Chương 35+36+37+38

Đệ ba mươi lăm chương Ta là Thanh Tước

[ Người người đều nói Thánh chủ của thê sgiới này là người đẹp nhất, kỳ thực nương ta mới là người đẹp nhất !]

___ Khi mới vào Hư Hoa chi cung, người thứ nhất gặp đựoc – nam hài kia đang hiện lên trong đầu Cố Thính Ngữ.

[… Không ai quen thuộc với hắn hơn ta…]

___Khi Cố Thính Ngữ hỏi han thiếu phụ kia, nàng đã nói vậy với hắn.

[Ngài đã hơn mười năm không xuất hiẹn trên Thánh điện, không ai biết ngài đi nơi nào…]

___ Ngay vừa rồi, tên hộ vệ sau cùng dường như đã biết đựoc hành tung của Thánh chủ.

Thê nhưng, cái hài tử mà hắn gặp lúc ban đầu kia chỉ có hình dáng vừa vặn của một đứa bé mười tuổi

"Ngươi đến tột cùng là ai?"

Cố Thính ngữ nhìn "Thiếu phụ" đã bỏ đi dáng vẻ cũ, khí chất thanh lệ động nhân vượt xa vẻ nhiếp nhân tâm phách trong trang phục nữ

Trước mắt mình chính là dung mạo tinh xảo hoàn hảo của nữ nhân, nhưng người đang ôm ấp hắn, thực tế lại là một nam nhân

Y nhìn Cố Thính Ngữ thật sâu, trong sóng mắt lưu chuyển mang theo nhu tình như nước

"Ta là Thanh Tước."Namnhân tận lực đè thấp thanh âm trở nên mềm mại trầm thấp

—————————-

ChuTước, còn gọi là Phương Hoàng, là vật cưỡi của Chính thần – là Thánh điểu bất tử.ChuTước sinh ra là lúc tinh hoa của thiên địa tập hợp, toàn thân toả ra vầng sáng màu vàng, nguyên khí khi cạn thì sẽ chết, sau đó lại có thể sống lại từ trong tro tàn.

Nhưng rất ít người biết đựơc, Chu Tước còn có một huynh đệ song sinh __ Thanh Tước, Thanh Tước không giống như Chú Tước hoa lệ lóng lánh, tương phản từ lúc sinh ra toàn thân đen thui tanh hôi, nhìn không ra là loại chim gì.

Thanh Tước, nhìn qua phảng phất giống như một con công bị đốt trụi lông

Tại trên điện thần, vô số những dị thú quý hiếm đựoc Thần quan tâm cho hoá thành hình người, duy độc chỉ có Thanh Tước chốn ở một nơi bí mật gần đó nhìn, nó sợ bị phát hiện, sợ bị người chú ý, hào quang chói mắt của Chu Tước đâm thật sâu vào trong lòng nó, tại một khắc đó, sinh mệnh của nó dường như ngừng lại giữa những tiếng động nhốn nháo trong cung đình hoa lệ này

Nhìn bọn họ, nghe bọn họ, nhưng không lại gần bọn họ.

Cái loại tư vị đứng trên ngàn người đựoc người người ngưỡng mộ… đến tột cùng là có cảm giác gì?

Không lâu sau , ngay khi ánh sáng cực đại củaChuTước đưa tới vô số ánh mắt cực kì hâm mộ thì, Thanh Tước bị chúng thần trục xuất. Chúng thần cho rằng một vật xấu xí không nhìn ra loại chim gì không nên đứng trong cung điện thần thánh này.

