CHƯƠNG 67 + 68

☆ Món ăn thứ sáu mươi bảy

Lão bản của một tửu lâu đón dâu chỉ là một chuyện nhỏ, dù cho nhạc phụ đại nhân vốn là một vị quan thì vẫn chẳng phải là chuyện lớn lao gì. Nhưng nếu lại có cả hạ lễ của Hoàng thượng đưa đến thì chính là đại sự.

Ngày hôm đó, Khang Hy thả cho đám người Tử Tu một ngày để họ đi chúc mừng Đinh Chí Nguyên. Để cho mọi người thấy rõ sau lưng Ngự Thiện Tửu Lâu có chỗ dựa tránh cho Đinh Chí Nguyên lại gặp phải chuyện lúc trước, Hoàng đế còn phái Lương Cửu Công đi theo Tử Tu.

Lương Cửu Công là đại biểu cho Hoàng thượng, còn mang theo quà của Hoàng thượng. Lần này tất cả mọi người đến tham gia hôn lễ đều chấn kinh, Hàn gia thì cảm thấy như trên mặt được dát vàng, cảm thán nữ nhi đã gả vào nhà tốt.

Lương Cửu Công đưa xong hạ lễ thì quay về cung còn Tử Tu, Trình Lễ và Tùng Viễn thì ở lại, Trình Lễ cảm động đến rơi lệ, cuộc đời này rốt cục ông cũng nhìn được đồ đệ thành thân rồi.

Đinh Chí Nguyên mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm giúp cho vẻ bề ngoài tốt lên không ít, tuy khuôn mặt mặc dù không thể nói là quá mức tuấn lãng nhưng vẫn vô cùng sáng láng. Bằng hữu Đinh Chí Nguyên mời đến không nhiều, ngoại trừ đám người Tử Tu và vài người hàng xóm ra thì cũng chỉ có mấy sư đệ trước kia cùng nhau học trù nghệ.

Canh giờ vừa đến, tân nương được kiệu hoa đỏ thẫm nâng vào cửa, hỉ nương giúp Hàn Mộng Chi xuống kiệu, đưa đến bên cạnh Đinh Chí Nguyên. Trên mặt Đinh Chí Nguyên tràn ngập vẻ hạnh phúc tươi cười, Đinh Chí Nguyên khẩn trương bóp tay không biết phải làm gì.

Trình Lễ lắc đầu: "Nhìn dáng vẻ chẳng có chút tiền đồ nào của nó kìa!"

"Tại sư huynh cao hứng quá mà!" Đây là lần đầu tiên Tử Tu nhìn thấy người cổ đại kết hôn, khó tránh khỏi cảm thấy mới mẻ. Tử Tu cảm thấy biểu hiện của Đinh Chí Nguyên như vậy đã rất tốt rồi, đổi lại là y ra trận chỉ e càng không xong.

Đợi hai người vào vị trí rồi, lễ quan bắt đầu xướng to: "Nhất bái thiên địa!"

Đinh Chí Nguyên cùng Hàn Mộng Chi xoay người hướng ra ngoài bái thiên địa, sau đó lại chậm rãi quay lại. Các tân khách bắt đầu ồn ào, mọi người đều rất vui vẻ.

"Nhị bái cao đường!" Đinh Chí Nguyên là cô nhi, từ nhỏ đã được Trình Lễ thu dưỡng, lễ bái cao đường này tất nhiên là phải bái ông rồi.

"Phu thê giao bái!" Hai người đối mặt nhau bái lễ cuối cùng.

Lễ quan lại nói: "Đưa vào động phòng!"

Tiếng ồn lập tức bùng nổ, đặc biệt là từ chỗ Tùng Viễn phát ra, tựa hồ như tiểu tử này chỉ hận không phải bản thân mình mới là người động phòng. Tử Tu không quản nổi Tùng Viễn nữa, mặc cho hắn muốn nháo thế nào thì nháo. Dù sao cũng là hôn lễ mà, náo nhiệt một chút mới tốt.

Tân nương được đưa vào động phòng, Đinh Chí Nguyên lập tức bị chộp đi uống rượu. Tửu lượng của Đinh Chí Nguyên tốt hơn Tử Tu một chút nhưng cũng chẳng phải quá tốt, bởi vậy chẳng được mấy mà đã quá chén. Một đám người ầm ầm đỡ hắn vào động phòng, coi bộ không làm ầm ĩ một trần thì thề sẽ không bỏ qua.

