CHƯƠNG 3

H văn! Cân nhắc.
.

Chuyện đêm đó giống như một hồi ác mộng, Trường Giang khó mà tin được, sau khi về đến nhà thì thừa dịp chỉ có một mình thì cởi y phục ra xem xét, lập tức giật mình ra một thân mồ hôi lạnh. Toàn thân anh đâu đâu cũng đầy dấu vết lớn nhỏ, có rất nhiều là vết véo, cắn, nhất là cổ và lưng, sờ tay lên, còn có thể cảm nhận rõ dấu răng lồi lõm.

Ở nhà nghỉ ba ngày, Trường Giang một mực chờ đợi lo lắng, căn bản không tin mình thật có thể tránh được một kiếp, thế nhưng liên tiếp ba ngày đều tường an vô sự, thăm dò tin tức từ đồng liêu trong cung, cũng không nghe thấy có chuyện gì đặc biệt. Trường Giang nguyên chấn kinh quá độ vẫn còn chút bán tín bán nghi, hết ngày thứ ba, chỉ đành lê bước tiến cung làm việc.

Ngày nối ngày trôi qua, dấu vết trên người anh dần dần biến mất, mà ngay cả chỗ cắn thương sâu nhất ở xương bả vai cũng bắt đầu lên da non. Tiếp qua một tháng, cuộc sống của anh vẫn như xưa không có gì thay đổi, thâm cung vẫn là nên như thế nào liền như thế vậy, Trường Giang lúc này mới xem như chậm rãi thả lỏng tâm thần.

Hiện giờ, lại đến phiên Trường Giang trực đêm, tiết trời đã ấm trở lại nên trực đêm cũng không còn quá vất vả, sau khi kết thúc công việc thay ca, Trường Giang còn có thể cùng những hộ vệ khác cười cười nói nói hướng chỗ doanh trại hộ vệ đi đến.

"Trường Giang!"

Ngẩng đầu nhìn, nguyên lai là đội trưởng Cổ Tư Kỳ, Trường Giang nhanh nhanh chạy qua.

"Đội trưởng, có việc?"

Cổ Tư Kỳ trên dưới liếc mắt dò xét, vỗ vỗ lưng anh nói: "Ngươi đi với ta một lát"

Trường Giang một bụng nghi vấn, lại không dám hỏi, chỉ có thể đi theo y trái ngoặt phải ngoặt, đi đến thiếu chút nữa hoa mắt chóng mặt rốt cục mới tới một gian phòng sáng đèn.

Cổ Tư Kỳ vào phòng liền chắp tay khom lưng cười nói với người đang đứng thẳng quay lưng về phía họ: "Công công, người đã tới" Người này ân một tiếng quay đầu lại, đem Trường Giang dọa đến trắng mặt không còn chút máu.

Người mặc phi sắc bào phục liếc Trường Giang một cái, nhỏ giọng nói: "A, đây chính là Trường Giang?"

"Đúng thế thưa công công" Cổ Tư Kỳ lại chắp tay, thấy người bên cạnh không có nói năng gì, vội đè anh khom người xuống, thấp giọng nói: "Còn ngây ngốc cái gì, vị trước mắt này chính là Ti lễ giám Đại tổng quản Tần công công, không thể chậm trễ, nhanh hành lễ!"

Trường Giang giật mình, phác thông một tiếng quỳ gối xuống mặt đất lạnh băng, dập mạnh đầu, ồm ồm nói: "Thủ vệ hộ vệ Trường Giang bái kiến Tần công công"

Tần công công khoát khoát tay, "Đứng lên đi"

"Tạ công công" Trường Giang lúng túng đứng lên.

"Tần công công, không biết ngài gọi Trường Giang tới có chuyện gì?"

Cổ Tư Kỳ tuy quản lý đội Trường Giang, nhưng thật ra chỉ là một đội trưởng nho nhỏ, bình thường muốn gặp được người như Tần công công, cũng chỉ có thể đến cửa cung đứng chờ cơ hội mà thôi. Bây giờ đột nhiên xuất hiện trước mắt, bảo y làm sao có thể không kinh hoảng, hiếu kỳ.

