Chương 19: Sức chiến đấu áp đảo của bà Lâm
"Sao cậu về nhà lâu thế?" Một người bạn hỏi tiểu Lâm.
Tiểu Lâm lập tức lấy bánh đậu đỏ ra khoe với đồng bọn: "Chị dâu làm bánh, tớ về nhà ăn bánh!"
Những người bạn của cậu ngửi thấy mùi đều cảm thấy thèm.
"Cái này... cái này là cái gì?"
Tiểu Lâm cắn một miếng, lộ ra nhân đậu đỏ bên trong, "Bánh đậu đỏ! Chị dâu tớ làm đó! Chị dâu các cậu có làm được không?
"Sẽ không..." Một số bạn đồng hành thất vọng về chị dâu.
"Tiểu Tư, chị dâu của cậu thật tốt..." Một nam sinh trong mắt ghen tị chảy nước miếng.
"Không! Mẹ tôi nói, tiểu Tư, chị dâu của cậu là một người lười biếng nổi tiếng trong làng của chúng ta! Cô ấy không bao giờ làm việc trên cánh đồng!" Một cậu bé khác đột nhiên hét lên.
Tiểu Lâm sửng sốt, vô thức vặn lại: "Cậu nói bậy! Chị dâu của tôi không giống vậy!"
"Vậy tại sao chúng tôi chưa từng thấy chị dâu của cậu xuống ruộng làm việc? Nói cho tôi biết đi!" Cậu bé tự tin hỏi.
Tiểu Lâm mím môi. Cậu cố nhớ lại trong đầu, chỉ nhớ rằng chị dâu mình không làm ruộng...
Nhưng chị dâu cậu không phải là người lười biếng!
Tiểu Lâm không biết phải phản bác thế nào, liền đẩy cậu bé ra. Cậu bé cũng không thành thật nên lập tức gây sự với tiểu Lâm.
Trên đường làng, có vài đứa trẻ đánh nhau. Có người nhìn thấy liền chạy tới báo.
Khi cha mẹ bọn trẻ đến, một số cậu bé đã ngừng đánh nhau nhưng khuôn mặt và cơ thể chúng xám xịt.
Lúc này không có thanh niên nào trong làng còn ở nhà, bà Lâm đang ngồi trên giường đất ở nhà, bỗng nghe thấy tiếng hét từ bên ngoài.
"Bà Lâm, cháu trai của bà đánh nhau với người trong thôn, đi xem xem!" Người khách nói lời này rồi bỏ chạy.
Bà Lâm vội vàng xỏ giày bỏ chạy khỏi nhà.
Bên kia, Triệu Uyển Thanh đang bận rộn trong bếp nghe thấy bên ngoài ồn ào, sau đó im lặng tiếp tục làm việc, không biết thực ra tiểu Lâm đang đánh nhau ở bên ngoài.
Khi bà Lâm chạy đến hiện trường thì mẹ của cậu bé ở bên kia đã đến, đang bế con trai trên tay để dạy cho tiểu Lâm một bài học. Tiểu Lâm bất lực đứng đó, nước mắt muốn khóc nhưng lại không dám.
"Mày đánh người còn dám khóc?!"
"Cô làm cái gì vậy?" Bà Lâm đẩy người kia ra, ôm lấy tiểu Lâm.
Vợ Đại Ngưu nhìn thấy bà Lâm tới, lập tức bình tĩnh lại, nhưng vẫn không cam lòng nói: "Dì Lâm đến vừa kịp lúc, chính là cháu trai nhỏ của dì đã đánh con trai lớn của tôi trước! Xin hãy nói cho tôi biết nên giải quyết chuyện này thế nào? Thằng bé có chuyện gì không vừa ý mà vô cớ đánh người sao?"
Các bà vợ và mẹ chồng đang xem đều thờ ơ gật đầu.
Bà Lâm cau mày, kéo tiểu Lâm lại và hỏi: "Nói cho bà biết, tại sao cháu lại đánh người trước?"
Tiểu Lâm tức giận chỉ vào cậu bé: "Nó nói xấu chị dâu của cháu!"
Đứa bé bị cậu chỉ tay, tính tình vốn đã không tốt, hiện tại còn nổi cáu, hét lên: "Chị dâu nhà cậu lười quá! Mẹ tôi nói hoàn toàn đúng!"
Lời này vừa nói ra, vợ Đại Ngưu nhanh chóng che miệng con trai mình bằng vẻ mặt ranh mãnh.
Những người xem cũng trợn tròn mắt, màn trình diễn này càng ngày càng thú vị!
Dù ít nhiều ai cũng sẽ nói xấu sau lưng nhưng không ai đem chuyện này ra để xúc phạm người khác.
Nhưng vợ Đại Ngưu này đã nói, sau khi nói xong thì con trai lại truyền đi...
Bà Lâm sắc mặt già nua, môi mím thật chặt, "Vợ Đại Ngưu này, cô nói vợ của cháu trai lớn của ta là lười biếng sao?"
