Chương 5: Không hợp lệ

Tôi đỡ Akagi ra khỏi võ đường, nơi Ryuujou đang đợi, lưng dựa vào tường. Khi Ryuujou nhìn thấy tôi, cô ấy cười toe toét và giơ ngón tay cái lên, sau đó kiên nhẫn đỡ chúng tôi khi cả ba từ từ quay trở lại nhà máy. Chúng tôi để Akagi ngồi trên giường của mình và tôi đi vào bếp trong khi Ryuujou tiếp tục bầu bạn với cậu ấy. 

Tôi có chút ngưỡng mộ cô ấy; Ryuujou không gặp khó khăn khi trò chuyện với một người đang trong trạng thái bất ổn và dường như cô ấy là thiên tài trong việc khiến mọi người cảm thấy như ở nhà. Nó có lẽ khiến Akagi cảm thấy tốt hơn vì cậu ấy không phải trực tiếp đối mặt với một mớ câu hỏi. Sau khi uống thật nhiều nước, biểu hiện của cậu ấy bình tĩnh hơn nhiều so với khi đang khóc trong võ đường, thậm chí có thể trò chuyện với Ryuujou.

Không có gì ngoài cơm trong bếp, và mặc dù biết Akagi sẽ không bận tâm, nhưng tôi không thể cứ đưa nó cho cậu ấy như vậy. Tôi nấu nó thành một nồi cháo trước khi mang cả nồi hoàn chỉnh với cái muôi đến phòng ngủ của Akagi.

"Akagi-san, tớ xin lỗi, nhưng đây là tất cả những gì chúng ta có." Dù có chút không hài lòng nhưng đây là những gì tôi có thể làm. "Hy vọng nó đủ cho cậu."

Ryuujou chỉ nhìn chằm chằm vào tôi và cái muôi trên tay tôi với miệng mình rộng mở.

"... Tớ sẽ không bao giờ hiểu được tàu sân bay tiêu chuẩn các cậu." Cậu ta nhận xét.

"Hãy làm quen với nó đi." Tôi nói với cô ấy.

"Bụng của cậu làm bằng gì vậy!?"

Tôi nhếch mép và đưa cháo cho Akagi. Cậu ấy cười rạng rỡ, và tôi đột nhiên cảm thấy rất tự hào về món ăn mà tôi vừa làm.

"Kaga-san nấu cháo cho tớ!" Cậu ấy vui vẻ nói.

Mặt tôi đỏ bừng ngay lập tức. "C... chỉ là cháo ... chỉ là..."

"Hahahahaha! Kaga-san nói lắp kìa!"

"Ryuujou-san!"

"Tớ cũng có thể ăn thử cháo đúng không?"

"Không. Nó có thể không đủ đối với Akagi-san."

"Thôi nào! Chỉ một chút thôi! Tớ đã giúp cậu khi nấu rồi. Bây giờ tớ chỉ là tò mò muốn biết mùi vị của nó như thế nào!"

"Không. Tự đi nấu cháo cho chính mình đi."

"Cậu sẽ nấu cháo cho Akagi nhưng không phải cho tớ sao?"

"Phải. Cậu có vấn đề với điều đó?"

"Thật là bất công!"

Chưa đầy một phút sau, Ryuujou lao ra khỏi phòng và khóc lóc thảm thiết. "Tớ sẽ không bao giờ đưa cho cậu bauxite miễn phí nữa! Đồ chết tiệttttt!"

Tôi nghe thấy một tiếng cười nhỏ từ giường và nhận ra rằng chính mình cũng đang mỉm cười.

Được nhìn thấy Akagi cười khúc khích bởi cuộc cãi vã của chúng tôi có lẽ là giải thưởng tốt nhất mà tôi mong muốn sau một ngày dài mệt mỏi này.

Quả thật, bầu không khí ấm áp và vui sướng phù hợp với Akagi hơn là sự cô đơn lạnh lẽo, trầm mặc trong võ đường trống rỗng đó.

"Tại sao cậu không để cậu ấy thử?" Akagi cười khúc khích.

" Như thế này tốt hơn. Cứ mặc kệ cậu ta. Làm ơn ăn đi, Akagi-san." Tôi thúc giục. "Ừm, tớ xin lỗi nếu nó không hợp khẩu vị."

"Hừm, không hề. Nó rất ngon!"