"Cũng không có gì" Tần công công vẻ mặt lơ đãng, "Nghe một thái giám thủ hạ nói trong số thủ vệ hộ vệ có một người tên Trường Giang rất cẩn thận, thật thà, ta có chuyện vừa vặn cần có người cẩn thận đi làm. Về phần là chuyện gì, Cổ đội trưởng ngươi nếu muốn cho cái đầu còn ở trên cổ lâu thêm một chút, thì tốt nhất không cần phải hỏi nhiều"

Ánh mắt âm lãnh của Tần công công liếc tới, lập tức khiến Cổ Tư Kỳ cúi đầu thật thấp, kính sợ liên tục nói: "Công công nói rất đúng, là tiểu nhân lắm miệng. Trường Giang thật sự là người thật thà, chăm chỉ, có điều hơi ngu ngốc, tay chân vụng về, nếu có gì sai sót xin ngài nhiều hơn dung thứ"

"Ta biết, ngươi trước lui xuống đi"

"Dạ, tiểu nhân cáo lui trước"

Cổ Tư Kỳ lui ra ngoài, Trường Giang vẻ mặt kinh hoảng nhìn hắn, nhưng Cổ Tư Kỳ một mực cúi thấp đầu nên không phát hiện, sau khi ra khỏi cửa, y còn cẩn thận đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn Tần công công và Trường Giang.

"Giang hộ vệ?" Tần công công cười cười, tới gần Trường Giang một bước. Trường Giang càng sợ, sắc mặt lại trắng thêm một phần.

"Giang hộ vệ, chúng ta chơi cái trò chơi a?" Dứt lời, lấy từ trong ống tay áo ra một miếng vải đen dài, "Bịt mắt ngươi, mang ngươi đến một chỗ, gặp một người..."

Trường Giang rốt cuộc chống đỡ không nổi, thất kinh quỳ xuống, không ngừng dập đầu: "Tần công công, van ngài tha cho tiểu nhân, tiểu nhân không muốn chết, Tần công công! Tần công công!"

Tần công công chỉ cười, kiên quyết kéo anh lại, bịt mắt anh, thanh âm nhu hòa nói: "Cầu ta cũng vô dụng, ngươi phải đi cầu người kia!"

Mắt bị bịt kín, Trường Giang sợ hãi muốn kéo xuống, hai tay tức thì đã bị trói lại.

"Tần công công..."

"Hư lắm. Muốn bảo mạng thì đừng nói gì cả, ngoan ngoãn..."

Câu uy hiếp làm Trường Giang toàn thân phát lạnh, không dám nói thêm nửa tiếng. Lúc này, anh ở trong trạng thái thanh tỉnh bị người khiêng trên vai, từng trận gió lạnh quất qua mặt, không biết qua bao lâu, anh bị đặt xuống một nơi khá ấm áp, khăn bịt mắt bỗng dưng giật ra.

Phía cuối tấm thảm ba tư tinh xảo, là mộc bàn long sàng (giường bằng gỗ), một tuấn mỹ thiếu niên chừng hai bảy, hai tám tuổi nghiêng ỷ trên một đống gối nệm, lười biếng lật lật trang sách, thần tình an nhiên tĩnh hòa, nhưng vẫn tản ra khí phái lẫm liệt cao cao tại thượng, thân vận hoàng bào tú tường long bàn vân đồ đằng, biểu trưng địa vị duy ngã độc tôn, quyền quý vô cùng. (tú = thêu; tường long bàn vân: rồng lượn trên mây; đồ đằng: hoa văn.)

Hai tay bị trói cũng được thả ra, nhưng giờ phút này Trường Giang chỉ có thể nhuyễn chân ngồi chồm hỗm trên mặt đất, một câu cũng không nói được.

"Vạn tuế gia, người đã dẫn tới'

Tần công công tiến lên một bước, đứng trước Trường Giang, khiêm cung tôn kính đối thiếu niên chắp tay hành lễ.

Thiếu niên cũng không ngẩng đầu lên, hai mắt vẫn đặt tại trang sách, chỉ hơi nâng tay khoát khoát, Tần công công tuân lệnh, cung thân lui ra.

