Chương 1: Tàu sân bay Akagi

Trận động đất cứu mạng tôi, đồng thời kết liễu cuộc đời của người khác, gây ra thiệt hại to lớn cho căn cứ Hải quân nơi tôi sẽ được chuyển tới. Do đó, mặc dù được ủy nhiệm để trở thành tàu sân bay, sự cải tạo không bắt đầu cho đến hai năm sau đó.

Trong suốt hai năm sống một mình, tôi đã quen với cuộc sống yên tĩnh mà tôi có. Tôi không nói chuyện với ai trừ khi cần thiết, và tôi không bao giờ thực sự cho phép cảm xúc của mình bộc lộ. Không có nhiều người chú ý đến tôi, nhưng thỉnh thoảng ai đó sẽ nhắn lại rằng họ mong chờ một ngày họ có thể gọi tôi là "tàu sân bay Kaga". Tôi ghét thuật ngữ đó lúc đầu. Nhưng tôi đoán nó đã in vào đầu tôi sau một thời gian dài, và sự phấn khích của họ rất dễ lây lan.

Tôi sẽ không bao giờ quên họ đã để chị tôi chết như thế nào, nhưng Tosa đã đúng.

Tôi phải làm cho cái chết của chị và hạm nương kia, Amagi, hoàn toàn đáng giá.

Tôi không nhận ra mình khi nhìn vào gương. Theo nguyên tắc chung, tôi phải mặc một chiếc váy giống hakama màu xanh lam, tất cao đến đùi màu đen, và một tấm vải màu xanh được bao phủ bởi một chiếc áo gi dài tay màu trắng, tay áo chỉ dài đến khuỷu tay khi tôi buộc chúng lại bằng dây thắt lưng màu xanh. Nó chui qua nách và vai, qua lưng rồi thắt nút ở phía trước bên trái. Sau đó là những thiết bị khác như bảo vệ ngực, găng tay ba ngón với dải ruy băng màu tím trên cổ tay, và tất nhiên, cung và bao đựng mũi tên. Đôi khi tôi tự hỏi những màu sặc sỡ này có thể có ý nghĩa gì, nhưng họ chỉ nói rằng nó là để biểu thị vị thế của tôi là tàu sân bay thứ hai được chuyển đổi của hiệp ước.

Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên tôi chạm vào cây cung đó và cảm nhận thép cứng của sàn máy bay trên cánh tay của mình. Tất cả đều rất xa lạ đối với tôi. Suốt thời gian qua, tôi và Tosa đều mơ tưởng về việc bắn những khẩu pháo 41cm từ lưng mình. Phóng máy bay là điều mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng trước đây.

Nhưng tôi muốn biết.

Tôi muốn cảm nhận nó.

Tôi sẽ phóng nhiều máy bay nhất có thể nếu phải.

Tôi sẽ trở thành gương mặt đại diện cho các tàu sân bay của Hải quân.

Nhưng vào thời điểm đó, gương mặt mà nhiều người liên tưởng nhất khi nghĩ đến tàu sân bay của Hải quân là tàu sân bay tiêu chuẩn đầu tiên, Akagi.

Theo như tôi biết thì cô ấy không thực sự làm được điều gì đáng chú ý, nhưng Hải quân thực sự đặt hy vọng vào cô ấy.

Tôi thực sự không biết tại sao nhưng có điều gì đó về cách mọi người nói với tôi, "Kaga, cậu sẽ là cộng sự hoàn hảo cho Akagi."

Thành thật mà nói, tôi không thực sự hứng thú với ý tưởng này, nhưng tôi không thể phủ nhận rằng nó đã khơi gợi trí tò mò của tôi.

Có phải vì tôi và cô ấy là tàu sân bay tiêu chuẩn duy nhất không? Có phải vì chúng tôi dường như được coi là cộng sự của nhau, vì chúng tôi được tạo ra cho cùng một hạm đội và được chuyển đổi cho cùng một hiệp ước? Có phải do tính cách của chúng tôi không? Chúng tôi có giống nhau không? Giống đến mức nào? Cô ấy nghĩ gì về tin tức rằng sẽ có một tàu sân bay khác có thể trở thành cộng sự của cô ấy? Cô ấy đã vui mừng? Tò mò? Quan tâm? Hay cả ba?

Chiến đấu cùng với Akagi, trong Sư đoàn tàu sân bay số 1, có thực sự là nơi mà tôi có thể thuộc về ...?

Nhiều ngày trôi qua, khả năng tôi có thể trở thành cộng sự phối hợp của soái hạm Sư đoàn tàu sân bay số 1 trở nên dễ chấp nhận hơn đối với tôi. Thậm chí đáng mơ ước. Định mệnh bằng cách nào đó đã đưa tôi sánh vai cùng con tàu giá trị này. Nếu đó là cách tôi có thể chuộc lỗi, thì tôi vui lòng chấp nhận. Trước khi tôi kịp nhận ra, tàu sân bay "Akagi" đã đánh cắp một vị trí đặc biệt trong trái tim tôi, mặc dù tôi thậm chí chưa bao giờ gặp cô ấy. Hình ảnh của cô ấy, tính cách của cô ấy, và vẻ đẹp tuyệt vời của mình khi cô ấy giương buồm trên biển, tất cả đều được tạo ra trong tâm trí tôi từ những câu chuyện khác nhau và những lời khen ngợi từ những người khác. Chiếc tàu sân bay này ... cô ấy gánh vác tương lai và hy vọng của Hải quân. Nếu định mệnh dành cho tôi là ở bên cạnh cô ấy, thì thật vinh dự làm sao cho tôi để được hỗ trợ Akagi, niềm tự hào của Hải quân.

