Chương 14: Đất Quan Âm

Bên trong cửa, Triệu Uyển Thanh dựa vào cửa không nhúc nhích.

Khoảng sân vào buổi tối được ánh mặt trời lặn phản chiếu màu cam, nhưng màu sắc ấm áp này không thể che đi bóng tối trong mắt Triệu Uyển Thanh.

Những chuyện cũ trong trí nhớ của nguyên chủ lần lượt được nhớ lại...

Vu Tĩnh nói bạn tốt là phải chia sẻ cùng nhau nên nguyên chủ bị cô ta động viên về nhà trộm đồ cho cô ta ăn;

Vu Tĩnh nói 'mặc màu hồng trông cậu có khí chất lắm', nguyên chủ đưa cho cô ta một mảnh vải hoa đào lớn để may quần áo;

Vu Tĩnh nói "Lâm Thiệu Hoa không thích cậu phần lớn là do mẹ anh ta ở trước mặt anh ta nói xấu cậu " thế là nguyên chủ truyền cơn tức giận vì Lâm Thiệu Hoa không yêu mình sang mẹ Lâm và tiểu Lâm...

"Ha" Triệu Uyển Thanh nhìn về phía xa, không ngăn được sự mỉa mai trong lòng.

Nguyên chủ, nguyên chủ, cô sinh ra chỉ có làn da tốt mà đầu óc không tốt.

Chẳng phải Vu Tĩnh đã dựa vào nguyên chủ để đạt được mục tiêu của mình sao?

Và sự khao khát trong mắt Vu Tĩnh mỗi khi nói về Lâm Thiệu Hoa...

Ôi, một người phụ nữ khác thích Lâm Thiệu Hoa.

Triệu Uyển Thanh xoa xoa thái dương, khi cô lại mở mắt ra, bóng tối đã sớm tiêu tán, thay vào đó là sự quyết tâm.

Bây giờ có cô ở đây, loại chuyện này sẽ không được phép xảy ra nữa.

Cô sẽ tự tay tiêu diệt nhân vật phản diện này!

Ngoài cửa, Vu Tĩnh sửng sốt một lát, cuối cùng chửi rủa bỏ đi.

Trong túi của cô có nửa cái bánh mì vàng chưa ăn nên cô vội vàng lấy ra ăn trước khi về đến nhà bị anh em phát hiện, sẽ không đến lượt cô ăn.

Triệu Uyển Thanh không biết hôm nay nàng sao lại điên cuồng như vậy, vì sao không nghe lời cô? !

Lại còn lạnh lùng nhìn cô...

Vu Tĩnh hừ lạnh một tiếng, kết luận Triệu Uyển Thanh nhất định lại bị Lâm Thiệu Hoa phớt lờ nên mới trút cơn giận lên người mình!

Xinh đẹp có ích gì? Không phải Lâm Thiệu Hoa cũng không thích hay sao?

"Tĩnh Tử đến gặp con dâu của nhà họ Lâm sao?" Một người phụ nữ bắt chuyện với cô.

Vu Tĩnh nhét bánh mì vàng vào túi, lập tức nói: "Đừng nhắc tới, Triệu Uyển Thanh tính tình xấu xa đến mức đuổi tôi ra ngoài, thậm chí còn không cho tôi vào uống nước..."

Phụ nữ trong làng thích buôn chuyện khi không có việc gì làm. Nếu buôn chuyện, bạn sẽ không bao giờ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để buôn chuyện.

"Ồ, thật sao?" Người phụ nữ khen ngợi.

Vu Tĩnh vừa mở miệng đã đến và làm hoen ố hình ảnh của Triệu Uyển Thanh bằng những lời vô nghĩa, sau đó cô hài lòng rời đi.

Người phụ nữ đã nghe đủ lời bàn tán, vội vàng đi nói với các chị em của mình, một truyền mười, mười truyền trăm, việc tốt không ra đến cửa, tiếng xấu đã đồn đi xa.

Triệu Uyển Thanh vẫn không biết rằng hình ảnh của mình lại bị hoen ố lần nữa...

Sau khi đối phó với nhân vật phản diện đầu tiên, cuộc sống của Triệu Uyển Thanh quay trở lại những ngày tháng vui vẻ, mỗi ngày nấu những món ăn ngon cho cả nhà ăn.

Mẹ Lâm hàng ngày làm việc ngoài đồng để kiếm điểm lao động, tiểu Lâm kiếm điểm lao động bằng cách nhặt phân và cắt cỏ cho lợn. Triệu Uyển Thanh làm công việc hậu cần tại nhà, nấu ăn và giặt quần áo.

Nhưng khi đi giặt quần áo trong mương, cô luôn có cảm giác như có ai đó đang nói xấu mình sau lưng...

Triệu Uyển Thanh chỉ nghĩ đó là do danh tiếng của nguyên chủ, cho đến tận bây giờ người ta vẫn còn bàn tán về chuyện đó.

Cô đã dành thời gian đến thăm ngôi nhà cũ một lần, bà Lâm nắm tay cô và hỏi đứa trẻ với nụ cười trên môi.

Ngoại trừ vợ của bác hai rất kì quái, thái độ của những người còn lại trong nhà họ Lâm đối với Triệu Uyển Thanh ít nhiều đã thay đổi, cô có thể cảm nhận được điều đó.

Chị ba Lâm nhà bác cả cũng đến gặp cô để trao đổi một số kỹ năng nấu nướng. Em sáu và chị gái là em năm cũng đến gặp cô một lần.