Thanh Tước từ trong một mảnh băng lãnh tỉnh lại, nơi nó rơi xuống là một thành trấn nhỏ cũ nát cằn cỗi. Người trên trấn từ già tới trẻ, cuồn cuộn độ nhật, chết lặng cùng xấu xí đều ở đây ___ và cũng rất cô đơn, như chính bản thân nó.

tại sâu trong ngõ nhỏ âm u ẩm ướt, không một ai chú ý tới con chim công đen kịt đang chậm rãi chết đi. Thanh Tước cảm thấy độ ấm trên thân thể nó đang từng chút từng chút một biến mất, trong hỗn độn một tia ánh vàng hung hăng đâm vào tâm nó. Nó hảo muốn sống… hảo muốn phát sáng giống nhưChuTước…

Thanh Tứớc không nghĩ tới, nỗi cô đơn không cam lòng như vậy, khát vọng trong nội tâm như vậy lại có thể gọi ra Nguyên Ác. Nó mơ hồ nhớ kỹ nam nhân từ chỗ u ám đi ra hỏi nó có muốn có một dung nhan vô thượng không, điều kiện duy nhất chính là phản bội thần giới, tuyên thệ trọn đời phục vụ hắn.

Thanh tước nói một câu: Ta vốn không thuộc về Thần giới, vì sao phải phản bội?

Sau khi trở thành phụ tá của Nguyên Ác, Thanh Tước rốt cục cũng hoá thành hình người. Đôi cánh chim cháy đen biến mất, Thanh Tước như sống lại từ trên mặt đất đứng lên, mái tóc dài màu vàng bay ở trước người, đôi mắt màu xanh phảng phất như có thể nhận biết mọi kiếp phù du ấm lạnh.

Thanh Tước sỡ hữu một vẻ đẹp mị hoặc, những người nhìn qua y đều tình nguyện đem tất cả dâng lên.

Y mang theo mọi người trong trấn cùng nhau tiến vào kết giới củaThậpNhị cung.

Y cho bọn họ gương mặt đẹp, cho bọn họ tài phú ___

Bọn họ cần Thanh Tước, mà Thanh Tước… Cũng cần bọn họ

tất cả những ngày tháng xa hoa này chạm rãi trôi qua cả ngàn năm

Thanh Tước đã không ly khai những hoa lệ vinh quang, y từ từ hấp thụ những sùng bái cùng ca ngợi của mọi người để sinh tồn

Được sùng bái, đựoc kính yêu cảm giác nguyên lai thật sự mê người.

Có vài thứ, khi chưa từng có đựoc, thì hy vọng nó đừng vượt xa chính mình quá.

Mà giả sử có một ngày chiếm đựoc rồi, lại chăm chú duy trì cái cảm giác đứng ở đỉnh này, sẽ nỗ lực để tiến tới một đại giới cao hơn trước.

Thanh Tước xinh đẹp dẫn tới người người điên cuồng, mà bản thân y cũng là như vậy.

Thẳng đến một ngày, y đứng trước gương phát hiện ra bản thân cùng với những thánh thú mỹ lệ trên thần điện thượng kia đều giống nhau…

Con ngươi mỹ lệ như vây, nhưng nhãn thần lại trống rỗng

Thanh Tước không khỏi hoang mang tự vấn bản thân

"Bỏ đi hoa lệ nghê sam, ta còn có thứ gì?"

Đệ ba mươi sáu chương Nguyên do

Thanh Tước am hiểu nhất là ma pháp luyện kim hệ thổ.

Hàng ngàn năm trước một đạo kim quang chói mắt đã đâm vào lòng y để lại một vết thương thật sâu. Nhưng bất luận y học thuật luyện kim đến cảnh giới nào, cũng không thể khiến bản thân phát ra hào quanh kim sắc.

Có một thanh âm vẫn luôn tồn tại ở sâu trong nội tâm y ___

Ngươi bất quá chỉ là một con chim công đen thôi đựơc bỏ vào trong một cái túi da mỹ lệ mà thôi.

Ngươi vĩnh viễn không phải là Phượng Hoàng.

Phóng nhãn nhìn lại, chính là Hoàng Thành, nơi phồn hoa chói mắt nhất thế giới lại đơn độc trong sa mạc

Y bắt đầu muốn bỏ đi.

Y thường thừơng đêm đêm không quay về cung điện, một mình đứng giữa sừon núi nhìn xuống đèn đuốc sáng trưng trong thành trấn dưới chân núi.

từ một nơi bí mật gần đó

Nhìn những tiếng dộng ầm ĩ từ phái xa.