Tôi thực sự không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy như vậy, nhưng sự hiện diện của Akagi trong tâm trí tôi đã mang lại cho bản thân sự thoải mái. Sự thoải mái khi ngay cả tôi cũng có một nơi để thuộc về.

Tôi không phải là thiết giáp hạm lớp Tosa.

Tôi không phải là con tàu thứ ba của hạm đội Eight-Eight.

Tôi là một tàu sân bay lớp Kaga.

Tôi thuộc Sư đoàn tàu sân bay số 1.

Niềm tự hào trong tương lai của Hải quân.

Và cứ như thế, lần đầu tiên tôi cảm nhận được niềm vui kể từ ngày chị rời đi.

Khoảng một năm sau khi bắt đầu chuyển đổi, tôi được gia nhập vào nhà máy cùng một cô gái khác trong hạm đội, một tàu chiến-tuần dương hạm thuộc lớp Kongou tên là Haruna. Cô ấy cũng đang trải qua một cuộc cải tạo lớn, và tôi rất biết ơn vì đó là cô ấy, vì có lẽ tôi sẽ không thể chịu đựng việc phải sống chung một mái nhà trong một thời gian dài với bất kỳ ai khác. Haruna có mái tóc đen dài và đôi mắt màu hạt dẻ, nhìn chung cô ấy rất dễ mến, lễ phép và có chút ngây thơ. Mặc dù lúc đầu cô ấy sợ tôi, nhưng dần dần mở lòng hơn và thỉnh thoảng chúng tôi có những cuộc trò chuyện nhỏ, thường là về nơi sinh của chúng tôi, vì chúng tôi được xây dựng ở cùng một xưởng. Tôi thích khi chỉ có một mình cô ấy, nhưng kể từ khi Haruna bắt đầu cải tạo, chị cả của cô ấy, Kongou, người tình cờ ở cùng căn cứ với chúng tôi, thỉnh thoảng lại đến và phá hỏng khoảnh khắc yên bình của tôi.

"Này! Kaga! Hôm nay cậu thế nào? Việc chuyển đổi diễn ra tốt đẹp chứ? Bây giờ cậu có cảm thấy giống như một tàu sân bay không? Giống như, cậu có cảm thấy muốn gắn một số máy bay lên lưng mình không?"

"Kongou-onee-sama, có lẽ chị nên để Kaga-san một mình trong ngày hôm nay. Cô ấy có vẻ mệt mỏi." Haruna đề nghị, nhưng Kongou không thể ngăn cản khi chị mình muốn làm gì đó.

"Vớ vẩn! Vớ vẩn! Cậu ta nên cảm thấy phấn khích khi được cải tạo! Bản thân chị không thể đợi đến ngày mình được cải tạo thành chiến hạm!" Kongou nói, hất mái tóc dài màu nâu một cách tự hào, "Nè, nè, Kaga! Cảm giác như thế nào khi trở thành một chiến hạm?"

Tôi thực sự muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.

Tôi đang cố gắng hết sức để quên đi quá khứ của mình, và hiện tại Kongou đã nhắc tôi về điều đó một lần nữa.

Những kỷ niệm của tôi với Tosa vẫn khiến tôi tan nát cõi lòng mỗi khi nhớ lại.

Haruna có vẻ bối rối vì dường như tôi cảm thấy bị làm phiền, vì vậy tôi đã thử chuyển hướng sang chủ đề khác.

"Vậy cảm giác khi trở thành một tàu chiến-tuần dương như thế nào?" Tôi hỏi.

Đúng như dự đoán, Kongou bắt đầu lan man về những trận chiến của mình, và mặc dù tôi hơi ghen tị vì cả hai đều lớn tuổi và kinh nghiệm hơn tôi, nhưng nhìn Haruna nở một nụ cười xin lỗi cũng đủ khiến tôi bình tĩnh lại trong khi tiếp tục lắng nghe.

Sau một thời gian, Haruna nói với tôi về việc hiệp ước cũng đã thay đổi cuộc sống của cô ấy và các chị mình như thế nào. Hải quân đang tập trung vào việc tăng sức mạnh của các thiết giáp hạm và tuần dương hạm hiện có của họ, vì họ không thể đóng một cái mới nữa. Haruna thừa nhận rằng cô rất lo lắng về tương lai của cả hai. Trò chuyện với cô ấy đôi khi khiến tôi tự hỏi liệu sự chuyển đổi này có xứng đáng hay không, nhưng tôi chưa bao giờ nói ra nỗi lo lắng của mình.

Thỉnh thoảng, cô ấy hỏi tôi một câu mà dường như bản thân không muốn có câu trả lời, như thể cô ấy chỉ nói để hỏi.

"Kaga-san ... cậu có nghĩ rằng chúng ta có thể tìm thấy vị trí của mình trong Hải quân vào một ngày nào đó không?"

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt chán nản của cô ấy thật lâu. Tại thời điểm đó, tôi cảm thấy biết ơn vì ít nhất, tôi vẫn có một nơi mà tôi thuộc về.

