thanhtuanan7

CHƯƠNG 7

Sau ngày mê hồn trận ấy, tôi như một bông hoa đang nở rộ, có một sức sống mãnh liệt. Trong căn nhà này mùi hương hoa sữa như loang toả khắp nơi, những tia nắng ấm xuyên vào từng khe cửa, mùa xuân đang ở đây, mọi vật như đang sống dậy, chào đón cậu ấy đến bên tôi, ngày nào cậu ấy không qua đây tim tôi như muốn ngưng đập, cả trái đất này như ngừng quay.

Tôi và cậu ấy sau ngày đó thường xuyên khám phá điều thiêng liêng ấy, tôi như một con nghiện tình ái, như cuộc hành trình, khám phá những âm điệu mới mẻ, và tưởng chừng như tôi và cậu Minh là một không thể tách rời...

Rồi như thế, hai người lén lút bên nhau... mỗi chỗ, trong căn phòng này, cùng những cuộc mây mưa nóng bỏng vẫn in đọng trong tôi, những giọt sữa nhơn nhớt của cậu ấy vẫn còn bệch khô lại, vài vết dưới sàn nhà, tôi lấy tay sờ vào nó, rồi nhắm mắt lại...

Có một ngày trời mưa tầm tã, hôm ấy Minh có nói với tôi:

- Hôm nay là ngày rằm nếu tối nay trời không mưa thì trăng rất đẹp, nhưng chỉ tiếc rằng tối đến là cô không thể ra ngoài ngắm trăng cùng với Minh!

Câu nói đó làm tôi nhói cả lòng. Hơn lúc nào hết, tôi rất cần sự tự do, để được bay xa cùng cậu ấy. Bây giờ tôi trách tôi hay trách cho số phần mình đây? Khi người đàn ông chung sống mỗi đêm không là cậu ấy?

Bên cạnh cậu ấy tôi như đang sống trong một thiên đường, và những điều tôi nghĩ cũng là một tình yêu thật sự, lúc đó trời đang mưa to và sấm sét, tôi hỏi cậu ấy:

- Cậu có dám chết vì tình yêu không?

Lúc đó Minh trả lời tôi không một chút đắn đo:

- Có

Tôi rất hạnh phúc và suy nghĩ: tim tôi sẽ ngừng đập, nếu như tôi mất cậu ấy!

Dòng sông tình yêu như đang chảy xiết cuồn cuộn vào nhau, như những mạch máu, hơi thở mãnh liệt của một tình yêu mà tôi dành cho cậu... Lúc ấy tôi ước gì thời gian cứ đứng lại như vậy mãi mãi

Buổi chiều ấy trôi qua nhanh quá. Nhìn lại đồng hồ, đã đến lúc cậu ấy phải trở về nhà, còn tôi tiếp tục làm một phạm nhân...

Nhóc cho tôi khoảng thời gian và những ngày thật tuyệt vời. Ngày ấy nhóc đem thật nhiều hoa phượng tặng cho tôi, rồi trải hoa lên sàn nhà, hai đứa tưởng tượng như một công chúa và hoàng tử lén lút bên nhau trong toà lâu đài cổ kính, những giai điệu du dương của bài hát và điệu nhảy tình tứ, như đang dắt tôi đến chốn phiêu bồng, lúc đó tôi thấy mình trẻ đi nhiều như những con cừu non đang khát sữa.

Tiếng nhạc du dương, tôi thì thầm bên tay cậu ấy:

- Tôi ước gì mỗi buổi chiều cùng cậu đi ngắm những buổi hoàng hôn, được nhìn thấy những con bồ câu trắng tự do đang bay về tổ, hai con chim lớn bay phía trước là con cha và con mẹ, còn những con chim bay phía sau là những chim con, loài chim vẫn có tổ ấm bên nhau, ước gì tôi sẽ là những con chim bồ câu trắng...

Lúc đó Minh đã an ủi tôi:

- Minh sẽ không bao giờ quên cô, nhưng điều mà Minh muốn trong lúc này là cô sẽ không bị xiềng xích và thoát khỏi căn nhà này!

Tôi nghẹn ngào nước mắt:

- Tôi sẽ trở về trại mồ côi ư? Sẽ đi, nhưng Minh sẽ đi cùng tôi không? Nếu số phận đã cho tôi gặp Minh?

Minh ngập ngừng rồi trả lời tôi: Minh đã hứa với mẹ sẽ vào đại học, rồi có một công việc thật tốt cho cuộc sống, lúc đó Minh sẽ đi cùng cô nơi đâu cô muốn!

Tôi nở nụ cười với câu nói của Minh lúc đó. Tôi ước gì ngày đó không xa, và những lời nói hôm nay đều là sự thật!

Cậu thấy tôi khóc nên ôm tôi vào lòng:

- Cô muốn thoát khỏi căn nhà này không?

- Nếu có cậu đi cùng tôi!

Tôi và Minh minh hẹn ba ngày sau, cậu ấy sẽ chuẩn bị nhiều cho kế họach tôi và cậu ấy thoát khỏi nơi đây, cậu ấy nhìn sợi xích dưới chân tôi:

- Ba ngày nữa là sợi xích này không còn đeo bám dưới chân cô nữa, cô sẽ thoát khỏi căn nhà này!

Tôi ôm chặt cậu ấy vào lòng, ba ngày không gặp cậu ấy là một thời gian dài khủng khiếp với tôi, nhưng tôi phải cố gắng chờ! Vì sau ba ngày nữa tôi sẽ vĩnh viễn sống bên cậu ấy!