Đinh Chí Nguyên bị mọi người cổ vũ gỡ xuống khăn che mặt của tân nương tử, lại bị ai đó nhét cho một hạt sen bắt hai người cùng ăn. Đinh Chí Nguyên cực kỳ quẫn bách, Hàn Mộng Chi thì xấu hổ đến đỏ mặt.

Tử Tu bỗng nhiên cảm thấy có chút thương cảm, hay phải nói là rất hâm mộ bởi đời này chỉ e là y không thể được như thế này. Tình yêu của y và Khang Hy không thể công khai, cho dù công khai thì y cũng chỉ bị người đời coi là nam sủng của Hoàng đế.

Nói không khó chịu thì là giả, nhưng dù vậy, Tử Tu vẫn không hối hận.

Đêm nay Tử Tu uống không ít rượu, y không ngủ lại mà nghiêng ngả lảo đảo nhờ người đưa về cung. Đêm Thất tịch vốn là ngày tình nhân đoàn tụ, Tử Tu muốn về cung, trở lại bên cạnh Hoàng thượng.

Xe ngựa xóc nảy khiến Tử Tu có chút khó chịu, vừa xuống xe thì lập tức nôn đến không biết đất trời gì nữa. Nôn ra hết rồi, thần trí của Tử Tu mới thanh tỉnh một chút. Tử Tu cho cung nhân rời đi, bản thân thì lảo đảo trở về viện nhỏ của mình. Gió đêm có chút lạnh khiến Tử Tu vô thức rụt cổ. Giờ khắc này Tử Tu cảm thấy rất bi thương, tựa hồ như trên thế gian này chỉ còn lại có một mình y, cô đơn tịch mịch.

"Ta biết ngươi sẽ trở về." Giọng nói êm tai của Khang Hy vang lên khiến Tử Tu chấn động.

Tử Tu vừa ngẩng đầu thì liền thấy người mình mong nhớ đã lâu đứng trước cửa viện đợi mình. Trên đời này không còn khoảnh khắc nào khiến cho người ta động tâm hơn lúc này nữa, Tử Tu không chút nghĩ ngợi liền nhào đến.

"Hoàng thượng, vì sao ngươi lại ở đây?"

"Bởi vì ta đoán ngươi sẽ trở về, cho nên liền ở đây đợi ngươi!" Khang Hy mỉm cười ôm lấy Tử Tu, tâm trạng dường như rất tốt.

Tử Tu ghé vào trên vai Khang Hy vừa khóc vừa cười, trái tim thất lạc rốt cục cũng được lấp đầy. Ít nhất trên đời này còn có một người để ý đến y, còn có một người chờ đợi y giữa đêm.

Y phục của Khang Hy bị Tử Tu cọ bẩn nhưng hắn không thèm để ý, so với long bào, tình trạng của Tử Tu càng khiến cho hắn lo lắng hơn. Tuy Khang Hy có thể đoán được vì sao Tử Tu lại trở nên như vậy, nhưng càng vì hiểu được, hắn lại càng thêm lo lắng.

Tử Tu có thể nào vì không chịu đựng nổi mà rời xa hắn? Có thể nào cũng muốn có được một hôn lễ như vậy? Nếu thực sự như thế thì hắn phải làm sao đây?

"Hoàng thượng, chúng ta vào trong đi!" Tử Tu cuối cùng cũng bình tĩnh lại, y có chút xấu hổ, cảm thấy mình quá đa sầu đa cảm.

Ngọn đèn mờ nhạt giúp cho gian phòng sáng lên, Tử Tu trút bỏ y phục tràn đầy mùi rượu, định đi thay đổi quần áo, Khang Hy lại đè bờ vai Tử Tu lại mà bảo: "Tử Tu, chúng ta thành thân đi?"

"Thành thân?" Tử Tu cố gắng nhịn không hô to nhưng vẫn kinh ngạc đến sững sờ.

"Đúng, ngay tại đây, ngươi cùng ta, thành thân!" Khang Hy mỉm cười, "Tuy không có tân khách, cũng không có tiệc rượu, nhưng ta là thật tâm."

Khang Hy nhìn Tử Tu vẫn còn ngốc lăng, ngắt chóp mũi y cười hỏi: "Tử Tu, ngươi không muốn sao?"