Đương cung điện rộng lớn chỉ còn Trường Giang cùng thiếu niên, Trường Giang mới chậm rãi phục hồi tinh thần, nhưng vẫn đang cứng người ngồi trên mặt đất, động cũng không dám động, ngay cả một tiếng thở mạnh của ai đó cũng đủ khiến anh sợ hãi. Thiếu niên vẫn như cũ nhìn quyển sách trên tay, xem hết một trang lại chuyển sang một trang, giống như không phát hiện sự tồn tại của anh.

Trong không gian thanh tĩnh, tiếng giở sách đều có thể nghe thấy rõ ràng, Trường Giang ngoại trừ lúc mới vào thoáng liếc nhìn một cái, sau đó cũng không còn dũng khí nhìn về phía thiếu niên ngay gần trước mặt kia, hai mắt một mực nhìn chằm chằm vào hoa văn trên tấm thảm, cố gắng bình phục nhịp tim đập gấp gáp, run run ngồi im.

"Đứng dậy"

Tới khi Trường Giang quỳ đến tê chân, trong không khí truyền đến thanh âm thanh lãnh mệnh lệnh, Trường Giang mạnh ngẩng đầu, thiếu niên y nguyên nhìn sách, thanh âm vừa mới phảng phất như là ảo giác của mình. Trường Giang không đứng dậy, ngược lại càng cúi thấp đầu xuống.

"Đứng dậy mau!" Thanh âm lần nữa truyền đến, lần này, lạnh hơn, cũng rõ ràng hơn. "Đừng để trẫm phải nói lần thứ ba!"

Trường Giang chỉ có thể run rẩy đứng lên, cố gắng hồi lâu, mới xem như đứng vững. Cả cung điện yên tĩnh đến mức khiến người sợ hãi, Trường Giang nghĩ mình hẳn là phải nói gì đó, "Tiểu nhân…Trường Giang khấu kiến Hoàng-.."

"Cởi y phục ra!"

Run run chưa nói hết câu, mệnh lệnh vô tình đã lại truyền tới, Trường Giang không khỏi rùng mình hoảng sợ.

Trường Giang không nhúc nhích, thanh âm càng run rẩy: "Hoàng Thượng..."

"Ngươi muốn khảo nghiệm tính nhẫn nại của trẫm sao?" Trấn Thành rốt cục ngẩng đầu, mục quang băng hàn thẳng bức tới, như lăng trì tâm anh thành từng đoạn từng đoạn.

Trường Giang không nói gì, khẽ cắn môi, thân thủ bắt đầu cởi bỏ đai lưng. Tiết trời vào xuân nên dần dần ấm lại, tất nhiên cũng sẽ không cần phải mặc quá nhiều quần áo, do đó không quá hai ba lượt, trên người Trường Giang chỉ còn một kiện sa y mỏng manh, đang do dự không biết nên hay không cởi tiếp, thanh âm vô tình kia lại truyền tới: "Cởi sạch!"

Nhắm mắt cắn chặt răng, Trường Giang giật mạnh đai lưng kéo xuống sa y, toàn thân tức thì hoàn toàn lộ ra.

"Đến đây"

Trường Giang ngẩng đầu nhìn chỗ Trấn Thành chỉ tay, ngoan tâm đi đến, tới trước giường thì đứng lại, lại không dám mở mắt. Nhưng mặc dù nhắm mắt, anh vẫn có thể mẫn cảm phát giác ánh mắt của Trấn Thành cẩn thận xem kỹ từ đầu đến chân anh...

"Quay lưng lại đi"

Trường Giang làm theo, lập tức, làm cho tầm mắt hắn tại sau lưng anh lưu chuyển khắp chốn khiến người phát lạnh. Phía sau truyền đến âm thanh xột xoạt, rất nhanh, cảm giác ấm áp bao phủ Trường Giang, hơi thở cực nóng mà quen thuộc theo phần eo một đường chuyển sống lưng, hai tay thon dài hơn rất nhiều so với nam nhân bình thường chậm rãi du di, cuối cùng dừng trước ngực anh.

Trường Giang không kìm được mà khẽ run.

"Ngươi lạnh sao?" Thanh âm thanh lãnh của Trấn Thành vang lên sau lưng.

"Hồi, hồi Hoàng thượng…tiểu nhân không lạnh…"
Nói không lạnh nhưng lại lắp bắp run rẩy.

"Vậy ngươi vì sao lại phát run?"

"Tiểu, tiểu nhân…" Trường Giang không trả lời được.