Tôi đã được đưa vào một số cuộc thử nghiệm trên biển khi mới chuyển đổi và sau đó, tôi được phép tham gia hạm đội hỗn hợp. Khi cuộc thử nghiệm trên biển của tôi vẫn đang được tiến hành, thật ngạc nhiên, một hàng không mẫu hạm khác đã đến căn cứ của tôi để thử nghiệm, chiếc tàu sân bay mới nhất của Hải quân. Cô ấy là một tàu sân bay hạng  nhẹ, và chỉ với một cái nhìn tôi đã biết rằng cô ấy khá khác biệt so với tôi. Có điều, cô ấy quá nhỏ nên lúc đầu tôi không biết cô ấy là tàu sân bay. Cô ấy cũng có một hệ thống phóng máy bay khác. Tính cách thì khá thú vị, giống như tên của cô ấy, "Prancing Dragon". Ryuujou là một người với tinh thần và sức sống thực sự cao. Cô ấy nói giọng Kansai, và bất cứ khi nào cô gái tóc đuôi sam được tạm nghỉ, tôi bắt gặp cô ấy đùa giỡn với các cô gái hạm đội nhỏ hơn xung quanh căn cứ trong chiếc áo khoác màu đỏ đặc trưng của mình. Ryuujou thu hút sự quan tâm của tôi bởi vì tôi chưa từng gặp một tàu sân bay nào khác trước đây, chứ đừng nói đến một tàu sân bay được chế tạo đặc biệt để làm tàu ​​sân bay. Rõ ràng, Ryuujou là một kẻ hay ba hoa và tôi không biết chính xác phải làm thế nào để đối phó với một người như vậy.

"Vậy cậu là một tàu sân bay của hạm đội! Tớ chưa từng thấy một tàu sân bay nào trước đây! Trông cậu thật mạnh mẽ!"

"... Ừm, cảm ơn. Rất vui được gặp cậu."

"Tên cậu là gì? Tớ là tàu sân bay hạng nhẹ Ryuujou, con tàu đầu tiên của tàu sân bay hạng nhẹ lớp Ryuujou."

"Kaga, tàu đầu tiên của hàng không mẫu hạm lớp Kaga."

"Ồ wow, thì ra cậu là Kaga! Tớ còn  tưởng cậu là Akagi."

"Aka ... cậu biết Akagi?"

"Tàu sân bay tiêu chuẩn đầu tiên của chúng ta? Đương nhiên. Và cậu là người thứ hai. Tớ ước mình có thể mạnh mẽ như cậu. Tớ sẽ cố gắng hết sức để không thua cậu quá nhiều!"

" Cậu quá khen. Tớ thậm chí chưa bao giờ ra trận."

"Có vẻ như họ quá quý trọng các cậu cho việc ra trận. Chà, đoán chừng sẽ mất một thời gian cho đến khi một trong hai người thể hiện bất kỳ chiến tích nào trong chiến trường. Tớ nghe nói họ đang định đưa Akagi đi tái trang bị."

"Họ làm thế sao?"

"Cẩn thận hơn cũng không có hại gì! Dù sao tớ nghe nói tàu sân bay sẽ là tâm điểm chính trong tương lai."

Trước khi quá trình lắp ráp của Ryuujou kết thúc, tôi cuối cùng đã trở thành thành viên chính thức của Sư đoàn tàu sân bay số 1, và như cô ấy nói, Akagi sắp tạm thời bị rút khỏi quân ngũ để tái trang bị. Đô đốc nghĩ rằng nên chuyển tôi đến căn cứ của các tiền bối trước khi tôi bắt đầu phục vụ, có lẽ để tôi có thể học được một hoặc hai điều từ họ. Vào thời điểm đó các tàu sân bay khác trong sư đoàn là Akagi và Houshou, tàu sân bay đầu tiên của Hải quân và có thể là tàu sân bay đầu tiên trên thế giới. Không cần phải nói, tôi đã rất lo lắng, nhưng tôi không nghĩ rằng Đô đốc có thể nhận ra.

Lần đầu tiên Đô đốc giới thiệu tôi với Houshou và giao tôi cho cô ấy chăm sóc. Cho đến ngày nay, cô ấy vẫn là người phụ nữ tốt bụng, ăn nói dịu dàng nhất mà tôi biết. Dù chỉ là một tàu sân bay hạng nhẹ nhưng Hải quân đã học hỏi được nhiều điều từ Houshou với tư cách là tàu sân bay lâu đời nhất. Cô ấy có một bầu không khí trưởng thành xung quanh mình, và dường như được mọi người yêu quý và tôn trọng. So với bộ kimono màu hồng mà cô ấy đang mặc, bộ quần áo của tôi trông vẫn còn mới và sạch sẽ. Một chút xấu hổ đối với tôi, vì nó thực sự cho thấy sự thiếu kinh nghiệm của bản thân. Mặc dù vậy, hakama đen của Houshou trông vẫn rất xinh xắn và gọn gàng, và mái tóc đuôi ngựa dài mang lại cho cô ấy một cảm giác trẻ trung đầy cảm hứng.

Houshou lịch sự cúi đầu chào tôi khi chúng tôi gặp nhau, khiến tôi điên cuồng đáp trả lại và đập đầu vào eo của Đô đốc, do đó vi phạm quy tắc số 1 về "Cách không gây ấn tượng đầu tiên tồi tệ trước mặt cấp trên của bạn."

Houshou chỉ mỉm cười khi đô đốc mắng tôi và tôi vội vàng nhặt cây cung lên khỏi sàn. Tôi chỉ muốn chìm vào một cái hố trên mặt đất nếu có. Tôi sải bước  cạnh Houshou, hy vọng rằng tôi có thể tạo ấn tượng tốt hơn trước Akagi. Đây là lần đầu tiên tôi gặp các tiền bối của mình và tôi đã mắc lỗi. Tôi ghét việc mình luôn hành động lóng ngóng như một thiếu niên.

"Vậy em là Kaga? Chị hy vọng em có thể tận hưởng khoảng thời gian ở đây trong căn cứ này. Em chưa bao giờ được huấn luyện với các tàu sân bay khác trước đây, phải không?"