Tất cả như trở lại như một ngàn năm trước

"Bõm bõm"…

Thanh Tước bỗng nhiên nghe tháy thanh âm vật gì rơi xuống nước

Dọc theo bờ sông đi thẳng về phía trước, trong màn đêm Thanh Tước thấy một hài đồng khoảng ba bốn tuổi. Y có chút hiếu kì quan sát nam hài, thấy nó nhặt những bảo thạch trên đất lại, sau đó ném toàn bộ xuống sông

Thanh Tước nhíu mày, y nhẹ nhàng hoi "Chúng Nó không đẹp sao?"

Tiểu nam hài không để ý tới y, tiếp tục ném bảo thạch xuống sống "đẹp, nhưng ta cần chúng nó để làm gì?"

đối với hài tử mà nói, những bảo thạch này cũng những tảng đá bình thường chẳng có gì khác nhau.

Thanh Tước không dấu vết nở nụ cười "Ngươi tại sao lại ngồi ở đây ném bảo thạch?"

Namhài rốt cục dừng lại động tác, rầu rĩ trả lời "ta đang đợi nương của ta."

"Nương của ngươi?"

"Bọn họ nói, nương của ta là người đẹp nhất trong trấn, vài ngày trước đã đưa tới thành cung, đến giờ vẫn chưa thấy về…" Nam hài quay đầu lại, mấy ngày không có ăn cơm khiến nó dị thường suy yếu, khi nó ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt Thanh Tước, nhất thời đại hỉ "Nương! Ngươi đã trở về!"

Thanh Tước thoáng cái sửng sốt

Namhài vì quá vui mà khóc, cánh tay nhỏ bé nắm chặt tay Thanh Tước, dừơng như rất sợ y đột nhiên biến mất

Bị nam hai lay tỉnh, Thanh Tước bỗng nhiên nghĩ tới lúc trước y muốn xác nhận trên đời có tồn tại người có dung mạo so với y còn xuất sắc hơn hay không, nên đã triệu tập toàn bộ người dân Hoàng Thành tuyên bố tuyển trọn mỹ nhân đẹp nhất, nhưng chuyện này đã qua từ lâu lắm rồi. Mà y cũng không nhớ rõ những mỹ nhân này sau cùng có đựoc thả về thành trấn hay không.

Thanh Tước không hề biết chính là, lúc này đây có một nữ nhan da mặt đã bị kéo xuống, chính bởi vì có khuôn mặt có chút giống y, mà lúc còn sống nàng dã bị dằn vặt vô cùng tàn khốc.

Namhài ỷ ôi trong lòng Thanh Tước bỗng nhiên yếu đuối khuỵu xuống, khiến y thoáng cái không biết phải làm sao. Không ai dạy cho y biết phải làm sao để đối dãi với ngừơi khác, từ trong ký ức của y, đều là ánh mắt ghét bỏ của chúng thần thánh thú, điều duy nhất y học đựoc là trốn trong bóng tối, tận lực khiến người khác ít chú ý tới mình.

Có dù trước mắt là thứ y muốn, y cũng chỉ dám lén lút ngắm nhìn

"…" Do dự thật lâu, y cúi người ôm lấy nam hài "Trước khi nương ngươi tới tìm, ta liền ở tạm với ngươi đi…"

Không nghĩ tới vì cái quyết định này, lại khiến Thanh Tứoc sống cùng nam hài qua rất nhiều năm. Khoảng trống thất lạc từ lâu trong tâm, lại trong khoảng thời gian ở chung với con người bình thường từ từ đựơc lấp đầy, cung điện cực đại huy hoàng vô pháp lưu lại Thanh Tước, y thích nhìn "nhi tử" từ từ lớn lên, y thấy bản thân mình khi trẻ còn thiếu cái gì, hết thảy đều bù đắp lên người nam hài này. Bất quá, điều khiến y phiền hà nhất chính là tính cách của thằng nhóc này

"Nương à, cái ngọc bội này người có thích hay không?"

"Không!"

"Nương, ngươi sau này sẽ không phải tiếp tục làm một quả phụ đi?"