Tôi khịt mũi và cúi sát vào cậu ấy. "Thật không? Đừng nói dối tớ, Akagi-san."

Cậu ấy nhìn tôi trong vài giây trước khi lẩm bẩm một cách xin lỗi. "Được rồi, nó rất tệ."

"Rõ ràng là vậy." Tôi nói, mặc dù tôi ước cậu ấy có thể trau chút câu trả lời một chút.

"Nhưng." Akagi nói thêm. "Tớ muốn ăn nó."

"Cậu không cần phải..."

"Không." Cậu ấy nhấn mạnh, nhấp một ngụm khác từ muôi. "Tớ muốn ăn cháo Kaga-san nấu. Tớ sẽ ăn cho đến khi đầy bụng!"

"Bây giờ cậu nghe giống như Ryuujou-san vậy." Tôi cười. "... Tớ không giỏi nấu ăn lắm, nhưng lần sau tớ sẽ làm cho cậu một cái gì đó ngon hơn."

"Cậu sẽ làm được." Akagi đảm bảo với tôi. "Và tớ rất mong chờ nó!"

"Được." Tôi đáp trả. Tôi không thể diễn tả trái tim mình nhẹ nhàng như thế nào khi nhìn cậu ấy, hoàn toàn bình an vô sự, ngồi ngay trước mặt tôi và ăn cháo mà tôi nấu cho.

Tôi chỉ cầu trời rằng cậu ấy có thể vượt qua phần còn lại của ngày đau khổ này một cách thanh thản.

Và nói thật, khi Akagi nhìn tôi với sự biết ơn ngây thơ, má tôi bắt đầu bỏng rát, tôi vẫn chưa sẵn sàng để trò chuyện lâu như vậy chỉ riêng hai người chúng tôi.

Tôi vẫn không thể lý giải những cảm giác mà tôi có được.

"Vậy, uh ..." Tôi hắng giọng. "Tớ nghĩ tớ sẽ đuổi theo Ryuujou-san. Chắc cậu ấy đang đợi ở ngoài. Hãy nghỉ ngơi nhé, Akagi-san."

Tuy nhiên, phản ứng của Akagi không như những gì tôi mong đợi.

Khi quay đi để bước ra khỏi phòng, tôi cảm thấy đằng sau lưng mình bị giật lại.

Tay Akagi đang giữ chặt váy của tôi. Nụ cười của cậu ấy biến mất khỏi khuôn mặt và cậu ấy nhìn xuống, trông bất an hơn bao giờ hết.

Tôi nhìn cậu ấy một cách tò mò và tự hỏi có chuyện gì xảy ra.

"Akagi-san...?"

"Ừm ..." Cậu ấy lầm bầm, "Kaga-san ..."

"Chuyện gì vậy...?" Tôi hỏi cậu ấy.

Tôi bắt đầu lo lắng. Liệu có phải cậu ấy còn bị thương ở chỗ khác không ...?

"... Tớ ... tớ không nghĩ rằng mình có thể ngủ một mình đêm nay. Tớ cứ mãi mơ thấy ác mộng..." Akagi nói, vẫn không nhìn tôi. "... Làm ơn ... hãy ở lại ..."

Mặt tôi nghệch ra và cả cơ thể không thể cử động khi tôi đang cố sắp xếp yêu cầu của cậu ấy lại trong đầu.

Ở lại...? Hơn nữa ... cả đêm ...?

Nếu không nghĩ kĩ mà nói, tôi chắc chắn sẽ từ chối.

Nhưng giọng nói của Akagi đang run rẩy, và cậu ấy không phải là kiểu người có thể thoải mái thừa nhận rằng mình đang mất dần sự kiểm soát. Cậu ấy thường chôn sâu những cảm xúc đó vào bên trong, sử dụng bề ngoài vui vẻ, tự tin của mình để ngăn chặn mọi sự tiếp cận sâu hơn, do đó, không ai có thể hiểu thấu được tâm tình của Akagi.

Tôi không giỏi ứng phó với người đang buồn bã, nhưng ... Akagi cần tôi.

Cuối cùng cậu ấy cũng thừa nhận rằng bản thân cần được giúp đỡ.

Tôi không thể từ chối Akagi và để mặc cậu ấy chìm trong cơn ác mộng của mình.

Nếu cậu ấy muốn tôi giúp, đó sẽ là vinh hạnh của tôi.