"Làm sao có thể... Dì, dì tin lời con nít nói sao?" Vợ Đại Ngưu bắt đầu run rẩy.
"Hừ! Đi theo ta!" Bà Lâm nói xong liền kéo tiểu Lâm về nhà.
Vợ của Đại Ngưu bị đám đông xô đẩy và đi theo bà Lâm suốt chặng đường.
Một nhóm người trong làng buôn chuyện từng nhóm đến nhà Triệu Uyển Thanh, khiến cô hoang mang.
Bà Lâm chỉ vào Triệu Uyển Thanh, người đang mặc tạp dề màu xám, tay áo xắn cao, tay dính đầy bột mì và hỏi: "Cô có còn nghĩ vợ của cháu trai lớn của tôi là người lười biếng không?"
Mọi người bối rối nhìn Triệu Uyển Thanh, nhìn vài lần phát hiện ra bộ dạng này của cô ... gọn gàng, nhan nhẹn và giỏi gianh.
Người phụ nữ càng cẩn thận càng há hốc mồm khi chứng kiến kỹ năng làm bánh bao của Triệu Uyển Thanh.
Kỹ năng độc đáo để làm bánh bao chỉ bằng một lần là gì? Những chiếc bánh bao được làm có kích thước đồng đều và trông đẹp mắt.
Và nhân bánh...có mùi thơm ngon khi còn sống.
"Bà nội, đây là..."
Bà Lâm không để ý đến người kia, dẫn hai người phụ nữ đi xem bếp lò, bồn nước, sân, vườn rau sau nhà...
"Nhìn cái bếp, sạch sẽ làm sao..."
"Nhìn cái giẻ lau, giặt thật chăm chỉ, không hề bẩn chút nào!"
"Nhìn quần áo phơi ngoài sân... nhìn sạch sẽ quá, bể nước trông rất đầy đủ..."
"Còn vườn rau sau nhà này..."
Bà Lâm dẫn đám người này đi một đoạn, tra hỏi suốt một đường, nói xong, đầu Đại Ngưu gục đầu xuống.
"Hừ! Con dâu út của tôi không có ở nhà, cháu dâu lớn của tôi lại một mình bận rộn trước sau trong nhà! Nếu có để cho tôi nghe có người nói là cháu dâu lớn của tôi là kẻ lười biếng lần nữa, tôi sẽ xé xác mấy người!"
Những người tới hóng hớt đem vẻ mặt không thể tin nổi rời đi. Vợ Đại Ngưu kéo con trai chạy nhanh nhất có thể, vì sợ bị bà Lâm tát lần nữa.
Triệu Uyển Thanh vẫn luôn theo dõi toàn bộ quá trình, từ một bên đi tới, vẻ mặt sửng sốt: "Chuyện gì thế này?"
Tiểu Lâm kéo cô lại, kể cho cô nghe toàn bộ sự việc, sau đó Triệu Uyển Thanh liền hiểu ra.
"Từ nay về sau con đừng sợ, những con khốn này đã bị ta dạy cho một bài học, bọn chúng sẽ không dám nói bậy bạ nữa để hủy hoại danh tiếng của con nữa đâu!"
Bà Lâm nói xong câu này liền vỗ vỗ ống tay áo, nghênh ngang rời đi.
Tiểu Lâm và Triệu Uyển Thanh bị gió lạnh bỏ mặc, "Bà nội thật lợi hại..."
Từ đó về sau, danh tiếng của Triệu Uyển Thanh trong thôn hình như đã tiến bộ thật sự. Trước kia, những người phụ nữ trong thôn khi tụ lại nói chuyện với nhau, thì mười chuyện chắc chắn có ít nhất một chuyện liên quan đến cô. Nhưng bây giờ mọi người đều quá nhạy cảm khi nhắc đến cô.
Thậm chí, có người trò chuyện với Triệu Uyển Thanh khi cô ra sông giặt quần áo, đi trên đường còn chào hỏi cô.
Triệu Uyển Thanh nhìn thấy những thay đổi này trong mắt cô và hoàn toàn ấn tượng với khả năng chiến đấu của bà nội Lâm.
Sau bữa tối, trong lúc trò chuyện với mẹ Lâm về vấn đề này, mẹ Lâm vừa bình tĩnh vừa may áo len bông cho đứa cháu chưa chào đời của mình vừa nói với Triệu Uyển Thanh: "Đừng coi thường bà nội của con. Hồi đó con còn rất nhỏ, bà nội con đã được nhắc đến là Người phụ nữ hung dữ nhất thôn Thuỷ Truân!"
Mẹ Lâm nói mấy chữ cuối cùng rất nhỏ nhẹ, vẻ mặt lén lút.
"Lời bà ấy nói ra cũng không có mấy người dám cãi lại..."
Triệu Uyển Thanh trợn tròn mắt, hoá ra là như thế này!
Mặc dù người phụ nữ hung dữ nhất làng Thủy Truân đã rút lui khỏi thế giới của Làng Thuỷ Truân nhưng sức mạnh còn lại của bà ấy vẫn còn đó...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top