Chapter 3: Moon River và Mở Lòng.
Có những điều mà chỉ có người dậy sớm như Lâm mới có thể thấy được. Chẳng hạn như tia nắng đầu tiên trong ngày, vẻ đẹp bình yên của phố phường vốn thường náo nhiệt, nụ cười đầu tiên của bác gái bán nước trước trường khi Lâm ghé mở hàng... và cả hình ảnh Hiền vui vẻ như thế nào trước khi cậu bước vào lớp và phá hỏng sự riêng tư của cậu ta với lớp học.
Lâm sẽ là một thằng đần nếu như cậu không nói điều này cho Đăng biết. Và thực tế cho thấy, cậu không hề đần tí nào cả, chỉ là cậu sợ cái sự lười nhác của Đăng làm hư bột hư đường hết. Thành ra cậu cần một cái cớ cùng một tí cám dỗ, và bang, Đăng sẽ đến trường và "tình con mẹ nó cờ" giáp mặt Hiền.
Lâm thề rằng Đăng (có thể cả Hiền nữa) sẽ phải mang ơn mình, dù sớm hay muộn.
***
6 giờ 5 phút sáng.
Đăng dắt xe qua cổng trường, cố lờ đi cái trố mắt của chú bảo vệ (vốn ngày nào cũng thấy cậu hớt hải chạy vào trước khi đóng cổng) và để xe gọn gàng ở bãi xe. Cậu muộn màng nhận ra mình đã bị thằng cờ hó Lâm chơi cho một vố khi thấy cả bãi xe rộng thênh thang chỉ chứa mỗi chiếc cub cà tàng của cậu. Đăng thề rằng nếu hôm nay thằng Lâm không bị đánh cho sống dở chết dở thì cậu không phải là Trần Hải Đăng nữa.
Còn bây giờ, việc quan trọng nhất là vào lớp và đánh một giấc.
Hay ít ra đó là điều cậu tự nhủ với bản thân.
Giữa không gian tĩnh lặng đến mức âm thanh vụn vỡ của chiếc lá vàng rơi cũng lọt vào tai Đăng, có tiếng ai hát thật khẽ như đang cố hạ thấp giọng. Nhưng Đăng vẫn nghe được trong giọng hát vụng về ấy niềm vui, niềm hân hoan của chủ nhân nó. Tim Đăng đánh thịch một cái. Cậu cẩn trọng tiến lại gần cửa lớp và nhìn vào trong phòng học, lòng tràn đầy hi vọng rằng hãy là người đó.
Và kìa, Hiền đang ngồi ở góc lớp, tai đeo earphone, mắt nhìn vào quyển sổ hẳn có viết lời bài hát, miệng không ngừng ngân nga. Gương mặt Hiền lúc này không còn cái vẻ dửng dưng thường thấy nữa, mà trông rất thư thái, rất vui vẻ. Tâm trí Đăng bỗng trở nên trống rỗng, đến mức cậu không thể nắm bắt được ca từ của bài hát được nữa. Đó là vì đôi mắt đen ấy đang ánh lên những tia nắng trong trẻo ngoài cửa sổ, hay là vì giai điệu của Hiền đối với Đăng vừa lạ lẫm, vừa thân thuộc quá đỗi?
Mãi đến sau này, Đăng mới biết được bài hát ấy tên là Moon river. Sự trữ tình, mơ mộng của ca từ, giai điệu và kí ức đẹp đẽ về một sáng mùa thu đã khiến Moon river trở thành bài hát yêu thích nhất của cậu.
"Moon river, wider than a mile
I'm crossing you in style some day
Oh, dream maker, you heart breaker
Wherever you're going, I'm going your way
Two drifters, off to see the world
There's such a lot of world to see
We're after the same rainbow's end, waiting, round the bend
My Huckleberry Friend, Moon River, and me..."
Hẳn bài hát trong earphone đã đến phần nhạc dạo kết thúc bởi Hiền giờ đã thôi không hát nữa. Thay vào đó, cậu ấy cười tít cả mắt. Phút chốc, Hiền trở nên bừng sáng và ấm áp hơn cả nắng.
Cái ước muốn khiến Hiền cười trong Đăng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Đến mức cậu quên mất rằng cậu vẫn đang trốn và lên tiếng:
"Chào."