"...Tớ sẽ ở lại."

Đôi mắt cậu ấy sáng lên và nụ cười của cậu ấy trở lại khi tôi nói điều đó, và ngay khi tôi nhìn thấy nó, tôi đã hoàn toàn quên mất lý do tại sao ngay từ đầu tôi thậm chí còn do dự.

________________________________________________________________________________

"Vậy cậu định ở lại?"

Ryuujou hỏi, ngay trước khi tôi kịp mở lời, khi ra ngoài gặp cô ấy.

Suy đoán của cô ấy khiến tôi giật mình, nhưng Ryuujou chỉ yêu cầu tôi xác nhận xem điều đó có đúng hay không.

"Làm sao cậu biết?"

"Chà, tớ không nghĩ Akagi ở trạng thái đủ tốt để có thể ở một mình." Ryuujou nhún vai, "Cần phải có người ở cùng cậu ấy, nếu không chị của Akagi sẽ lăn vào giấc mộng của cậu ấy... trong trường hợp nếu cậu ấy còn có thể ngủ được. Và ngoài ra, cậu khá là quan trọng hóa vấn đề khi liên quan đến Akagi. Tớ chắc rằng nỗi lo lắng của cậu sẽ không dễ dàng biến mất."

Tôi tự hỏi bản thân có thể hiện rõ ràng như vậy sao?

"Xin lỗi vì không thể cùng cậu về kí túc xá."

Cô ấy đột nhiên cười khúc khích vì một lý do nào đó.

"Có gì buồn cười sao?" Tôi hỏi.

"Tớ sẽ tha thứ cho cậu nếu cậu có thể thành thật với tớ về một điều ..." Cô ấy nói với một nụ cười tự mãn "... Kaga, cậu có thích Akagi không?"

Lúc đó mắt tôi có lẽ mở to như cái đèn pha, nhưng tôi tự an ủi mình và nghĩ rằng đó chỉ là một câu hỏi vô tư khác của cô ấy. Hoặc cô ấy đang cố gắng tọc mạch về Akagi và tôi. Tôi quyết định coi nó như cái trước.

"Đương nhiên là tớ thích Akagi ... Cậu đang nói cái gì..."

"Cậu biết ý tớ." Cô ấy cắt lời tôi. "Cậu có phải lòng cậu ấy không ...?"

Giọng điệu cô ấy lúc này nghiêm túc hơn và nó khiến tôi câm nín trong một lúc.

" Cậu đang cố gắng làm gì vậy...?" Tôi hỏi cô ấy.

"Chà, tớ không có năng khiếu đọc ngôn ngữ cơ thể của cậu hay bất cứ thứ gì, nhưng cậu ... Người duy nhất cậu từng nói đến là Akagi, cậu dành rất nhiều sự quan tâm cho cậu ấy, cậu nói nhiều hơn và cười nhiều hơn khi cậu ấy đang ở xung quanh, và nét mặt mà cậu thể hiện khi ôm cậu ấy lúc nãy ...? Nếu tất cả những điều này cậu làm đều xuất phát từ tình bạn, tớ sẽ ăn trọn mũ của mình."

Tôi không biết làm thế nào mà cô ấy có thể nói tất cả những điều đó với khuôn mặt thẳng thừng như vậy, nhưng trời đất ... cô ấy không thể ít nhất đưa ra một lời cảnh báo trước sao? Nó hoàn toàn khiến tôi mất cảnh giác.

"Tớ ... Cậu ấy chỉ là ..." Tôi lúng túng trong họng. "Cậu sai rồi."

"Ồ, vậy là cậu không có cảm tình với cậu ấy sao?"

Từ "không" hiện diện ở đầu lưỡi tôi ngay lúc đó, nhưng nó không thể rời khỏi miệng tôi.

Tôi không thể nói từ đó.

Tôi không thể phản bác cô ấy ngay lập tức.

Tại sao...? Tại sao...? Akagi và tôi chỉ là bạn, và tôi không muốn nó đi xa hơn thế.

... vậy tại sao tôi không thể nói với Ryuujou điều đó?

Cô ấy chỉ nhìn tôi chằm chằm với một biểu cảm rõ ràng như đang nói "Tớ biết mà."

Tôi cảm thấy hơi tức giận với bản thân. Nếu Ryuujou đang cố bắt tôi trả lời câu hỏi đó, tôi sẽ không chơi trò này với cô ấy.