"Hỗn tiểu tử…"

"Nương, người như vậy là không đựoc a… dựa theo tính tình của người, nhất định phải tìm đựơc một người tốt, chờ người tìm đựơc người đó khẳng định xấu hổ lấy khăn che mặt, như vậy ta làm sao có đựoc cha a?"

"…."

Từ đó về sau, Thánh chủ mà người ngừơi ngưỡng mộ càng ngày càng ít xuất hiện.

Trong một ngôi nhà nào đó ở Hoàng Thành, lại có hơn một nam hài cùng một thiếu phụ mỹ lệ sinh sống.

Đệ ba mươi bảy chương Na mạt u ám đích lục sắc

"độc tiễn vừa rồi, ngươi căn bản là bắn về phía Thanh Tước đi."

"…"

Ở chỗ sâu trongThậpNhị cung.

Ba nam nhân đối mặt với thuỷ tinh cầu bị nghiền nát rơi vào im lặng quỷ dị

"Huyễn Sinh." Sau một lúc lâu, nam tử cao ngạo ngồi ở giữa ra quyết đinh "Ngươi đi giết cái nhân loại kia đi."

Namtử có đôi ngươi lục sắc chẳng biết vì sao lại hiện lên một tia kinh hoàng, y chần chừ lắc đầu

"nếu như không phải chúng ta bị hạn chế bởi khế ước: KHông thể ly khai khỏi khu vực mình bảo hộ, ngươi nghĩ ta sẽ để cho nhân loại kia sống tới giờ sao?!"

"…Ta không đi."

"Trong mười hai thánh thú, ngưoi là người duy nhất có thể ra vào kết giới, nếu như ngươi không đi giết hắn, thì phải đợi cái nhân loại kia kiêu ngạo đến bao giờ?!"

Namtử có đôi ngươi lục sắc mím môi trầm mặc

"Huyễn Sinh, lẽ nào đến cả ngươi cũng muốn phản bội chủ nhân?"

"được rồi ! Quyết ___ Ngươi tối rõ ràng nhất, cho dù mười một thánh thú toàn bộ đều phản bội chủ nhân, thì ta cũng là người duy nhất không bao giờ phản bội người."

Namtử gọi là Quyết ngây người trong chốc lát, lập tức cắn răng oán hận rời đi

Trong điện chỉ còn lại hai người, Huyễn Sinh sắc mặt trầm trọng nhìn tro bụi thuỷ tinh cầu bị nghiền nát "Có một số việc chỉ có thể nói cho ngươi nghe thôi, ta rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?"

Namtử phía sau vẫn im lặng không nói lời nào.

"ta đã từng nói với ngươi ta hận Thanh Tước tới mưc nào đi… Nhân loại nọ căn bản không có khả năng tới đựoc đây, Quyết vì sao lại khẩn trương như vạy? Ta tạm thời… Còn chưa muốn cho nhân loại kia chết, thế nhưng… hay ta thực sự có thể nhất cử lưỡng tiện làm cái gì ." Huỹen Sinh quay lại nhìn nam nhân nói, hai mắt ảm đạm nhìn xuống, nhẹ nhàng nở nụ cười "Những lời vừa nãy không thể nói cho Quyết nga, bất quá đương nhiên, ta biết ngươi sẽ không làm thế"

[Bởi vì ngươi căn bản là một giả tử nhân (người chết giả - người thực vật)… ] Huyễn Sinh đứng lên, nhãn thần nhìn nam tử không có khả năng tự hỏi kia nói "ta ra ngoài đi dạo, ngươi…hảo hảo giữ nhà."

—————-

"Ngươi kêu Thanh Tước?"

Gương mặt Thanh Tước đột nhiên ửng đỏ, hô hấp y rõ ràng bất ổn khi nhìn Cố Thính Ngữ

Cố Thính Ngữ tuy rằng rất nghi hoặc Thanh Tước vì sao từ nữ biến nam đột nhiên xuất hiện, thế nhưng đau đớn kịch liệt phiá sau khiến hắn vô pháp ngẫm nghĩ cái khác, hắn tận lực nắm chặt Thanh Tước, nhẹ nhàng nói "… Cảm tạ ngươi đã cứu ta."

