Chương 47: Xoài Không Ăn Cũng Có Thể Dị Ứng

Xem phim xong lại cùng nhau ăn cơm, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều làm Vương Thanh cảm thấy bản thân giống như bị dày vò. Người yêu ngồi trước mặt, vậy mà muốn hôn cũng không thể hôn, ôm cũng không thể ôm, ngay cả đến việc gắp đồ ăn cho người yêu cũng không thể làm. Thế mà cả hai lại còn phải làm như người không quen biết, chính là vừa mệt vừa đau lòng a.

"Cậu rốt cuộc muốn làm gì?" Vương Thanh về đến phòng cuối cùng nhịn không được phải hỏi một câu: "Vừa đi xem phim, lại vừa đi ăn. Cậu muốn làm gì?".

Bạch Nham thẳng thắn trả lời: "Tôi muốn theo đuổi Cố Ninh".

Vương Thanh nhíu mày một cái nhìn hắn: "Cậu muốn theo đuổi Cố Ninh?".

Bạch Nham gật gật đầu: "Da trắng, mặt đẹp chân lại dài. Hát rất hay, tính tình lại không kiểu cách. Thật tốt a, vừa văn cô ấy lại chướng mắt cậu, cậu không biết có bao nhiêu người xếp hàng đợi theo đuổi cô ấy đâu!".

Vương Thanh bán tín bán nghi hỏi lại: "Thật?".

Bạch Nham nghiêm túc gật đầu: "Thật!".

Bạch Nham chính là muốn một công đôi việc. Muốn theo đuổi Cố Ninh là sự thật, cũng thật sự có ý muốn giúp Vương Thanh giành Phùng Kiến Vũ về với nhau.

"Tôi...".

Vương Thanh nói chưa dứt câu, lớp trưởng ở sát vách đã gõ lên cửa mấy cái rồi ló đầu vào: "Thanh ca, xem thông báo chưa?. Lão Tào bảo anh đưa số thẻ căn cước cho ông ấy".

"Lão Tào?. Thông tin thẻ căn cước không phải có trong danh sách lớp cả sao, thầy cần làm gì?".

"Đặt vé tàu hỏa a~. Cuối tuần đưa học muội học đệ đi vẽ ngoại cảnh, anh không phải báo danh trong khóa đấy sao?".

Vương Thanh suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra được. Bạch Nham co chân đá Vương Thanh một cước: "Lần trước lão Tào có nói thiếu một người dẫn lớp đi đến cái Thành cổ chúng ta đã từng đi, hỏi ai muốn đi, có thể được cộng thêm điểm, cũng không phải nộp hai bài. Lúc đó cậu liền báo danh, bây giờ bị đần rồi à?".

Vương Thanh vỗ đầu một cái mới nhớ ra chuyện này. Khi đó vì muốn tránh mặt Phùng Kiến Vũ, hắn liền trực tiếp đi báo danh, ai ngờ được không quá hai ngày hai người đã trở nên tốt đẹp. Đến giờ lại phải xa nhau sao?!?!.

"Tôi có thể đổi ý không?".

Lớp trưởng và Bạch Nham đồng thời lắc đầu: "Cậu lúc này dám đem con bỏ chợ, có tin cuối kỳ lão Tào sẽ ghim cậu không?. Học bổng không muốn nữa?".

Vương Thanh thật là buồn muốn chết, lúc đó thế nào lại làm ra hành động hồ đồ như vậy để bây giờ mang lấy xui xẻo?. Từ sau cái lần ở sân trường ấy, tổng cộng mới có hôn môi một lần, nắm tay được một lần, gặp mặt thì cũng được có mấy lần... nhưng sắp tới phải xa nhau hơn nửa tháng a. Quả thực muốn phát điên mà.

Phùng Kiến Vũ đưa Cố Ninh về rồi trở lại kí túc xá, đợi nửa ngày cũng thấy Vương Thanh gửi tin nhắn qua, không thể làm gì khác là gửi một tin qua hỏi xem hắn đang làm gì, trong chốc lát Tả Thanh Long nhắn trả một loạt biểu tượng khóc lớn. Phùng Kiến Vũ nhịn cười hỏi hắn bị làm sao.