Tôi nói với cô ấy: "Ngay cả khi tớ có cảm giác đó thì sao chứ, nó chẳng có ích lợi gì cả."

"Đừng nói với tớ cậu tin điều vô lý của Hải quân nói, rằng các hạm nương có xu hướng nhầm lẫn giữa tình bạn thuần khiết với tình cảm lãng mạn." Ryuujou nhận xét.

"Nó chính xác là..."
Tôi muốn nói rằng tôi đồng ý với họ, nhưng sau đó tôi nghĩ đến khả năng những cảm giác mà tôi đang có được tạo ra một cách nhân tạo, được thiết kế để đảm bảo kết nối vững chắc, hiệu quả cho việc làm theo nhóm với Akagi. Hơi thở của tôi nghẹn lại trong cổ họng.

Tôi phát hiện mình ghét ý tưởng đó. Nó làm tôi phát ốm.

Tôi không biết phải nói gì khác với Ryuujou. Tôi chưa bao giờ suy nghĩ nhiều về những điều này trước đây, mặc dù đối với một số hạm nương khác, đây có thể là tất cả mọi thứ đối với họ. Đôi khi tôi nghe họ thảo luận về điều này với vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng tôi chưa bao giờ đủ hứng thú để tham gia vào cuộc thảo luận của họ. 
Nó làm tôi ngạc nhiên rằng điều này thực sự làm tôi khó chịu bây giờ.

Tuy nhiên, chúng tôi luôn biết rằng Hải quân vẫn đang tìm hiểu về hạm nương, và vẫn còn nhiều điều mà họ chưa thể hiểu về chúng tôi. Tôi cho rằng đó là những gì bạn nhận được khi đóng vai Chúa.

Liệu những cô gái đó có bắt đầu bất bình với Hải quân sau khi được thông báo rằng tình cảm của họ là không hợp lý?
Họ có bắt đầu nghĩ về điều này sau khi bản thân bắt đầu cảm nhận được điều gì đó sâu sắc, mới mẻ và xa lạ khi họ nhìn vào mắt người họ yêu không?
Đây có phải là những cảm giác mà tôi đã từng có khi Akagi ở bên cạnh tôi ... cùng một loại cảm xúc ...?

"... Này, Kaga ..." Ryuujou nói sau một lúc im lặng, "Cậu không muốn tin họ phải không?"

Tôi lắc đầu gần như ngay lập tức.
Tôi chưa bao giờ quan tâm đến điều này trước đây ... nhưng hiện tại, tôi chỉ đơn giản là không thể chấp nhận tuyên bố của Hải quân là sự thật.

"Rất tốt!" Một nụ cười ngốc nghếch xuất hiện trên khuôn mặt cô ấy. "Tớ ủng hộ cậu!"

"Vẫn chẳng có ích lợi gì." Tôi nhấn mạnh, "Akagi-san ... hoàn toàn không nghĩ đến điều đó như thế. Có một sự ràng buộc chặt chẽ với ai đó sẽ cho chúng ta một điểm yếu, một thiệt thòi. Nó không mang lại bất kỳ lợi ích nào trong một cuộc chiến tranh. "

"Đúng vậy nếu cậu nghĩ theo cách đó." Ryuujou nói. "Nhưng đối với tớ, tớ sẽ rất vui nếu tồn tại một lý do khác để sống sót và trở về nhà."

Tôi trố mắt nhìn cô ấy. Khi tâm trí tôi đang cân nhắc về việc từ chối mệnh lệnh của Hải quân trong cuộc chiến đầu tiên của mình, tôi nhớ đến Akagi. Tất cả những gì tôi muốn lúc đó là được sống. Để sống và quay trở lại với cậu ấy. Tôi thậm chí còn không quan tâm mình nên giết bao nhiêu người. Ngay cả khi những cảm giác này không được cố ý gợi lên bởi Hải quân, nó thực sự rất mạnh mẽ.

Mạnh mẽ và vô nghĩa.

"Akagi... chắc cũng có tình cảm với cậu." Ryuujou nói.

"Và cậu muốn mình đánh cược vào nó? Khả năng cao phép màu sẽ xảy ra hử." Tôi cáu kỉnh.

"Đừng khó chịu với tớ như vậy. Cậu còn một quãng đường dài phía trước. Ai biết được liệu canh bạc này có thành công hay không? Biết đâu cậu có thể nhìn thấy Akagi trần..."