Phản ứng của Hiền hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Tất nhiên, Hiền giật nảy mình trước lời chào bất ngờ của Đăng. Nhưng gương mặt vô cảm khi nhìn cậu,cả cái gật đầu đáp lại đầy miễn cưỡng làm cho Đăng buồn vô cùng. Cậu nghĩ đến cái khả năng Hiền ghét mình, và khẳng định chắc nịch điều đó khi trông thấy Hiền cắn môi.
Dù buồn mấy, cậu cũng không thể đứng chôn chân trước cửa lớp mãi, sẽ kì quặc lắm. Đăng đành nặng nề lê bước về chỗ ngồi- bàn bên cạnh Hiền.
Đã vô vọng rồi sao? Cậu thậm chí còn chưa bắt đầu mà?
Đăng không muốn thế chút nào cả. Thế nên cậu bắt mình phải làm gì hoặc nói gì đó để cứu vãn. Không phải lúc nào cậu cũng được một mình với Hiền như bây giờ, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người bước vào lớp, cậu nhất định phải nắm bắt cơ hội.
Trước khi cậu kịp cân nhắc cho kĩ dòng suy nghĩ vừa chạy ngang qua đầu thì cái miệng đã làm công việc chết tiệt của nó:
"Cho tôi mượn vở văn của Hiền được không? Tiết trước tôi chưa chép đủ."
Nói đúng ra thì không chỉ riêng tiết vừa rồi cậu không chép bài, mà còn những tiết trước đó nữa cơ; nhưng thôi, đó không phải là điều quan trọng nhất lúc này. Đăng bấy giờ chỉ muốn lao thẳng ra ngoài ban công và lao xuống luôn cho rồi. Bởi trong tất cả những chủ đề để nói thì cậu đã chọn ngay cái nhàm chán nhất, vô vị nhất và ngu nhất: văn. Hiền quay sang nhìn cậu hồi lâu, chớp chớp mắt vài cái. Đăng lấy hết can đảm nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Hiền, lần đầu tiên, chờ đợi một lời từ chối thẳng thừng-dấu chấm hết cho tình đầu của cậu.
"Có vài chỗ tôi viết tắt. Đăng không hiểu từ nào cứ hỏi tôi."
Nói rồi Hiền với tay ra hết mức để đưa vở cho Đăng. Đăng nhanh chóng nhận lấy, vẫn không tin được lời Hiền vừa nói. Cậu có quyền nghĩ rằng Hiền không ghét cậu đúng không? Người ta thường chẳng cho người mình ghét mượn bất cứ thứ gì mà.
Quay về với quyển vở văn, sau khi trầm trồ những nét chữ thanh mảnh và dễ nhìn của Hiền, Đằng lấy tập ra và vờ chép bài, còn mắt thì quan sát Hiền đọc sách. Bản thân là một người ghét đọc, cậu không thể hiểu tại sao Hiền lại có thể "dịu dàng" như vậy với sách: từ ánh mắt chăm chú lướt ngang dọc dòng chữ cho tới bàn tay khẽ lật trang như sợ làm đau sách. Đăng thừa nhận mình có chút ghen tị với cái vật vô tri đó.
Dù thế nào, trong khoảnh khắc này chỉ có cậu và Hiền. Có thể nó chỉ kéo dài 15 phút mà thôi nhưng Đăng vẫn thích nó vô cùng.
***
Những ngày sau đó, Đăng vẫn cố gắng đi học sớm để nói vài ba câu nhàm chán với Hiền và ngắm cậu ấy đọc sách. Chừng ấy là đủ để khiến cậu thấy mãn nguyện rồi, dù việc dậy sớm chẳng dễ dàng hơn chút nào.
Rồi bỗng vào một sáng tinh mơ tháng 11, lần đầu tiên, Đăng nếm trải được hương vị ngọt ngào của hạnh phúc khi Hiền chủ động nói lời chào khi cậu chỉ mới bước qua ngưỡng cửa lớp học. Cả vũ trụ khi đó như thì thầm vào tai Đăng rằng: "Hiền đang mở lòng đấy. Kiên nhẫn thêm một chút nữa thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top