Tả Thanh Long: [Tuần sau đưa học đệ học muội năm hai ra ngoài vẽ ngoại cảnh. Hai tuần...]

Uchiha đệ nhị: [...]

Tả Thanh Long đem hết đầu đuôi mọi việc vì sao nên cơ sự này kể rõ ra, Uchiha đệ nhị bên kia cũng tỉ mỉ đọc từng chữ, cuối cùng mới ngắn gọn đáp lại hai chữ.

[Đáng đời]

Tả Thanh Long bảo bảo trong lòng buồn khổ, liên tiếp gửi một loạt biểu tượng đau lòng qua. Phùng Kiến Vũ chính là tức giận, một tin cũng không đọc, kết quả bên kia cứ như vậy nhắn tin liên tục không dừng.

Cốc Nam ngồi phía sau không chịu được mở miệng: "Nhị ca à, điện thoại của cậu á?. Tại sao vẫn rung liên tục vậy, cậu không xem điện thoại à?".

Phùng Kiến Vũ cầm điện thoại lên nhìn, Vương Thanh bên kia đã phát hơn chính mươi chín cái biểu tượng khóc thút thít. Hết cách, Phùng Kiến Vũ chỉ có thể thở dài một tiếng, nhắn lại.

Uchiha đệ nhị: [Lúc nào anh về a?]

Tả Thanh Long: [Ngày mồng 1 tháng 5]

Uchiha đệ nhị: [...]

Uchiha đệ nhị: [Anh nói anh không phải là tên ngốc đi?!?]

Tả Thanh Long: [Anh ngốc anh ngốc. Anh ngốc nhất nhà]

Uchiha đệ nhị: [Chờ anh về!]

Tả Thanh Long: [Thật không?. Em không về nhà a?]

Uchiha đệ nhị: [Sao lắm lời vậy chứ?]

Tả Thanh Long: [Được được được]

Vương Thanh nằm trên giường nhảy cẫng lên, vừa muốn hoan hô liền thấy Bạch Nham đang dùng ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần mà nhìn hắn, Vương Thanh đành cố nén lại vui mừng.

Vương Thanh trong lòng vui vẻ đi qua đi lại trong phòng hai vòng, tay cầm điện thoại cùng Đại Vũ nhà hắn nói chuyện phiếm. Bạch Nham vừa chơi xong một ván, quay đầu thấy Vương Thanh vẫn nhìn chằm chằm di động, liền hỏi: "Tôi nói này, cậu liên tục nhìn điên thoại di động làm gì?".

"Bảo vệ cây củ cải a...".

"Trò này chơi vui vậy sao?".

Vương Thanh không thèm để ý tới hắn, nhắn sang cho bên kia một câu.

[Bạch nham muốn theo đuổi Cố Ninh]

Liền nhận lại được một dấu chấm than của bạn học Ushiha đệ nhị.

Uchiha đệ nhị: [Chính miệng Bạch Nham nói?]

Tả Thanh Long: [Đúng vậy]

Uchiha đệ nhị: [Cậu ta thế nào lại suy nghĩ không tỉnh táo như vậy?]

Tả Thanh Long: [...]

Vương Thanh biết chuyện này nhất định có thêm mấy phần vui vẻ, hắn giúp Bạch Nham theo đuổi thành công Cố Ninh cũng là giúp hắn không phải lo sợ một ngày nào đó Cố Ninh quay ngược lại đào chân tường nhà hắn. Thử hỏi đem bạn thân của người yêu mình biến thành vợ của huynh đệ tốt không phải là viên mãn rồi sao.

Tả Thanh Long: [Tiếp xúc rồi mới thấy lão Bạch tốt vô cùng, em không muốn giúp đỡ mọi chuyện tiến triển nhanh một chút sao?]