Tôi lắc đầu và nụ cười của cô ấy ngày càng rộng hơn. "Chị nghe nói em được chuyển đổi từ một thiết giáp hạm, vì vậy chị đoán em sẽ rất hòa hợp với Akagi. Cô ấy cũng là thành viên của hạm đội Eight-Eight. Cả hai người thậm chí còn có thiết kế boong giống nhau!"

"Chị nghĩ vậy sao...?" Tôi thốt, tim đập loạn xạ khi nghe đến tên người đó.

Lòng bàn tay của Houshou chạm nhẹ đầu tôi. "Em có thể thực hành với bọn chị. Chúng ta có thể dạy em những điều mà em chỉ có thể học được từ các tàu sân bay khác."

Houshou sau đó nói với tôi rằng Akagi đang có một buổi luyện tập và tôi có thể quan sát nếu tôi muốn.

Thẳng lưng, tôi đồng ý lời đề nghị và đi theo Houshou đến sân tập. Tôi phấn khích tột cùng, mặc dù tôi không để nó thể hiện trên khuôn mặt của mình. Tôi là một tân binh sắp gặp soái hạm của Sư đoàn tàu sân bay số 1, vì vậy tốt hơn tôi nên hành động sao cho phải.

Tuy nhiên, có lẽ không cần phải làm vậy, vì cậu ấy trông đẹp hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, khiến tôi choáng váng ngay tại chỗ.

Mái tóc đen như nhung của cậu ấy xõa trên vai xuống áo trắng và chiếc váy xếp ly màu đỏ.

Cái cách mà đôi mắt mềm mại của cậu ấy đanh lại khi nhắm vào một mục tiêu duy nhất.

Cách cậu thả những mũi tên của mình một cách uyển chuyển mà không có bất kỳ chuyển động nào không cần thiết, và cách cơ thể cậu ấy dường như tỏa sáng dưới ánh nắng mỗi khi làm điều gì đó.

Akagi rất trẻ, chắc khoảng tuổi tôi ... và cậu ấy đẹp, đẹp đến mức tôi không thể rời mắt.

Nó khiến tôi khao khát được xem Akagi phóng những chiếc máy bay của mình như vậy trên biển khơi.

Tôi muốn chiến đấu bên cạnh người này.

Trước khi tôi nhận ra rằng mình đã nhìn chằm chằm quá nhiều, Houshou đã lên tiếng.

"Akagi, xin lỗi vì đã làm gián đoạn việc huấn luyện của em," Chị gọi, "Nhưng Kaga đã đến. Em có nhớ cậu ấy không? Em ấy là con tàu khác đã được chuyển đổi bởi hiệp ước."

Akagi quay lại trong khi đặt mũi tên trở lại túi mình.

Đó là khi mắt chúng tôi chạm nhau lần đầu tiên.

Tôi không biết là tôi đã nhìn cậu ấy sai cách hay cậu ấy nhận ra rằng tôi đã nhìn chằm chằm.

Nhưng tôi không thể nhìn thấy ngay cả dấu vết nhỏ nhất của sự phấn khích hay hạnh phúc trong biểu hiện của cô ấy khi quan sát tôi.

Trên thực tế, có một thứ gì đó khiến tôi sợ hãi, một thứ gì đó trông giống như một sự hận thù thuần khiết không pha loãng.

Toàn thân tôi căng cứng.

Tôi có thể thấy những lọn tóc của Akagi đang đung đưa trong gió khi cô ấy mở miệng và nói, "Vậy, cậu là người họ chọn để thay thế Amagi-nee."

Giọng cô to rõ, tự tin, đầy tự hào. Giọng  nói của người là hy vọng tương lai của Hải quân.

Nhưng tôi nhận thấy rằng có quá nhiều niềm kiêu hãnh trong giọng điệu đó.

Tôi không thể trả lời, ánh nhìn buộc tội đó là quá mức đối với tôi, vì vậy tôi tìm kiếm trên sàn nhà để tìm thứ gì đó mà bản thân có thể nhìn chằm chằm.

Houshou có vẻ không hài lòng. "... Akagi, em đã hứa sẽ cư xử tốt." Chị nói.

Akagi thô bạo trừng mắt nhìn Houshou.

"Akagi..."

"Làm thế nào em có thể...?" Akagi trả lời một cách cáu kỉnh, "Làm sao em có thể khi họ gạt chị gái mình sang một bên, và sử dụng các bộ phận của chị ấy cho con tàu kém cỏi này chỉ vì họ không có đủ tiền!"

"Em bỏ ngay cái thái độ đó đi, tiểu thư!"

Giọng Houshou đột ngột lên cao khiến tôi nao núng, nhưng Akagi dường như không hề bối rối chút nào. Cô ấy rõ ràng đang bốc khói vì phẫn nộ.

"Đúng vậy, Houshou-san, bởi vì chị không biết cảm giác đó phải không? Chị không biết cảm giác như thế nào khi chị mình bị bắt đi, và đột nhiên bị thay thế bởi một người hoàn toàn xa lạ ...! Đừng giả vờ như chị biết điều đó! " Cô ấy  khóc khi quay người và chạy qua tôi.

"Akagi, quay lại đây ...!" Houshou giận dữ gọi.

"Em sẽ không bao giờ ..." Akagi hét lại với giọng run rẩy, "... bao giờ chấp nhận chiếc tàu sân bay đó ...thay thế Amagi-nee ...!"

Và sau đó, Akagi trở lại tòa nhà, nước mắt chảy dài trên má.

Cậu ấy thậm chí còn không nhìn tôi lần thứ hai.