Một cỗ tình cảm ấm áp cấp tốc lan ra toàn thân Thanh Tước, cái loại cảm giác thoả mãn chẳng bao giờ có này hung hăng đánh vào linh hồn y, phảng phấp như mọi chuyện hư hoa đã không còn quan hệ tới y, chỉ cần… Chỉ cần ôm chặt nam nhân này là tốt rồi…

"Sẽ không…phải, sẽ không… Người khác… Lại thương tổn ngươi…" Đỏ mặt Thanh Tước khẩn trương đưa ra lời hứa hẹn kiên định.

Cố Thính Ngữ trong lòng y lần nữa rời vào hôn mê, tiên huyết từ bên trong huyệt nội không ngừng trào ra, Thanh Tước từ trước tới nay vẫn luôn trấn tĩnh giờ lại hoảng hốt không ngớt, y tay chân luốn cuống tới mức muốn lấy tay ngăn lại dòng máu đang mãnh liệt trào ra kia.

"!"đột nhiên, cái dự cảm có nguy cơ làn thứ hai xuất hiện, y ôm chặt Cố Thính Ngữ lui về sau, ngay tai chỗ họ vừa rời khỏi, một tiếng nổ thật lớn khiến trần nhà đổ xuống, những tấm da người treo trên tường đều rơi xuống, trên khuôn mặt mỹ lệ của y xuất hiện vài đạo vệt máu thật dài, y vẫn gắt gao ôm chạt Cố Thính Ngữ, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm nam tử có đôi ngươi lục sắc đang đứng trước cửa.

"đã lâu không gặp, Thanh Tước. Đón tiếp khá tốt đấy, đáng tiếc là ngươi cũng chỉ có thể né tránh mà thôi."

"Huyễn Sinh… Ta biết là ngươi mà."

Huyễn Sinh mở bàn tay trái hướng về phía Thanh Tước, năm mũi độc tiễn âm trầm bắn ra ___ Thanh Tước ôm Cố Thính Ngữ miến cưỡng tránh thoát, nhìn lại lần nữa, Huyễn Sinh đã biến mất.

Thanh Tước nhẹ nhàng đặt Cố Thính Ngữ lên mặt đất, nếu như ngày hôm nay y không diệt trừ Huyễn Sinh thì Cố Thính Ngữ tương lai vẫn có thể lọt vào phục kích. Nghĩ Tới đây, Thanh Tước lập tưc đuổi theo khí tức vừa mới tiêu tán của Huyễn Sinh

[ Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi. ]

Trên hành lang, những mũi tên không ngừng từ phía sau lưng Thanh Tước đâm tới, mà y cũng phát động toàn bộ năng lực biến hết thảy những độc tiễn đó thành cát vàng.

"Đi ra ! Huyễn Sinh!"

Đuổi tới sát bên thánh điện thì cảnh vật lại yên lặng, tất cả độc tiễn bỗng nhiên đều biến mất.

Bởi vì lo lắng cho an nguy của Cố Thính Ngữ, Thanh Tước bỏ qua vết thương trên gương mặt, lúc này tuyệt không chút đau nhức

"Nguy!" Thanh Tước lập tức quay đầu chạy về, vì sao y có thể sơ ý như vậy? Huyễn Sinh am hiểu nhất chính là phong ma pháp trong ảo trận a!

Đệ ba mươi tám chương Nhớ ngươi

Trong gian phòng âm u nọ, tất cả đều hoàn hảo không hè nhìn ra nửa điểm sau một vụ nổ.

Nhưng nội tâm của Thanh Tước lại lạnh lẽo như rơi vào đáy cốc __ Bởi vì y không còn thấy Cố Thính Ngữ nữa

______

Ở sâu trongThậpNhị cung, một đạo lục quang u ám hiện lên, sau đó Huyễn Sinh xuất hiện trong bóng đêm

Y ôm Cố Thính Ngữ, lay nam nhân bị ngất đi không nhúc nhích nói "Thân ái a, mau nhìn xem ta đã nam món đồ chơi gì về này, ha hả."

