rể cái gì? Em đừng có mà nói bậy!" Đổng Hiểu Hà xua tay.
Hai chị em đuổi nhau quanh sân...
Cha Đổng nhặt cái gói dưới đất lên, rửa sạch và ăn một quả đào trong lúc họ không để ý, "Thật ngọt ngào... Thiếu niên này rất có tâm... "
...
Thời tiết càng ngày càng nắng nóng, Triệu Uyển Thanh cảm thấy khó chịu khi mang thai.
Trước đây cô đã quen ở trong phòng máy lạnh, dù khó khăn đến mấy cũng có thể bật quạt, bây giờ chỉ có thể dựa vào quạt bằng tay, Triệu Uyển Thanh cảm thấy rất mệt mỏi.
Khi thời tiết nắng nóng, bạn chỉ có thể tìm cách ăn nhiều hơn để dập tắt cơn nóng.
Món chè đậu xanh được nấu hàng ngày kể từ khi thời tiết trở nên nóng bức, mỗi lần cô đều để nguội rồi làm lạnh một chút. Đây đã trở thành món ăn yêu thích không thể thiếu của cả nhà.
Vào ngày này, Triệu Uyển Thanh bất ngờ nảy ra ý tưởng lọc chè đậu xanh, để lại bột đậu xanh lắng lại. Tình cờ trong không gian có khuôn làm đồ ăn nhẹ và cô định thử làm bánh đậu xanh.
Nghĩ đến những chiếc bánh đậu xanh tan chảy trong miệng mà cô từng ăn ở thời hiện đại, Triệu Uyển Thanh không khỏi nuốt nước bọt.
Ngày hôm sau, cô dành phần lớn thời gian ở nhà để suy nghĩ và cuối cùng đã làm được những chiếc bánh đậu xanh.
Bữa tối, trên bàn có một đĩa bánh ngọt màu xanh nhạt.
"Đây là cái gì? Đẹp quá!" Mẹ Lâm cầm một miếng lên nhìn kỹ hơn. Những hoa văn đẹp đẽ trên đó khiến bà không lỡ ăn.
Tiểu Lâm trực tiếp hơn nhiều. Nếu trên đời có người tin tưởng tài nấu nướng của Triệu Uyển Thanh nhất thì nếu nói cậu là người thứ hai, không ai dám nhận mình là người thứ nhất.
Cậu chỉ nhét vào miệng mà không nhai nhiều. Bánh vừa tan trong miệng, vừa mềm, ngọt, vừa có vị đậu xanh.
Tiểu Lâm lại sửng sốt, một lúc sau mới nói: "Thật ngon!"
Mẹ Lâm cũng ăn, nếm thử nói: "Con làm nó bằng đậu xanh à?"
Triệu Uyển Thanh đại khái giải thích cho bà cách làm. Mẹ Lâm mẫu cảm thán nói: "Chênh lệch giữa người với người chính là như vậy, Uyển Thanh, con rất thông minh và luôn có thể nghĩ ra những điều mà người khác không thể nghĩ tới ..."
Triệu Uyển Thanh không thể giải thích được lời khen ngợi này: "..."
Đây thực sự không phải là tác phẩm gốc của cô ... Cô chỉ sao chép nó ...
Bánh đậu xanh được đón nhận nồng nhiệt, Triệu Uyển Thanh lại làm tiếp. Sau khi làm bánh mấy lần, đương nhiên không quên gửi một ít về nhà cũ.
Ở nhà cũ, bà Lâm để lại bốn miếng bánh đậu xanh, hai miếng còn lại đưa cho vợ của bác cả: "Các con cũng ăn thử đi."
Vợ bác cả mừng quá nên lấy luôn bánh đậu xanh và quay trở lại nhà, một gia đình bốn người cùng nhau ăn bánh đậu xanh và sau đó họ vẫn còn thấy thòm thèm.
Em tư có vẻ ghen tị và nói: "Con không ngờ em dâu của con có thể làm bánh ngọt ..."
Cô ấy thậm chí còn chưa thành thạo nấu ăn, nhưng em dâu của cô ấy thực sự có thể làm được nhiều như vậy, điều này khiến em tư rất ghen tị.
Cậu hai liếm khóe miệng, ăn được nửa miếng, cậu vẫn có chút không hài lòng. Sau đó cậu nghĩ lại, cậu sắp cưới vợ, đến lúc đó cậu sẽ mời vợ đi đến nhà kia học hỏi em dâu...
Ăn xong, ông Lâm thở dài: "Cái này ngon hơn bánh quy gà trống vàng nhiều..."
Món ăn vặt ngon nhất ông từng ăn trong đời chính là chiếc bánh quy gà trống vàng. Nó được một người bạn cùng lớp trong một gia đình khá giả tặng cho ông khi ông còn đi học, và ông vẫn nhớ nó sau rất nhiều năm từ khi ăn nó.
Bà Lâm chưa bao giờ ăn bánh quy gà vàng nên không thể hiểu được cảm xúc của chồng. Bà đang cố nhớ lại hôm nay Triệu Uyển Thanh tới đây trông như thế nào...
Bụng của cháu dâu lớn là nhọn hay tròn?
Phải có bụng nhọn thì mới có thể là con trai nha...
Triệu Uyển Thanh lại lên thị trấn đúng lúc Lâm Thiệu Hoa được nghỉ.
Hai người gặp nhau ở cổng trường rồi đi thay quần áo, trang điểm.
"Thử xem, đây là bánh đậu xanh mới của em." Triệu Uyển Thanh lấy ra một cái túi nhỏ.
Lâm Thiệu Hoa nhận lấy và mở ra. Đồ ăn nhẹ bên trong rất tinh xảo và nhỏ nhắn, bề ngoài màu xanh nhạt rất ngon.
Anh ăn vài miếng rồi nói: "Thật ngon."
Triệu Uyển Thanh ánh mắt sáng ngời nhìn anh, hỏi: "Có ngon không? Vậy nói cho em biết, thứ này có thể bán ở chợ đen sao?"
Lâm Thiệu Hoa nhìn cô gật đầu: "Sẽ không có vấn đề gì. Bánh quy và đồ ăn nhẹ trong thị trấn đang thiếu hụt, có tiền và phiếu cũng chưa chắc mua được."
Triệu Uyển Thanh vừa nghe, lập tức có lòng tin.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top