Tôi giữ mình im lặng trong toàn bộ cuộc hội thoại, siết chặt cung để có thể hướng tâm trí của mình sang nơi khác.

Nhưng giọng nói của Akagi cứ vọng lại trong đầu tôi.

Sau một lúc, Houshou nói với tôi, "... Chị xin lỗi, em ấy thường không như thế này. Đã tám năm trôi qua, nhưng em ấy dường như không thể bỏ qua được."

Tám năm.

Tám năm mà tôi đã dành để tìm kiếm một nơi để thuộc về.

Nhưng cũng trong tám năm Akagi đã than khóc cho người chị gái đã chết của mình, kìm nén sự tức giận ngày càng tăng của cậu ấy đối với Hải quân và tôi.

"Kaga-san ... cậu có nghĩ rằng chúng ta có thể tìm thấy vị trí của mình trong Hải quân vào một ngày nào đó không ...?"

Khi tôi nghĩ rằng cuối cùng cũng có một vị trí cho mình, khi tôi nghĩ rằng mình đã được trao cơ hội thứ hai, tôi lại bị từ chối.

Những hy vọng mà tôi có cho cuộc sống mới của mình đã bị tiêu tan ngay lập tức.

Tôi không thực sự ... còn lại gì trên thế giới này ngoài việc trở thành một tàu sân bay.

Đây là nơi duy nhất còn lại nơi tôi có thể thuộc về, nơi tôi có thể tìm thấy ước mơ của mình.

Nơi tôi có thể hạnh phúc.

Tôi muốn chiến đấu bên cạnh người này.

Và ngay cả điều đó, đã không còn là thứ mà tôi xứng đáng được hưởng.

Sự từ chối của Akagi thật đau.

Tôi không mong đợi nó đau nhiều như thế.

Với những lời của Akagi, toàn bộ hứng thú của tôi về việc gia nhập Sư đoàn tàu sân bay số 1 đã hoàn toàn tan biến. Tôi không thể tha thứ cho cô ấy.

Suốt cả ngày, tôi trốn trong phòng khách, và đã gần nửa đêm khi Houshou đến gõ cửa phòng tôi.

"Kaga, em có ở đó không ...?"

Tôi không thực sự cảm thấy muốn nói chuyện, nhưng tôi không muốn làm chị lo lắng. Houshou không làm gì sai, chị ấy tốt với tôi trong suốt thời gian tôi ở đây.

"Có ạ."

"Chị có thể vào không...?"

Tôi do dự, nhưng tôi nghĩ thật là thô lỗ khi đuổi chị đi. Tôi đưa cho chị tiếng đồng ý và chị cẩn thận mở cửa.

Tôi không ngẩng đầu lên, nhưng tôi có thể nghe thấy Houshou phát ra âm thanh khi chị ngồi xuống bên cạnh tôi.

"Em phải đến cuộc họp vào ngày mai," cô nói.

"Sao em phải?" Tôi hỏi, hối hận vì giọng mình nghe khắc nghiệt hơn dự định.

"Bắt đầu từ ngày mai, Akagi sẽ được tạm ngừng hoạt động để tái trang bị", Houshou giải thích, "Và em có thể đã nghe nói về điều này trước khi đến đây, nhưng em là tàu sân bay tiêu chuẩn duy nhất của chúng ta. Em sẽ tạm thời thay thế Akagi với tư cách là soái hạm của Sư đoàn tàu sân bay số 1. "

Nó lại xảy ra một lần nữa.

Một may mắn đã đưa một tàu sân bay hoàn toàn thiếu kinh nghiệm trở thành soái hạm, mặc dù có lẽ họ sẽ không để tôi làm những nhiệm vụ khó khăn.

Tôi không biết là số phận ghét hay yêu tôi; Tôi không thể biết nó muốn gì.

Nhưng tôi vẫn còn quá cay đắng để vui mừng khôn xiết trước tin này.

"Xin hãy thôi đi, Houshou-san," tôi nói, vùi mặt vào vòng tay của mình, "Không phải cậu ấy đã nói rằng em là một con tàu kém cỏi sao ...?"

"Kaga, làm ơn. Chị không yêu cầu em tha thứ cho hành vi sáng nay của Akagi ..." Houshou nói với tôi, "... Nhưng em hãy cho chị cơ hội giải thích...?"

Tôi không trả lời cô ấy, nhưng một lúc sau, tôi ngắn gọn gật đầu.
" Đối với em ấy, những người chị của mình đã từng là tất cả những gì bản thân có. Akagi tận dụng mọi cơ hội mà Hải quân cho phép khi bọn họ đang xây dựng để dành thời gian cho cả ba: Amagi, Takao, và Atago. Bọn họ là một đám nhóc ầm ĩ. Akagi, một đứa nhóc hay gây rắc rối được mọi người yêu mến và chiều chuộng, đặc biệt là Amagi, người luôn luôn nuông chiều em ấy. Rồi hiệp ước diễn ra, Atago và Takao bị dự định cho giải thể. Cả hai không thể rời căn cứ và gặp Akagi thêm lần nào nữa cho đến khi tháo dỡ hoàn tất. Lúc đó còn quá nhỏ Akagi đương nhiên không cách nào chịu được. Em ấy không thể ngừng khóc trong một khoảng thời gian dài. Amagi luôn ở kề bên, tìm mọi cách để giúp Akagi vui vẻ.  Amagi quả quyết rằng họ nên khiến Atago và Takao tự hào bằng việc trở thành những tàu sân bay mạnh nhất. Từng chút một, Akagi hồi phục sau nỗi đau của mình và bắt đầu nhìn nhận điều này theo một cách tích cực hơn. Amagi đã trở thành cả thế giới của Akagi, vì em ấy là người duy nhất Akagi còn lại. Thậm chí nhiều hơn thế khi họ được chọn làm cộng sự sau khi được chuyển đổi thành tàu sân bay. Họ thường nói về Amagi, con tàu nổi tiếng, trở thành soái hạm, niềm tự hào của Sư đoàn tàu sân bay số 1, và Akagi trở thành cộng sự của cô. Ngay khi Akagi nghĩ rằng tương lai của mình có thể trở nên hoàn hảo, thì đó cũng là lúc em ấy mất tất cả." 