Tử Tu dùng sức lắc đầu, y tất nhiên nguyện ý, nhưng hai nam nhân thành thân vẫn cảm thấy thật kỳ quái. Tử Tu không quan trọng có ai đến chúc mừng hay không, khoảnh khắc khi Khang Hy nói ra hai chữ kia thì y biết mình nhất định sẽ đồng ý.

"Được, chúng ta thành thân." Tử Tu lộ ra nụ cười xán lạn chưa bao giờ có, y nhanh nhẹn thay một bộ y phục tốt nhất, lại sắp một bức tượng quan âm bồ tát trong phòng, Khang Hy chuẩn bị chén và rượu, hắn cố nhịn xuống không lấy khăn trùm đầu ra.

Hai người nắm tay nhau quỳ xuống, cùng nhau thì thầm: "Hoàng thiên tại thượng, hậu thổ tại hạ, nay Ái Tân Giác La Huyền Diệp, Lâm Tử Tu, lúc này kết làm phu thê, thề suốt đời không rời không chê. Nếu vi phạm lời thề, nguyện bị thiên lôi đánh xuống." Sau đó bái tam bái.

Tử Tu đột nhiên nói: "Không đúng lắm, phải nói là phu phu mới đúng."

Khang Hy cười hì hì: "Không có sai, ta là phu, ngươi là thê," Hắn nắm tay Tử Tu thâm tình bảo: "Nương tử, chúng ta uống chén rượu giao bôi đi!"

Tử Tu sọc đen đầy đầu, bị hai chữ nương tử làm cho toàn thân nổi da gà. Hai người bưng chén rượu, vòng qua tay nhau ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

"Nương tử, nay chúng ta đã là phu thê, ngươi xem thiên địa cũng đã bái, rượu giao bôi cũng uống , có phải nên nhập động phòng rồi không?" Khang Hy nắm tay Tử Tu hôn một cái, cười đến thập phần thiếu bị đòn.

Tử Tu nhìn trời, kỳ thật đây mới là việc mà tên này muốn làm nhất đêm nay đi?

Bất quá cảm giác thật kì diệu, họ đã thành thân rồi. Đã trở thành phu thê... phu phu rồi. Tuy không có tân khách, không được bất kì ai chúc phúc, cũng không có một hôn lễ trọn vẹn nhưng vẫn vô cùng tốt đẹp.

Khang Hy hôn môi Tử Tu, từng chút từng chút mút vào. Tử Tu bị Khang Hy hôn đến ngứa ngáy, thân mình cũng dần có phản ứng, hơi hơi hé miệng ra, đầu lưỡi của Khang Hy lập tức linh hoạt chui vào. Khang Hy cuốn theo chiếc lưỡi của Tử Tu khiêu vũ, tiện đà đảo qua mỗi một cái răng của Tử Tu, nhẹ nhàng liếm mút.

Y phục của cả hai từng kiện từng kiện rơi xuống, cho đến khi da thịt trần trụi tiếp xúc. Bàn tay to của Khang Hy vuốt ve tấm lưng trơn mịn của Tử Tu khiến Tử Tu run lên, hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa ngã xuống.

"Tử Tu, ngươi thật là mẫn cảm." Khang Hy hôn vành tai của Tử Tu, sau đó nhẹ nhàng cắn một cái, tiện đà trượt xuống tới cổ hết liếm lại cắn, để lại một mảng đầy hồng ngân mới bỏ qua.

Tử Tu bi ai nghĩ, ngày mai phải kéo cổ áo cao lên một chút.

Tác giả có lời muốn nói: ờ, phía sau không dám viết tiếp, bà con nếu muốn xem thì nói một tiếng.

☆ Món ăn thứ sáu mươi tám

Từ sau khi kết hôn với Khang Hy, Tử Tu phát hiện không khí càng lúc càng ngọt ngào. Khang Hy luôn làm một chút việc nhỏ để khiến cho y vui vẻ, việc này càng khiến cho Tử Tu càng tin rằng mình thật sự có thể cùng Khang Hy cứ như vậy mà sống hết cả đời này.

Tết năm nay dường như đến sớm hơn những năm trước, hoặc là bởi vì thời gian hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh, tóm lại là khi Tử Tu nhận ra thì lại hết một năm nữa rồi.