"Ngươi sợ trẫm?"

Trường Giang không dám đáp, thân thể càng run thêm.

"Hừ" Trấn Thành hừ nhẹ một tiếng, buông anh ra, sau lưng lại là một hồi âm thanh rất nhỏ, kế đó giọng nói của hắn lại truyền tới. "Xoay người lại"

Trường Giang xoay người nhìn, đế vương tôn quý ngồi ở mép long sàng hơi dang chân kẹp mình ở giữa, lưng tựa vào đệm cao, bộ dáng lười biếng, nhưng không hề mất uy nghiêm của bậc quân chủ.

"Quỳ xuống"

Trường Giang im lặng làm theo, vừa quỳ xuống, mặt vừa đúng đối diện giữa hai chân hoàng đế, hơi đảo mắt qua, kinh hãi phát hiện bộ vị nào đó không ngờ đã cao cao dựng thẳng.

"Ngươi đã sợ hãi, trẫm hôm nay sẽ tạm bỏ qua ngươi, bất quá, ngươi phải dùng miệng giúp trẫm thoải mái..."

Trường Giang ngẩng khuôn mặt trắng bệch vì sợ, kinh hoảng nói: “Hoàng, Hoàng thượng...tiểu nhân không thể..."

"Không thể?" Trấn Thành khiêu trường mi, mân môi, cười đến lạnh lẽo. "Nếu vậy, trẫm chỉ có thể cho ngươi dùng thân hầu hạ rồi, bất quá trước khi trẫm thị tẩm, chiếu quy củ, ngươi phải tẩy sạch thân thể. Lần trước ngươi chắc còn nhớ rõ, phải đưa nước vào bụng, sau đó lại bài xuất, lúc ấy trẫm liền tại bên cạnh nhìn xem, nhất định rất khó chịu a? Giang hộ vệ lúc đó biểu tình thật là chọc người, toàn thân bị tra tấn mà run rẩy, liên tục nức nở nhẫn nại. A, mị cảnh như thế, trẫm thật không ngại được nhìn thêm một lần"

"Hoàng, Hoàng thượng..." Dưới sự nhắc nhở của Trấn Thành, nhớ lại thống khổ khi đó, Trường Giang càng bất lực, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn người cao cao tại thượng kia.

Người tựa trên đệm bị ánh nhìn cầu xin của anh biến thành trầm mặt, thanh âm cũng lạnh thêm rất nhiều.

"Hai cái chọn một, ngươi quyết định đi"

Kết quả, sau một hồi giãy dụa đấu tranh, Trường Giang rốt cuộc vươn tay, nhưng khi sắp tiếp cận lại bất giác muốn lùi bước. Trấn Thành lẳng lặng chờ đợi đã lâu liền cau mày, đột ngột kéo qua tay anh đem thân thể anh áp dưới giữa hai chân mình.

Xạ hương đặc biệt trên người Trấn Thành nháy mắt phủ quanh anh, chóp mũ thậm chí còn đụng vào nơi nóng cứng kia, Trường Giang vô thức muốn chạy trốn, nhưng càng bị ép chặt tới. Anh dùng lực chỉ là ỷ vào sức khỏe vốn có, nhưng lực của Trấn Thành lại như tứ lạng bạt thiên cân. (tứ lạng bạt thiên cân: bốn lạng bật ngàn cân.)

Thứ cứng ngắc kia dí sát vào mặt anh, làm anh không dám mở miệng nói chuyện, rất sợ nó sẽ thừa cơ hội tiến vào. Trấn Thành một tay giữ đầu anh, một tay vuốt nhẹ tóc anh, đôi mắt nhìn anh lộ ra thâm ý khó dò.

"Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, trẫm hộ ngươi yên lành, ngược lại sao..." Tay vuốt tóc chuyển qua cổ, nhẹ nhàng lướt qua da….

Dưới sự uy hiếp, Trường Giang không dám còn bất cứ ý niệm giãy dụa gì trong đầu, cuối cùng là run tay cởi bỏ tiết khố của hắn, lộ ra cực đại dục vọng. Anh nhìn chằm chằm vào tiểu thú đã từng tại trong cơ thể mình không ngừng tiến nhập, sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, nhưng tay hắn để trên đầu vẫn còn đang vỗ về uy hiếp, anh chỉ đành há mồm chậm rãi ngậm nó vào trong miệng.