"... Tosa cũng là cả thế giới của em," tôi nói, nhưng Houshou kiên nhẫn với tôi hơn bất cứ ai tôi biết.

"Chị không nói rằng tình cảm Akagi dành cho Amagi lớn hơn em dành cho chị gái mình. Chị không yêu cầu em thông cảm. Nhưng ít nhất em nên hiểu hoàn cảnh của em ấy." Houshou giải thích. " Em ấy không có cơ hội để nói lời từ biệt với Amagi trước khi Amagi chết. Chị cũng ở đó khi tin tức truyền đến. Nó phá hủy em ấy. Chuyện xảy ra nhanh đến mức trước khi Akagi kịp khóc lóc, những nhân viên đã gọi em ấy và thông báo rằng mạng sống của Amagi đã bị tước đoạt. Em ấy đứng chôn chân với đôi mắt đẫm nước khi họ vui vẻ nói rằng em ấy là một con thuyền may mắn sống sót qua động đất, và họ đặt niềm tin cao rằng Akagi sẽ khiến bộ phận tàu sân bay đứng vững trong chiến đấu. Họ nói họ sẽ bổ nhiệm em ấy thành soái hạm của Sư đoàn tàu sân bay số 1 khi việc chuyển hóa kết thúc, và một trong những thiết giáp hạm lớp Tosa sẽ được gửi đến để thay thế chị gái của mình. Họ không nghe em ấy khi Akagi cầu xin họ tha mạng cho Amagi. Họ chỉ nói rằng họ không cần một con tàu sống dở chết dở không thể chuyển đổi thành tàu sân bay. Amagi đã ra đi. Chị không thể làm bất cứ điều gì khi đó, thậm chí không thể đặt tay lên đôi vai đang run rẩy của em ấy. Khi cuộc họp kết thúc, Akagi trông thật yếu ớt và đôi mắt hoàn toàn trống rỗng. Chị đau đớn khi chứng kiến ​​làm thế nào mà đột nhiên, một trọng trách to lớn như vậy lại đặt lên đôi vai nhỏ bé, yếu đuối của một cô gái vừa mất đi gia đình duy nhất mà cô ấy còn lại. Trước khi kịp định hình, Akagi đã là thành viên duy nhất còn sống của gia đình mà mình vô cùng yêu quý. Nhưng chị vẫn chỉ là một con tàu của Hải quân, vì vậy chị đã nói với Akagi rằng nếu em không làm vậy ' Không học cách đứng trên đôi chân của chính mình và trở nên mạnh mẽ hơn, các chị gái của em sẽ thất vọng. Sau đó, Akagi nói với chị rằng em ấy sẽ thực hiện mục tiêu của mình là không bao giờ để kẻ thù của mình chết gần đất liền như chị em mình, bởi vì bản thân sẽ nhấn chìm tất cả chúng xuống biển. Và đó là lần cuối cùng có người nhìn thấy Akagi khóc ."

Tôi nhìn lên chị và thấy Houshou đang nhìn tôi chằm chằm. "Cho đến tận ngày hôm nay," cô ấy nói thêm, "Nhìn thấy em có thể đã nhắc em ấy nhớ đến nỗi đau mà mình đã trải qua tám năm trước. Bởi vì sau khi được bổ nhiệm làm soái hạm, Akagi bắt đầu luyện tập như điên. Cái chết của Amagi khiến em ấy đau đớn, và em ấy chưa bao giờ thực sự có thể ghép những mảnh đó lại với nhau một lần nữa. Ở bất cứ nơi nào Akagi đi qua, mọi người quá ngạc nhiên trước kỹ năng của em ấy mà không thèm tìm hiểu làm thế nào và tại sao em ấy có thể giỏi như vậy khi không bao giờ tham gia bất kỳ trận chiến nào. Akagi coi trọng địa vị mới của mình đến mức khiến chị hối hận vì đã gieo ý tưởng đó vào đầu em ấy ".

Tôi nhớ tư thế của cô ấy hoàn hảo như thế nào khi bắn những mũi tên của mình.

Người đó sẽ không gặp khó khăn gì khi phóng máy bay ngay cả trong điều kiện thời tiết kém phù hợp.

Đó rõ ràng là kết quả của hàng giờ đồng hồ luyện tập không ngừng nghỉ.

Akagi và tôi là hàng không mẫu hạm được cải tạo; chúng tôi không quen với việc phóng máy bay và do đó cần luyện tập rất nhiều. Tôi đã phải trải qua một quá trình thử nghiệm lâu dài trước khi có thể phóng máy bay của mình một cách chính xác, và ngay cả khi đó tôi vẫn còn nhiều sai sót.

Nhưng cô gái đó đã có thể hoàn thiện kỹ năng của mình trong một thời gian ngắn như vậy trong khi tôi vẫn đang chuyển đổi.

So với cậu ấy, tôi vẫn còn một chặng đường dài phía trước.

Cậu ấy không nói dối khi nói tôi kém cỏi.