"Whoa, dừng lại ngay!"

Ryuujou ôm bụng cười lớn.

"Thành thật mà nói, tớ nói tất cả những điều đó chỉ để có thể trêu cậu." Cô ấy nhếch mép.

Quả nhiên, đó là trò chơi của cô ấy. Tôi biết mà. Tôi sẽ trả đũa cô ấy sau vụ này.

Tuy nhiên, giọng nói của Ryuujou có vẻ chân thành khi cô ấy động viên tôi. "Tớ không nghĩ rằng cậu nên từ bỏ nhanh vậy, Kaga ..."

Tôi tránh ánh nhìn của cô ấy.

Ryuujou sẽ không hiểu.

Tôi không có hy vọng gì ngay từ lúc bắt đầu.

Akagi đã từng bị tổn thương nhiều đến mức cậu ấy thà chết trên chiến trường như một con tàu còn hơn sống như một hạm nương.

Cậu ấy không muốn có cảm xúc.

Không phải cho tôi, không phải cho bất cứ ai.

Bởi vì cậu ấy đang cố hết sức bảo vệ mảnh ghép cuối cùng của trái tim mình không bị phá hủy hoàn toàn như phần còn lại.

________________________________________________________________________________

Đầu tôi vẫn quay cuồng khi tôi rón rén bước về phòng của Akagi.

Có lẽ tôi đã thích Akagi mà không hoàn toàn nhận ra, nhưng tôi biết rằng tôi không nên có những cảm xúc này.
Điều đó không tốt cho Akagi, người lúc này cần sự hỗ trợ từ một người bạn hơn bao giờ hết.
Không phải từ một cô gái bối rối muốn ôm cậu ấy vì cảm thông hay khao khát được chạm vào cậu ấy.

Mày thật kinh tởm, Kaga. Bây giờ mày còn muốn lợi dụng cơ hội này để chạm vào Akagi. Tại sao mày thậm chí đồng ý ở lại ngay từ đầu cơ chứ?

Và điều đó thậm chí còn tồi tệ hơn vì mặc dù Akagi hành động như thể cậu ấy ổn, nhưng cơ thể lại không ở trạng thái tốt đủ để tự mình làm mọi thứ.

Khi tôi trở lại phòng, cậu ấy đang kiểm tra tay và vai của mình.

"Nó thế nào...?" Tôi hỏi.

"Đau ..." Cậu ấy nói, xua tay. "Tớ không thể cử động chúng nhiều."

"Akagi-san." Tôi thở dài. "Làm ơn ... đừng quên rằng cậu vẫn có thể bị thương do làm việc quá sức."

Có một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt cậu ấy khi tôi xắn tay áo lên và kiểm tra vai phải của cậu ấy. 

Nó ấm và hơi sưng.

"Không sao đâu." Cậu ấy nói với tôi, mặc dù bản thân cau mày khi tôi chạm vào chỗ đau.
"Những lần trước còn tệ hơn thế, đó là khi ..."

"Trước đây...?" Tôi thốt lên. "Akagi-san ..."

"Tớ biết, tớ xin lỗi." Akagi nhanh chóng nói.

"Xin lỗi sẽ không khiến vết thương biến mất." Tôi bác bỏ lời xin lỗi của cậu ấy.

"... Máu của chúng ta... Nó có màu đỏ, phải không? Một nửa của chúng ta là nhân loại, Akagi-san, và Hải quân vẫn chưa thể tìm ra cách chính xác mà hệ sinh học của chúng ta hoạt động. Nếu cậu cứ ép buộc cơ thể mình một cách bất cẩn như thế này, sẽ đến lúc họ không thể tìm ra cách khắc phục những thiệt hại mà cậu gây ra cho chính cơ thể mình. Cậu có thể sẽ không thể phóng máy bay được nữa."

Tôi không biết tại sao tôi lại mắng cậu ấy như vậy. Tôi chỉ là không thể nhìn Akagi tự hành hạ cơ thể mình như thế này cho đến khi không thể tiếp tục được nữa.

Bởi vì mơ ước của tôi ... mơ ước của tôi là ...

"... Kaga-san ..." Cậu ấy đột nhiên lên tiếng. "... Cậu nghĩ rằng ... tớ giống một con tàu hơn ... hay giống một con người hơn ...?"