Nhưng gần đây Tử Tu phát hiện ra Khang Hy có chút không vui vẻ. Mỗi lần y mang thức ăn tối đến thì đều thấy Khang Hy đang cau mày, khẩu vị cũng khó khăn hơn trước kia. Có đôi khi Tử Tu cũng hỏi Khang Hy đang vướng phải chuyện gì nhưng mỗi lần Khang Hy đều chỉ lắc đầu bảo không có việc gì.

Tử Tu có chút khổ sở, y luôn cảm thấy Khang Hy làm như vậy là gạt y ra bên ngoài, tuy... y thật sự không thể giúp được việc gì nhưng ít nhất thì y có thể an ủi Khang Hy mà.

Khi Tử Tu nói vậy với Khang Hy thì Khang Hy chỉ biết bất đắc dĩ ôm lấy Tử Tu mà cười nói: "Ta chỉ sợ ngươi lo lắng, việc này để ta nhọc lòng thì tốt rồi. Thân là trượng phu, ta phải cho ngươi có một cuộc sống an ổn vui vẻ mới đúng."

Sọc đen lại chảy đầy đầu Tử Tu, y biết cùng người này tranh ai là trượng phu cũng chẳng làm nên chuyện gì nhưng vẫn rất khó chịu với cách nói thế này.

Khang Hy chợt hỏi: "Ngươi có biết Ngô Tam Quế không?"

"Biết, không phải là Bình Tây Vương sao?" Đừng nói kiếp trước đã xem 《 Lộc Đỉnh Ký 》, ngay cả kiếp này y đã nghe không ít người nhắc đến cái tên này, tiệc mừng thọ của Thái Hoàng Thái Hậu Ngô Tam Quế cũng đến chúc thọ mà.

"Chẳng lẽ việc gần đây có liên quan đến ông ta?" Tuy đầu óc của Tử Tu không nhanh nhạy cho lắm nhưng cũng vẫn đoán ra được.

"Ừ, Bình Tây Vương nắm trọng binh trong tay, hơn nữa còn có hai người Thượng Khả Hỷ, Cảnh Tinh Trung, binh lực của Đại Thanh bị họ cơ hồ chiếm hết phân nửa, sớm muộn gì cũng xảy ra tai họa." Khang Hy thở dài một tiếng, hiếm khi lộ ra vẻ mệt mỏi như vậy.

"Loạn Tam Phiên." Tử Tu nhỏ giọng nói thầm.

"Cái gì?"

"Không có gì, ta đang nói đám phiên vương này thật đúng là khó đối phó." Tử Tu cười cười, bắt đầu giúp Khang Hy day huyệt thái dương. Lực tay của Tử Tu không nhẹ không nặng, Khang Hy thoải mái nhắm hai mắt lại.

Khang Hy thở dài: "Phiên vương tay nắm trọng binh, đuôi to khó vẫy, không tước phiên thì trong lòng ta không yên ổn được."

Tử Tu hỏi: "Những người khác nói như thế nào?"

Khang Hy đáp: "Sách Ngạch Đồ và Đồ Hải thì không tán thành, Mễ Tư Hàn và Minh Châu thì lại ủng hộ ý tưởng của ta. Nhưng mặc kệ họ nói thế nào thì lần này tước phiên nhất định phải làm!"

Sau khi Khang Hy ra quyết định này không bao lâu thì liền triệu nhi tử của Ngô Tam Quế và đệ đệ của Cảnh Tinh Trung về kinh, Khang Hy biết có hai người này ở kinh thành thì đám người Ngô Tam Quế không dám phản loạn, thế nhưng hắn đã quá coi thường Ngô Tam Quế.

Nhớ năm đó Ngô Tam Quế trùng quan nhất nộ vi hồng nhan (*), vì ái thiếp Trần Viên Viên mà không tiếc xoay binh phản Lý Tự Thành, nay nhi tử của ông ta bị giam lỏng, tất nhiên là không cam lòng để cho Khang Hy quản chế nữa.

(*) Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan: điển tích này quá nổi tiếng, vì Trần Viên Viên bị Lý Tự Thành bắt đi nên Ngô Tam Quế mới giận dữ theo hợp tác với quân Thanh. Lý Tự Thành bị đánh đuổi khỏi thành Bắc Kinh sau 43 ngày đêm làm chủ, giang sơn của người Hán đổi chủ.