Mùi nam tính đặc trưng xộc lên mũi, chịu đựng tiếp tục ngậm, đến nơi anh cho rằng đã sâu nhất, ngạnh khối lại chẳng qua mới vào được một phần nhỏ. "Còn chưa đủ sâu" Bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp, làm cho Trường Giang nức nở nghẹn ngào, bất đắc dĩ tiếp tục nhét vào sâu thêm. Thế nhưng còn chưa đủ, rất rất chưa đủ. Trấn Thành đã sớm mất đi kiên nhẫn, kéo đầu của anh, hạ thân dùng sức một cái, đem dục vọng toàn bộ chui vào trong miệng anh, thẳng chạm tới yết hầu.

Tư thế như vậy làm Trường Giang thống khổ giãy dụa, có điều đều bị Trấn Thành dễ dàng ngăn lại, một mực bảo trì tư thế, hoàn toàn không có ý định buông tha. Trường Giang chỉ có thể cố gắng thích ứng, miệng bị bịt kín không còn kẽ hở, chật vật gian nan dùng mũi hô hấp.

Thân thể Trấn Thành không khỏi căng thẳng chút ít, y chậm rãi nới lỏng lực đạo, thanh âm trầm thấp từng bước từng bước ra lệnh: "Phải sâu như vậy mới được, bây giờ, dùng đầu lưỡi liếm, tưởng tượng như thế nào mới có thể làm ngươi thoải mái thì làm như thế, nếu không thể làm trẫm xuất ra, ngươi liền một mực duy trì tư thế này a!"

Giờ khắc này, Trường Giang hoàn toàn cam chịu khó khăn bắt đầu liếm lộng nam tính trong miệng, anh chưa từng làm chuyện như vậy, động tác vô cùng trúc trắc, thiểm lộng lung tung không ngờ lại làm cho cực đại nhục khối lại to thêm một chút.

Trấn Thành không nói một lời, chỉ dùng hai mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào anh, bề ngoài xem như bình tĩnh, nhưng dần dần hơi thở gấp lộ ra khoái cảm đang dâng trào trong y.

Không biết là do lực nhẫn nại của Trấn Thành rất tốt, hay do kỹ xảo của Trường Giang thực sự quá kém, anh một mực cố gắng đến mức đầu lưỡi cũng muốn run lên, cằm dưới mỏi nhừ đau nhức, mà nhục khối trong miệng cũng không hề có dấu hiệu phát tiết. Sỉ nhục cùng bất đắc dĩ  dâng lên trong lòng, hốc mắt anh có chút đỏ, khiến cho một nam nhân thô kệch như anh, thoạt nhìn thật là có vài phần điềm đạm đáng yêu.

Bởi vì trong miệng cắm cực đại nên không thể ngậm lại được, nước bọt tràn từ môi dưới nhỏ xuống đầu gối thành một vũng nho nhỏ, hai tay anh chống tại hai chân Trấn Thành, vô thức nắm chặt khố quần y. Miệng mỏi nhừ, anh chỉ là vô thức muốn khép miệng lại, không ngờ động tác đó lại khiến người một mực không có phản ứng gì đột nhiên run lên một cái, lập tức dùng sức đè đầu anh xuống, một hồi kịch liệt run rẩy qua đi, trọc dịch đậm mùi phun đầy vào sâu trong cổ họng anh.

Trường Giang bị sặc đến khó chịu, dùng sức nghĩ đẩy ra người đang giữ anh, nhưng người này mãi cho đến khi mặt của anh bị sặc đến đỏ bừng mới bằng lòng buông tha. Đầu vừa được tự do, Trường Giang lập tức cúi xuống mặt thảm, dùng sức ho khan, muốn đem tinh trọc dịch thể trong miệng nhổ ra.

"Ngươi dám nhổ ra, trẫm sẽ lại tiến vào!"

Uy hiếp trắng trợn làm anh nức nở nghẹn ngào mà che miệng lại, gian nan nuốt xuống thứ đó trong miệng. Trấn Thành cầm lấy tay anh kéo lên, thấy đôi mắt anh dĩ nhiên lóng lánh ánh lệ.