Akagi có thể nhận ra dù chỉ cần nhìn tôi và sự khác biệt trong thiết kế của chúng tôi, mặc dù bản thân cậu ấy có lẽ vẫn chưa hoàn hảo.

Cậu ấy chỉ là giỏi như vậy thôi.

Thảo nào cậu ấy thất vọng sâu sắc về tôi.

Nó rõ ràng khiến Akagi khó chịu vô cùng. Có lẽ cậu ấy nghĩ rằng tôi không đủ xứng đáng để trở thành người phối hợp của mình, hoặc rằng tôi là một thất bại ê chề khi mạng sống của tôi không đáng phải đánh đổi bằng chị gái mình.

"Kaga." Houshou đột nhiên nói, "... Em có muốn xuất kích với Akagi ...?"

Tôi nghiến chặt hàm. Từ câu chuyện của Houshou, tôi hiểu rằng Akagi không khác nhiều so với bản thân tôi. Bị số phận chơi đùa, hết lần này đến lần khác, cho đến khi hoàn toàn không còn lại gì. Không khó để đạt được tình bạn với cậu ấy, phải không? Tôi có thật sự  muốn trở thành bạn của Akagi? Nếu không thì tại sao sự từ chối của cậu ấy lại khiến bản thân đau đớn đến vậy ...?

"Sao chị lại hỏi thế...?" Tôi nói với Houshou.

"Chà, trông em không hề khó chịu, nhưng ai cũng có thể đoán được là em có vì em đã bỏ bữa trưa và bữa tối cho đến giờ."

Tôi có vẻ bối rối vì chị ấy nói thêm, "Theo kinh nghiệm của chị với Akagi, không có chuyện một tàu sân bay như em lại bỏ lỡ một bữa ăn nào nếu em đang có tâm trạng tốt."

"Em không giống cô ấy." tôi nói, hoàn toàn bất chấp.

"Em sẽ hiểu," Houshou nói với một cái nhún vai nhỏ, "Dù gì thì em cũng được tạo ra với những thiết kế tương tự nhau, và cả hai đều là cựu thành viên của hạm đội Eight-Eight, người mà, nhờ may mắn, cả hai đều ở đây ngay bây giờ vì hiệp ước. Mọi người chắc chắn sẽ liên kết em cùng em ấy với nhau. "

"Nhưng em không muốn," tôi nói dối, "Và Akagi không muốn ..."

"Chị không biết, Kaga, đôi khi thế giới này hoạt động theo những cách bí ẩn," Houshou nói với tôi. "Có thể một ngày nào đó, em có thể tìm ra lý do khiến em đột nhiên có mối liên hệ kỳ lạ này với một cô gái trong hạm đội mà mình chưa từng biết. "

Cuộc họp ngày hôm sau diễn ra ngắn gọn và súc tích. Đúng như Houshou đã nói: Tôi được bố trí vào Sư đoàn tàu sân bay số 1 để hoạt động như một soái hạm mới và Akagi tạm thời ngừng hoạt động để tái trang bị. Họ cũng nói thêm rằng vị trí này sẽ hoạt động ngay lập tức, vì vậy nếu Sư đoàn tàu sân bay số 1 cần tham chiến, thì tôi sẽ xuất phát với tư cách soái hạm.

Tôi không nói gì và chỉ gật đầu. Họ có lẽ sẽ không gửi một con tàu như tôi vào một trận chiến thực sự.

Cấp trên rõ ràng là ngạc nhiên về sự thiếu nhiệt tình của tôi, nhưng tôi không quan tâm. Tôi chào họ và đi ra ngoài nhanh nhất có thể. Tôi có thể cảm thấy ánh mắt của Houshou trên lưng mình khi tôi chạy ra khỏi phòng. Tôi càng cảm thấy ít vinh dự hơn từ tình trạng bất ngờ mới này, thì càng tốt. Tôi chỉ nên trở về phòng và đi ngủ. Điều cuối cùng mà tôi muốn xảy ra là gặp Akagi. Cô ấy chắc chắn sẽ rất vui khi thấy con tàu tệ hại mà họ cho thay thế vị trí của mình, tôi nghĩ.

Tôi thở dài thườn thượt khi đi đến cuối hành lang và dựa lưng vào máy bán hàng tự động. Tiếng vo ve trầm thấp của chiếc máy dường như vang vọng trong tâm trí tôi. Mặt cửa mát lạnh của nó tạo cảm giác sảng khoái trên tấm lưng đầy mồ hôi của bản thân. Tự dưng tôi thấy khát. Tôi quay lại và cúi xuống kiểm tra đồ uống bên trong máy.

Tôi đang định chọn một chai trà xanh thì bị ngón tay của người khác cắt ngang.

"... Để tớ trả cái đó cho cậu."

Tôi gần như nhảy dựng lên vì sợ hãi.

Akagi, người đẹp tóc dài, đang đứng cạnh tôi. Chắc tôi đã quá chăm chú vào việc lựa chọn đồ uống đến mức không thể nghe được xung quanh mình. Tôi mở miệng định ngắt lời, nhưng cậu ấy đã bấm nút và nhét tiền vào.

Tôi có lẽ quá ngạc nhiên để tạo ra một tiếng động nào, bởi vì cậu ấy nhặt chai nước từ máy và nhìn tôi như thể sẽ  cười bất cứ lúc nào.

"Nhìn mặt cậu xem," Akagi nói với một nụ cười yếu ớt, "... Đừng lo lắng, tớ không ở đây để hét vào mặt cậu nếu đó là những gì cậu đang nghĩ."