Đến tháng mười một năm đó, rốt cục Ngô Tam Quế phát động binh biến, ông ta đưa ra khẩu hiệu Phản Thanh Phục Minh, nhanh chóng chia binh ra ba hướng, chiếm lĩnh Hồ Nam.

Từ đó, loạn Tam Phiên chính thức mở màn.

Đây là trận chiến đầu tiên Tử Tu chứng kiến khi đến thời đại này. Cho tới nay Tử Tu luôn sống trong hoàn cảnh vô cùng yên bình, chiến tranh với Tử Tu mà nói quá mức xa vời, cho nên Tử Tu cơ hồ đã quên mất đây là thời nào. Nhưng hiện tại, chiến tranh đã rõ rành rành trước mắt khiến cho Tử Tu không thể không nhìn thẳng vào sự thật.

Đối với chiến tranh, Tử Tu lo lắng nhưng lại không thể giúp được gì. Y không có hùng tài vĩ lược, càng không có tuyệt thế võ công, việc duy nhất mà y có thể làm là ở bên cạnh Khang Hy. Nhưng gần đây thời gian y có thể được gặp Khang Hy rất ít bởi Khang Hy bề bộn rất nhiều việc, hầu như đều bận rộn cùng quần thần thương nghị việc xuất chinh.

Thế tiến công của Ngô Tam Quế rất hung mãnh, trong khoảng thời gian ngắn đã công hãm Thường Đức, Trường Sa, Nhạc Châu, Lễ Châu, Hành Châu... Sau đó ông ta lại còn phái người rải hịch văn khắp nơi, công khai phản Thanh.

Nhất thời cả quốc gia đều lâm vào tình thế nước sôi lửa bỏng. Khang Hy phái binh tập trung đến Kinh Châu, Vũ Xương nhưng không dám vượt sông chính diện giao phong với Ngô Tam Quế.

"Sư phụ, người nói xem trận này ai sẽ thắng?" Tùng Viễn vừa thái đồ ăn vừa hỏi Tử Tu, hắn nay đã là thiếu niên mười sáu tuổi, vóc dáng lớn lên không ít, đã cao hơn Tử Tu nửa cái đầu.

Tử Tu đáp: "Đương nhiên là Hoàng thượng sẽ thắng." Đại Thanh chỉ mới vừa bắt đầu thôi, sau này còn đến hơi mười đời Hoàng đế, làm sao có thể thua trận này được.

Tuy mới đầu nghe đến chiến tranh thì Tử Tu có hơi bối rối nhưng rất nhanh đã trấn định lại. Tử Tu biết rõ dòng chảy của lịch sử, cho nên tuyệt đối không lo lắng với kết quả của trận chiến sắp tới, chỉ là vạn dân chỉ e phải chịu khổ một phen rồi.

Trình Lễ cũng bảo: "Tiểu tử ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được. Những việc như đánh giặc thì giao cho quan binh đi!"

Tùng Viễn cười hắc hắc đáp: "Không phải con đang lo lắng thay Hoàng thượng sao? Nghe nói rất nhiều nơi đã làm phản, nếu đánh đến đây thì cái mạng nhỏ của chúng ta sẽ không ổn rồi."

Trình Lễ gõ đầu Tùng Viễn cả giận mắng: "Nói hươu nói vượn cái gì?! Ngươi không muốn giữ cái đầu nữa à?"

Tử Tu bật cười, Tùng Viễn cao lớn hơn không ít nhưng rốt cục cũng vẫn còn là hài tử. Y lắc đầu, không biết khi nào thì đứa nhỏ này mới chịu trưởng thành đây?

"Sư công, con sai rồi, người đừng đánh nữa, càng đánh con càng ngốc!" Tùng Viễn phụng phịu, Trình Lễ lập tức bó tay, tiểu tử thối lần nào cũng chỉ biết xài chiêu này, mà lần nào ông cũng trúng chiêu.

Trình Lễ đành chịu thua, ông chỉ có một đứa đồ tôn này, nếu đánh ngốc thật thì đúng là hối hận không kịp.

Buổi tối, vất vả lắm Tử Tu mới gặp được Khang Hy, sắc mặt của Khang Hy càng thêm không tốt, dường như là chiến sự gần đây không quá lạc quan. Tử Tu múc ít cháo đút cho Khang Hy, y biết khẩu vị của Khang Hy không tốt bởi vậy nên không nấu những món quá dầu mỡ.