Sắc mặt Trấn Thành lập tức trở nên nhu hòa, hắn tự tay lau đi nước mắt vương trên khóe mắt anh, thấp giọng nói: "Những chuyện này, quen rồi sẽ không khó chịu"

Quen? Trường Giang ngây ngốc ngẩn người. Thế nhưng một khắc đó, anh đã bị Trấn Thành ôm lên giường, nam tính bán nhuyễn tại chỗ mông cọ cọ liền lập tức ngạnh trở lại.

"Ư...Hoàng thượng..."

Trường Giang mạnh giãy dụa, nhưng đều bị nhất nhất áp chế, hơi thở mang theo mùi hương đặc biệt của Trấn Thành lại phả vào cần cổ anh.

"Hôm nay trẫm sẽ không tiến vào, chỉ là sờ ngươi thôi..."

Dứt lời, lấy tay ép lại hai chân anh, dục vọng ngẩng cao cắm vào giữa hai đùi, dùng sức trừu động.

Đùi non mềm mại cách gần nam tính nhu nhuyễn liên tục bị cọ sát,  mặc dù nằm sấp nên không thể nhìn thấy người phía sau, nhưng chỗ đó bị dục vọng của nam nhân khác trừu động, ngược lại càng khiến Trường Giang cảm thấy thẹn chỉ có thể dùng sức nhắm chặt hai mắt, bịt tai trốn tránh.

Thân thể Trấn Thành dính sát vào anh, hơi thở dồn dập gấp gáp càng không ngừng phả vào cổ, lúc nhẹ lúc nặng khiêu khích, khiến anh không nhịn được mà toàn thân dựng lông tơ. Thân thể một tháng trước trải qua cực hạn thống khổ cùng khoái ý đồng thời nổi lên biến hóa, sự biến hóa này làm Trường Giang càng thêm nhục nhã muốn đập đầu chết cho xong.

Người phía sau rất nhanh đã phát hiện thay đổi của anh, chậm rãi dừng trừu động, tựa hồ ghé vào tai anh tà cười một tiếng, nâng eo anh lên, một tay luồn xuống dưới nắm vật nhỏ đang ngượng ngùng ngẩng cao kia. Lần đầu tiên của Trường Giang, kỹ nữ kia cũng làm qua như vậy cho anh, nhưng lúc ấy cảm giác lưu lại cũng không phải rất mãnh liệt, chỉ kích thích hơn một điểm so với chính mình động thủ mà thôi. Nhưng đương bàn tay hữu lực của Trấn Thành phủ lên, nhẹ nhàng cầm lấy, lại dùng ngón tay khẽ lướt qua đỉnh, kích run trong nháy mắt làm đầu anh trống rỗng, cả người cong lên.

"Ư...đừng mà..."

"Đừng nhúc nhích!"

Quá mức kích thích làm Trường Giang vươn tay kéo bàn tay hắn đang tại dưới hạ thân mình, thế nhưng rất nhanh đã bị thanh âm nghiêm khắc của Trấn Thành quát ngưng lại.

Trường Giang không dám cử động nữa, tùy ý Trấn Thành bộ lộng, không cách nào phủ nhận, đế vương hậu cung ba nghìn mỹ nhân về phương diện này đích xác là cao thủ, nhưng thật ra chỉ cần hắn nguyện ý thì sẽ có vô số mỹ nam mỹ nữ chủ động tiến lên hầu hạ, có lẽ cũng sẽ để người khác động thủ giúp phát tiết như anh hôm nay.

Trường Giang nghĩ không ra, cũng không dám nghĩ, càng không có cách để nghĩ, vì dưới kỹ thuật thành thạo của hoàng đế, trong đầu anh cái gì cũng không có, hô hấp sớm đã rối loạn, tiếng thở dốc ồ ồ nghe dâm loạn không chịu nổi, Trường Giang gắt gao thẳng căng hai chân, khi muốn đạt đến đỉnh, cuối cùng một khắc lại bị mạnh mẽ ách chế.

"A...Hoàng thượng~"

Dục vọng muốn bộc phát đột nhiên bị ngăn lại cảm giác vô cùng khó chịu, anh vô lực mở ra con ngươi hồng hồng, xuyên thấu qua thủy vụ mịt mờ muốn nhìn người trên thân, bên tai lúc này truyền đến thanh âm thanh lãnh khàn khàn.