Trong cơn mê Cố Thính Ngữ cảm thấy có người nhẹ nhàng sờ lên thân thể hắn, bởi vì thương thế lúc trước, hắn không ngừng nhỏ giọng than nhẹ

"Đứng lên…" Hắn nghe thấy có người đang gọi hắn

"đại thúc… Mau đứng lên…" Cái thanh âm này! Chỉ có người kia mới có thể kêu hắn như vậy!

Cố Thính Ngữ giạt mình tỉnh giấc, thình *** h ánh vào mắt hắn chính là thân ảnh của Bạch Chi Ngao

"Chi Ngao???"

"đại Thúc… Ta rất nhớ ngươi…" Bạch Chi Ngao một bên ôn nhu hôn môi Cố Thính Ngữ, một bên thân thủ cởi áo hắn.

"Thê nhưng, ngươi không phải đã…" Cổ Thính Ngữ hoài nghi bản thân mình vẫn đang ở trong mộng

"Ta không sao, tất cả đều kết thúc rồi"___ đột nhiên, Bạch Chi Ngao đem thứ cực nóng của chính mình tiến thẳng vào huyệt nội đang thụ thương của Cố Thính Ngữ

"Hảo… đau quá, Chi Ngao… Ta đau quá…"

"Đại Thúc ~" Bạch Chi Ngao không đình chỉ độ xoa nắn mạnh nhẹ, y bên tai Cố Thính Ngữ ôn nhu nói "ta vì ngươi nguyện ý đi tìm cái chết… đại thúc ngươi lẽ nào không thể vì ta mà nhẫn nại một chút sao?"

Tiếng kêu thảm thiết bên môi hết thảy đèu bị Cố Thính Ngữ cầm giữ lại, nhớ tới thiếu niên ẩn nhẫn, nhớ tới thiếu niên không thể tự rời đi ở trong vườn hoa kia, hắn nén lại đau đớn, chăm chú ôm lấy Bạch Chi Ngao

"Hanh…" Bạch Chi Ngao ôm lấy hắn, cúi môi vào bên cổ hắn, ngửi thấy trên người hắn có mùi vị nhàn nhạt của một kẻ khác, y mãnh đắc mở miệng cắn lên cổ hắn một cái

Máu tươi từ nơi bị cắn chảy ra, Cố Thính ngữ kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng vẫn để mặc Bạch Chi Ngao muốn làm gì thì làm

"ta nói, ngươi thật đúng là yêu Bạch Chi Ngao đi…" Nằm ở trên người Cố Thính Ngữ, tàn nhẫn lần thứ hai xé rách huyệt khẩu từ lâu đã huyết nhục mơ hồ, Bạch Chi Ngao lại một lần nữa va chạm kịch liệt

Cố Thính Ngữ hiển nhiên đã rơi vào trạng thái mê ly, hắn ngửa ngang cổ, nhìn thiếu niên phía trên càng lúc càng không rõ, nhàn nhạt nở nụ cười "Bạch Chi Ngao… Cái bệnh thích cắn người của ngươi… Có thể hay không sửa sửa…"

Lời nói còn chưa dứt, đôi môi của hắn đã bị Bạch Chi Ngao ngăn chặn, Bạch Chi Ngao dường như đang phát tiết lên liên tục gặm cắn môi hắn, dẫn tới hắn càng thêm rên rỉ thảm liệt.

Sau khi bị cực đại đau đớn dằn vặt, thanh âm Có Thính Ngữ trở lên nghẹn ngào yếu ớt, thế nhưng hắn thuỷ chung không hề nhỏ xuống một giọt nước mắt.

Trong miệng tràn ngập mùi vị máu tanh, hắn nắm chặt lấy Bạch Chi Ngao, ý thức mông lung, run rẩy nói "… Cảm tạ ngươi…"

Bạch Chi Ngao đang cưỡi trên người hắn bỗng nhiên đình chỉ động tác

"Cảm tạ ngươi… đã bình an."