Khang Hy ăn mấy miếng, thở dài: "Mỗi ngày chỉ có nhìn thấy ngươi tâm trạng mới đỡ hơn một chút. Tử Tu, ngồi xuống trò chuyện với ta!"

Tử Tu buông thìa, ngồi xuống bên chân Khang Hy, giúp Khang Hy bóp chân, hầu hạ vô cùng chu đáo.

"Hoàng thượng, nếu có chuyện phiền lòng thì đừng ngại nói ra. Tuy ta không thể giúp ngươi nhưng ít nhất có thể làm người lắng nghe."

"Cũng không có gì, Ngô Tam Quế chiếm cứ vùng Hồ Nam, binh mã Đại Thanh ta không qua được nhưng đồng thời ông ta cũng không thể làm gì được." Khang Hy một tay chống trên vai Tử Tu, một tay vuốt ve khuôn mặt của y.

Tử Tu bị Khang Hy làm cho hơi ngứa ngáy, ngẩng đầu nhìn hắn: "Hoàng thượng, ta tin tưởng ngươi, ngươi sẽ thắng!"

Khang Hy bị Tử Tu chọc cười, tuy hắn cũng rất tự tin nhưng Tử Tu nói rõ ràng như vậy khiến cho hắn vô cùng vui vẻ.

"Bọn chúng không phải là đối thủ của ngươi, Hoàng thượng, ngươi còn làm Hoàng đế rất nhiều rất nhiều năm nữa."

"Thật sao? Ngươi làm sao biết được?"

"Ta đoán, ngươi là một vị Hoàng đế tốt như vậy, nhất định sẽ được dân chúng ủng hộ." Tử Tu cười cười, y không thể nói vì mình đến từ tương lai đi.

"Ừ, ta tin ngươi! Có ngươi ở bên cạnh ta, ta tin là mình sẽ thắng." Khang Hy kéo đầu Tử Tu vào lòng mình, phát hiện tâm trạng tốt hơn không ít.

Ngày hôm sau, tiền phương truyền đến tin tức, tướng quân Quảng Tây Tôn Duyên Linh làm phản, khi mọi người đang cảm thấy hết đường xoay xở thì lại một tin dữ truyền về, Thượng thư Tứ Xuyên, Tuần phủ La Sâm cũng phản.

Nhưng đây vẫn chưa phải là tin xấu nhất, trong khi chúng đại thần đang thương nghị đối sách thì lại truyền đến tin Cảnh Tinh Trung ở Phúc Kiến cũng phản. Lần này triều đình cơ hồ nổ tung, nhiều địa phương cùng nhau tạo phản như vậy, cơ hồ đã chiếm hết nửa giang sơn rồi!

"Sư phụ, Hoàng thượng thật sự sẽ thắng sao? Nhiều người phản Thanh như vậy, nghe nói đã xâm chiếm rất nhiều nơi rồi." Tùng Viễn lại bắt đầu nhắc tới vấn đề này.

Lần này Tử Tu cũng có chút không chắc, y không nắm rõ đoạn lịch sử này lắm, không biết quá trình này diễn ra như thế nào. Theo lý thuyết thì lịch sử sẽ không xảy ra sai lầm gì mới đúng? Nhưng mà có thể tương tự như việc y xuyên đến đây, có lẽ lịch sử có thể bị cái gì đó thay đổi?

Tử Tu lắc đầu, cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều, năng lực của Khang Hy mạnh như vậy, nào có thể dễ dàng bị đánh bại?

"Đừng nhắc lại vấn đề này nữa, Hoàng thượng nhất định sẽ thắng." tử Tu cúi đầu tiếp tục nấu nướng, tuy chiến sự ở tiền phương gấp gáp nhưng Tử Cấm Thành lại không bị ảnh hưởng nhiều, mọi người nên làm việc gì thì vẫn làm việc nấy.

Tùng Viễn mếu máo, nhỏ giọng làu bàu: "Con cũng hy vọng là vậy. Con còn chưa thành thân nữa, ngay cả người thân mật còn chưa có..."

Tử Tu dở khóc dở cười, thì ra tiểu tử này là đang lo lắng việc đó. Cứ tưởng là hắn yêu nước cỡ nào, nhọc lòng vì dân chúng Đại Thanh chứ?

Tác giả có lời muốn nói: ừm, chẳng còn mấy chương ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top