"Chờ trẫm cùng đến"

Ngạnh khối cực đại tại giữa đùi anh lại bắt đầu tiến nhập, một lần một lần đẩy anh dần vào bên trong giường. Trước sau bị giáp công, Trường Giang khó khăn hít thở, chỉ có thể mở to đôi mắt ngập nước thất thần nhìn hoa văn thần long mộc khắc vô cùng sống động trên tường, cứ như sau một giây nó sẽ bay lên trời vậy…..

Theo tần suất trừu động ngày càng nhanh hơn, kịch liệt hơn, Trấn Thành đột nhiên một ngụm cắn bên cổ anh, đau đớn bén nhọn truyền thẳng tới não, một tiếng kinh thét cùng tiếng thở gấp, Trường Giang cùng y đồng thời run rẩy tiết ra. Trường Giang xuất ra tại tay hắn, mà hắn tại chỗ đùi anh lưu lại một mảnh nóng ướt.

Hai người vô lực nằm trên giường thở dốc, Trường Giang sau khi hồi phục ý thức thì không dám động đậy, từ đầu đến giờ anh đều không dám quên người sau lưng chính là quyền khuynh thiên hạ, tôn quý vô cùng.

Người kề sát phía sau đột nhiên rời đi, tiếp trong chốc lát, có thứ gì đó mềm nhẹ lau sạch đùi anh. Trường Giang cúi đầu nhìn, đế vương cao cao tại thượng đang dùng một miếng khăn thượng phẩm chà lau dịch thể hắn vừa tiết ra trên đùi mình.

Trường Giang vừa nhìn, sợ tới mức vội nhỏm người, nhanh nhanh muốn đứng dậy.

"Hoàng, Hoàng thượng, để tiểu nhân tự mình..."

"Nằm xuống cho trẫm!"

Mày Trấn Thành hơi nhướng lên, ánh mắt lạnh băng khẽ liếc qua, liền đủ để anh không dám nhúc nhích, cố nén nội tâm sợ hãi mà nằm xuống.

Chà lau đã lâu, Trấn Thành rốt cuộc mới bỏ khăn qua một bên. Hắn không gọi người vào hầu hạ, chỉ tùy tiện cởi ngoại bào vất xuống sàn nhà, mặc một bộ tiết y (áo trong) mỏng tới gần thân thể trần trụi của Trường Giang, sau đó kéo qua chăn che cả hai người, cái gì cũng không nói, tay đặt trên eo anh, nằm xuống ôm chặt.

"Hoàng thượng..."

Trường Giang vẫn là nhịn không được mở miệng. Anh cho rằng sau khi việc này kết thúc liền có thể ly khai, nhưng bây giờ sao lại thành thế này?

"Câm mồm"

Thanh âm lạnh lùng làm anh sợ tới mức im bặt.

"Nằm im, nhắm mắt lại, ngủ!"

Dau khi nói xong hắn dán sát vào người anh, không có thêm bất cứ cử động gì. Tiếng hít thở vững vàng vang lên bên tai, hơi thở nóng hổi không ngừng phả vào chỗ bị cắn bên cổ vẫn còn có chút đau nhức.

Eo bị ôm chặt lấy, anh thậm chí có thể cảm nhận được lồng ngực kề sát sau lưng lên xuống phập phồng, tư thế nằm như thế, rất không thích, cũng rất bất an. Trường Giang ngay cả hít thở cũng cẩn cẩn dực dực, anh cứng người, cố chịu đựng, không ngừng thôi miên chính mình, nhịn một chút là xong rồi, dù sao loại chuyện này cũng sẽ không thường xuyên phát sinh……Có lẽ, chỉ là bây giờ thôi.

Nhẫn nại, nhẫn nại…..Cứ như vậy không ngừng lặp lại trong đầu, xác thực có hiệu quả, rất nhanh, trải qua một phen giằng co cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, Trường Giang trầm trầm đi vào giấc ngủ.

Lúc này anh cũng không biết, từ nay về sau, anh không thể không thói quen cùng người phía sau ôm nhau ngủ, thói quen nụ hôn của hắn, thói quen hắn chiếm cứ, thậm chí trở nên đối tất thảy chuyện đó, quyến luyến không thôi

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #thanhgiang