Em sáu dễ thương, miệng ngọt ngào, Triệu Uyển Thanh có thể nói chuyện với cô ấy, nhưng em năm thì...

Triệu Uyển Thanh có chút khó giải thích.

Tuy nhiên, đối với những người anh em họ này, họ không hòa hợp với nhau mỗi ngày, nếu họ hòa hợp với nhau thì Triệu Uyển Thanh sẽ không gặp nhiều rắc rối.

Những ngày bình yên trôi qua như nước chảy. Ngày này, hệ thống lại sàng lọc mệnh lệnh, cuối cùng cũng tìm được việc gì đó để Triệu Uyển Thanh làm.

"Đất Quan Âm?"

Triệu Uyển Thanh nhìn thông tin mua hàng giới thiệu, ngơ ngác lắc đầu.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy thứ này trước đây và cô cũng không biết về nó.

Nhưng nó không ảnh hưởng đến việc cô ấy thu thập để kiếm điểm.

Mang theo chiếc cuốc nhỏ, Triệu Uyển Thanh xuất phát dưới sự dẫn dắt của hệ thống.

Hệ thống không cho phép cô dừng lại cho đến khi cô đến cuối làng.

Bên bờ dốc, có hai đứa trẻ đang đào đất. Nếu để ý kỹ bạn sẽ thấy đất có màu trắng, rất giống hình ảnh trên thông tin mua hàng.

"Đây chính là đất Quan Âm?" Triệu Uyển Thanh trong lòng thầm hỏi.

Sau khi nhận được câu trả lời tích cực từ hệ thống, cô bước tới.

Có hai đứa trẻ, một trai một gái. Cô gái lớn hơn, nhìn khoảng mười hai, mười ba tuổi, cũng gần bằng em sáu. Cậu bé chắc cũng trạc tuổi tiểu Lâm.

Triệu Uyển Thanh cau mày, hai đứa nhỏ này thật sự là... quá gầy.

Giống như dạ bọc xương vậy

Hai đứa nhỏ thấy cô đi tới, cô lớn kéo cậu bé nhường đường.

Triệu Uyển Thanh cầm cuốc lên định đào, lại nghe cô gái nói: "Chị gái này, cái này không thể đào, phải quét."

"Quét?"

Cô nhìn cô gái đưa vật giống như cây chổi trong tay cho mình.

"Cảm ơn." Triệu Uyển Thanh nhận lấy.

Đất Quan Âm trắng nõn bị quét xuống từng chút một, Triệu Uyển Thanh dùng vải bọc lại, ước chừng số lượng vừa đủ, sau đó mới dừng lại.

Khi trả lại 'chổi' cho họ, cậu bé đột nhiên hỏi: "Chị ơi, nhà chị cũng ăn món này à?"

Triệu Uyển Thanh sửng sốt: "Cái gì?"

Đột nhiên, cô nhận ra mình đang làm gì, lưng cô lạnh buốt.

Trong đầu cô, hệ thống đã thêm vào cho cô câu chuyện về đất Quan Âm ở thời đại này...

[Đất sét cao lanh ở Trung Quốc thường được gọi là đất Quan Âm. Trong thời kỳ đói kém, nó thường được dùng làm thức ăn để thỏa mãn cơn đói của những người đang đói. Ăn nó sẽ tạm thời làm giảm cơn đói, nhưng cơ thể con người không thể tiêu hóa và hấp thụ được. Sau khi ăn sẽ bị chướng bụng và khó đại tiện. Ăn một lượng nhỏ không gây tử vong, nhưng ăn lâu sẽ khiến bạn chết vì chướng bụng]

Thời kỳ khó khăn nhất của thời đại này đã qua, nhưng có người vẫn phải dựa vào đất Quán Âm để sinh tồn... ...

Một cơn gió làm mát mồ hôi trên trán Triệu Uyển Thanh. Cô với hai đứa trẻ: "Cố gắng ăn càng ít càng tốt. Ăn nhiều cái này cũng không tốt."

Nói xong, cô xách cuốc bỏ đi trong tuyệt vọng.

Thời đại này không hề đẹp đẽ như trong tiểu thuyết.

Triệu Uyển Thanh rời đi không bao lâu, lại có một cô gái khác đi tới - Đổng Hiểu Hà.

Đổng Hiều Hà lại nhìn thấy hai đứa em họ của mình đào đất Quan Âm, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Chị đã bảo không có đồ ăn thì đến nhà chị, hai đứa lại đào cái này làm gì!"

Đổng Hiểu Phương lôi kéo em trai, cô liếc nhìn chị họ mình, thấp giọng nói: "Vậy thì không phải lúc nào em cũng có thể đến nhà chị ăn cơm..."

Cô có thể thấy điều đó mỗi khi đến nhà chị họ mình, dì của cô luôn trông rất tệ...

Cô và em trai cô ấy hiếm khi đến đó.

"Vừa rồi là ai tới đây?" Đổng Hiểu Hà ngẩng đầu nhìn thân hình mảnh khảnh.

"Là con dâu gả vào nhà thứ ba của họ Lâm, xinh đẹp như vậy..." Đổng Hiểu Phương say mê nói.

Đổng Hiểu Hạ: "Cô ấy đã nói gì với em?"

Triệu Uyển Thanh phải không? Cô biết một người ở trường trước là người giỏi ăn uống và lười biếng nhất.

"Cô ấy nói những thứ này chúng ta nên ăn ít đi..."

Đổng Hiểu Hạ trong mắt mơ hồ. Đây... xem ra Triệu Uyển Thanh có thể nói như vậy sao?

Cô ấy không tin điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top