Uchiha đệ nhị: [Là chuyện của hai người kia. Ít dây vào]

Tả Thanh Long: [Được được được, nghe lời em]

Phùng Kiến Vũ đặt điện thoại xuống nhìn thoáng qua người đang tự đa tình là tên Từ Khoát bên cạnh. Nếu tiểu tử ngốc này biết Bạch Nham đang theo đuổi Cố Ninh không biết sẽ làm ra chuyện gì a?.

Chuyện Vương Thanh cùng thầy giáo đi ra ngoài vẽ ngoại cảnh không có mấy ai biết, đến khi Từ Khoát nghe được tin liền thấy đáng tiếc vô cùng.

"Vậy là nửa tháng không được nhìn thấy anh sao?" Từ Khoát trong lòng buồn bã, hoàn toàn không chú ý được chuyện hôm nay lúc ăn cơm Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ ngồi cùng một bên với nhau.

"Không sao, đến tháng 5 ấm áp rồi, chúng ta cùng chơi bóng" Vương Thanh lặng lẽ gắp thịt vào bát Phùng Kiến Vũ, đầu gối bên dưới chạm nhẹ vào đầu gối cậu.

"A, anh đi ngày nào?. Tôi đi tiễn!".

"Không cần không cần...".

Tranh thủ lúc lão tam cúi đầu ăn cơm, Vương Thanh mang hết thịt trong đĩa gắp vào bát Phùng Kiến Vũ, hắn ăn cũng tàm tạm rồi, tay phải lại thò sang nắm lấy tay trái của Phùng Kiến Vũ.

Phùng Kiến Vũ đang phồng má lên nhai, nghiêng đầu trừng mắt lườm hắn, im lặng giật giật tay ra.

"Tát anh đấy...".

Vương Thanh cười đến nhìn thấy cả răng khôn, Từ Khoát đối diện nhìn hắn một chút rồi thở dài nói: "Còn cười được sao?. Vậy anh cũng được tính công tác phí du lịch a~?. Thế còn việc đi học thì sao?".

Phùng Kiến Vũ hất tay hắn ra, Vương Thanh không liếc mắt nhìn cậu mà quay sang trả lời Từ Khoát: "Xin nghỉ, bài tập không cần nộp, cũng không cần điểm danh trên lớp".

"Thật không..." Phùng Kiến Vũ sâu kín hỏi: "Em thế nào nghe thấy không phải như vậy?".

"Tin em nghe không đúng!. Đều là lừa gạt cả thôi!. Thanh niên nói cái gì cũng tin!" Vương Thanh gõ gõ lên bàn giải thích.

Phùng Kiến Vũ chọc chọc đôi đũa, nhăn trán lại nhìn hắn: "Em có nên để cho anh chút mặt mũi không đây?".

"Anh sai rồi sai rồi, ăn nhanh lên".

Vương Thanh cười hì hì nhéo nhéo vai cậu, Phùng Kiến Vũ hừ một tiếng, cầm đũa nhặt lên hai miếng rau trong bát của mình bỏ vào bát Vương Thanh. Từ Khoát đứng ngoài xem nửa ngày vẫn không có cảm thấy có chỗ nào không đúng, chỉ chăm chú nghe Vương Thanh nói xem đi vẽ ngoại cảnh có cái gì hay mà ở đây lại không có.

Mặc dù bản thân khuyên bảo Vương Thanh nên ngoan ngoãn đi theo thầy giáo, nhưng đến tận trước hôm hắn đi một ngày, trong lòng Phùng Kiến Vũ vẫn là không có vui. Cậu lặng lẽ nhắn tin qua thì không ai trả lời, gọi điện thoại tới thì nghe được bên kia đang cãi nhau việc ai ở cùng ai.

Phùng Kiến Vũ buổi chiều kín lớp, vừa hết giờ học, cơm cũng chưa ăn đã chạy đến siêu thị mua hai túi đồ ăn định mang qua kí túc xá cho Vương Thanh. Cậu lấy cớ Từ Khoát tặng đồ cho Vương Thanh mà tiến đến cầu thang kí túc xá, đang nghĩ ngợi có nên để ở phòng quản túc rồi báo Vương Thanh xuống lấy hay không liền đụng mặt Bạch Nham.