Ngày thứ nhất, tôi nôn nao chờ đợi như không muốn ăn gì chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh, cậu ấy là không khí mang đến cho tôi sự sống trên cuộc đời này, trong đầu tôi đang mơ những hình ảnh của tôi và cậu ấy, cầm tay nhau dạo trên đường hoa phố...

Ngày thứ hai, tôi đếm từng giây, từng phút tích tắc của đồng hồ, lắng nghe những đám lá xào xạc như bước chân của cậu ấy đang đến đây, luồng gió thóang qua như hơi thở và giọng nói của cậu ấy đang thì thầm bên tay tôi, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ làm tôi ấm áp như có cặp mắt cậu ấy đang nhìn tôi.

Ngày thứ ba, ngày trông chờ cũng đã đến. Hôm nay cậu ấy sẽ đến đây, giải thoát người nô lệ bị xiềng xích lâu nay, tôi sẽ được tự do, và được sống hạnh phúc bên cậu ấy!

Ngày hẹn hôm đó trời nóng bức, tôi nôn nao, ngóng trông cậu ấy... Có tiếng động ngoài cửa, tôi nhổm dậy... Tôi ngỡ ngàng! Sao là anh ấy mà không phải là nhóc? Anh ấy đến gần tôi ôm hôn:

- Hôm nay anh về sớm với em, anh báo cho em một tin vui nè. Anh vừa quen được một bác sĩ tu nghiệp từ nước ngoài về, họ đem một lọai thuốc mới về đây và họ nói không bao lâu nữa là anh sẽ hồi phục. Em ráng chờ anh thêm một thời gian nữa nhe em!

Tôi chẳng quan tâm tới những tin vui tươi đó của anh.

Nói xong anh chạy ùa vào bếp, dọn nhiều thức ăn anh mua về như vẻ ăn mừng tin vui.

Còn tôi như người vô hồn mắt cứ nhìn đăm đăm ra cửa trong chờ nhóc!

- Mấy ngày nay anh thấy em gầy đi nhiều quá, có phải tại anh mà em như vậy không? Mình có thể làm lại từ đầu được không em?

Anh ấy vuốt tóc tôi rồi ôm chặt vào lòng, nhưng tất cả lời nói của anh giờ là vô nghĩa vì những gì tôi đang chờ đợi không phải là anh, mặc anh nói gì tôi vẫn lạnh lùng, nhìn ra cửa sổ ...

Mồ hôi trên người tôi ướt đẫm nay cũng đã khô, mặt trời bắt đầu ngả bóng, rồi khuất dần... Tôi vẫn ngồi đó, với sự hy vọng cùng những tia nắng cuối cùng...

Đêm xuống, tôi vẫn ngồi yên như một pho tượng, mắt đăm đăm nhìn lên ánh trăng. Anh ấy cứ ngồi nhìn tôi, còn tôi ngồi bó gối lắng nhe tiếng động bên ngoài.

Qua hôm sau tôi vẫn ngồi chờ cậu và thời gian trôi qua đã mấy ngày vẫn vô vọng, bóng dáng cậu ấy không thấy đâu! Sự hy vọng của tôi đang tắt dần, tôi đang chết đi từng giờ từng khắc. Tôi vẫn không hiểu tại sao cậu ấy bỏ tôi ở lại nơi đây một mình...

Trời càng se lạnh nhiều hơn, anh ấy lại gần bên tôi, hết choàng áo lên người tôi, rồi lại đắp chăn... Anh bày nhiều trò, chỉ mong được một câu nói thốt ra từ miệng tôi...

Tiếp tục là những cái bánh Darling cake, anh đưa đến miệng, tôi vẫn không chút mùi không thơm, không hôi, còn vị không ngọt cũng không đắng... Nó không thể nào nuốt được.

Anh bế tôi đến gần cây đàn dương cầm rồi đặt tôi lên ghế:

- Lâu lắm rồi anh chưa được nghe em đàn, em đàn anh nghe một bài nhé, cô giáo dương cầm ...

Nói đến câu cô giáo dương cầm, tôi càng ghét anh ấy, tôi còn là cô giáo dương cầm như lời anh nói ư? Những giờ lên lớp cùng những ngón tay của các em in trên phím đàn, những gương mặt ngây ngô trong giờ lý thuyết...

Năm tôi mười hai tuổi đã yêu thích đàn dương dầm, không hiểu sao trong đầu tôi cứ mơ, mình sẽ được đàn, những ngón tay của tôi sẽ lả lướt trên phím đàn, phiêu linh với những âm điệu du dương...

Thật sự rất khó khăn cho một đứa mồ côi ước mơ được học dương cầm, tôi đã xin được làm thêm, thêu thật nhiều cái khăn hơn nữa, tôi quên ăn, quên ngủ để thêu khăn, mong được một ít tiền, rồi vào trường thuê được một, hai tiếng hàng tuần để học dương cầm...

Vài năm sau ước mơ đã thành sự thật, tôi đã đọat giải xuất sắc nhất trường. Nhớ ngày tôi bước lên nhận giải cảm giác lâng lâng hạnh phúc không thể nào tả nổi... Cảm giác ấy giống như là ngày tôi bước lên xe hoa về nhà chồng vậy!

Nhớ đến đó lòng tôi như ai đang xé nát, nước mắt cứ chảy khi nhìn ra khung cửa...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top