Mắt tôi dán chặt vào tay cậu ấy khi tôi nhẹ nhàng xoa bóp các khớp ngón tay của Akagi.
.
"Đó là dạng câu hỏi gì chứ?" Tôi đáp lại.

"Cậu là một hạm nương, Akagi-san. Cậu không phải là một trong hai thứ đó."

"Vậy thì giới hạn của nó là gì?" Cậu ấy hỏi tôi với vẻ mặt buồn bã. " Tại sao tớ không thể chỉ là một con tàu, hay một con người? Tại sao tớ phải sống như thế này? Tại sao tớ phải sống? Tại sao tớ lại ..."

"Dừng lại." Tôi ngắt lời cậu ấy, "Tớ không muốn nghe những điều đó từ cậu."

Tôi nghiến răng, cảm thấy tức giận với chính mình. Thật quá tự đại khi nói như vậy. Nhưng tôi không thể chịu nổi khi thấy Akagi mất đi ý chí sống. Tôi không thể để sự tự nghi ngờ gặm nhấm sự tự tin của cậu ấy. 

Bởi vì ... suốt thời gian qua ... cậu ấy luôn là một trong những lý do lớn nhất để tôi tiếp tục sống với thân hình không hoàn hảo này, tiếp tục tin tưởng vào con đường mà tôi buộc phải bước đi cùng cậu ấy.

"... Akagi-san ... cậu không thể bỏ cuộc và chết. Mình biết cậu mạnh hơn thế." Tôi nói. "... Mọi người trong căn cứ đều yêu mến cậu. Tất cả đều đang chờ đợi sự trở lại của cậu. Họ chờ đợi để thấy cậu phóng máy bay của mình một lần nữa. Họ không muốn cậu chết, Akagi-san."

Tôi nhớ những cô gái trong hạm đội ở bữa tiệc nhắc đến tên Akagi với nụ cười tươi trên khuôn mặt. Họ sẽ nhớ Akagi nếu cậu ấy ra đi ... và tôi không thể để điều đó xảy ra. Cả cho họ, và cho chính tôi nữa.

Akagi không phát ra âm thanh trong một lúc, và tiếng tích tắc của đồng hồ trên tường là thứ duy nhất tôi có thể nghe thấy trong vài giây. Tôi nhận ra rằng không khí đang trở nên khá khó xử, vì vậy tôi buông tay cậu ấy ra và nói với Akagi, "Cậu cần phải tắm rửa Akagi-san ..."

Khi tôi cúi xuống để giúp cậu ấy đứng lên, tôi nghe thấy tiếng Akagi thì thầm với tôi.

"... Còn Kaga-san ...?"

Khuôn mặt của chúng tôi rất gần và cậu ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc nhất mà tôi từng thấy. Điều đó khiến hô hấp tôi dừng lại.

"Còn ... tớ thì sao ...?" Tôi lắp bắp.

"Kaga-san ... cũng yêu tớ sao ...?"

Tôi nghĩ tim mình ngừng đập ngay lúc đó.

"Tớ không nghĩ cậu nên từ bỏ nhanh vậy, Kaga ..."

Không.
Kaga, không.
Đừng hy vọng.
Cậu ấy không nghĩ theo cách đó.
Cậu ấy sẽ không bao giờ nghĩ theo cách đó.
Sự ích kỷ của mày không phải là thứ cậu ấy cần lúc này.

Tôi mở miệng và giọng nói của tôi phát ra như những chiếc gai nhọn đâm vào đầu lưỡi.

"Có, mình yêu cậu, Akagi-san." Tôi trả lời cậu ấy với giọng điệu bình thản nhất mà tôi có thể làm được. "Tớ sẽ rất vui nếu có thể thấy cậu phóng máy bay một lần nữa."

Akagi tựa đầu vào vai tôi và không nói gì nữa, trong khi những lời trống rỗng, tuyệt vọng ấy vang vọng trong tâm trí tôi.

Mình yêu cậu.
Mình yêu cậu, Akagi-san.
Mình yêu cậu.

Thật ngạc nhiên khi ba từ có thể có ý nghĩa nhiều như vậy ... nhưng đồng thời cũng hoàn toàn vô nghĩa.


https://www.pinterest.ca/pin/223702306477069929/


https://www.deviantart.com/fgo2022/art/Akagi-and-Kaga-Kancolle-900593972

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top