"Đại Vũ?. Sao cậu đến đây?".

"Tôi tôi tôi tôi... thay tam ca mang cho Vương Thanh ít đồ. Vừa hay gặp được cậu, cậu giúp cậu ta mang lên phòng đi!".

Phùng Kiến Vũ chột dạ sợ bị Bạch Nham nhìn ra chân tướng, thế nhưng nhãn thần của ai kia hôm nay lại không có mở. Bạch Nham còn tưởng Phùng Kiến Vũ không có ý đồ gì, nhưng cơ hội lần này đúng là khó có được, nếu hắn không lừa được Phùng Kiến Vũ vào trong phòng chờ Vương Thanh trở về, thì làm sao xứng làm bạn thân của Vương Thanh.

Bạch Nham không nhận hai túi đồ của Phùng Kiến Vũ: "Đi vào chờ đi, cậu ta đi họp, không biết lúc nào mới về".

Đứng giữa việc sợ bị phát hiện có gì đó mờ ám và tham quan phòng ngủ của hai người, Phùng Kiến Vũ có hơi do dự một chút... cuối cùng vẫn lựa chọn vế sau.

"Tùy tiện ngồi a. Kia là bàn của Vương Thanh, phòng chúng tôi không chỉ nhiều bút mà còn nhiều giấy...".

"Tốt vô cùng...".

Phùng Kiến Vũ lặng lẽ nhìn quanh. Phong cách cá nhân của Vương Thanh rất rõ ràng, dọn dẹp cũng coi như chỉnh tề, trên bàn ngoại trừ tập tranh vẽ còn có một chậu hoa đá nhỏ.

"Đại Vũ, giúp tôi tìm đồ, ở trên giá sách của Vương Thanh. Hình như là cái tập màu xanh nhạt kia, cậu lấy giúp tôi xem bên trong có phải bản vẽ thiết kế không".

Phùng Kiến Vũ dựa theo lời Bạch Nham, với lên giá sách tìm tìm, quả nhiên thấy một tập tài liệu có bìa xanh. Cậu lấy xuống mở ra nhìn thoáng qua, trên cùng là tranh chân dung của một người, tuy rằng không phân biệt được đây là phong cách gì nhưng cậu nhận ra được người vẽ trong tranh là bản thân cậu.

Phùng Kiến Vũ sửng sốt một giây, vô thức lật lật các trang phía sau ra xem, mỗi tấm đều là một góc nhìn khác, một thần thái khác của cậu.

Bạch Nham đẩy đẩy kính mắt cười thần bí: "Cậu tìm thấy chưa?".

Phùng Kiến Vũ vội vàng đóng tập tài liệu lại, lắp bắp trả lời: "Tôi còn có việc, tôi đi trước".

Vương Thanh bị mấy học muội quen được gia đình nuông chiều tranh cãi mấy cái vấn đề nhỏ nhặt làm phiền muốn chết, vừa họp xong phải vội vã từ phòng học về kí túc xá để thu dọn đồ dùng. Vừa đến lối rẽ liền nhìn thấy dưới ngọn đèn mờ nhạt ở trước cửa phòng ngủ, có một người đang ngồi trên bậc thang.

"Đến làm gì a~?. Tìm người a?".

Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu lên cười cười nhìn Vương Thanh, hai mắt cong cong: "Đúng vậy, em đến tìm người yêu".

"Người yêu em có đẹp trai không?".

"Cũng có thể nói như vậy".

Vương Thanh giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vào má Phùng Kiến Vũ: “Lại nháo, em đến làm gì?".

Phùng Kiến Vũ bám vào tay hắn lấy đà đứng dậy: "Thay tam ca đưa đồ cho anh".

Vương Thanh nở nụ cười: "Lại đem tam ca ra làm bình phong, có người tin sao?".

Phùng Kiến Vũ đắc ý cười cười: "Chung quy cũng có Bạch nham tin, còn người khác em không quản. Mấy hôm nữa anh hỏi Từ Khoát thì cậu ta có khi cũng không nhớ đâu".