Điều đó khiến tôi thư giãn một chút. Chờ đã, tại sao tôi lại sợ? Tôi là một cựu thiết giáp hạm, tôi có thể thắng cậu ấy vào một cuộc chiến tay đôi.

"Tớ xin lỗi về chuyện ngày hôm qua. Houshou đã mắng tớ rất nhiều đêm qua để làm hòa với cậu. Thật là thô lỗ và thiếu chín chắn khi hét vào mặt cậu như vậy." Akagi nói, hơi lảng tránh đôi mắt tôi.

Houshou-san ... vậy đó là lý do tại sao chị ấy đến phòng tôi muộn như vậy đêm qua huh ... Tôi nghĩ.

Tôi không khỏi ngạc nhiên rằng mặc dù lời xin lỗi của cậu ấy có vẻ chân thành, nhưng sự kiêu ngạo của Akagi vẫn tỏa sáng từ giọng nói của mình.

"Chúng ta sẽ làm việc cùng nhau với tư cách là đồng đội," Akagi nói và chìa tay ra, "Vì vậy, tốt nhất là chúng ta nên thân thiết hơn từ bây giờ. "

Tôi liếc nhìn tay cô ấy trước khi nhìn vào khuôn mặt cô ấy.

Cô gái này thật kỳ lạ.

Mọi thứ trong giọng nói và biểu cảm của cô ấy đều có vẻ chân thành và chuyên nghiệp.

Quá chân thành và chuyên nghiệp.

Điều đó có nghĩa là tôi không bao giờ có thể biết được Akagi thực sự đang nghĩ gì.

Akagi có thể phức tạp hơn những gì cậu ấy thể hiện trên bề mặt, và tôi không thích những gì điều đó có thể ngụ ý.

Tuy nhiên, lúc đó tôi đã gạt đi những suy nghĩ của mình và bắt lấy cơ hội này để làm hòa với Akagi.

Tôi bắt tay và nói một cách tự tin với cậu ấy, "Rất vui được gặp cậu, cộng sự cùng hạm đội. Tớ là Kaga, cựu tàu thứ hai của thiết giáp hạm lớp Tosa và là tàu đầu tiên của tàu sân bay lớp Kaga."

"Tớ là Akagi, cựu tàu thứ hai của tuần dương hạm lớp Amagi và là tàu đầu tiên của tàu sân bay lớp Akagi," cậu ấy trả lời với sự nhiệt thành không kém, "Hy vọng chúng ta có thể làm việc cùng nhau như những người đồng đội, Tàu sân bay Kaga."

Tôi nhìn sâu vào mắt cậu, cố gắng đọc được suy nghĩ trong đôi mắt ấy ... nhưng tôi không thể tìm thấy gì.

Không còn gì ngoài một cô gái đã vỡ tan, trống rỗng bên trong.

"... Tớ cũng cảm thấy như vậy, Tàu sân bay Akagi."

________________________________________________________________________________

1920-1921

Việc chế tạo bốn tàu chiến-tuần dương lớp Amagi: Amagi, Akagi, Atago và Takao bắt đầu như một phần của chương trình hạm đội Eight-Eight.

1922

Tất cả việc xây dựng đã bị tạm dừng theo các điều khoản của Hiệp ước Hải quân Washington. Amagi và Akagi được chọn để chuyển đổi thành tàu sân bay của hạm đội.

Tàu sân bay đầu tiên trên thế giới, Houshou, đã được hoàn thành.

1923

Sau khi Trận động đất Kanto gây ra thiệt hại đáng kể cho Amagi khiến cô ấy không thể sử dụng được, Kaga đã được chọn làm người thay thế cô ấy.

Sự chuyển đổi của Akagi bắt đầu ở Kure Naval Arsenal.

1924

Tuần dương hạm lớp Kongou đã được neo đậu tại Kho chứa Hải quân Yokosuka để trải qua các sửa đổi.

Amagi bị hư hỏng nặng và bị loại khỏi danh sách hải quân sau đó được bán để tháo dỡ.

Hai chị em chưa hoàn thiện của cô là Atago và Takao đều bị chia cắt thành phế liệu.

1925

Sự chuyển đổi của Kaga bắt đầu ở Yokosuka Naval Arsenal.

1926

Việc chuyển đổi tàu tuần dương lớp Kongou thành thiết giáp hạm bắt đầu trong Kho vũ khí Hải quân Yokosuka.

1927

Việc chuyển đổi của Akagi đã hoàn thành và cô ấy được bổ nhiệm tham gia Hạm đội Liên hợp.

1928

Akagi và Houshou được bổ nhiệm vào Sư đoàn tàu sân bay số 1, với Akagi là soái hạm.

Việc chuyển đổi của Kaga đã hoàn thành.

 1929

Kaga gia nhập Hạm đội Liên hợp.

1931

Tàu sân bay thứ tư của IJN, Ryuujou, đã được kéo đến Kho Hải quân Yokosuka để lắp ráp.

Kaga được bổ nhiệm vào Sư đoàn tàu sân bay số 1. Khi Akagi ngừng hoạt động để tái trang bị, Kaga trở thành soái hạm của Sư đoàn tàu sân bay số 1.

                                                                                                Akagi

https://www.deviantart.com/hotaruyami/art/Akagi-kancolle-521798518

                                                                                          Houshou

https://m.facebook.com/112247966819831/photos/a.112248036819824/112263880151573/?type=3

                                                                                            Ryuujou

https://myanimelist.net/character/130468/Ryuujou

                                                                                            Kongou

https://wall.alphacoders.com/tag/kongou-(kancolle)-wallpapers

                                                                                                     Haruna

https://myanimelist.net/character/120119/Haruna

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top