Con ngươi hổ phách của Bạch Chi Ngao trong nháy mắt hiện lên một đạo lục quang u ám, y hướng một nam nhân khác đang lánh trong phòng niệm khởi chú ngữ, chỉ thấy một đạo ánh sáng gai mắt từ trên trán nam nhân loé ra, sau đó nam nhân tựa như con rối di động tới.

"Lại đây, giúp ta cùng thu thập cái nhân loại này."

Cố Thính Ngữ cảm giác thân thể mình bị Bạch Chi Ngao ôm lên, cực đại hãm sâu trong cơ thể vẫn chưa có rời khỏi, thân thể càng chuỷên động thì máu ra càng nhiều.

Hai chân hắn bị Bạch Chi Ngao kéo sang hai bên hông, cái mông bị nâng lên lộ ra địa phương nơi hai người giao hợp.

"đại thúc, ngươi không nhìn là ai tới sao?"

Gian nan mở mắt ra, Cố Thính Ngữ quay đầu lại, đối diện là một đôi ngươi màu xám

"…TuNhĩ?"

TuNhĩ không nói gì, đôi ngươi màu xám kia không mang theo một tia cảm tình chỉ lạnh lùng nhìn hắn

"…TuNhĩ!TuNhĩ?!" Cố Thính Ngữ vươn tay muốn tìm kiếm gương mặtTuNhĩ, chỉ là y né tránh hắn, chạm vào chỗ huyệt khẩu tương liên giữa hắn và Bạch Chi Ngao, sau đó dùng cực đại của mình trực tiếp đi vào.

" a a a a a a a a ……TuNhĩ !TuNhĩ?!" Tiếng kêu thê thảm rốt cuộc từ trong miệng hắn bộc phát, Bạch Chi Ngao giữ chặt khiến hắn không thể giãy dụa, Tu Nhĩ dùng tính khí của mình trừu sáp thật nhanh, không mang theo chút tình cảm nào.

Huyết hoa phun tung toé từ trong huyệt đạo nhỏ hẹp, lưỡng căn dục vọng cực đại như đang tàn phá nội bích của hắn, khi thì cùng tiến, khi thì thay nhau sát nhập nhiều lần, kịch liệt trừu tống khiến hắn xuị lơ trong lòng hai người.

"đại thúc… Sảng hay khó chịu? Nói cho ta biết…" Bạch Chi Ngao liếm lộng nhũ thủ của hắn, răng nanh tàn nhãn hung hăng cắn vào, thực quả sưng đỏ hơi nhỏ ra huyết châu.

"Ngô…"

"đại thúc… Còn chưa đủ sao?" Kéo tóc Cố Thính Ngữ khiến cho mặt hắn ngẩng lên, bỗng nhiên Bạch Chi Ngao hơi chút sửng sốt, bỏi vì hiện tại Cố Thính Ngữ … Đang khóc.

"Ngoan nha, đại thúc ~~ Không nên thương tâm đi, chúng ta đều là người yêu của ngươi đi…"

Cố Thính Ngữ ghé vào trước ngực Bạch Chi Ngao bị lay động nghiêm trọng không ngừng, nội bích từ lâu đã đau đến chết lặng, chỉ là không hiểu vì sao trước ngực lại bị ngăn chặn bởi một khối buồn khổ đau nhức lớn như cự thạch.

Trong hỗn loạn, trong đầu hắn không ngừng hiện ra hình ảnh nụ cười hồn nhiên của Bạch Chi Ngao cùng nhãn thần khiến kẻ khác yêu thương của Tu Nhĩ…

"… Ta thật là khó chịu…" Thanh âm Cố Thính Ngữ từ từ nhỏ dần. Sau cùng hai từ "nhớ ngươi" chỉ còn mình bản thân hắn nghe đựơc… Cánh tay vô lực rơi xuống, hắn mất đi ý thức.

"Không sai biệt lắm, vẫn còn một hơi thở." Huyễn Sinh thu hồi ảo thuật khổng lồ __ Hình ảnh Bạch Chi Ngao biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lo lắng của bản thân

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top