Vương Thanh bất đắc dĩ: "Em toàn bắt nạt tam ca".

Hai người trong lòng đều có một chút ý muốn đen tối, nhưng chỉ yên lặng không nói gì mà nhìn nhau, thỉnh thoảng có bạn học đi qua chào hỏi Vương Thanh, tiện thể còn tò mò liếc mắt nhìn sang Phùng Kiến Vũ.

"Sớm một chút quay về ngủ đi, anh đưa em về trường".

Phùng Kiến Vũ bĩu môi, không tình nguyện mà đi xuống cầu thang cùng hắn.

Khu trường học được xây nhiều năm luôn là có một vài ngọn đèn đường không thể sáng. Vương Thanh nắm tay Phùng Kiến Vũ nhét vào túi áo của hắn, ngoài đường lúc này tối đen, có người đi qua cũng không sợ bị nhìn thấy. Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu đếm sao, nắm chặt ngón tay hắn bỗng nhiên nói: "Trường học của anh thật tối, ban đêm như thế này thật muốn dọa người. Anh nói liệu có chỗ nào tối đen như mực không?".

Vương Thanh sửng sốt một giây đã hiểu ra ý tứ mà ai kia vụng về ám chỉ, một bên cười trộm một cái một bên kéo cậu rời khỏi đường chính.

Phùng Kiến Vũ đi theo hắn, mắt thấy càng đi con đường càng tối, trong lòng có chút bất ngờ: “Trường học của anh đúng thật là muốn gì có nấy, em là muốn rủ anh đi ăn trộm...".

Phùng Kiến Vũ còn chưa nói dứt lời, Vương Thanh đã bắt đầu hôn lên. Tim của cậu bỗng nhiên lại tăng tốc đập dữ dội, rõ ràng rất nhiều năm trước cũng đã từng làm việc này thế nhưng hiện tại vẫn là rất khẩn trương. Ngày trước cậu không biết tại sao bản thân lại căng thẳng như vậy, nhưng bây giờ căng thẳng chính là vì cùng người trước mặt đây hôn môi. Quan hệ gần gũi thật sự quá màu nhiệm, nó mãnh liệt đến mức người ta cứ quấn quýt bên trong không còn ý thức được chuyện khác.

Vương Thanh khẽ hạ đầu gối, nghiêng đầu đưa lưỡi vào trong khoang miệng Phùng Kiến Vũ. Trong hơi thở Phùng Kiến Vũ chính là có độc, khiến hắn cứ như vậy gấp gáp mà hôn lên, hết lần này đến lần khác trong lòng đều muốn được gần gũi, nhưng lúc này lại căng thẳng vô cùng, mà người kia đáp lại cũng rất chậm. Hắn ôm sát hông cậu, cố kìm nén không mò tay vào bên trong quần áo mà sờ loạn, gặm cắn môi và đầu lưỡi ai kia, cảm giác như không thể kìm nén được dục vọng.

Phùng Kiến Vũ ôm lấy cổ tay Vương Thanh, sau lại chậm rãi mò vào ngực hắn, Vương Thanh không nói gì chỉ đè lại cái tay có ý đồ luồn vào trong áo hắn: "Làm gì?. Anh sợ em lạnh nên không dám sờ em".

Phùng Kiến Vũ nhéo nhéo ngực hắn nghiêm túc nói: "Đó là anh đối với em không có ham muốn, nhưng ham muốn của em với anh thì mãnh liệt hơn".

"Kháo..." Vương Thanh mắng một tiếng, một lần nữa hung hăng hôn lên.

Để em biết thế nào mới là mãnh liệt!!!.

Chuông kí túc xá vang lên một hồi Phùng Kiến Vũ mới mở cửa bước vào.

Từ khoát ngồi cạnh cửa cùng Mã Dung nói chuyện phiếm, lúc ngẩng đầu lên chào cậu đột nhiên chỉ số thông minh lại tăng lên đột biến: "Nhị ca, anh thế nào môi lại sưng như thế?".

Phùng Kiến Vũ biểu tình lạnh lùng đáp: "Dị ứng xoài".

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top