thanhtuanan5
CHƯƠNG 5
Vào đêm đó vẫn như thường lệ của mỗi tháng, nơi đặc biệt trong cơ thể tôi chảy máu ra, anh ấy về nhìn thấy được chạy đến ôm lấy tôi, anh nhìn và như đã hiểu chuyện gì, anhđến mở xích, rồi vào trong lấy dụng cụ lót cho tôi như một đứa bé, và cứ lẩm bẩm trong miệng với câu "anh yêu em"... nhưng anh không hiểu tình yêu đâu phải chỉ là lời nói, nhưng tôi cần thứ khác, chết tiệt, đừng xem tôi như một đứa bé đang cần tả lót...
Nằm trên thảm lông, bụng quặng đau như thắt bị hành vì những ngày chu kỳ...
Văng vẳng bên tay tiếng của Loan thoáng đâu đây "Ê nếu đàn ông mỗi tháng có bị hành, ra máu như tụi mình, thì ra từ chỗ nào ta? ". Tôi nhớ mãi vẻ mặt ngây ngô hồn nhiên của Loan lúc đó, hai đứa như một cặp chim non, ăn chung, ngủ chung, tắm chung... buổi sáng vừa thức giấc, lòm khòm ngồi dậy, tôi hoảng hồn vì thấy giửa đôi chân của mình máu đang tuôn xuống, tôi sợ, tay chân run lập bập hét lên. Loan bật người ngồi dậy đến bên tôi, ngồi xuống nhìn ngược lên cười:
- Trời, có gì đâu mà sợ giữ vậy? Đây là máu chu kỳ mỗi tháng ra vài ngày, chứ có bị gì đâu.
Nghe vậy như nhẹ hẳn người, tôi nhớ đi học Thầy cô giảng dạy về sinh lý tuổi dậy thì của nam, nữ... Bắt đầu từ ngày đó tôi như một cô gái trưởng thành, những sợi lông lố nhố đang mọc lên chỗ kính... tôi bắt đầu e thẹn mỗi khi tắm chung với Loan. Ngực tôi bắt đầu nở "trái tràm" càng ngày càng to dần lên, trước chu kỳ là nó hay căng ra và hơi nhức, tôi hay lén một mình lấy gương ra soi, ngắm bộ ngực của mình. Từ đó tôi quyết định sẽ không tắm chung với Loan như trước nữa, tôi bắt đầu tò mò muốn biết bên trong những người thanh niên đó có giống tôi hay không?
Có lần tôi rình một người thanh niên đang tắm... thấy "thằng nhóc" của cậu ấy đang đu đưa trong nước, cậu ấy ve vuốt, kỳ cọ vòng đầu của nó, rồi đến ngực, mông... Hai chân tôi bị quíu chặt vào nhau, trong người tôi nóng ran lên. Hai bàn tay tôi như muốn sờ sệt lên thân thể, một cảm giác sung sướng thật lạ không thể nào tả được... Cậu ấy tắm xong lấy khăn lau, tôi hoảng vía bỏ chạy, mang theo hình ảnh trần truồng của người thanh niên đó trong đầu.
Khi về đến trại mồ côi, Loan nhìn tôi đăm đăm:
- Ê đi đâu mới về mà mặt mày hớt ha hớt hải vậy Hồng?
Tôi cười cười chưa kịp trả lời.
- Sao nút áo bị đứt vậy?
Tôi giật mình nhìn xuống, thấy hai nút áo bung ra lúc nào không hay, tôi kéo lại cài nút vào. Loan nhìn tôi vẻ nghi ngờ chuyện gì, đi vòng quanh tôi hỏi:
- Nè đi đâu khai thiệt đi? Dạo này nhìn Hồng lạ lắm nhe, hay đang hẹn hò với anh nào?
- Sao Loan không lo cho mình đi,cứ tò mò chuyện của người khác.
- Ừ! Không thích hỏi thì thôi. Thấy Hồng dạo này mơn mởn, ngực thì càng ngày càng to, trai nào nhìn mà không muốn ăn, chỉ sợ Hồng nhẹ dạ bị tụi con trai gạt thôi!
Tôi suy nghĩ câu nói quan tâm của Loan :
- Loan an tâm đi, mình sẽ gáng giữ đời trinh trắng của mình cho đến khi lấy chồng cho Loan xem!
Nói đến đó Loan cười khùng khục:
- Thời buổi lọan tình này mà giử được trinh cho đến ngày lấy chồng ư? Mình sẽ chờ xem Hồng có giử được trinh trắng cho đến ngày lấy chồng không nhe?
Tôi liếc Loan rồi bỏ vào trong.
Rồi một ngày trời mưa tầm tả, tôi đang ngồi trong phòng ủi quần áo.
Loan xô cửa chạy vào phòng, quần áo ướt men, đầu tóc rối nùi... rồi ngồi bệch xuống sàn nhà khóc nức nở!
Giữa đêm mưa gió như vậy, chắc chắn phải có chuyện gì Loan mới như vậy. Tôi ngồi xuống lấy khăn lau cho Loan, thấy Loan khóc tôi cũng muốn khóc theo! Có hỏi gì đi nữa Loan cũng chỉ biết khóc tức tưởi... tôi ôm người bạn thân đó vào lòng như một em gái thân yêu nhất trên đời này!
Được một lúc, Loan đã hoàng hồn, kể lại trong nước mắt:
- Hắn đã gạt mình! hứa hẹn đủ thứ, sau nhiều đêm ăn ngủ với hắn, nào là sẽ có một đám cưới, rồi sẽ rước về dinh, không sống trong trại mồ côi nữa! một tháng nay đã chốn biệt tích, không thèm gặp mình nữa, hắn bỏ mình luôn rồi Hồng ơi!
Nói đến đó Loan ào lên khóc tiếp, tôi không biết nói gì! chỉ biết ôm chặt Loan vào lòng, nước mắt tôi cũng đang trào ra cho sự nhẹ dạ của người con gái!
Hai đứa ngồi bên cửa sổ nhìn trời mưa, những đám mưa tạt nước vào làm ước hết mọi thứ vật dụng bên cửa sổ, tôi và Loan vẫn ngồi đó run lên vì lạnh, Loan ngồi trong lòng tôi co ro, như hai đứa bé đang mong chờ một ngày tươi sáng:
- Hồng ơi! Mình lạnh và thấy sao cuộc đời này trống vắng và buồn quá!
- Hồng cũng không thua vì Loan đâu! Nhìn những giọt mưa đang chảy, mà nghĩ cuộc đời mình như những giọt nước mong manh đó, sẽ trôi về đâu? tụi mình từ nhỏ đã sống trong tình bảo bộc của các cô, chú trong trại mồ côi này, nhưng cảm giác có một gia đình được cha mẹ yêu thương trong lúc này chắc vui lắm.
Nói đến đó tôi và Loan ràn rụa nước mắt, như những cơn mưa cứ tuôn chảy không ngừng...
Bây giờ người bạn thân ấy không còn bên cạnh tôi nữa, chắc đang hạnh phúc, bên chồng, còn tôi đang bị xiềng xích lạnh lẽo nơi đây! Tôi muốn hét lên kêu tên người bạn thân yêu đó:
- Loan ơi!
Tôi trườn trên thảm cùng sợi xích dưới mình, thấy mình yếu ớt và bé nhỏ như loài côn trùng, nhìn qua khe cửa sổ tôi vẫn còn thấy được những tia nắng mặt trời nhưng không ấm áp. Lóng ngóng nghe được tiếng gió vi vu...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top